Tấc lòng – Chương 18

Chương 18: Vọng Hạc

***

Còn chưa đợi Phương Thốn Tâm đi tìm Thôi đường chủ, Vương Thắng đã mang đến cho nàng một tin vui.

Sau trận chiến ngày hôm qua, nàng đã hoàn toàn rửa sạch điều tiếng, thực lực cũng được chứng minh rõ ràng. Sáng nay Tiên Dân Phủ họp bàn chuyện tuyển chọn mười hai thành, đám học trò tụ tập ngoài Tiên Dân Phủ, đồng thanh yêu cầu để Phương Thốn Tâm dẫn đội đồng hành. Cuối cùng do Thẩm Khanh Y quyết định, sớm kết thúc kỳ quan sát của nàng, cho nàng cùng dẫn học trò tham dự đại tuyển.

Phương Thốn Tâm nghe tin thì khoái trá vô cùng, đúng là không uổng công nàng dốc lòng với đám tiểu yêu đó.

“Sáng mai lên đường sớm, cô nương thu xếp một chút đi.” Mặt mày Vương Thắng hớn hở, cũng vô cùng vui mừng. Lần này hắn sẽ theo làm hậu cần, đồng hành tới Vọng Hạc Thành.

“Ta có hành lý gì đâu, thu xếp cái gì?” Phương Thốn Tâm thảnh thơi ngồi trên cây lớn cạnh võ trường, dõi mắt nhìn võ trường rộng lớn.

Ngày mai sẽ khởi hành, học trò đều được nghỉ một ngày để trở về nhà thu dọn hành lý, từ biệt cha mẹ, vì thế giờ phút này võ trường trống rỗng. Nghĩ lại thì dị thú Thiên Liệt hôm ấy xuất hiện thật đúng lúc, chẳng có gì rèn giũa tốt hơn một trận đấu pháp sinh tử, nhờ vậy khảo hạch cuối cùng cũng được miễn.

Dưới công kích khủng khiếp của dị thú Thiên Liệt, đám nhỏ còn giữ được tính mạng chờ viện quân đến đã là một kết quả không tệ.

*

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ sư sinh Tiên Dân Đường đều tập trung tại võ trường, tiễn mười lăm học trò lên đường tới Vọng Hạc Châu dự tuyển chọn mười hai thành. Trận thế rộn ràng, ngay cả tù và và chiến cổ cũng được mang ra thổi gõ khuấy động khí thế.

Đi theo có ba người: Thôi đường chủ của Tiên Dân Đường và Phương Thốn Tâm lần lượt đảm nhiệm chính, phó lĩnh đội; Vương Thắng là người của Tiên Dân Phủ Mặc Thạch Thành, phụ trách toàn bộ việc đối tiếp và hậu cần trong thời gian tuyển chọn.

Sau khi Thôi đường chủ đọc xong một bài diễn từ sục sôi hùng tráng, tiếng tù và nổi lên, chiến cổ dồn dập, đám học trò nhịp bước ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi Tiên Dân Đường.

Phương Thốn Tâm đi cuối đội, nhìn từng người lần lượt bước ngang qua, ai nấy đều phải hô một tiếng: “Phương lão sư!”

Y như đàn gà trống thi nhau gáy.

Chiếc thuyền bay Phong Lôi đưa bọn họ đến Vọng Hạc Châu đã dừng trên không trung Tiên Dân Đường. Con thuyền khổng lồ thả xuống cái bóng đen kịt, khiến đám học trò không nhịn được thốt lên những một tiếng “oa” kinh ngạc. Bọn họ lớn đến chừng này rồi mà vẫn chưa từng được ngồi thuyền bay.

Phương Thốn Tâm chẳng mấy lạ lẫm với việc dùng thuyền làm pháp bảo phi hành. Chiếc thuyền Phong Lôi trước mắt thoạt trông đã mang đậm phong cách của Mặc Thạch Thành, thân đen kịt không hoa văn, chỉ có phù hiệu của Mặc Thạch Thành khắc ở mũi thuyền. Toàn bộ dáng dấp như một kén tằm khổng lồ, chẳng có chút mỹ cảm nào.

“Mặc Thạch tất thắng!”

Phương Thốn Tâm còn đang quan sát Phong Lôi, bỗng bị khẩu hiệu chỉnh tề đồng loạt của đám học trò dọa giật mình.

Lũ gà con ấy vừa gáy vừa tiến vào pháp trận truyền tống trong phi chu.

Rất tốt, có chí khí!

Nơi xa, Lý Hằng vừa mới xử lý xong mọi việc của dị thú Thiên Liệt, đúng lúc trở về Mặc Thạch, nghe được động tĩnh ngoài thuyền Phong Lôi thì khóe miệng bất giác thoáng lộ vẻ giễu cợt. Hắn tranh thủ trước khi thuyền khởi động, dẫn người hóa thành điện quang, vút đi mất dạng.

Vọng Hạc Châu thống lĩnh cả thảy mười hai thành, trong đó Mặc Thạch Thành là thành cách xa nhất. Đi thuyền Phong Lôi phải mất ba ngày, bởi con thuyền này tuy gọi là “Phong Lôi”, nhưng tốc độ chẳng phong, cũng chẳng lôi!

Nó chậm chạp như một lão nhân tập tễnh, chẳng những bước không được nhanh mà mỗi lúc vận động toàn thân còn kêu kẽo kẹt.

Nhìn thôi cũng biết con thuyền Phong Lôi này có tuổi thọ không ít.

Song dẫu vậy bọn học trò vẫn cực kỳ phấn khích.

Bên trong thuyền không rộng, chẳng đủ cho đám học trò ngồi tĩnh tu, may mà Thôi đường chủ đã có sắp đặt từ trước, trong khu vực công cộng của thuyền bay đã chuẩn bị một sa bàn để nghiên cứu binh pháp chiến thuật.

Phương Thốn Tâm vốn chưa có nghiên cứu gì về cuộc tuyển chọn mười hai thành, nhưng những ngày này tạm thời ôm chân Phật ít nhiều cũng làm quen được đôi phần, toàn bộ thời gian gần như đều ở trước sa bàn cùng Thôi đường chủ và đám học trò suy diễn chiến thuật, cho đến khi Phong Lôi chở họ đến Vọng Hạc Châu, đáp xuống ngoài thành Vọng Hạc.

Khi thuyền Phong Lôi hạ xuống, mọi người lần lượt bước xuống thuyền, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành Vọng Hạc cao ngất, ai nấy đều nghẹn lời.

Đến cả tiếng “oa” cũng quên thốt ra.

Quả không hổ là một trong những thành lớn hùng vĩ bậc nhất Cửu Hoàn, chỉ riêng khí thế trước cổng thành đã đủ khiến lòng người lay động, hoàn toàn chẳng phải tiểu thành như Mặc Thạch có thể so sánh. Chờ làm xong thủ tục nhập thành, khi bước chân vào trong, ánh mắt họ càng không giấu nổi kinh ngạc.

Phương Thốn Tâm thì vẫn thản nhiên, rốt cuộc ở thời đại của nàng, danh môn tông lớn nhiều như mây, khí thế Thiên Di Môn còn vượt xa Vọng Hạc trước mắt. Chỉ là đối với tất cả những gì nàng thấy giờ đây, trong lòng nàng không khỏi hiếu kỳ khôn xiết.

Một tòa thành hoàn toàn khác biệt với cổ Tiên Giới.

Lạ lẫm mà mới mẻ.

Nó phồn hoa sinh động hơn hẳn Mặc Thạch. Trên đường phố người đi không dứt, y phục muôn hình vạn trạng rực rỡ lóa mắt. Kiến trúc cao chọc trời, năm sắc bảy màu ánh sáng rực rỡ chớp lóe. Trên trời có pháp bảo bay đủ loại, dưới đất có đủ loại tọa kỵ chạy ào ào, xa xa là lầu các trùng trùng nhìn chẳng thấy tận cùng.

Mọi người thất thần nhìn ngó, rơi vào mắt người đi đường đổi lấy đôi ba ánh nhìn khinh miệt, lại không biết từ đâu ra một đám nhà quê vào thành.

Đinh đinh đinh…

Tiếng chuông vang thanh thúy khiến cả đám người bừng tỉnh.

“Rồng!” Dư Tùy la lên đầu tiên.

Một con giao long màu vàng kim đáp xuống trước mặt họ. Trên lưng giao long đặt sẵn yên ghế, một hàng hai chỗ, tổng cộng hai mươi chỗ. Đây dĩ nhiên không phải rồng thật, mà chỉ là pháp bảo mô phỏng hình thể giao long, dùng để chở tiên dân trong thành đi lại.

Đầu rồng có một người rối ngồi, phát ra giọng nói máy móc: “Đi Vọng Hạc Thành Dục Tú Quán, xin mời lên ngồi.”

Thôi đường chủ vội giục: “Nhanh lên, đây là người Vọng Hạc Thành phái đến tiếp chúng ta.”

Đợi mọi người ngồi yên ổn rồi người rối mới thúc động giao long, sau một tiếng ngâm vang vọng, rồng vàng bắt đầu cất cánh. Cả đám vui mừng hét ầm ĩ, từ trên cao nhìn xuống thành thị, càng thêm chấn động không thôi.

Ngay cả Phương Thốn Tâm cũng bất giác thất thần nhìn ngắm.

Nơi này so với nàng tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều.

Tiếc rằng tốc độ rồng vàng nhanh hơn Phong Lôi quá nhiều, chưa kịp nhìn cho đủ, bọn họ đã tới Dục Tú Quán. Đây là học phủ lớn nhất của Vọng Hạc Thành, rộng gấp trăm lần Tiên Dân Đường Mặc Thạch, nghe nói trong quán có đến hai đại bí cảnh thử luyện, tám tiểu ảo cảnh thử luyện, một tàng bảo các pháp bảo, cùng một viện chuyên tu nghiên cứu pháp bảo chỉ đứng sau Ngũ Tông, có thể xưng là học phủ bậc cao nhất dưới Ngũ Tông.

Mọi người luyến tiếc bước xuống khỏi rồng vàng, được người dẫn đường đưa tới chỗ báo danh ở góc tây nam Dục Tú Quán. Vương Thắng phụ trách đối tiếp, thu hết danh phù của mọi người đi đăng ký, những người khác thì ngồi chờ trong đại sảnh.

Dẫu chỉ là một góc nhỏ của học quán nhưng trong ngoài đều xa hoa vô cùng. Đám học trò háo hức sờ đông chạm tây, ríu rít không thôi; Thôi đường chủ ngồi nghỉ trên ghế ngọc, còn Phương Thốn Tâm đứng trước tường, ngẩng đầu xem bản dư đồ Vọng Hạc treo nơi đó.

Ngay lúc này, truyền âm phù bên thùy tai nàng khẽ rung. Phương Thốn Tâm nối thông, liền nghe tiếng Tố Thanh truyền đến.

“Đến nơi rồi sao?” Tố Thanh hỏi, Phương Thốn Tâm sớm đã báo cho nàng hành trình lần này.

“Vừa tới, đang làm thủ tục ở Dục Tú Quán.” Phương Thốn Tâm đáp.

“Tối nay ta có hẹn uống rượu cùng Tiểu Ngũ bọn họ, ngươi có đến không? Tỷ tỷ dẫn ngươi mở rộng kiến thức.” Tố Thanh nói ngắn gọn rõ ràng.

Phương Thốn Tâm chưa chắc buổi tối có việc gì hay không, nghĩ một chút rồi đáp: “Cho ta địa chỉ, nếu tối không bận, ta sẽ tới tìm các ngươi.”

Tố Thanh báo một nơi, Phương Thốn Tâm âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau khi tắt truyền âm phù thì tra cứu trên dư đồ.

Địa điểm ấy xem ra không xa, chỉ là không biết nàng có đủ thời gian để đi hay không.

Bên kia, Vương Thắng đang giao danh phù cho thư lại phụ trách đăng ký. Thư lại kiểm tra từng cái chợt thấy một tấm danh phù màu sắc khác biệt, sau khi dò được thông tin bên trong thì bất chợt ngẩng đầu: “Tiên dân tiểu giới?”

Vương Thắng vội gật đầu: “Là một trong những lão sư dẫn đội lần này.”

Vẻ mặt người kia càng lạ lẫm, không chắc chắn lắm hỏi: “Mặc Thạch Thành các ngươi lại để một tiên dân tiểu giới không có cảm ứng linh khí dẫn bọn họ đi thử luyện?”

Tuy lời không hề vô lễ, nhưng giọng điệu vẫn khiến người nghe khó chịu. Vương Thắng nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy!”

Người nọ không nói thêm, chỉ khẽ lắc đầu, cúi xuống tiếp tục đăng ký.

Không bao lâu sau thủ tục hoàn tất. Vương Thắng lấy lại danh phù, dẫn mọi người về chỗ nghỉ tạm ở Phi Vân Lâu.

Phi Vân Lâu là một lầu các chín tầng, cùng Phi Hạc Lâu, Phi Tiên Lâu sánh vai ở chính tây Dục Tú Quán, toàn bộ dùng để làm nơi tạm trú cho học trò các thành tham gia đại tuyển.

Cả tầng sáu và bảy của Phi Vân Lâu đều được sắp xếp cho Mặc Thạch Thành.

“Học trò thì hai người một phòng, danh phù chính là chìa khóa xuất nhập, các ngươi tự phân chia phòng, lần đầu mở cửa thì số phòng sẽ được ghi nhận trong danh phù, không được tùy tiện mở nhầm cửa.” Vương Thắng phân phát danh phù cho từng người, lại dặn dò, “Các lão sư dẫn đội ở phòng đơn, ba gian phía ngoài cùng tầng sáu.”

Phương Thốn Tâm nhận lấy danh phù, hỏi hắn: “Buổi tối có sắp xếp gì không?”

Vương Thắng lắc đầu: “Không có, tối nay có thể tự do, cứ làm quen với hoàn cảnh trước. Ngày mai hẳn sẽ có nghi thức nghênh tiếp, họ sẽ báo ta sau.”

Phương Thốn Tâm mừng rỡ, an bài ổn thỏa cho học trò trong Phi Vân Lâu xong, liền xin phép Thôi đường chủ, rời khỏi Dục Tú Quán đi tìm Tố Thanh.

*

Địa chỉ Tố Thanh cho là một tửu quán nhỏ tên “Vong Ưu”. Trên dư đồ xem thì không xa Dục Tú Quán, nhưng đi thực tế lại chẳng gần như tưởng tượng. Hai bên đường phố san sát cửa hiệu, hàng hóa phong phú, cái gì cũng có: pháp bảo, đan dược, y phục, trang sức, tiên tửu, linh quả… đủ khiến người hoa mắt chóng mặt.

Nàng cứ thế xuyên qua những con phố, vừa đi vừa ngắm nghía vô cùng hứng thú.

Cổ Tiên giới xưa không có nơi nào tập trung cửa hiệu dày đặc như vậy. Dù là tông môn hay tán tu, chỉ cần luyện chế được đồ thượng đẳng, tự khắc có người tìm đến tận cửa, đâu cần mở hiệu buôn. Thỉnh thoảng có chợ phiên của tiên môn nhưng cũng chẳng náo nhiệt phồn hoa như phàm trần, càng không thể so với cảnh tượng trước mắt.

Phương Thốn Tâm đi được một quãng dài, trời dần ngả tối, đèn đường lần lượt được thắp sáng, cả Vọng Hạc Thành hóa thành một bộ dáng khác hẳn, quỷ mị muôn màu.

Hư ảnh ngũ sắc khổng lồ bay lượn phía trên các cửa hiệu, lớn tiếng quảng bá những bảo vật của mình. Những tòa lâu các hoa lệ rực sáng đứng sừng sững bên phố, đèn lửa lấp lánh chập chờn…

Phương Thốn Tâm bất giác dừng bước, đứng trước một cửa hiệu lớn.

Đây là một cửa hiệu bán tọa kỵ pháp bảo, ngay cổng đặt một con phượng hoàng hoa lệ để thu hút khách nhân. Từ cửa nhìn vào có thể thấy bên trong bày la liệt đủ loại tọa kỵ pháp bảo muôn hình vạn trạng.

Trong lòng Phương Thốn Tâm thoáng xao động.

Tiểu nhị ăn vận gọn gàng đứng gác trước cửa trông thấy nàng dừng lại, lập tức hồ hởi nghênh đón: “Tiên hữu đây có muốn mua tọa kỵ không? Mời vào trong xem thử, để tiểu nhân giới thiệu. Tiệm nhỏ này có đủ mọi loại tọa kỵ, chắc chắn tiên hữu sẽ chọn được món vừa ý.”

Cứ thế, Phương Thốn Tâm bị miệng lưỡi ba tấc của hắn khéo léo dỗ dành, theo bước vào trong hiệu.

Vào trong cửa hiệu, nàng mới phát hiện không gian bên trong so với bên ngoài rộng hơn nhiều, tầng tầng lối đi, bày biện đủ loại tọa kỵ cao thấp khác nhau.

“Ta tên Lâu Hải, tiên hữu có thể gọi ta là Tiểu Lâu. Tọa kỵ trong tiệm đều có thể bay thử, nếu vừa mắt cái nào cứ nói, ta sẽ sắp xếp.” Lâu Hải nhiệt tình giới thiệu.

Bên cạnh có mấy tiểu nhị đi ngang, liếc thấy y phục của Phương Thốn Tâm thì thấp giọng châm chọc: “Quả nhiên là người mới, khách kiểu gì cũng tiếp.”

Lâu Hải thoáng lộ vẻ khó xử, lại sợ Phương Thốn Tâm phật ý, vội dâng cho nàng một chén linh trà, áy náy nói: “Tiên hữu đừng chấp nhặt với họ.”

Phương Thốn Tâm thản nhiên lắc đầu, chỉ hỏi: “Trong tiệm thứ gì cũng nhiều, ta phải xem từng món một sao?”

“Tiên hữu cũng có thể nói thử nhu cầu của mình.” Lâu Hải đáp.

“Ta muốn một loại tọa kỵ phi hành… giống như lớp băng mỏng dưới chân.” Phương Thốn Tâm nhớ lại cảnh ngày ấy Diệp Huyền Tuyết đứng trên tảng băng mỏng.

Lặng lẽ mà xa hoa, liếc một cái là biết bất phàm, nàng cũng rất thích.

Lâu Hải nghe nàng miêu tả thì chau mày: “Nghe như tiên hữu đang nói tới pháp khí ‘Phù Sương Minh Quang’ của Diệp Huyền Tuyết tiên quân Vô Lượng Hải?”

Được Phương Thốn Tâm gật đầu xác nhận, hắn mới tiếp lời: “Phù Sương Minh Quang trong toàn Cửu Hoàn chỉ có một kiện, do lão các chủ Huyền Cơ Các tự tay luyện chế riêng cho Diệp tiên quân. Nó chẳng những là pháp bảo phi hành, mà còn là pháp bảo công kích cực kỳ lợi hại, giá trên trời, khó mà cầu được.”

Một câu lập tức dập tắt niềm mong tưởng của Phương Thốn Tâm.

Thôi, sau này nàng sẽ tự luyện ra một món còn lợi hại hơn cả Phù Sương Minh Quang!

“Thực ra tiệm ta cũng có nhận chế tác Nguyên linh pháp khí, tiên hữu có muốn tìm hiểu không?” Lâu Hải lại hỏi.

“Ồ? Vậy dẫn ta đi xem thử?” Phương Thốn Tâm cười nói.

Một câu như để lộ sự thiếu hiểu biết, nhưng Lâu Hải vẫn ôn hòa giảng giải: “Tiên hữu nói đùa rồi, Nguyên linh pháp khí nào có sẵn, nó cần phải căn cứ vào linh căn cùng công pháp tiên hữu tu luyện mà chế tác riêng, rồi dựa trên bản thiết kế và tài liệu luyện chế mới có thể báo giá. Tiệm ta cũng có dịch vụ đặt chế Nguyên linh pháp khí.”

“Vậy… cần bao nhiêu linh thạch?” Phương Thốn Tâm hỏi tiếp.

“Chi phí Nguyên linh pháp khí gồm hai phần: một là bản thiết kế, với một chế bảo sư bình thường thì cần một trăm vạn linh thạch. Hai là giá thành cụ thể, phải căn cứ vào bản thiết kế mới có thể xác định, hiện giờ chưa thể nói rõ, nhưng ít nhất cũng từ một đến hai trăm vạn linh thạch trở lên.”

Phương Thốn Tâm sờ vào túi bên hông, nàng có hơn hai trăm vạn linh thạch.

Khoan đã, nàng chợt nhớ ra.

“Một trăm vạn… trung phẩm linh thạch?” Nàng dò hỏi.

Lâu Hải cúi đầu, lắc nhẹ.

May quá, Phương Thốn Tâm khẽ vỗ ngực thở ra.

“Tiệm ta chỉ thu thượng phẩm linh thạch.”

Một câu của Lâu Hải, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Phương Thốn Tâm chẳng còn tính nổi một trăm vạn thượng phẩm  linh thạch đổi ra hạ phẩm linh thạch thì phía sau là bao nhiêu con số không.

Người Mặc Thạch Thành quen miệng gọi thẳng linh thạch, tức hạ phẩm linh thạch, thành ra nàng đã quên mất linh thạch cũng phân cấp bậc.

“Tiên hữu, dãy phố này phần lớn các cửa hiệu đều yêu cầu thanh toán bằng trung phẩm linh thạch trở lên.” Lâu Hải nghĩ, đây nhất định là một tiên dân mới vào Vọng Hạc Thành, giống như hắn hai tháng trước. bèn tốt bụng nhắc nhở.

Phương Thốn Tâm im lặng.

Quả là nàng thất lễ, nào ngờ được khoảng cách giàu nghèo giữa hai nơi lại xa cách như chiến trường Thiên Liệt.

Nơi này, ngay cả tiền… cũng phân đẳng cấp sao?

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *