Kiếm Các văn linh – Chương 92

Chương 92

***

Trực tiếp tặng người?

Mọi người khi nghe rõ lời ấy trong khoảnh khắc đầu tiên đều sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, suýt nữa thì vỗ bàn khen ngợi.

Đối với Kim Bất Hoán hiện tại mà nói, còn có gì quan trọng hơn có người chứ?

Một toà linh khoáng dẫu rộng lớn xa hoa, nhưng nói không chừng hắn còn phải tự tìm người khai thác, hơn nữa cho dù đổi thành linh thạch hiện thành, cũng chẳng thể thật sự giải quyết được rắc rối mà bọn họ đang đối mặt.

Vậy rắc rối thật sự là gì?

Chính là Trần gia!

Trần gia tu sĩ đông đảo, tu vi không tầm thường. Ngoài Trần Quy có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ, còn có mấy vị trưởng lão cũng là Nguyên Anh; ngược lại phía Kim Bất Hoán, cao nhất cũng chỉ dừng ở Kim Đan, căn cơ mỏng manh yếu kém, nếu như có thể thêm vào một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, tình thế ắt hẳn có thể xoay chuyển lớn.

Tuyệt diệu hơn nữa là người mà Diệu Hoan Hỉ tặng lại chính là một quân cờ ngầm, mặt ngoài thì không hề có dính dáng gì với Nhật Liên Tông. Dù cho kẻ ấy đầu nhập vào môn hạ Kim Bất Hoán, người ngoài cũng chẳng nghi ngờ gì lên đầu Nhật Liên Tông, tự nhiên không thể nói Nhật Liên Tông từng trợ giúp Kim Bất Hoán, xen tay vào tư oán giữa hắn và Trần gia.

Hơn thế nữa, vị cao thủ này còn không phải là cho mượn tạm thời, mà là vĩnh viễn hiến tặng!

Dẫu cho là đại tông môn, muốn bồi dưỡng một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải tiêu tốn sức lực cực lớn. Cung cấp đan dược, truyền thụ công pháp, ban phát binh khí, thứ nào mà chẳng hao phí khôn cùng? Huống chi đây lại là “quân cờ ngầm” phái đi bên ngoài, bình thường vốn chỉ để ẩn mình thu thập tin tức hoặc làm những việc mờ ám không tiện cho người ngoài biết. Chỉ cần nghe giọng điệu đau như cắt của Diệu Hoan Hỉ khi nói lúc nãy, là hiểu rõ ngay vị sư huynh nàng tặng đi này tuyệt không phải hạng tầm thường.

Lúc này Kim Bất Hoán mới coi như hài lòng, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, gợn sóng xuân ý dâng trào, lập tức đổi hẳn dáng vẻ gian thương trước đó, thậm chí còn tỏ ra áy náy: “Trực tiếp khiến cao thủ môn hạ quý tông đầu nhập dưới trướng ta? Miếu nhỏ của của Kim mỗ này mà tiếp đón đại Phật, chẳng phải quá thất lễ rồi sao.”

Trong lòng Diệu Hoan Hỉ thầm nghĩ, người này vẫn còn chút liêm sỉ.

Nhưng nào ngờ, câu tiếp theo của Kim Bất Hoán lại là: “Còn gì nữa không?”, khiến Diệu Hoan Hỉ suýt thì nghẹn khí mà trật cả hơi thở!

Kim Bất Hoán sợ mình tỏ ý chưa đủ rõ, bèn nói thêm: “Quý tông ở đất Thục chẳng lẽ chỉ có một nội ứng thôi sao?”

Mọi người nghe vậy, khóe miệng đều đồng loạt co giật.

Diệu Hoan Hỉ cũng nghẹn hồi lâu mới thở ra được, gắng nhịn cơn xúc động muốn vung tay một chưởng vỗ chết tên tham lam trước mắt, từng chữ từng chữ mà đáp: “Quả thật còn một vị sư thúc, chỉ là ông ấy đã tu đến cảnh giới Hóa Thần. Trong tu giới, Nguyên Anh kỳ đã có thể chen chân vào hàng cao thủ, còn Hóa Thần lại càng là vạn người khó gặp một. Khi đột phá thường chấn động thiên địa, sinh ra dị tượng. Người có thể tu tới cảnh giới này, hầu như đều là nhân vật có tên tuổi trong các đại tông môn; cho dù có một số tán tu không môn không phái, vận số nghịch thiên, thiên phú tuyệt luân, một khi bước vào cảnh giới Hóa Thần cũng sẽ lập tức có vô số tông môn, thế gia tranh nhau mời gọi. Nói cách khác, tất cả cao thủ Hóa Thần kỳ trở lên trong phạm vi Lục Châu Nhất Quốc hầu như đều bị thế gia đại tộc ghi chép vào sổ, hiếm khi bỏ sót. Vậy nên, vị sư thúc này của ta, cho dù có bí mật tới đất Thục, tuyệt đối cũng không thể coi là nội ứng.”

Kim Bất Hoán tiếc nuối than: “Vậy là không cho thêm được rồi.”

Diệu Hoan Hỉ lạnh lùng cười: “Lúc này cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ là không quá gây chú ý. Huống chi vị sư huynh này của ta, hai mươi bảy tuổi đã tu tới Nguyên Anh, đã là kỳ tài hiếm thấy trong đời, ngươi cứ việc yên tâm về thực lực của hắn.”

Nói đến đây, Kim Bất Hoán biết e rằng khó có thể tiếp tục moi móc thêm gì từ Diệu Hoan Hỉ, bèn đem ánh mắt chuyển sang Chu Mãn.

Những chuyện liên quan đến thực lực tu sĩ, đương nhiên Chu Mãn là người rõ ràng hơn.

Chu Mãn trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Dẫu chỉ có một, nhưng là Nguyên Anh trung kỳ lại có thiên tư không tệ, vậy thì cũng chẳng kém bao nhiêu.”

Kim Bất Hoán nghe xong lập tức vỗ bàn quyết định: “Được, thành giao!”

Lời vừa dứt, tấm bản đồ đặt trên bàn ban nãy cũng lập tức biến mất, bị hắn thu vào trong túi.

Diệu Hoan Hỉ trông mà mí mắt giật liên hồi, đang muốn châm chọc đôi câu.

Nào ngờ, đúng lúc này bỗng có một giọng yếu ớt, dò dẫm vang lên từ bên cạnh: “Cái đó… vậy so với việc lấy tiền, các ngươi là càng muốn có người hơn phải không?”

Chính là Lý Phổ cẩn thận giơ lên bàn tay của mình, giọng càng lúc càng nhỏ: “Nếu tạm thời không gom đủ số lượng linh thạch, chỉ đưa người, thì cũng có thể đổi lấy một ít Xuân Vũ Đan chứ?”

Mọi người thấy là hắn thì đều kinh ngạc.

Ngay cả Chu Mãn cũng thoáng sững sờ: Diệu Hoan Hỉ vốn là Thần Nữ Kỳ Liên, địa vị trong Nhật Liên Tông tôn quý, bản thân cũng chẳng phải hạng thiện lương gì, nàng ta có quyền định đoạt chuyện tông môn lại dám mạo hiểm thì thôi cũng được. Nhưng Lý Phổ thường ngày nhút nhát sợ hãi, chẳng đáng tin cậy, vừa nghe phong thanh gió thổi thì hận không thể gõ trống rút lui cho thật to, thế mà lúc này lại dám nhảy vào vũng nước đục này?

Có lẽ cũng biết hành động của mình khác hẳn thường ngày, Lý Phổ buộc phải biện giải đôi câu: “Ta cũng không phải vì chuyện khác… mà là quốc chủ chúng ta có một vị vương tử vô cùng sủng ái, yêu thương như đặt trong tim, chẳng qua đứa bé ấy… đầu óc không được tốt lắm, tu luyện đến nay cũng chỉ đánh thắng được hai con gà… Quốc chủ bốn phía cầu dược, sư phụ ta cũng vì thế mà hao tổn tâm sức. Cho nên vừa rồi lúc các ngươi đàm luận, ta liền nghĩ, nếu có thể đổi được chừng bảy tám chục viên Xuân Vũ Đan mang về, cho hắn ăn như cơm, thì dẫu tư chất có kém đến mấy cũng nên nâng lên được đôi phần chứ…”

Khi hắn nói đến câu “cũng chỉ đánh thắng được hai con gà”, mọi người lần lượt rơi vào im lặng; đến lúc câu “đổi bảy tám chục viên Xuân Vũ Đan mang về cho ăn như cơm” buột miệng thốt ra, cả đại sảnh lập tức tĩnh lặng như tờ, ai nấy đều mang vẻ mặt khó tả.

Chỉ có Kim Bất Hoán là đảo tròng mắt, hỏi: “Ngươi định bán ai, tu vi cảnh giới thế nào?”

Lý Phổ đáp: “Là hộ pháp sứ của Nam Chiếu quốc chúng ta, cũng là ám tử, Nguyên Anh sơ kỳ.”

Kim Bất Hoán lập tức ra giá: “Tám mươi.”

Lý Phổ chớp chớp mắt, hé miệng, dường như còn có chút do dự, muốn nói lại thôi.

Kim Bất Hoán nói: “Giá này mà ngươi còn chưa hài lòng sao? Tám mươi viên Xuân Vũ Đan, nếu dùng cho khéo, ba mươi năm năm mươi năm sau có thể đổi thành hơn chục vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Thế mà ngươi bây giờ chỉ bán cho ta một người, tính ra vẫn là ta chịu thiệt đó.”

Lý Phổ nghe đến chữ “bán” thì luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vào lúc này lại phản ứng không kịp, theo bản năng thuận theo lời hắn, chỉ len lén giơ hai ngón tay, khẽ nói: “Hai… bên ta có hai người…”

Diệu Hoan Hỉ: ???

Ngay khoảnh khắc hắn giơ ra hai ngón tay, trong lòng tất cả mọi người đồng loạt vang lên một tiếng “Mẹ nó”, hóa ra đại hộ buôn người lại chính ở đây!

Sợ kẻ khác hiểu lầm, Lý Phổ lại một lần nữa giải thích: “Tu vi ta vốn không cao như các ngươi, quốc chủ cùng sư phụ đều chẳng yên tâm để ta một mình đến Kiếm Môn Học Cung, tự nhiên phải phái thêm nhiều người bảo vệ trong tối. Ta nghĩ nếu bọn họ biết có thể vì quốc chủ mà giải ưu hóa khó, chắc hẳn cũng sẽ rất vui lòng, phải không?”

Mọi người: “……”

Vui cái rắm! Hai vị cao thủ kia mà biết ngươi đem họ ra bán thế này, chắc hẳn sẽ hận không thể chém chết ngươi ngay!

Bất tri bất giác, vị trí của bên bán và bên mua đã hoàn toàn đảo ngược.

Kim Bất Hoán vừa nghe Lý Phổ nói có hai người thì nhướng mày, ánh mắt sáng rực lên vài phần.

Với thân phận gian thương, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này!

Mặc kệ có thông hay không, cứ đem gạo sống nấu thành cơm chín đã rồi nói sau.

Kim Bất Hoán dứt khoát mở miệng: “Hai người, thế thì càng tốt. Gấp đôi, một trăm sáu. Xét thấy ngươi một lòng vì quốc chủ, hiếu thuận với sư phụ, ta lại tặng thêm mười viên, một trăm bảy, thế là đủ thành ý rồi chứ?”

Không biết vì sao, rõ ràng vật giao dịch là Xuân Vũ Đan và những tu sĩ Nguyên Anh hiếm thấy, thế mà trong mắt Chu Mãn lại cứng rắn biến thành cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ngoài chợ: khẩu khí mặc cả, khí thế hào sảng, chẳng khác nào bán rau bán cải.

Lý Phổ nghe xong, mày giãn mắt nở, mừng rỡ: “Thật là tốt quá!”

Thế nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng bao lâu, thì Diệu Hoan Hỉ bên cạnh đã nhịn hết nổi, giống như bị Dư Tú Anh bám vào người, vỗ bàn bật dậy: “Hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà chỉ đáng một trăm bảy mươi viên Xuân Vũ Đan, vậy tính ra cả một mạch khoáng linh thạch của Nhật Liên Tông ta cũng chẳng đổi được ba trăm viên đan dược thôi ư!”

Mọi người đều giật nảy mình, nhất là Dư Tú Anh, thoáng có chút ngây ngốc.

Kim Bất Hoán thì vẫn thản nhiên ung dung: “Hay là thế này, Diệu tiên tử đưa vị tiền bối Hóa Thần kỳ của quý tông cho ta, thì ta hoàn nguyên trả lại mạch khoáng linh thạch, ba trăm viên đan dược xem như tặng không cho ngươi, chẳng phải tốt hơn sao?”

“……”

Diệu Hoan Hỉ lại ngồi xuống.

Không còn nghi ngờ gì nữa, giá mà Kim Bất Hoán đưa ra đều do nhu cầu trước mắt quyết định. Thêm bao nhiêu linh thạch đi nữa, cũng chẳng thể giải quyết được phiền phức từ Trần gia. Người là núi xanh, tiền chỉ là củi; chỉ chặt một đống củi về sao có thể sánh với việc mang cả núi xanh về nhà mình?

Kim Bất Hoán dẫu có Xuân Vũ Đan, có thể tự nuôi dưỡng tu sĩ của mình.

Nhưng hắn không có thời gian.

Phiền phức từ Trần gia đã kề cận ngay trước mắt, một vị cao thủ có thể dùng được tức thì, so với bất kỳ thứ gì khác đều quan trọng hơn cả.

Đến đây, Kim Bất Hoán đã dùng năm trăm bảy mươi viên Xuân Vũ Đan để đổi lấy một mạch khoáng linh thạch trị giá cả triệu và ba vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ gia nhập.

Trong số còn lại, Chu Quang không có môn phái, tất nhiên có lòng mà không có sức.

Dư Tú Anh và Hoắc Truy, trong tông môn vẫn còn là hậu bối, chẳng dám dễ dàng quyết định, cho nên tạm thời chưa xen vào.

Thế nhưng lúc rời đi, Kim Bất Hoán lại chẳng để bọn họ tay không quay về: Phàm là người hôm nay đến phố Nê Bàn, hắn đều trịnh trọng chuẩn bị sẵn năm viên Xuân Vũ Đan để tạ lễ.

Dư Tú Anh và Hoắc Truy mặt không đổi sắc mà nhận lấy.

Chu Quang thì khó tránh được có phần hoảng hốt: “Cái này, cái này quý giá quá… ta, ta chẳng giúp được việc gì cả…”

Chu Mãn nhìn hắn, nói: “Cứ cầm đi, kẻo một ngày nào đó bỗng dưng trở thành cái đinh trong mắt Trần gia hay Tống thị, rồi lại nghĩ hôm nay vốn chẳng nên đến đây, trong lòng mới thấy hối hận. Ngươi tuy tính nửa phần là truyền nhân Kiếm Tông, tư chất cũng cao, nhưng nếu thật muốn kế thừa y bát, thực ra vẫn còn kém một bậc… Xuân Vũ Đan này, đối với ngươi có ích.”

Chu Quang do dự hồi lâu, ấp úng nói: “Vậy… tương lai nếu các ngươi có đánh nhau, nhớ gọi ta một tiếng?”

Chu Mãn hơi sững lại, rồi khẽ lắc đầu bật cười, nhưng không đáp lời.

Cuối cùng Chu Quang vẫn cất Xuân Vũ Đan đi.

Chỉ là trước khi rời bước, hắn liếc nhìn Chu Mãn, dường như có lời muốn nói nhưng lại khó mở miệng.

Chu Mãn liền hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Má Chu Quang thoáng ửng đỏ, gãi gãi đầu, trông hết sức ngượng ngùng: “Ta, ta chỉ cảm thấy… ta với sư tỷ vốn chẳng máu mủ thân thích, vậy mà sư tỷ lúc nào cũng đối xử với ta dường như đặc biệt hơn, ta có chút…”

Bên kia, Vương Thứ đang tiễn Lý Phổ, Diệu Hoan Hỉ mấy người, chợt quay đầu nhìn hắn một cái.

Nhưng Chu Quang đang mải bối rối, căn bản không nhận ra, chỉ có phần lộn xộn mà nói: “Ta cũng chẳng có ý gì khác… tóm lại chỉ muốn cảm ơn sư tỷ…”

Vương Thứ đã thấy rõ gò má hắn thoáng ửng hồng kia.

Lúc ấy Chu Mãn cũng nhìn thấy, nhưng nàng biết Chu Quang chỉ là tâm tính đơn thuần, miệng lưỡi vụng về, bèn hiếm khi dịu giọng, mỉm cười nói: “Yên tâm, ta biết rồi. Về học cung chăm chỉ tu luyện đi.”

Chu Quang đáp một tiếng “Vâng”, rồi vui vẻ rời đi.

Vương Thứ dõi theo bóng lưng hắn, một hồi lâu sau mới thu ánh mắt lại.

Diệu Hoan Hỉ, Lý Phổ mấy người cũng lần lượt cáo từ.

Chỉ có Dư Tú Anh và Hoắc Truy ở lại đến cuối. Đợi mọi người đi hết, hai người mới nhìn sang Kim Bất Hoán: “Ngươi lần này phát thiếp mời, duy chỉ không mời Thường sư huynh. Hắn có hỏi chúng ta.”

Kim Bất Hoán thoáng khựng lại, song rất nhanh đã khôi phục, chỉ cười: “Thường sư huynh nghiêm khắc cứng nhắc, nếu biết ta làm những chuyện này, sợ rằng trách phạt ta còn không kịp. Để khỏi sinh thêm rắc rối, đương nhiên là không mời thì hơn.”

“Kim Bất Hoán, chúng ta biết ngươi việc lớn trong lòng, tính toán nhiều, không muốn liên lụy đến Đỗ Thảo Đường. Nhưng hôm nay bọn ta đến dự tiệc của ngươi, đã sớm bẩm báo với trưởng bối trong môn, khi ấy Tam Biệt tiên sinh cũng có mặt. Ông ấy có đôi lời nhờ chúng ta chuyển lại cho ngươi.” Trên mặt Dư Tú Anh, vẻ hào sảng thường ngày đã lắng đi mấy phần, ngược lại mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy, “Ông nói, tính tình của ngươi tuy chẳng giống các đệ tử khác của Đỗ Thảo Đường, nhưng đã được ông thu làm môn hạ, tức là ngươi xứng đáng. Ngươi không phải kẻ cô độc, cũng chẳng bao giờ đơn thân một mình, không cần lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không muốn liên lụy sư môn. Bên suối Hoán Hoa, cỏ tranh mái cũ, tuy chẳng phồn hoa nhưng cũng coi như là chốn nương thân. Nếu có lúc rảnh rỗi, hãy quay về nhìn xem.”

“……”

Yết hầu Kim Bất Hoán khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt lấp lánh tựa như vương chút ẩm ướt, song hắn chỉ khẽ cười, hàng mi cụp xuống, đem toàn bộ những cảm xúc không muốn lộ ra trước người khác che giấu đi.

Hắn khẽ gật đầu: “Đa tạ Dư sư tỷ, ta hiểu rồi.”

Dư Tú Anh nhìn hắn chốc lát, không nói thêm gì nữa, rồi cùng Hoắc Truy rời đi.

Chu Mãn vừa định mở miệng hỏi thì Kim Bất Hoán đã cướp lời trước: “Nhờ Chu Quang nhắc, ta mới để ý. Ngươi đối với tiểu tử đó quả thật có chút thiên vị đấy, lại còn cùng họ Chu nữa?”

Tim Chu Mãn khẽ giật, song chỉ đáp: “Cùng họ Chu thì sao? Bồ Tát cũng họ Vương mà.”

Sắc mặt Vương Thứ, trong thoáng chốc, quả thật có chút biến đổi.

Nhưng lúc này Chu Mãn đang bận che giấu, Kim Bất Hoán cũng tâm thần không yên nên chẳng ai để ý.

Đặc biệt là Kim Bất Hoán, nếu hắn chịu ngẩng đầu lên quan sát kỹ một chút, hẳn sẽ phát hiện vẻ mặt của Chu Mãn và Vương Thứ vào giây phút ấy lại ngẫu nhiên mang nét tương đồng.

Đáng tiếc, hắn đã không.

Đợi đến khi hắn thu xếp xong tâm thần mình, Chu Mãn đã như không có việc gì, chỉ nhìn theo bóng lưng mấy người Dư Tú Anh dần đi xa mà cảm khái: “Vụ mua bán hôm nay quả thực tuyệt diệu, một mạch khoáng, ba vị cao thủ. Nếu ngày nào cũng làm được một cuộc giao dịch thế này, e rằng ngay cả thần tiên ban đêm nằm mộng cũng phải bật cười tỉnh giấc mất thôi?”

Kim Bất Hoán nói: “Còn mong ngày nào cũng có? Ký Tuyết Thảo ba mươi năm mới nở một lần, tám phần mười của một đời linh thảo lần này đều bị ngươi gom sạch, mới có thể một lần luyện ra cả ngàn viên đan dược. Vụ làm ăn tiện lợi như vậy, muốn có thì phải đợi thêm ba mươi năm nữa.”

Nói cách khác, số đan dược bọn họ luyện được lần này, hầu như đã tương đương với tổng số mà ba đại thế gia dùng trong suốt ba mươi năm qua!

Chu Mãn nghe vậy, lại càng tiếc nuối: “Ký Tuyết Thảo này sao không học theo hẹ ngoài ruộng, cắt một lứa lại mọc ngay một lứa chứ?”

Kim Bất Hoán nghiến răng: “Vậy thì Xuân Vũ Đan chẳng còn giá trị gì nữa rồi!”

Chu Mãn lắc đầu: “Chỉ trách phương đan này quá khắt khe, quá tinh vi. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ không có cách nào luyện chế Xuân Vũ Đan mà không cần dùng Ký Tuyết Thảo sao?”

Nói tới đây, nàng bỗng liếc mắt nhìn sang Vương Thứ.

Vương Thứ: “……”

Nê Bồ Tát đã bày ra không ít “thần thông” khi luyện chế Xuân Vũ Đan, giờ lại bị nàng nhìn chằm chằm suốt hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, cho rằng phải giải thích rõ: “Chu Mãn, ta chỉ là bùn Bồ Tát, đâu phải thần tiên sống.”

Ký Tuyết Thảo nếu dễ thay thế đến thế, thì ba trăm năm qua các thế gia đã sớm nghĩ ra rồi.

Chu Mãn tức thì bật cười ha hả.

Kim Bất Hoán đứng ngay bên cạnh cũng cười theo, song trong lòng lại âm thầm nghĩ: Dù sao đi nữa, thứ bọn họ muốn nay cũng đã đổi được trong tay.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *