Chương 91
***
Lúc này đã chẳng còn ai rảnh rỗi mà đi so đo xem Kim Bất Hoán vừa rồi có cố ý đùa cợt bọn họ hay không.
Lý Phổ lần đầu tiên, ngoài cái lần bị Kiếm Phu Tử đánh cho thê thảm, cảm nhận được thứ cảm giác choáng váng không thể kháng cự. Hắn quay đầu cảm ơn Chu Mãn phía sau, rồi mới run rẩy chống tay dựng lại ghế, sau đó lắp bắp hỏi: “Đây… đây là bao nhiêu viên?”
Kim Bất Hoán không trả lời, mà ngược lại hỏi sang Vương Thứ bên kia: “Bao nhiêu?”
Vương Thứ không cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Sáu ngày luyện mười tám lò, mỗi lò sáu mươi viên, tổng cộng lẽ ra là một nghìn không trăm tám mươi. Nhưng ba lò đầu tiên hỏa hầu không tốt, hỏng chừng ba phần, là bốn mươi tám viên. Thế nên trong rương này hẳn là một nghìn không trăm ba mươi hai viên.”
Một nghìn không… không còn quan trọng nữa!
Một rương Xuân Vũ Đan, hơn ngàn viên!
Mọi người ban đầu bị con số này làm chấn động, ngay sau đó đột nhiên ý thức được hàm ý ẩn sau câu hỏi vừa rồi của Kim Bất Hoán, toàn bộ ánh mắt bất giác đều đổ dồn về phía Vương Thứ.
Hóa ra Xuân Vũ Đan này có quan hệ chẳng nhỏ với ngươi!
Trước tiên là Trường Sinh Giới, sau đó là luyện Xuân Vũ Đan, Vương Thứ này, ngoài việc kinh mạch không thông, không thể tu luyện, thì rốt cuộc hắn còn có cái gì là không có, còn có cái gì là không biết?
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng ai nấy đều ngổn ngang trăm mối, chẳng nói nổi một lời.
Chỉ có Kim Bất Hoán mặt mày đầy vẻ tự hào, quay sang nói với mọi người, đặc biệt là Diệu Hoan Hỉ: “Một nghìn không trăm ba mươi viên, không biết đối với một đại tông môn, tính là nhiều hay ít?”
Nhiều hay ít ư?
Lúc này Diệu Hoan Hỉ có thể khẳng định, họ Kim này mười phần là cố ý!
Trên cổ tay trắng ngần của nàng đeo chiếc lục lạc san hô đỏ, đầu ngón tay khẽ run rẩy, nói: “Kim lang quân đã có bản lĩnh luyện ra nhiều Xuân Vũ Đan đến vậy, còn hỏi chi cho thừa? Tam đại thế gia, mỗi ba mươi năm cộng lại cũng chỉ có thể luyện ra hơn ngàn viên Xuân Vũ Đan, phân xuống mỗi thế gia chẳng qua ba bốn trăm viên mà thôi…”
Mà chỉ cần năm sáu viên đan dược, là đã có thể nâng tư chất một người từ trung đẳng lên thượng đẳng.
Thiên tư tuyệt thế tuy hiếm có khó cầu, nhưng tu sĩ có tư chất thượng đẳng, muốn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ lại chẳng hề khó. Thậm chí một số ít có vận khí tốt ngộ tính cao, còn có thể phá vỡ Nguyên Anh, bước vào Hóa Thần!
Một nghìn viên Xuân Vũ Đan, chẳng khác nào gần hai trăm cao thủ Nguyên Anh!
Dõi mắt nhìn khắp các đại tông môn, Nguyên Anh tu sĩ có được mấy người?
Cho dù Nhật Liên Tông truyền thừa lâu đời, lại thêm gần đây liên tục phát hiện mạch khoáng linh thạch, không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng trong vạn tu sĩ của tông môn, cũng chỉ có bảy mươi hai người Nguyên Anh, sáu người Hóa Thần mà thôi.
Thế nhưng, nếu như bọn họ có được Xuân Vũ Đan, cho dù không cần đến cả ngàn viên, chỉ cần ba bốn trăm viên, thì trong mấy chục năm tới, thực lực của tông môn ấy có thể gần như tăng lên gấp đôi!
Khoản tính toán này, ai cũng biết tính, ai tính rồi cũng đều phải rùng mình, ai mà không động tâm?
Chỉ một viên đan dược thôi đã đủ để tranh đoạt chém giết, vậy thì cả một nghìn viên bày ngay trước mắt, thật sự sẽ chẳng mang đến bất cứ hiểm họa nào sao?
Diệu Hoan Hỉ không dám để cho những ảo tưởng ngọt ngào ấy xoay vần quá lâu trong đầu mình.
Nàng chăm chú nhìn Kim Bất Hoán, chỉ hỏi một câu: “Luyện chế Xuân Vũ Đan, tất phải có Ký Tuyết Thảo. Thế nhưng ở Ký Liên, Lương Châu chúng ta, Ký Tuyết Thảo đã chẳng còn sinh trưởng, chỉ có ở Đại Tuyết Sơn vùng Tây Thục mới có. Mà nơi ấy, từ trước đến nay vẫn nằm trong sự khống chế của Tam đại thế gia. Dám hỏi Kim lang quân, đã có được Xuân Vũ Đan, vậy Ký Tuyết Thảo là từ đâu mà đến?”
Lời này vừa thốt ra, trong lòng những người khác lập tức run rẩy, tức thì bừng tỉnh khỏi cơn chấn động vì hơn ngàn viên Xuân Vũ Đan kia: Đúng thế, dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của Tam đại thế gia, nguyên liệu để Kim Bất Hoán luyện đan rốt cuộc từ đâu mà có?
Ánh mắt ngờ vực của mọi người lại lần nữa dồn cả lên người Kim Bất Hoán.
Nhưng lần này, Kim Bất Hoán lại nhìn về phía Chu Mãn.
Chỉ là một cái liếc nhìn vô thức, chứ không mang vẻ cố ý như khi nãy nhìn Vương Thứ. Thế nhưng làm sao mọi người lại có thể không nhận ra?
Lý Phổ bỗng chợt lóe linh quang, đem mọi chuyện nối liền lại, mặt mày kinh hãi: “Là các ngươi! Nghe nói gần đây Lục thị đang điều động nhân thủ về phía Tây Thục, chẳng phải chính là vùng Đại Tuyết Sơn đó sao? Nếu không phải vì Ký Tuyết Thảo, sao phải hao binh động chúng đến thế! Là các ngươi, chính các ngươi đã cướp đoạt Ký Tuyết Thảo!”
Trong khoảnh khắc này, Chu Mãn và Vương Thứ đứng sóng vai, còn Kim Bất Hoán ngả người tựa nhàn nhã trong đường đường chính sảnh.
Lý Phổ đảo mắt nhìn, thoáng như bừng tỉnh, suýt nữa thì bật nhảy dựng lên, miệng đã buột thốt: “Một kẻ đi cướp, một kẻ luyện đan, một kẻ tiêu thụ! Ba người các ngươi đúng là một băng nhóm hoàn chỉnh!”
Tiếng hắn vừa rơi xuống, ba ánh mắt đã “vèo vèo vèo” đồng loạt chụp xuống thân hắn.
Vương Thứ vốn tính tình ôn hòa còn đỡ, nhưng hai ánh mắt từ Chu Mãn và Kim Bất Hoán thì lại thực sự khiến người ta rùng mình.
Chu Mãn nhướng mày, cười như không cười: “Ngươi vừa nói gì?”
Lý Phổ thấy nụ cười ấy, da đầu tê rần một nửa, lập tức cảm giác một luồng khí lạnh xộc thẳng từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, vội vàng lùi nửa bước, hối hả đổi lời: “Không không không, vừa rồi là lỡ miệng, là… là đội ngũ, đội ngũ thôi…”
Chu Mãn chỉ hỏi: “Ngươi tận mắt thấy sao? Mắt nào? Ba người chúng ta đối phó một Trần gia còn chật vật, Lục thị vốn là một trong Tam đại thế gia, nếu chúng ta có bản lĩnh cướp được đồ từ trong tay bọn họ, thì sao lại lâm vào cảnh này?”
Một lời này thốt ra, quả thật khiến người ta hồ đồ.
Ngay cả Lý Phổ cũng theo quán tính mà suy nghĩ rồi bất giác hoài nghi không biết có phải bản thân đã võ đoán, oan uổng cho bọn họ hay không.
Nhưng mà, trước chân sau gót, bên kia vừa xảy ra chuyện, bên này các ngươi lại luyện ra Xuân Vũ Đan, có thể chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nếu chẳng phải trùng hợp, thì các ngươi lấy đâu ra bản lĩnh mà đi cướp Lục thị? Đó là Tam đại thế gia cơ mà, từ trước tới nay chỉ có thế gia mới có thể chống lại thế gia, các thế lực khác muốn đi cướp căn bản là không thể.
Mọi người quả thật nghĩ trăm điều chẳng thấu.
Họ làm sao tưởng tượng được, bên ngoài các thế lực dẫu chẳng có bản lĩnh đi cướp Lục thị, nhưng lại chẳng ngờ ngay trong thế gia lại có Nhược Ngu Đường của Thục Trung dám phản bội trở thành chó săn của Chu Mãn!
Trong đại sảnh chợt lặng đi, ai nấy đều chìm trong trầm tư tính toán.
Kim Bất Hoán đúng lúc lên tiếng hỏi: “Chư vị cân nhắc thế nào rồi?”
Diệu Hoan Hỉ thở dài một tiếng: “Tính toán thật khéo, khó trách ngươi không tiếc lấy cớ mở tiệc tạ ơn cũng phải lừa bọn ta đến đây. Một lô Xuân Vũ Đan số lượng khổng lồ như thế này, ngoài những tông môn sau lưng chúng ta, còn có ai nuốt nổi, lại có ai dám nuốt?”
Kim Bất Hoán hỏi: “Xem ra Diệu tiên tử là có hứng thú?”
Nào ngờ, Diệu Hoan Hỉ lập tức lắc đầu: “Không, Nhật Liên Tông ta không dám có hứng thú. Kim lang quân, lúc phát thiệp mời ngươi còn cố tình lược bỉ sư huynh đồng môn Thường Tế, không muốn kéo Đỗ Thảo Đường vào, há lại chẳng hiểu rõ sự nặng nhẹ trong chuyện này? Đừng nói số đan dược này vốn không quang minh chính đại, cho dù nó đường đường chính chính, một khi để các thế gia hay tin, ắt cũng nổi lên một trận mưa máu tanh hôi. Tuy thực lực của Nhật Liên Tông không tệ, nhưng không dám vọng động tranh cao thấp với thế gia. Xin thứ cho Diệu Hoan Hỉ lòng còn cố kỵ, chẳng thể trợ giúp, xin cáo từ.”
Nói xong liền xoay người rời đi, rõ ràng không muốn lưu lại lâu chốn thị phi.
Thái độ dứt khoát quả quyết đến thế, thực sự vượt ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Lý Phổ, Dư Tú Anh và những người khác trông thấy cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Thế nhưng, Kim Bất Hoán dường như sớm đã đoán được Diệu Hoan Hỉ sẽ quyết liệt như vậy, chẳng hề kinh ngạc hay hoảng loạn, thậm chí còn bật cười một tiếng.
Thấy Diệu Hoan Hỉ sắp bước tới cửa, hắn chỉ thong thả hỏi một câu: “Sáu mươi năm trước, trên đỉnh Ký Liên Sơn thuộc Lương Châu của quý tông cũng từng mọc đầy Ký Tuyết Thảo, chỉ là không biết, những linh thảo ấy cuối cùng rơi vào tay ai?”
Bước chân Diệu Hoan Hỉ lập tức khựng lại.
Trên gương mặt tựa như được bút pháp tinh tế của họa sư khắc họa kia thoáng hiện lên sự lạnh lùng , nàng quay phắt đầu lại, ánh mắt bức người nhìn thẳng Kim Bất Hoán: “Ngươi muốn nói gì?”
Tư thái của Kim Bất Hoán lại càng thong dong, giọng điệu lười nhác: “Chẳng qua dạo trước tìm Ký Tuyết Thảo, lại nghe Nê Bồ Tát nói rằng sáu mươi năm trước trên đỉnh Ký Liên Sơn cũng từng sinh trưởng loại thảo dược này, cũng muốn làm hai tay chuẩn bị, tra xem liệu Ký Tuyết Thảo sáu mươi năm trước có còn lưu lại không. Nếu có, chẳng phải sẽ tiết kiệm cho chúng ta biết bao nhiêu việc sao? Chỉ là không ngờ, Ký Tuyết Thảo có còn hay không thì chưa tra ra, lại vô tình biết được mấy chuyện cũ có liên quan tới nó.”
Khóe mắt Diệu Hoan Hỉ khẽ giật một cái.
Kim Bất Hoán vẫn điềm tĩnh nhìn lại nàng, rồi ném ra một câu: “Nghe nói… đan phương của Xuân Vũ Đan, thuở ban đầu vốn xuất phát từ Nhật Liên Tông.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều chấn động!
Ngay cả Chu Mãn cũng lộ vẻ ngoài ý muốn, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Bất Hoán và Diệu Hoan Hỉ.
Lời của hắn không sai.
Bởi vì trên gương mặt Diệu Hoan Hỉ đã không còn chút biểu cảm nào, chỉ có những ngón tay rủ bên tấm lụa mỏng khẽ siết lại, sát khí ngấm ngầm dấy động.
Kim Bất Hoán dường như hoàn toàn không hề nhận ra, vẫn tiếp tục nói: “Cách đây ba trăm năm, Ký Tuyết Thảo chỉ là một loại linh thảo tầm thường. Vì mọc trên đỉnh tuyết Ký Liên nên thuộc quyền sử dụng của Nhật Liên Tông, dùng làm hương liệu để đốt trong nghi lễ tế phụng Kim Ô Thần điểu. Khi ấy Nhật Liên Tông, dưới triều Võ Hoàng Nữ Đế, được giao cai quản Lương Châu. Thế nhưng năm đó, Võ Hoàng bỗng nhiên đạo tịch thân vong, Tam đại thế gia tiếp quản quyền lực. Tông chủ Nhật Liên Tông đương thời từng quy thuận Võ Hoàng, lo sợ bị thế gia thanh toán mà ngày đêm lo âu, tìm mọi cách lấy lòng. Có lẽ trời không phụ lòng người, đúng lúc ấy, ông ta lại tình cờ phát hiện ra một công dụng kỳ diệu khác của Ký Tuyết Thảo trong lễ tế. Từ đó khổ tâm nghiên cứu ra đan phương, rồi phái sứ giả đích thân lên Thần Đô, dâng tặng đan phương. Nhưng nào ngờ, đổi lại không phải ân xá khoan thứ từ trên cao, mà là một trận thảm sát máu tanh…”
Mọi người vốn chỉ biết thanh danh lẫy lừng của Xuân Vũ Đan, chứ chưa từng nghe qua ẩn tình phía sau, trong thời gian ngắn bị cuốn hút đến xuất thần.
Ngón tay đang siết chặt của Diệu Hoan Hỉ lúc này dần dần buông lỏng ra.
Giọng nói của Kim Bất Hoán thêm vài phần bi ai giễu cợt: “Tam đại thế gia, ba vị khách quý. Khổ Hải Đạo Vương Kính của Vương thị, Bất Dạ hầu Lục Thường của Lục thị, Giám Thiên Quân Tống Hóa Cực của Tống thị… đã giết sạch chẳng chừa một bóng trên đỉnh Ký Liên, khiến Ký Tuyết Thảo vấy máu đỏ tươi… Từ đó trở đi, Nhật Liên Tông không còn ai biết được đan phương, Ký Tuyết Thảo toàn bộ rơi vào tay thế gia, ngay cả linh thạch khai thác từ các mạch khoáng ở Lương Châu cũng phải nộp tám phần cho thế gia, chỉ giữ lại hai phần trong tông môn. Thế gia dùng Xuân Vũ Đan nuôi dưỡng con cháu, Nhật Liên Tông cùng các tông môn khác thì chịu cảnh vắt kiệt. Ba trăm năm qua, bên này suy, bên kia thịnh, khoảng cách càng ngày càng như trời và đất, như mây và bùn…”
Diệu Hoan Hỉ nói: “Lang quân đã rõ ràng như vậy, còn phí lời gì nữa? Thiên hạ này, Lục Châu Nhất Quốc, ngoài Thục Châu còn có Vọng Đế chống đỡ, thì muôn ngàn môn phái còn lại, có ai, có nơi nào mà không phải bù nhìn của thế gia? Tất thảy đều cúi đầu nghe lệnh, nào dám có tâm làm phản! Nếu có, máu năm xưa của Nhật Liên Tông ta chính là minh chứng sờ sờ trước mắt!”
Kim Bất Hoán nói: “Nhưng thời thế hiện nay nào còn như xưa nữa?”
Hắn bấm đốt tay, thong thả liệt kê: “Giám Thiên Quân Tống Hóa Cực đã ngã xuống hơn mười năm trước, Tống thị như quần long vô thủ, chỉ có Tống Nguyên Dạ và Tống Lan Chân cố gắng chống đỡ bằng huyết mạch; Khổ Hải Đạo Vương Kính đóng cửa bế quan ở Thánh cảnh Chung Nam, không quản chuyện phàm tục của Vương thị, Thần Đô công tử Vương Sát cũng chưa từng lộ diện; Lục thị tuy vẫn còn Bất Dạ hầu Lục Thường chống đỡ, chỉ tiếc thay Lục hầu vừa mới bại dưới tay Thiên Nhân Trương Nghi, đạo tâm tan vỡ, cảnh giới rớt xuống, Lục thị sắp rối loạn, ngay cả Lục Ngưỡng Trần cũng phải gửi thân vào Kiếm Môn Học Cung để tránh vòng phân tranh hiểm ác…”
Đừng nói là Tam đại thế gia, ngay cả thiên hạ này cũng sắp loạn cả lên rồi!
Kim Bất Hoán mỉm cười nói: “Còn nhớ lần đầu bước vào học cung, thử kiếm trước cửa Tham Kiếm Đường, tu vi của Diệu tiên tử vốn cao tuyệt, rõ ràng còn dư lực, nhưng lại chỉ dừng ở Kiếm Đồng thứ bảy, vừa khéo đứng dưới Lục Ngưỡng Trần. Kim mỗ vẫn cho rằng, tiên tử ẩn nhẫn giữ mình ắt là trong lòng mang đại mưu, chẳng phải người nguyện mặc áo gấm đi đêm, mãi mãi làm cái bóng cho kẻ khác đâu.”
Lần này, Diệu Hoan Hỉ lặng im hồi lâu, trong lòng rõ ràng đã có chút dao động.
Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn nói: “Áo gấm vốn nên đi đêm, dẫu chỉ là kẻ làm nền thì đã sao? Thiện ý bày tiệc hôm nay của Kim lang quân, Diệu Hoan Hỉ xin ghi nhận.”
Nói xong, nàng khẽ gật đầu, lại lần nữa xoay người.
Chu Mãn trông thấy thì trong lòng bất giác trầm xuống vài phần: cướp bóc Lục thị thì dễ, luyện đan cũng chẳng khó, khó khăn nhất lại nằm ở bước này. Thứ linh dược hiếm có như Xuân Vũ Đan, chỉ vì uy thế cũ của thế gia vẫn còn, đến cả đại tông môn như Nhật Liên Tông còn chẳng dám dễ dàng nhúng tay, huống chi là những môn phái nhỏ khác?
Dẫu cho Kim Bất Hoán đã chuẩn bị nhiều bề, lúc này xem ra cũng sắp hóa thành công cốc.
Vương Thứ đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng thoáng nặng nề.
Diệu Hoan Hỉ lại một lần nữa bước đến bên cửa.
Dư Thiện ở chỗ cửa vô thức ngước nhìn Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán chăm chú nhìn bóng lưng Diệu Hoan Hỉ, ánh mắt lóe sáng, chỉ khẽ thở dài một tiếng: “Vậy thì coi như ta nhìn nhầm người rồi.”
Sau đó hắn phất tay, ra hiệu cho Dư Thiện mở cửa.
Dư Thiện lập tức tiến lên, kéo cánh cửa đang khép chặt ra.
Bóng dáng Diệu Hoan Hỉ như tượng đá, bất di bất dịch.
Hoa văn trận pháp khắc trên cửa chính dần bị kéo giãn ra, trông chừng sắp đứt đoạn và khép kín lại vì khe cửa càng lúc càng rộng.
Ngay lúc ấy, một bàn tay bất ngờ thò ra, “phịch” một tiếng mạnh mẽ ép cánh cửa đóng sập trở lại!
Dư Thiện giật mình, ngẩng đầu theo bàn tay thon dài ấy, bắt gặp gương mặt Diệu Hoan Hỉ không biết từ khi nào đã phủ kín hàn sương.
Khóe môi Kim Bất Hoán cuối cùng cũng hiện lên nụ cười tựa hồ ly.
Diệu Hoan Hỉ quay đầu lại, dung nhan vốn sáng rực giờ đây lại mang vẻ u uất đè nén, giơ tay chỉ vào chiếc rương đựng Xuân Vũ Đan, chỉ hỏi: “Chuyện này, đã có bao nhiêu người biết?”
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều chấn động mạnh: Diệu Hoan Hỉ rõ ràng đã đổi ý!
Ngay cả Chu Mãn cũng không kìm được ngẩn ra một thoáng, rồi mới từ từ nở nụ cười.
Kim Bất Hoán đáp: “Đều ở trong sảnh hôm nay.”
Diệu Hoan Hỉ bèn quét mắt nhìn khắp đám người trong sảnh, dường như cân nhắc một lúc, rồi mới nói: “Ta có thể nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng trước tiểu nhân, sau quân tử, ta có một điều kiện.”
Kim Bất Hoán nói: “Xin cứ nói, không ngại.”
Diệu Hoan Hỉ quay trở lại, đặt lên bàn một bình đan dược đỏ như máu, chỉ nói: “Xuân Vũ Đan liên hệ trọng đại, ta muốn mọi người ở đây đều phải lấy đạo tâm thề nguyện, đồng thời uống viên ‘Chú Ngôn Đan’ này. Ra khỏi cửa này, tuyệt đối không còn chuyện này nữa. Nếu trái lời thề, đạo tâm lập tức hủy diệt.”
Kim Bất Hoán không đáp.
Nhưng Dư Tú Anh trả lời ngay không suy nghĩ: “Tất nhiên như vậy. Hôm nay chúng ta đã đến đây, thì không có ý làm hại Kim lang quân. Dẫu có tay không mà về, cũng sẽ thề rồi uống đan, tuyệt không để lộ chuyện này ra ngoài.”
Những người còn lại đều gật đầu.
Diệu Hoan Hỉ liền nói: “Được.”
Ấy thế nhưng lúc này Kim Bất Hoán lại hỏi: “Diệu tiên tử thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Diệu Hoan Hỉ bỗng chau lông mày: “Kim lang quân có ý gì khi nói vậy?”
Kim Bất Hoán thản nhiên đáp: “Ngươi có điều kiện, ta cũng có. Trần gia thế lớn, chúng ta ngồi trong lâu như lũ bị vây, linh thạch, đan dược tuy có thể an ủi phần nào lòng người, giải được hiểm cảnh lúc này, nhưng chẳng thể trừ gốc họa. Ta muốn đổi Xuân Vũ Đan lấy thứ cứng rắn hơn làm vốn. Không biết quý tông có thể đưa nổi không?”
Từ lúc quyết định lấy Xuân Vũ Đan làm đòn bẩy, Chu Mãn đã nói: có khi một viên đan nhỏ bé ấy có thể khuấy động những thứ vượt ngoài dự liệu…
Giờ đây, hắn muốn thứ nằm ngoài dự liệu đó.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đã hiểu dụng ý của hắn, ai nấy đều nhíu mày, Diệu Hoan Hỉ cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện đã nói tới bước này, nàng đâu phải không đoán được Kim Bất Hoán muốn gì?
Im lặng lâu, cân đo càng lâu.
Cuối cùng, Diệu Hoan Hỉ đặt lên bàn một cuộn bản đồ da cừu, nói: “Đây là một mạch linh thạch mới sinh ở nhánh tây Ký Liên, ít nhất cũng có trăm vạn linh thạch, muốn đổi bốn trăm viên Xuân Vũ Đan.”
Vừa ra giá là một mạch mỏ!
Mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh, sửng sốt trước độ hào phóng của Diệu Hoan Hỉ.
Ấy thế nhưng Kim Bất Hoán thậm chí không thèm nhìn vào cuộn bản đồ, vẫn yên lặng nhìn Diệu Hoan Hỉ.
Ánh mắt như nói: Đắn đo mãi cũng chỉ vậy thôi à?
Trong lòng Diệu Hoan Hỉ lập tức chửi thầm, nghiến răng mím lợi, rõ ràng là biết kẻ buôn mánh khó lừa, nên nàng lôi ra lá bài thật sự, gằn giọng nói tiếp: “Thêm nữa, trong môn ta có một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, tuy là sư huynh trong môn nhưng luôn ẩn danh, chính là nội ứng đã bố trí ra ngoài. Hiện giờ người ấy đang ở trong thành. Nếu Kim lang quân không chê, ta sẽ lập tức truyền mệnh, sai người đến, gia nhập cửa dưới ngươi, từ đây mặc cho sai phái!”
***