Chương 36: Kinh người
***
Phương Thốn Tâm đứng áp lưng vào tấm chắn, các tu sĩ giám sát đã rút pháp bảo ra, bốn mũi linh tiễn lơ lửng chĩa thẳng vào nàng, hàn quang lấp lóa, uy lực tuyệt đối chẳng thể đem so với nỏ tay của Mặc Thạch Thành. Chỉ cần nàng hơi manh động, bốn mũi tên ấy sẽ đồng loạt phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Cảnh tượng giằng co trong phòng giám sát, Tang Mộ không thể nhìn thấy, nàng chỉ chau mày thật chặt, trong lòng nghi hoặc.
Theo lý, phía chủ trận đã ba lần truyền âm “Mặc Thạch Thành bỏ cuộc”, vậy thì lẽ ra họ phải được truyền tống trở về nơi an toàn. Nhưng cho đến lúc này, vòng truyền tống đeo trên tay lại chẳng hề có động tĩnh. Với tính cách của Phương giáo sư, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bỏ dở trận đấu, nhất định là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới khiến người ấy phải hạ quyết định như thế.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn về bốn phương tám hướng, quái vật trong đợt sóng kế tiếp ùn ùn lao đến. Đám sinh vật toàn thân nhớp nháp này lực chiến không mạnh, chỉ là mặc cho họ có chém giết thế nào cũng chẳng thấy dứt, như muốn nhấn chìm cả bọn.
Một trận tiêu hao chiến vô cùng tận, căn bản chẳng thể thể hiện ra thực lực chân chính của học trò, cũng chẳng còn ý nghĩa gì của một cuộc thi nữa, mà chỉ giống như đang bào mòn tinh lực và thần trí của họ.
Nghĩ vậy, nàng thúc động Bi Tuyết Kiếm, ánh sáng lạnh xoay tròn một vòng, chém nát lũ quái vật đang ập tới, rồi nhìn về phía Vân Tịch không xa.
Cảnh ngộ của Vân Tịch cũng chẳng khác gì nàng, đang liều mạng chém giết, nhưng càng đánh lại càng thấy có chỗ bất ổn. Cảm nhận được ánh mắt của Tang Mộ, nàng cũng quay đầu, cùng đối diện với ánh nhìn kia.
Hai người cách không trao đổi một ánh mắt, dường như đã hạ quyết định gì đó, cùng lúc phi thân tụ hội về một chỗ. Còn chưa kịp để Vân Tịch mở miệng hỏi vì sao Tang Mộ lại đột ngột tuyên bố bỏ cuộc, ánh mắt Tang Mộ đã thoáng biến đổi, nàng thuận thế nhìn sang thì thấy ngay bên cạnh mình, cách năm bước có một khối thịt khổng lồ nứt toác, từ trong chui ra… một con người toàn thân quấn đầy dịch nhầy.
Động tác người ấy cứng đờ, tựa như con rối bị dây vô hình giật, dưới lớp dịch trong suốt là làn da tái nhợt chết chóc cùng đôi hốc mắt hõm sâu.
“Đây là… Hồng Thao Tổ, lão sư dẫn đội của Diên Khánh Thành.” Tang Mộ vừa liếc qua đã nhận ra ngay.
Vân Tịch chấn động, theo tin tức của Vân gia, Hồng Thao Tổ đã chết từ mấy ngày trước rồi.
Song bọn họ chưa kịp kinh ngạc thêm, những khối thịt bốn phía bắt đầu hòa vào cơ thể Hồng Thao Tổ, trừ gương mặt tái nhợt kia, thân thể hắn liền phình to, biến thành một quái vật ghê rợn đầy thịt lồi, nhào về phía Tang Mộ và Vân Tịch.
Vân Tịch không chút lưu tình, chém ra một nhát kéo dài từ bả vai trái xéo xuống, bổ hắn làm hai. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, khối thịt đã lập tức phủ lên vết chém, “Hồng Thao Tổ” từ một hóa thành hai.
“Ọe…” Từ Dương buồn nôn không chịu nổi, quay đầu nôn khan.
Tang Mộ đảo mắt nhìn quanh, thấy gần đó lại xuất hiện thêm vài dị vật hình người.
“Giống như tu sĩ đã bị dị thú nuốt chửng… nơi này quả nhiên có vấn đề.” Vân Tịch đã phần nào đoán được nguyên do Phương Thốn Tâm đột ngột tuyên bố bỏ cuộc.
Tang Mộ lại thử tung một chiêu, chém đôi một dị vật hình người khác, nhưng khối thịt nhanh chóng mọc lại, tình cảnh y như “Hồng Thao Tổ” khi nãy, từ một lại hóa thành hai.
“Vô hạn sinh sản?” Vân Tịch cắn mạnh môi.
“Đó là gì?” Tang Mộ hỏi nàng.
“Là năng lực của dị thú duy nhất ở Bắc Vực Thiên Liệt mà lão sư ta từng nhắc đến, nó đã từng nuốt chửng một ngàn tu sĩ.” Vân Tịch nắm chặt Bi Tuyết Kiếm trong tay, chỉ có thể giản lược giải thích.
Mười hai thành tuyển chọn nhiều lắm cũng chỉ có thể mô phỏng ra môi trường Bắc Vực, tuyệt đối không thể tái hiện con dị thú ấy.
“Vân Tịch, giờ phải làm sao?” Đồng bạn của Vọng Hạc Thành đẩy lùi một đợt quái vật lao đến, sốt ruột hỏi.
Cường độ cao của cuộc chiến tiêu hao đang nhanh chóng vắt cạn cảm ứng và tinh lực của họ, nếu cứ thế này, đừng nói là đối phó dị thú kia, ngay cả lũ quái vật trước mắt cũng đủ nuốt chửng tất cả.
“Trước hết, tập hợp toàn bộ mọi người lại một chỗ.” Tang Mộ quyết đoán nói.
Nhưng học trò ba thành tản mác khắp nơi, việc tập hợp là một nan đề.
“Học trò toàn bộ ba thành, nếu không muốn chết thì mau chóng tập hợp tại chỗ của Tang Mộ và Vân Tịch. Tang Mộ, Vân Tịch, bắn Minh Địch!”
Một thanh âm trong trẻo thay thế cho truyền âm trước đó, vang vọng khắp toàn bộ không gian.
Âm thanh ấy lạnh lùng trầm ổn, lại mang theo uy thế khiến người ta phải tin phục, khiến tất cả học trò đang liều mạng chém giết cũng như khán giả ngoài trường đấu đều chấn động theo.
“Là… là lão sư của ta!” Tang Mộ bất chợt mừng rỡ.
Không biết từ khi nào, nàng đã đặt trọn niềm tin vào Phương Thốn Tâm, không chút do dự rút ra Minh Địch dùng để phát tín hiệu, phóng thẳng lên trời.
Tiếng sáo chói tai vang lên, một luồng sáng đen bắn vút lên không trung, khiến toàn bộ học trò đều thấy rõ ràng, đó là màu sắc thuộc về Mặc Thạch Thành. Ngay sau đó, đạo Minh Địch thứ hai cũng nổ vang, ánh sáng đỏ rực xuyên qua mây, ấy chính là màu sắc của Vọng Hạc Thành. Vân Tịch cũng lập tức phóng ra Minh Địch.
Trong phòng giám sát, Phương Thốn Tâm đã chế ngự được vị tu sĩ đứng gần mình nhất. Bàn tay đeo bao quyền của nàng gắt gao bóp chặt cổ đối phương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, trong mắt tràn ngập sát khí, đã chẳng còn vẻ lười nhác phóng túng thường ngày, mà giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy chiếc cổ yếu ớt kia.
Không ai dám hoài nghi lá gan của nàng.
Phương Thốn Tâm vốn dĩ không hề định đập vỡ màn chắn để lao ra ngoài như họ suy đoán. Kết giới phòng giám sát vốn cùng nguồn với kết giới hộ thành của Vọng Hạc Thành, đều được thúc động bằng cùng loại pháp bảo cấm chế, cường độ ngang nhau, nàng không thể nào phá vỡ nổi.
Từ đầu, nàng đã toan tính khống chế tu sĩ phụ trách truyền âm, mượn hắn để liên lạc trực tiếp với đám học trò bên dưới.
Những người khác vì lo sợ nàng ra tay giết người, nên chỉ dám giằng co.
“Phùng lão sư, đừng chỉ mải nhìn ta, chi bằng nhìn kỹ lại đệ tử của mình đi!”
Tiếng Phương Thốn Tâm ngay sau đó thông qua pháp bảo truyền âm của trận đấu, vang vọng khắp toàn trường.
Mọi ánh mắt, kể cả tiên dân ngoài khán đài cùng các thành chủ đều dồn hết về phía Tôn Bạch Lan. Vị trí vốn bị quái vật nhấn chìm, đột nhiên nổ tung một đạo hàn quang, chém rụng một mảng lớn quái vật, lộ ra Tôn Bạch Lan đang rơi vào thế nguy hiểm.
Trước mặt hắn, đứng sừng sững một bóng hình mà cả Sư Viêm Thành đều rất quen thuộc.
Trên người kẻ ấy phủ đầy dịch nhầy, khắp thân mọc lên từng khối thịt lồi, nếu không phải gương mặt đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch kia, thì căn bản chẳng thể nhận ra.
Người này chính là đồng môn trước đó bị bào tử xâm nhập rồi hôn mê, sau còn bị Tôn Bạch Lan cướp mất ngọc bài tích điểm bên hông.
Giờ phút này, kẻ ấy chẳng khác nào xác sống, bàn tay mọc đầy thịt lồi đã đâm xuyên bụng một đồng bạn khác. Người kia lập tức mất hết sinh cơ, nửa thân bị thịt lồi bao phủ, chậm rãi hòa tan nhập vào thân thể hắn.
Khung cảnh kinh hoàng này khiến tất cả đều chấn động đến chết lặng.
Các thành chủ ngồi ở hàng đầu trên khán đài đều biến sắc, đồng loạt đứng phắt dậy, bắt đầu liên lạc với Dục Tú Quán cùng những người phụ trách kỳ tuyển chọn.
“Trần Trọng! Lý Hoan!” Mắt Phùng Đông đỏ ngầu, gào tên hai học trò, nhưng nguy cơ không vì cái chết của hai người mà kết thúc.
Sau khi “nuốt chửng” Lý Hoan, Trần Trọng lảo đảo bước tới gần Tôn Bạch Lan. Mỗi một bước hắn tiến, Tôn Bạch Lan lại phải thoái lui một bước. Hắn đã hoàn toàn bị cảnh tượng ghê rợn trước mắt dọa cho mất hết nhuệ khí, Bi Tuyết Kiếm trong tay không còn nửa phần bài bản, chỉ loạn xạ chém ra, căn bản không ngăn nổi động tác của đối phương.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai bước, bàn tay ghê tởm kia đã sắp vươn tới. Hơi thở Tôn Bạch Lan dồn dập, chân lại bị một con quái vật quấn chặt, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng đỏ bất ngờ rọi xuống thân hắn, thanh kiếm bằng dây leo chém nghiêng, chặt đứt quái vật kia, đồng thời quấn lấy Tôn Bạch Lan, kéo hắn thoát khỏi Trần Trọng.
“Ngươi không sao chứ?” Dư Tùy ấn chặt vai Tôn Bạch Lan, quát khẽ một tiếng, gọi hồn hắn về.
Lúc này Tôn Bạch Lan mới sực tỉnh, hiểu rằng mình vừa được người Mặc Thạch Thành cứu.
“Đi, mau hợp với đám người Tang Mộ!” Dư Tùy thấy thần trí hắn đã khôi phục, không chần chừ nữa, lại bổ thêm một kiếm, mở ra một con đường máu phía trước.
Trong phòng giám sát, mọi người đều biến sắc. Ai nấy đã nhận ra dưới kia đâu còn là đấu trường cho cuộc tuyển chọn chung kết nữa, mà đã biến thành một tu la trường thực thụ.
Phùng Đông nhìn thấy Tôn Bạch Lan được Dư Tùy cứu thoát, cũng thoáng an lòng, nhưng tâm tình vô cùng phức tạp, bất giác đưa mắt nhìn về phía Phương Thốn Tâm, trong lòng đã hạ quyết định.
Phương Thốn Tâm bên kia lại tung cước, đá bay hai hộp niêm phong trên bàn về phía Trác Dĩ Minh và Phùng Đông.
“Muốn xuống hay không thì tùy các người, nhưng đừng hòng cản ta!” Trong lúc nói, nàng siết chặt cổ họng tu sĩ trong tay thêm một vòng, giọng nói mang theo uy hiếp lạnh băng: “Mở kết giới ra, đừng bắt ta phải nhắc lại lần thứ hai!”
“Không liên lạc được với bên ngoài! Trận pháp truyền tống mất hiệu lực rồi!” Vị tu sĩ bên cạnh vốn vẫn đang cố gắng khởi động lại pháp trận truyền tống và kết nối với học phủ, mồ hôi chảy ròng ròng, hoảng hốt kêu lên.
“Để chúng ta xuống dưới. Nếu có vấn đề gì, ba thành cùng gánh chịu.” Trác Dĩ Minh nhận lấy hộp niêm phong của mình, trầm giọng nói.
Thế cục xoay chuyển, tu sĩ giám sát đứng giữa rốt cuộc cũng mở miệng: “Đóng kết giới, toàn viên chuẩn bị, cứu viện học trò.”
Lời vừa dứt, một luồng khí lạnh tràn tới, toàn bộ màn chắn trong suốt lập tức biến mất. Phương Thốn Tâm sớm đã chuẩn bị, buông tay khỏi cổ vị tu sĩ kia, rồi nhảy thẳng xuống.
“Đi, đưa toàn bộ học trò tập hợp về chỗ Tang Mộ và Vân Tịch.” Giọng nói lạnh lẽo trong trẻo từ dưới vọng lên.
Trác Dĩ Minh và Phùng Đông liếc nhau, đồng loạt gật đầu, cũng nhảy xuống theo.
Trong đầu nàng vô cùng tỉnh táo, đối mặt với kẻ địch khổng lồ chưa rõ hình dạng, việc cấp bách chính là gom toàn bộ học trò lại một chỗ, lập nên một khu trú tạm thời.
Trác Dĩ Minh không có lý do để phản đối, cũng sẽ không phản đối. Bởi lẽ đó chính là đối sách đầu tiên mà bọn họ đã áp dụng sau trận thảm bại ở Bắc Vực, nơi một ngàn tu sĩ đồng loạt ngã xuống. Nhưng phản ứng của nàng còn nhanh hơn cả tiên quân đã từng trải luyện binh như họ.
Người tên Phương Thốn Tâm này… thật sự chỉ là một tiên dân đến từ tiểu giới thôi sao?
Tình hình phía dưới càng thêm khẩn cấp. Sự xuất hiện của “Hồng Thao Tổ” kéo theo công kích khủng khiếp, mọi người càng lúc càng chật vật chống đỡ. Cách đó không xa, có hai học trò của Vọng Hạc Thành đang liều mạng xông tới, Vân Tịch vung Bi Tuyết Kiếm mở ra một con đường băng cho họ, thế nhưng trên thân kiếm đã xuất hiện vết nứt, linh khí trong kiếm gần như cạn kiệt, pháp thuật hàn băng sắp đến hồi suy tàn, con đường băng từ từ tan chảy.
Tang Mộ bên cạnh cũng lâm vào tình cảnh tương tự, linh khí trong Bi Tuyết Kiếm đang bị tiêu hao điên cuồng, đã không cách nào chống lại đợt sóng quái vật cùng “Hồng Thao Tổ” xung quanh. Cảm nhận được chút linh khí cuối cùng trong kiếm bị rút cạn, nàng lập tức buông Bi Tuyết Kiếm, xoay tay triệu xuất Định Khôn Xích.
Vài ánh sáng nổ rộ, Định Khôn Xích thi triển thần thông: Thanh Long đằng, Bạch Hổ thạch, Chu Tước cước, và Huyền Vũ băng đồng loạt hiển hiện, tạm thời bức lui quái vật bốn phía, tranh thủ cho bọn họ một chút không gian thở dốc.
Một tiếng “choang” vang lên, Bi Tuyết Kiếm trong tay Vân Tịch nát vụn thành bụi phấn, thông đạo băng tuyết trước mặt lập tức tan biến. Hai bên, thịt lồi điên cuồng ùn lên, vô số quái vật bò ra từ những khối nứt, sắp sửa nhấn chìm hai học trò. Trong khoảnh khắc sinh tử, trong tay Vân Tịch cũng lóe ra ánh sáng chói lòa, Định Khôn Xích từ nàng bay ra, hóa thành tứ tượng thánh thú.
Phạm vi an toàn nhờ đó tức thì mở rộng gấp đôi, khối thịt trong vùng ánh sáng đều hóa thành tro tàn, đám học trò ở xa thoát chết, tức tốc lao về tụ họp.
Tang Mộ thấy vậy quay sang nhìn nàng, Vân Tịch chỉ gật đầu, khẽ cười khổ.
Hai người đồng thời sử dụng cùng một pháp bảo, vốn được chuẩn bị như át chủ bài quyết thắng trong trận đấu, chẳng ngờ còn chưa kịp phân cao thấp, đã đem toàn bộ dùng vào việc cứu người và tự cứu mình.
Có Tang Mộ và Vân Tịch cầm giữ pháp bảo, lũ quái vật ngoài tạm thời không thể xông vào, một góc này được an toàn. Nhưng vòng ngoài ánh sáng đã bị khối thịt phủ kín, người khác không vào được, họ cũng chẳng thể ra.
“Giờ phải làm sao?” Từ Dương đã sức cùng lực kiệt, thở dốc hỏi.
Câu hỏi này, Tang Mộ không có lời giải, Vân Tịch bên cạnh cũng không có.
Nếu tình thế cứ tiếp tục, Định Khôn Xích cũng chẳng trụ được bao lâu, đến khi linh lực và tinh thần của hai người hoàn toàn cạn kiệt, lúc ấy tất cả sẽ biến thành thức ăn cho thịt lồi.
Đang khi bọn họ bế tắc, bên ngoài vòng sáng, khối thịt bất ngờ nổ tung, vài bóng người lờ mờ hiện ra.
“Tang Mộ, cho bọn ta vào!” Vài giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng đến.
“Là Dư Tùy bọn họ!” Từ Dương vui mừng kêu lên, vừa lao về phía ấy, vừa dồn hết sức triệu xuất pháp bảo, ngưng tụ thành một lưỡi đá sắc bén.
Bên kia, học trò Vọng Hạc Thành dường như cũng nghe được tiếng gọi đồng bạn, bất chấp tất cả mà lao cùng hướng với Từ Dương.
Trong lòng Tang Mộ xuất hiện dự cảm chẳng lành, nhưng muốn ngăn cản thì đã không kịp, công kích của Từ Dương và mấy người kia đồng loạt rơi xuống đúng vị trí ấy. Ánh sáng lóe lên.
Thạch Hổ trấn thủ ở góc nam liền biến mất. Vài bóng người mờ ảo kia hóa thành “Hồng Thao Tổ”, gương mặt trắng bệch lộ ra nụ cười dữ tợn, thân thể như núi thịt u nần tràn vào khu an toàn của Định Khôn Xích, ào ạt ập tới chỗ Từ Dương và mấy người.
Mấy người Từ Dương đã hoàn toàn chết lặng bởi khối thịt khổng lồ như núi trước mắt, chân như bị đổ chì, cứng ngắc không nhúc nhích được. Tang Mộ và Vân Tịch muốn cứu họ thì đã không kịp, trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, một mũi linh tiễn sắc cam từ phía sau lao thẳng vào cơ thể “Hồng Thao Tổ”.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên, thân thể “Hồng Thao Tổ” bị phá hủy quá nửa, không trung rách ra một khe nứt, Dư Tùy cùng mấy người từ khe hở ấy lao vào. Tôn Bạch Lan vung Bi Tuyết Kiếm dựng nên một bức tường băng, chặn đứng “Hồng Thao Tổ”.
“Dư Tùy! Cuối cùng các người cũng đến rồi.” Trên mặt Tang Mộ rốt cuộc hiện lên một chút vui mừng.
“Này!” Dư Tùy lau vội chất nhầy dính trên mặt, chỉ nói: “Là sư phụ dẫn chúng ta đến.”
Lời vừa dứt, một bóng người xoay mình tiến nhập giữa đám học trò, hai tay chấn ra cuồng phong ngập trời, đánh tan bức tường băng đồng thời cuốn theo vô số băng nhọn sắc bén đánh thẳng vào “Hồng Thao Tổ”, khiến nó lùi lại vài bước.
“Tang Mộ, đưa Định Khôn Xích cho ta!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Phương Thốn Tâm đứng vững giữa hàng ngũ học trò.
Tang Mộ không hề chần chừ, ném ngay Định Khôn Xích trong tay sang. Phương Thốn Tâm thuận tay tiếp lấy, ngước nhìn “Hồng Thao Tổ” đang cuồn cuộn ập tới, bỗng ngửa đầu cười lớn:
“Học kỹ đi, Thập Phương Viên Cực, ta dạy ngươi lần cuối cùng.”
Lời dứt, nàng giơ Định Khôn Xích lên.
Định Khôn Xích đột ngột kéo dài, từ một hóa hai, từ hai hóa bốn… Năm học trò của Mặc Thạch Thành đồng loạt cảm nhận được sự triệu hoán quen thuộc vô cùng, như mạch sống từ lòng đất tuôn trào vô tận.
Dư Tùy là người đầu tiên lao lên, nhập vào một cây Định Khôn Xích, tiếp đó là Từ Dương, rồi đến Tráng Anh, Đại Minh, cuối cùng mới là Tang Mộ.
Năm người lần lượt nhập thể vào trong, Định Khôn Xích lại khép lại, biến thành một tôn tượng đại thần.
Uy áp cuồn cuộn khủng bố từ tôn Khôn Thần Tượng ấy bùng nổ ra.
“Xông lên cho ta, xé nát nó!” Bàn tay Phương Thốn Tâm hạ xuống, chỉ thẳng vào “Hồng Thao Tổ”.
Cũng đang cầm Định Khôn Xích, Vân Tịch đã hoàn toàn chấn động, Định Khôn… còn có thể dùng theo cách này sao?
Trong Phương Thiên Các của Dục Tú Quán, Lâm Tụng đứng trước vách ảnh quan sát cục diện dưới trường đấu, khi nhìn thấy Khôn Thần Tượng hiển hiện, vẻ nghiêm trọng trên mặt lập tức hóa thành chấn kinh.
Lão vốn tưởng hai học trò Vân Tịch, Tang Mộ có thể thi triển ra Định Khôn Tứ Tượng đã là thiên tư tuyệt thế. Nhưng hiển nhiên… đứng trước Phương Thốn Tâm, tất cả đều chẳng đáng là gì.
Lão hoàn toàn không ngờ rằng, mình lại có thể tận mắt thấy được Thập Phương Viên Cực ngay tại đây.
***