Chương 23: Trận chiến (2)
***
Một bóng người nhanh nhẹn lướt qua rừng núi, bước chân cuốn gió khiến lá rụng tung bay, lao thẳng đến cứ điểm cuối cùng chưa bị chiếm giữ.
Sau khi tháo bỏ vật nặng ở bắp chân, tốc độ của Tang Mộ nhanh đến mức khiến người ta phải trố mắt. Nàng mang trên lưng lá cờ đã đổi thành huy hiệu của Mặc Thạch, nhanh chóng áp sát cứ điểm.
Từ xa, nàng đã thấy quanh cự kiếm mịt mù sương trắng, tuyết mỏng bay lả tả. Phàm nơi băng sương lan tới đều kết thành lớp băng cứng, chỉ khẽ chấn động là toàn bộ dây đằng, tường thạch, trụ đất đều vỡ vụn thành bụi phấn.
Tang Mộ thoáng đã nhận ra, đó chính là uy lực của Bi Tuyết Kiếm.
Hoàng Hạo và nàng lựa chọn cùng một Linh bảo, hiển nhiên hắn đã bị bức đến mức phải tung tuyệt chiêu.
Bi Tuyết Kiếm rốt cuộc là Linh bảo, uy thế không phải pháp bảo tầm thường có thể so sánh. Một khi thi triển, lập tức phá vỡ vòng vây, khiến ba học trò Diên Khánh có thể thoát thân.
Trán Hoàng Hạo nổi gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu trừng thẳng ba người Tráng Anh, trước người hắn ba thước, lưỡi kiếm bạc trắng bừng sáng, khí lạnh tràn ngập, hoá thành từng mảnh tuyết sắc bén lao về phía Tráng Anh. Hai đồng bạn của hắn cũng lập tức phi thân lên không, một kẻ ngưng tụ ra ba lưỡi đao đen, một kẻ hóa triệu hồi một người đá lớn, đồng loạt áp chế ba người Tráng Anh.
Dây leo từ lòng đất trồi lên, kết thành bức tường giữa đôi bên, song dưới công thế của Bi Tuyết Kiếm lập tức tan thành tro bụi. Sau bức tường, cột đá dựng đứng cũng bị người đá giẫm nát, những lưỡi đao tiếp tục bức tới Tráng Anh. Rồi “ầm ầm” mấy tiếng, lưỡi đao va chạm với bức tường đá dựng lên vô hình, khiến cả hai lực cùng triệt tiêu tan biến.
Song kiếm quang của Bi Tuyết Kiếm vẫn xông thẳng vào, phòng ngự của ba người Tráng Anh toàn bộ đều bị phá, ngay lúc không còn đường tránh né, đột nhiên từ dưới chân lại dâng lên một luồng khí lạnh càng mạnh mẽ hơn nữa.
Kiếm quang của Hoàng Hạo bị đông cứng giữa không, hoá thành từng đoá hoa băng.
Tang Mộ từ trên trời hạ xuống, đáp ngay trước mặt ba người Tráng Anh, trong tay cũng cầm một thanh Bi Tuyết Kiếm. Sương lạnh lượn quanh thân kiếm, trong vòng trăm bước, mặt đất toàn bộ kết băng. Lớp băng lạnh lẽo yên lặng không một tiếng động bò lên mu bàn chân ba học trò Diên Khánh, nhanh chóng lan dần lên bắp chân.
Hoàng Hạo hoảng hốt tột cùng, cùng hai kẻ kia đều bị đóng băng ngay tại chỗ.
Thực lực của Tang Mộ và hắn, cao thấp gần như lập tức phân rõ.
Cùng một Linh bảo, nhưng do năng lực cảm ứng khác nhau mà uy thế hoàn toàn bất đồng. Hiển nhiên, Tang Mộ hơn hẳn một bậc.
“Ta đối phó bọn họ, các ngươi nghĩ cách đem cờ cắm xuống, tốc chiến tốc thắng.” Tang Mộ vung kiếm như nở hoa, giọng trầm thấp dặn dò đồng bạn phía sau, lá cờ trên lưng cũng trao ngay cho Tráng Anh.
Tráng Anh lập tức hiểu ý, lại triệu hồi Xích Quang Giám, gia cố thêm một tầng khiên đỏ cho bản thân, bất chấp tất cả lao thẳng vào vòng lôi điện. Ba học trò Diên Khánh bị một mình Tang Mộ chặn lại, lại thêm Từ Dương, Đại Minh che chắn trái phải, đột nhiên chẳng tìm được cách thoát ra mà ngăn cản.
Thấy thắng lợi ngay trước mắt, trong khoảnh khắc then chốt nhất, một luồng hơi thở lạnh lẽo cực độ sắc bén như đao bất ngờ ập đến, phá vỡ lớn khiên đỏ của Xích Quang Giám, chém thẳng vào cổ chân Tráng Anh. Đau đớn dữ dội khiến hắn ngã sầm xuống đất, lá cờ rơi khỏi tay.
Lớp khiên dần ảm đạm, toàn bộ lôi điện trút xuống người hắn. Đúng lúc nguy cấp, một sợi dây leo quấn ngang lưng hắn, kéo mạnh về sau, cứu hắn thoát chết.
Chỉ là lá cờ kia, bị bỏ lại giữa vòng sấm điện.
Ở tầng mây phía trên, sắc mặt âm trầm của Hồng Thao Tổ rốt cuộc cũng giãn ra đôi chút. Hắn xoay nhẹ cổ tay, lạnh lùng nhìn Tráng Anh đang ngồi phệt trên đất.
Phương Thốn Tâm chắp tay sau lưng, thu ánh mắt khỏi Hồng Thao Tổ, chậm rãi bước đến bên ba vị giám sát, dịu giọng hỏi: “Ba vị sư hữu, nếu ta không sử dụng pháp bảo, không vận dụng linh khí, cũng không can thiệp trận đấu bên dưới, mà chỉ vận động thân thể, sẽ không phạm quy củ chứ?”
“Mặt lý thuyết là vậy.” Một vị giám sát gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt. Đứng im quá lâu, tay chân cũng ngứa ngáy, ta muốn tìm người luận bàn đôi chút.” Phương Thốn Tâm xoay cánh tay, khớp xương kêu rắc rắc, “Chỉ dùng ngoại công luận bàn ngay tại đây, chắc không sao chứ?”
Ba giám sát thoáng sững người, cân nhắc hồi lâu rồi mới chần chừ: “Quy tắc vốn không viết rõ… nhưng giờ là lúc trận đấu mấu chốt, ngài muốn luận bàn với ai?”
“Đương nhiên là… Hồng tiên sinh của Diên Khánh Thành rồi.”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Phương Thốn Tâm đã nện thẳng vào mặt Hồng Thao Tổ.
Hồng Thao Tổ lúc ấy đang toàn tâm toàn ý chú ý đến diễn biến dưới trường, căn bản không hề nghe thấy cuộc đối thoại giữa nàng và các giám sát. Đến khi cảm nhận được luồng quyền phong dữ dội áp sát, thì đã…
“Rắc!”
Tiếng xương gãy chói tai, cả người Hồng Thao Tổ bị một quyền của nàng đánh bay, rồi “ầm” một tiếng nặng nề đập lên màn chắn trong suốt, gương mặt bị ép đến méo mó vặn vẹo.
Ba vị giám sát giả trố mắt đứng nhìn. Đây… chính là cái mà nàng gọi là “luận bàn”?
Trên trường quan chiến, đại ảo tượng vốn đang phát sóng trận đấu có Vọng Hạc Thành.
Học trò Vọng Hạc quả thật không phụ kỳ vọng, nửa thời gian trận đấu đã gom đủ một trăm điểm, vượt xa đối thủ, bốn cứ điểm thì chiếm đến ba, khiến khán giả liên tục hoan hô reo hò. Nhưng thắng lợi quá mức rõ ràng lại khiến trận đấu thiếu đi thăng trầm.
Vì thế, người chủ trì tạm thời chuyển cảnh ảo tượng sang phòng giám sát của giáo sư, định nhân dịp giới thiệu mấy vị lai lịch bất phàm.
“Nghe nói lão sư dẫn đội Diên Khánh Thành năm nay xuất thân từ Trầm Uyên Cốc, để chúng ta cùng làm quen một chút.”
Ảo tượng xoay chuyển, chuyển đến phòng giám sát thứ sáu.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người bị đấm bay, mặt dán lên màn chắn, chậm rãi trượt xuống. Khuôn mặt lệch lạc, biểu cảm đau đớn méo mó, toàn bộ đều phóng đại hiện rõ trong mắt mọi người.
Khán giả vốn đang reo hò, phút chốc lặng ngắt như tờ, ngay cả người chủ trì cũng ngắc ngứ không thốt nên.
Đây… đây là cái tình huống gì?!
Ở phía sau Phương Thiên Các, Mạc Đạo Nan đang cùng Diệp Huyền Tuyết ngồi ngay ngắn trên pháp toạ, yên lặng theo dõi.
“Diệp tiên quân, xin thử một chén Vọng Hạc trà, đây chính là đặc sản của thành ta.” Hắn vừa khách khí mời, vừa nâng chén lưu ly khẽ nhấp một ngụm.
Ảo tượng bỗng đổi cảnh, chuyển đến phòng giám sát thứ sáu, một gương mặt to đùng bất chợt phóng.
“Phụt!”
Ngụm trà thơm ngọt còn chưa kịp nuốt xuống, toàn bộ phun ra sạch sẽ.
Lão sư dẫn đội lại còn… đánh nhau?! Việc này quả thật xưa nay chưa từng có!
Nhìn gương mặt méo mó xấu xí kia, sắc mặt Mạc Đạo Nan tức thì xanh lét, chẳng khác gì màu trà trong chén.
“Để Diệp tiên quân chê cười rồi, hẳn là ngoài ý muốn thôi.” Mạc Đạo Nan gượng gạo che giấu, vội vàng muốn chuyển cảnh.
“Không cần đổi.” Diệp Huyền Tuyết hiếm khi mở miệng, ngăn cản động tác của hắn.
Trên ảnh tường, Phương Thốn Tâm lại tung thêm một quyền.
Mạc Đạo Nan ôm trán: lại là Phương Thốn Tâm nữa sao?!
Hồng Thao Tổ hoàn toàn chẳng hay biết bộ dạng nhếch nhác của mình đang bị thiên hạ nhìn trọn, lại ăn thêm một quyền bất ngờ, trước mắt sao bay loạn xạ, hai dòng máu ấm ròng ròng chảy từ mũi xuống, sống mũi e là đã gãy, xương gò má cũng nát, đau đến mức nghiến răng nhe lợi, ngũ quan méo xệch.
“Ngươi và ta, luận bàn một phen.” Giọng nói của Phương Thốn Tâm vang lên đồng thời với nắm đấm thứ hai.
Hồng Thao Tổ còn chẳng kịp để ý thương thế, vội vàng chật vật né tránh công kích. Nhưng quyền ảnh của nàng nhanh khôn tả, nắm đấm vẽ ra từng chuỗi tàn ảnh trong không trung. Hắn chưa kịp lẩn tránh, má phải lại ăn thêm một quyền.
Đau đớn xen lẫn phẫn nộ, hắn nhổ hai ngụm máu tươi xuống đất. Là đệ tử ngoại môn Trầm Uyên Cốc, dù quen ỷ lại vào pháp bảo, song dù sao cũng từng rèn luyện ngoại công, hắn vội tìm lại bình tĩnh, xoay người nghênh địch.
Phía giám sát vừa hoàn hồn, định mở miệng khuyên giải, nhưng Hồng Thao Tổ đã bị lửa giận thiêu đốt, cũng vung quyền hoàn trả. Trong thoáng chốc, hai người hoàn toàn khó mà tách ra.
Hai bóng người điên cuồng va chạm trong không gian chật hẹp của phòng giám sát, nháy mắt qua hơn trăm chiêu. Quyền phong của Phương Thốn Tâm sắc bén như đao, bộ pháp tựa mây trôi gió cuốn nhưng dồn dập không có cơ hội thoát thân. Mỗi một quyền đều mang thế phá núi rẽ đá, đổ lên người Hồng Thao Tổ.
Hồng Thao Tổ ban đầu còn gắng chống đỡ được một hai chiêu, nhưng về sau rõ ràng rơi vào thế hạ phong, chỉ miễn cưỡng đỡ gạt, chẳng còn sức công kích đáp trả.
Ba vị giám sát nhìn mà trố mắt ngây người. Nếu không phải trước đó đã tận mắt thấy nàng tháo bỏ toàn bộ pháp bảo, lại còn đeo vòng phong bế linh khí, e rằng họ thật sự sẽ hoài nghi trên người nàng còn cất giấu bí bảo nào đó.
Ngoại công cùng thân pháp có thể luyện đến trình độ này, quả thật cường hãn đến kinh người.
Phương Thốn Tâm càng đánh càng hăng, chính nàng cũng phát hiện thân thể mình dường như trở nên linh hoạt hơn, không rõ có phải là kết quả của những ngày tu luyện trong Mộng Tinh Trạch gần đây hay không.
“Bốp!”
Thân hình cao to của Hồng Thao Tổ lại lần nữa bị nàng tung quyền nện trúng hàm dưới, bay cả người lên. Phương Thốn Tâm xoay thân tung một cước, tựa như thần long vẫy đuôi, đá thẳng vào ngực hắn. Hồng Thao Tổ bị đá bay, va lên màn chắn rồi nặng nề rơi xuống đất, cả gương mặt sưng vù đến mức không phân rõ ngũ quan.
“Hồng tiên sinh e là vẫn chưa dùng tới bản lĩnh thực sự? Mau đứng dậy tiếp tục.” Bóng dáng Phương Thốn Tâm loé lên, ép sát đến bên hắn.
Hồng Thao Tổ nhìn nàng như nhìn kẻ điên, trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn hận, chỉ có thể lết thân về phía màn chắn, trông nàng bước từng bước ép tới.
“Đường đường ngoại môn đệ tử Trầm Uyên Cốc, át hẳn có chỗ hơn người, Hồng tiên sinh đừng giấu giếm nữa, đem hết ra đi.” Khóe môi Phương Thốn Tâm càng lúc càng nhếch cao, nụ cười khiến lòng người lạnh buốt.
Nàng đứng cao nhìn xuống, Hồng Thao Tổ nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, sau đó xoè bàn tay về phía nàng…
“Aaaa!” Nhưng chưa kịp phản đòn, hắn đã thét lên đau đớn.
Một cước của Phương Thốn Tâm dẫm chặt bàn tay hắn xuống đất.
Không biết nàng vận dụng sức lực thế nào, Hồng Thao Tổ chỉ thấy lòng bàn tay đau nhức thấu xương, quái vật ký sinh trong lòng bàn tay cũng điên cuồng giãy dụa, thậm chí cắn rách da thịt, toan chui ra ngoài.
Một luồng lực quái dị lạnh lẽo từ dưới chân dâng lên, Phương Thốn Tâm rút chân lại, lạnh lùng nhìn bàn tay hắn máu tươi ròng ròng, rồi từ tốn ngồi xổm xuống bên cạnh.
Hồng Thao Tổ ôm chặt bàn tay, tim đập thình thịch, cảm thấy dưới ánh mắt nàng, mọi tà vật đều không còn chỗ trốn nấp.
Phương Thốn Tâm bất chợt vươn tay, ép mặt hắn dí chặt lên màn chắn trong suốt.
“Nhìn cho rõ, học trò của ta đang thắng!”
Giọng nói lạnh lùng chứa đầy sát khí khiến lòng người kinh hồn táng đảm, quét khắp toàn trường.
Trên khán đài quan chiến, mọi người dường như đều nín thở, ánh mắt dồn cả vào trận đấu “tay không” kia.
Họ đã quên mất đây vốn là cuộc thi tuyển chọn, tâm thần hoàn toàn bị dẫn dắt đi, xem đến nhập thần, thậm chí còn cảm thấy ê ẩm xương cốt thay cho Hồng Thao Tổ.
Mỗi lần hắn bị đánh trúng, họ cũng như cảm thấy từng khớp xương của mình đau nhói theo.
Nữ nhân này… điên cuồng đến đáng sợ, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy… thật sảng khoái!
“Nhanh… nhanh… chúng ta sắp thắng rồi!”
Đúng vào lúc căng thẳng đến tột độ, trong hàng ngũ học trò Mặc Thạch Thành có người lớn tiếng reo hô.
Ánh mắt mọi người tức thì bị hấp dẫn, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào thắng bại ở ảo cảnh thứ sáu đã phân định rõ ràng.
Học trò thứ tư của Diên Khánh Thành vội vã thi triển dây leo, kéo lá cờ từ trong vòng lôi điện ra, rồi ném thẳng về vị trí của Hoàng Hạo.
Nhưng ngay lúc đó tiếng leng keng của chuông ngân vang khe khẽ.
Ngay khi lá cờ sắp sửa rơi vào tay Hoàng Hạo thì một tiếng quát giận dữ vang dậy.
“Ngươi đang làm gì?!” Hoàng Hạo tức giận chất vấn.
Người kia sực tỉnh, mới phát hiện lá cờ lại đã trao vào tay một kẻ khác.
Kẻ cầm cờ lắc lắc chiếc Văn Tâm Linh trong tay, còn gửi cho hắn một cái hôn gió cảm tạ, rồi lao vút đi như mũi tên rời cung, xông thẳng vào vòng lôi điện.
***