Tấc lòng – Chương 20

Chương 20: Thốn Tâm

***

Phương Thốn Tâm mặc bộ đồng phục đen của Mặc Thạch Thành, chậm rãi bước vào hàng ngũ, bổ vào chỗ trống vừa bị người kia chấn lui.

“Phương lão sư!” Vương Thắng mừng rỡ, lưng lập tức thẳng lên giống như tìm được chỗ dựa vững chắc..

Nam tu bị đánh lui kia run run cánh tay tê dại, lại thấy đám người bốn phía chỉ trỏ bàn tán, càng cảm thấy mất hết thể diện. Hắn lại bị một nữ tu vô danh của Mặc Thạch Thành đánh bại, trong thời gian ngắn lửa giận bốc lên.

“Các ngươi sang bên kia chờ ta!” Phương Thốn Tâm không thèm liếc hắn, chỉ ôn hòa nói với Vương Thắng.

“Chúng ta… cẩn thận!” Vương Thắng còn chưa nói hết câu bỗng hoảng hốt kêu lên.

Dư Tùy và Tang Mộ đứng sau lưng hắn sắc mặt hốt hoảng thay đổi, nhưng ngay lúc này lại nghe tiếng nói bình thản của lão sư: “Tỉ mỉ cảm thụ, hỏa linh khí biến hóa.”

Kẻ kia lần nữa siết chặt nắm đấm, trên quyền bao phủ một tầng lửa cam nhạt, hung hăng đánh thẳng vào mặt Phương Thốn Tâm. Quyền thế tuy không nhanh, nhưng cương mãnh vô cùng, có khí thế phá núi vỡ đá, người thường dù có né được cũng khó tránh khỏi bị dư kình quét trúng.

Phương Thốn Tâm lại chẳng khác nào mọc rễ dưới chân, bất động như núi.

Ngay khi hắn vận pháp bảo ngưng thành hỏa quyền, nàng đã cảm nhận rõ ràng khí tức bốn phía thay đổi. Nàng khẽ vung tay áo, thản nhiên như gạt bụi. Từ trong tay áo cuồn cuộn dâng lên một luồng cuồng phong, quấn chặt lấy thân thể đối phương. Thế gió vừa nhanh vừa mạnh khiến hắn trở tay không kịp. Nắm đấm rõ ràng đã đánh đến trước mặt Phương Thốn Tâm, thân hình hắn lại lập tức xoay ngang, quyền thế đổi hướng đánh vào kẻ đứng sau nàng, rồi lại chuyển sang phía trước nàng…

Cứ như nhảy múa xoay vòng quanh Phương Thốn Tâm.

Người trước người sau đều kinh hoảng né tránh, song vẫn không tránh được đốm lửa từ nắm đấm văng tung tóe, rơi lên áo quần nhiều người, cháy thủng không ít lỗ nhỏ. Đội ngũ vốn ngay ngắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, những kẻ ban nãy còn lạnh mắt xem kịch đều bị vạ lây, miệng mồm oán hận mắng chửi không ngớt.

“Phùng Húc, ngươi làm cái gì vậy?!”

Thì ra hắn gọi là Phùng Húc.

Phương Thốn Tâm khẽ đậy nắp hồ lô bên hông, âm thầm ghi nhớ cái tên này.

Quả nhiên là pháp bảo bỏ số tiền lớn ra mua, uy lực khác hẳn những phế bảo Mặc Thạch Thành thu vào. Chiếc hồ lô này tên gọi Phù Dao Bào, có thể tụ khí nạp gió, vốn chỉ dùng để phóng ra một cơn gió lốc mãnh liệt, nhưng nếu thần thức đủ mạnh lại có thể khống chế lớn nhỏ, tùy ý đồ mà vận dụng.

Quả nhiên, đắt cũng có cái lý của nó.

Động tác thi pháp của nàng cực nhanh, nhanh đến mức người ngoài căn bản chẳng nhìn ra nàng dùng pháp bảo gì, cũng chẳng rõ nàng thi pháp thế nào. Chỉ có Dư Tùy và Tang Mộ vì được nàng nhắc nhở mà tập trung cảm nhận, lại thêm luồng gió do chính nàng thổi ra, mới nhận được một tia dị thường.

Hai người liếc nhìn nhau không nói lời nào, lão sư không chỉ đang trừng trị kẻ ác, mà còn tiện thể truyền thụ cho bọn họ!

Đội ngũ ầm ĩ hỗn loạn, tiếng chửi vang không ngớt. Phùng Húc tuy biết là trò quỷ của Phương Thốn Tâm, song mọi chuyện vốn từ hắn, lý lẽ cũng chẳng có, chỉ đành luống cuống xin lỗi mọi người.

Dù sao Sư Viêm Thành có hùng mạnh, cũng không thể đắc tội toàn bộ các thành.

“Ồn ào cái gì? Các ngươi coi đây là chỗ nào?” Tiếng quát như sấm nổ từ cuối hàng truyền đến, lập tức trấn áp hết thảy mọi âm thanh.

Một đội tu sĩ đi đến, chính là tu sĩ của Dục Tú Quán phụ trách duy trì trật tự cuộc tuyển chọn.

“Là hắn!” Giữa một mảnh yên tĩnh, Phương Thốn Tâm giơ tay trước, vẻ mặt vô tội tố cáo, “Hắn muốn chen hàng, mọi người đều thấy chướng mắt, nên ta mới ra tay thay lời!”

Mọi người: “……”

Hoàn toàn không có, bọn họ chỉ muốn ngồi nhìn náo nhiệt thôi!

“Không… không phải, ngài nghe ta nói…” Phùng Húc bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê rần.

Chung quanh chẳng ai đứng ra giải vây cho hắn, đối phương cũng chẳng muốn phí thời gian phân xử, lạnh lùng quát: “Ra sau xếp hàng!”

Trông theo Phùng Húc ủ rũ chui ra cuối hàng, vị tiên sinh vừa nói mới liếc nhìn Phương Thốn Tâm một cái, rồi trực tiếp điểm danh: “Ngươi chính là tiên dân tiểu giới của Mặc Thạch Thành, không có cảm ứng linh khí, khoáng tượng Phương Thốn Tâm?”

Xem ra, Phương Thốn Tâm đã nổi danh rồi.

Tiên dân tiểu giới, không có cảm ứng linh khí, khoáng tượng —— ba câu gộp lại, chính là tầng đáy thấp kém nhất của Cửu Hoàn.

“Là ta.” Phương Thốn Tâm cười híp mắt, gương mặt hiền hòa, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ vừa rồi.

*

“Xong rồi, lần này chúng ta coi như đã đắc tội hoàn toàn Sư Viêm Thành.” Sau khi đăng ký xong, Vương Thắng thấp giọng nói bên cạnh nàng.

Không xa, Phùng Húc cùng sư sinh của Sư Viêm Thành đang dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm, hệt như muốn nuốt sống bọn họ.

“Ngươi nói cứ như thể không đắc tội bọn họ thì sẽ chẳng ai bắt nạt chúng ta vậy.” Phương Thốn Tâm chẳng hề để tâm, dắt mọi người nghênh ngang đi ngang qua đám người Sư Viêm Thành.

Vương Thắng nghẹn lời, hình như… cũng đúng?

Đi ngang qua bích ảnh, Phương Thốn Tâm thoáng dừng bước. Trên bích ảnh đang chiếu một trận đấu pháp, nam tu áo trắng đạp băng mà đi, trong cơn lôi đình đầy trời mà thế bay vững vàng… Thực lực của hắn, dường như ngang ngửa với nàng, chiêu thức tràn đầy chiến ý sắc bén, đủ khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.

Phương Thốn Tâm xem mà lòng cũng rạo rực, là loại rạo rực muốn cùng hắn giao thủ.

Đây nhất định là một đối thủ hoàn mỹ, sớm muộn gì bọn họ sẽ có một trận so chiêu.

Đăng ký xong thử luyện, tiếp theo chính là kiểm tra cảm ứng linh khí và lựa chọn pháp bảo. Mọi người theo thứ tự lần lượt đi vào Thiên Diễn Các phía sau Thiên Diễn Đài, trước tiên tham quan, sau đó mới kiểm nghiệm và chọn pháp bảo. Thiên Diễn Các chính là tàng các pháp bảo của Dục Tú Quán, bên trong ngoài những danh khí đương thời còn lưu trữ rất nhiều pháp bảo cổ xưa.

“Pháp bảo cổ” là chỉ loại pháp bảo được sử dụng ở tiên giới trước khi Cửu Hoàn sụp đổ, lúc linh khí vẫn còn dồi dào chưa suy kiệt. Loại bảo vật này uy lực mạnh mẽ hơn xa pháp bảo hiện tại, có thể thi triển ra những cấm thuật hủy thiên diệt địa. Nhưng ngược lại, nó đòi hỏi linh khí và cấp độ cảnh giới ở mức khắc nghiệt vô cùng. Phương pháp luyện chế gần như đã thất truyền, cổ bảo còn nguyên vẹn và cường đại rất ít, toàn bộ đều được thu vào Ngũ đại tiên tông, số tu sĩ có thể thi triển pháp bảo cổ cũng hiếm như lông phượng sừng lân.

Những pháp bảo cổ có sức phá hoại cực lớn này mỗi lần thi triển, Cửu Hoàn đều phải trả cái giá khủng khiếp, vì thế chỉ được phép dùng trên chiến trường Thiên Liệt.

Trong Thiên Diễn Các, pháp bảo cổ và và pháp bảo mới được tách riêng, trưng bày ở hai gian tàng các khác nhau hai bên. Đa số người tiến vào Thiên Diễn Các đều thẳng hướng pháp bảo mới. Phương Thốn Tâm vốn cũng hứng thú với loại này, vốn định đi xem ngay, nào ngờ vừa bước vào Thiên Diễn Các, nàng bỗng sững lại giữa đại sảnh.

Từ xa truyền đến một luồng hơi thở quen thuộc, dường như bằng hữu lâu ngày xa cách, đang từ xa vẫy gọi.

Nàng không tự chủ được, theo luồng khí tức kia mà bước đi, tiến vào Lưu Vân Biệt Hạc Hiên, nơi trưng bày pháp bảo cổ trong Thiên Diễn Các.

Lưu Vân Biệt Hạc Hiên rộng lớn yên tĩnh, sau lớp kết giới bảo vệ trong suốt bốn phía, từng món pháp bảo được bày biện, hoặc loang lổ hoặc tàn khuyết hoặc cũ kỹ, mỗi một món dường như đều đang lặng lẽ kể lại câu chuyện đã qua.

Phương Thốn Tâm đứng ở chính giữa Lưu Vân Biệt Hạc Hiên, cảm nhận được nơi này lạnh lẽo như một phần mộ. Kiếm đã mất kiếm linh, chỉ còn lại thân xác rỗng không; cung thiếu cung hồn, chẳng tụ nổi một mũi tên đoạt mệnh…

Sẽ không còn ai nhớ tới chúng, cũng chẳng còn ai có thể tái hiện huy hoàng khi xưa. Chúng bị thời gian lãng quên, trở thành dấu tích lịch sử cho người đời thưởng lãm.

Không thể nói là bi ai, chỉ là cô độc. Như một vị tướng quân tuổi xế chiều, chẳng được chết trận nơi sa trường, mà lại lụi tàn giữa chốn thị phồn.

“Lão sư?” Tang Mộ bước đến bên cạnh Phương Thốn Tâm, khẽ khàng gọi.

Từ vừa rồi, lão sư đã có vẻ khác lạ. Đưa bọn họ vào gian tàng các ít ai lai vãng này, bọn họ đã xem xong một vòng, mà lão sư vẫn còn ngây người.

Phương Thốn Tâm chợt hoàn hồn, hơi gật đầu, rồi mới cất bước đi tiếp. Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua từng món pháp bảo, song bàn chân chẳng dừng lại nữa, cho tới khi nàng đi đến tận cùng Lưu Vân Biệt Hạc Hiên.

Ở nơi cuối cùng của vách tường treo một tấm gương khổng lồ. Gương ấy không có mặt gương, chỉ có từng tầng mây cuộn tụ. Khi người bước đến gần, mây tản đi hiện ra một bức họa thu nhỏ phản chiếu cảnh tượng hư ảo mênh mang.

Đồng tử của Phương Thốn Tâm bất giác co rút lại.

Nàng vội nghiêng mắt nhìn sang phần chú giải bên cạnh.

Những gì hiển hiện trong gương chính là hư ảnh của pháp bảo này. Đây là một trong những pháp bảo cổ xưa còn nguyên vẹn và vẫn đang được sử dụng ở tiên giới Cửu Hoàn, cũng là pháp bảo cổ mạnh mẽ nhất, do Ngũ Tông cùng giữ, hiện bị phong ấn tại chiến trường Thiên Liệt để trấn áp dị thú, là một kiện pháp bảo đủ sức hủy diệt trời đất.

Tên của nó —— Thốn Tâm.

Bức dư ảnh trong gương kia, thực chất là hình chiếu thu nhỏ của một mảnh phương thốn thiên địa. Mà kỳ lạ thay, khi nhìn vào lại chẳng khác nào đang đối diện với tiên giới Cửu Hoàn.

Cửu Hoàn tiên giới thuộc về nàng, nơi có Thiên Di và Vân Hải Nhất Mộng.

*

Rời khỏi Lưu Vân Biệt Hạc Hiên, tâm trí Phương Thốn Tâm tán loạn, chỉ miễn cưỡng theo học trò đi về phía tàng các pháp bảo mới. Nàng đã không còn tâm tư tham quan nghiên cứu pháp bảo như trước, trong đầu chỉ lẩn quẩn quanh hai chữ, Thốn Tâm.

Đến khi xem xong pháp bảo mới, nàng vẫn không thể lý giải được manh mối gì.

Lúc này mọi người đã tiến vào Linh Xu của Thiên Diễn Các.

Đây chính là nơi kiểm tra cảm ứng linh khí và lựa chọn pháp bảo cho học trò dự thi. Mười loại pháp bảo do Vọng Hạc Châu cung cấp đã được trưng bày hết thảy trong nội thất của Linh Xu, một luồng linh khí nhè nhẹ lan tỏa từ bên trong, khiến người bước vào đều thấy tinh thần tỉnh táo.

Trước khi tiến vào nội thất, tất cả học trò phải kiểm tra cảm ứng linh khí.

Dụng cụ kiểm tra ở đây khác hẳn với chiếc hộp thô sơ của Mặc Thạch Thành. Ở phía đông Linh Xu có một linh đài, học trò chỉ cần đứng vào trung tâm, không chỉ có thể đo được linh khí cảm ứng mà còn có thể kiểm nghiệm cả linh căn.

Việc kiểm tra được tiến hành theo từng thành, học trò của Mặc Thạch Thành phải đợi bên ngoài một lát mới đến lượt. Hai vị tiên sinh phụ trách đứng cạnh linh đài, một người nhận danh phù ghi chép, một người khởi động linh đài.

Sau khi khởi động, một luồng sáng xanh từ trên rọi xuống, bao phủ học trò đang đứng giữa linh đài, trên mặt đất của linh đài hiện ra quẻ tượng ngũ linh. Độ mạnh yếu của ánh sáng quẻ tượng đại biểu cho mức độ cảm ứng linh khí, còn màu sắc thì biểu thị linh căn.

Mười lăm nam nữ thiếu niên lần lượt bước lên. Kết quả có hơi khác với khi ở Mặc Thạch Thành, ngoại trừ Tang Mộ và Dư Tùy, Tráng Anh cũng đo ra được một chút cảm ứng linh khí vô cùng nhỏ bé. 

Quẻ tượng của Tang Mộ phát sáng rất mạnh, cảm ứng linh khí của nàng vô cùng mạnh mẽ, cao hơn Dư Tùy không ít, song Dư Tùy lại đo ra được mộc linh căn đơn lẻ.

Trong tiên giới Cửu Hoàn, vừa có cảm ứng linh khí lại vừa có linh căn, đồng nghĩa với một tương lai tiền đồ vô lượng. Điều này khiến tất cả người Mặc Thạch có mặt đều vui mừng thay Dư Tùy. Chỉ riêng Tang Mộ đứng một bên, hơi tỏ vẻ mất mát, ngẩn ngơ nhìn ánh sáng trên linh đài chập chờn thăng trầm.

Mười lăm người rất nhanh đã hoàn tất khảo nghiệm, tiếp theo chính là chọn lựa pháp bảo. Phương Thốn Tâm vung tay, dẫn năm đội viên dự tuyển chính thức bước vào phòng trong, những học trò khác thì chờ ở ngoài.

Trong nội thất tràn ngập một luồng khí khiến tinh thần sảng khoái. Mười món pháp bảo được ánh sáng bạc như ánh trăng dịu dàng bao phủ, lơ lửng giữa không trung.

Tùy tiện lấy một món ra thôi cũng đã quý giá hơn hẳn đống hàng cũ mà hôm qua nàng mua từ lão Đường.

Vọng Hạc Châu quả nhiên là nhiều tiền.

Năm thiếu niên mắt sáng rực lao đến, lần lượt lựa chọn. Phương Thốn Tâm cũng thong dong bước tới, dừng lại trước từng món pháp bảo, quan sát một lượt. Trong nơi này, mỗi vị lão sư dẫn đội đều có thể quan sát, phụ trợ học trò lựa chọn pháp bảo thích hợp. Dư Tùy tâm dạ rộng lớn, lại còn đo ra được linh căn, không chút do dự dừng ngay trước hai kiện linh bảo hạn chế, lớn tiếng đòi thu cả hai vào túi. Tang Mộ thì đã định trước một kiện linh bảo, còn đối với kiện còn lại lộ vẻ do dự.

“Chọn món kia.” Phương Thốn Tâm đặt tay lên vai nàng, chỉ về phía xa nhất, nơi có món pháp bảo tầm thường chẳng ai đoái hoài.

Đó là một thước ngọc, trong tuyển chọn lần này bị coi là pháp bảo cấp bậc thấp kém nhất, tên gọi Định Khôn Xích.

Cho đến giờ phút này, chưa có bất cứ học trò thành nào chọn Định Khôn Xích.

*

Trong mật thất hư không cao nhất của Thiên Diễn Các, một lão nhân tóc râu đều bạc lộ vẻ gấp gáp, hỏi nam tử đứng cạnh bên.

“Thế nào? Có ai chọn ‘Định Khôn Xích’ của lão phu chưa?”

Nam tử thân mặc áo bào xanh, mày mắt thâm trầm, khí thế bất phàm, song đối với lão nhân lại một mực cung kính.

Ấy chính là sư đệ của các chủ Huyền Cơ Các, luyện khí sư danh chấn thiên hạ Lâm Tụng tiên quân.

Trong Cửu Hoàn, chẳng có gì được ưa chuộng hơn một luyện khí sư.

Nghe câu hỏi, nam tử khẽ cười lắc đầu: “Vẫn chưa có ai chọn. Những học trò này mới chớm bước vào tiên môn, sao nhìn ra được huyền diệu trong Định Khôn Xích của Lâm tiên. Ngài thật quá làm khó bọn họ rồi.”

Lâm Tụng “hừ” một tiếng, uể oải ngồi sụp xuống ghế, mặt đầy buồn bực.

Chợt, nam tử nhận được truyền âm, sau đó mở miệng nói: “Có người đã chọn Định Khôn Xích của ngài.”

Lâm Tụng lập tức bật dậy khỏi ghế, vui mừng khôn xiết: “Ai?”

Nam tử lại thoáng hiện khó xử: “Chỉ là… nàng ta là học trò của Mặc Thạch Thành, e rằng chỉ là… trùng hợp mà thôi.”

Mặc Thạch Thành từ xưa đến nay thành tích đều lót đế, chưa từng xuất hiện nhân tài.

Mặt mày Lâm Tụng chùng xuống, chẳng bao lâu lại nghe nam tử reo lên: “Lại có thêm người chọn Định Khôn Xích, là học trò của Vọng Hạc chúng ta, Vân Tịch.”

Lâm Tụng đập mạnh đùi.

Cuối cùng cũng có người biết hàng rồi!

***

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *