Chương 16: Đoạt xác
***
Có lẽ bởi mấy ngày nay tập luyện quá nghiêm khắc, đến cả lúc nghỉ ngơi, mọi người cũng thường xuyên bị tập kích bất ngờ, thế nên đã dưỡng thành thói quen luôn chuẩn bị nghênh chiến.
Trong sân, đám học trò ban đầu còn ngẩn ra nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp.
Dư Tùy lao về phòng trước tiên, ngay cả vò rượu vừa mở nắp bị tay áo hất đổ xuống đất cũng chẳng buồn để ý. Bên kia, Tang Mộ vừa bước đến cửa thì khựng lại một thoáng, lập tức gọi mấy thiếu nữ trong phòng cùng đi sang bên phòng nam.
“Phải tập trung lại.” Ngoài cửa nam phòng, nàng chạm mặt Dư Tùy.
“Ừ.” Dư Tùy gật đầu, sóng vai cùng nàng dẫn cả bọn vào trong.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ dồn cả ra cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài sân, toàn bộ đèn đã tắt, bóng tối bao trùm tất thảy. Ngay cả tòa Tiên Dân Đường bên ngoài sân viện cũng không còn lấy một tia sáng, dường như bị hắc ám nuốt chửng.
Trong bóng tối ấy, dãy nhà trong viện có vẻ nhỏ bé dị thường, tựa như con thuyền lạc lõng trôi trên dòng sông đen vô tận.
Phương Thốn Tâm đứng trên mái, nắm chặt Long Hồn Tiên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía làn khói đen vô cùng vô tận nơi xa.
“Trận khảo hạch cuối cùng trước kỳ tuyển chọn mười hai thành, các ngươi hãy chuẩn bị. Nếu thất bại, e rằng khó giữ được tính mạng.”
Giọng lạnh lẽo, nghe như hờ hững nhưng lại giống lưỡi đao trong đêm, cuồn cuộn sát khí.
Trong phòng, các học trò đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đều thấy sự khó hiểu.
Thất bại thì không giữ được tính mạng?
Lời này là có ý gì?
Phương Thốn Tâm ở trên mái không nói thêm. Đối phương ra tay quá nhanh, nàng chỉ kịp thời dành trước tới nơi này. Hiện tại toàn bộ sân viện đã bị kết giới bao phủ, cắt đứt liên hệ với bên ngoài, tin tức căn bản truyền không thông.
Hơi thở của thứ kia đã hoàn toàn dung nhập trong khói đen, lan tràn bốn phía, âm u ẩm thấp, nhơn nhớp quỷ dị, như trùng độc bám xương.
Phương Thốn Tâm không thể xác định nó sẽ xuất hiện ở đâu.
Trong phòng, mười lăm học trò trận thế chỉnh tề, người nào cũng cầm chắc pháp bảo, chuẩn bị ứng phó. Nguy cơ chưa biết vừa khiến lòng người bất an, vừa khiến huyết mạch sục sôi, nhưng đáp lại chỉ là một sự yên tĩnh chết chóc, khiến người ta sốt ruột.
Dư Tùy chờ đến phát bực, hắn siết chặt tay nỏ, chầm chậm áp sát cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài khung lưu ly đen thẳm chẳng thấy được gì.
“Chẳng lẽ lão sư đang bày trò hù dọa chúng ta?” Hắn ngoái đầu, thì thầm với đồng bạn.
Nhưng khi quay lại lần nữa…
Một gương mặt tái nhợt bất ngờ áp sát khung lưu ly.
Gương mặt ấy nở nụ cười, để lộ hàm răng lổn nhổn đầy khe nứt đen sì, giống hệt chiếc mặt nạ trôi lơ lửng, đầu mũi qua lớp lưu ly tựa như sắp chạm vào mũi Dư Tùy.
“Ta đói quá, có thể cho ta cắn một miếng không?” Từng chữ quỷ dị từ miệng nó chậm rãi tuôn ra, khiến da đầu người ta tê dại. Đôi mắt tràn ngập tham lam dán chặt lên người đối diện, nước dãi đen kịt nhỏ tong tong ngoài khóe môi…
Dư Tùy hoảng đến mức suýt ngồi bệt xuống đất.
“Ngươi còn rất lễ phép.” Giọng Phương Thốn Tâm vang lên cùng lúc với tiếng vút của roi dài.
Bóng người kia lùi lại vài bước, lộ rõ toàn thân. Quả nhiên là kẻ cùng phòng quái dị mà nàng chỉ mới gặp một lần. Hắn so với lần trước trông còn gầy guộc hơn, mặt mũi xương xẩu trắng bệch, như cái xác khô khoác da người.
Hôm đó tại phòng trọ, nàng thấy hắn quá mức dị thường nên đã ngấm ngầm dán lên hắn một đạo linh phù cảm ứng động tĩnh, không ngờ lần này lại thực sự phát huy tác dụng. Nếu không nhờ linh phù này, e rằng nàng chẳng kịp tới nơi đây.
“Đói… ta đói quá!” Hắn cúi đầu lẩm bẩm, miệng rỉ ra từng dòng dịch đen ngòm, ánh mắt vẫn khóa chặt đám học trò trong phòng.
Đôi mắt Phương Thốn Tâm nặng nề, từ trên mái đáp xuống, vung roi dài quấn lấy cánh tay phải hắn, toan ép hắn rời xa căn phòng. Nhưng thân thể hắn chẳng hề lay động, chỉ có cẳng tay phải bị Long Hồn Tiên sống sượng giật đứt, rơi xuống đất nặng nề. Tại chỗ vết thương, máu thịt be bét, vô số xúc tu đen ngòm nhỏ li ti chui ra.
Hắn dường như chẳng biết đau, tay nắm lại đấm thẳng vào vách tường.
Ầm!
Trong bóng tối vang rền một tiếng nổ lớn, đất nền và căn phòng cùng rung chuyển, trên vách tường lập tức loang loáng những vết nứt như tơ nhện. Chỉ thoáng chốc, bức tường bị phá toang, cảnh tượng trong phòng lộ ra rõ ràng.
Hắn nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của đám thiếu niên nhưng lại không thể bước vào trong.
Một vầng sáng bạc trong khoảnh khắc phủ quanh căn phòng, trên ánh sáng lờ mờ hiện ra hoa văn mai rùa. Tráng Anh đứng ở giữa, nâng khiên chắn trước ngực, nghiến răng chống đỡ. Hai học trò khác sử dụng nỏ tay đứng hai bên hắn, đồng loạt nhắm ngay thân hình kia mà bấm cơ quan.
Hai mũi tên sáng đồng thời bắn ra, xuyên thẳng vào trước ngực hắn. Ngay sau đó là một chiêu bán nguyệt trảm do Tang Mộ xuất thủ.
Uy lực bán nguyệt trảm vô cùng to lớn, bổ xuống người hắn phát ra một tiếng nổ chấn động. Hắn bị hất văng mười bước, trước ngực nứt toác thành một lỗ máu be bét, bên trong chằng chịt từng sợi khí đen lượn lờ.
Kẻ này, đã chẳng còn là người bình thường nữa.
Dường như hắn chẳng biết đau, vẫn tiếp tục xông về phía căn phòng, nhưng sau lưng đã bị Long Hồn Tiên quấn chặt ngang hông. Vảy rồng bén nhọn cắt toạc y phục lẫn da thịt, máu tươi tuôn xối xả. Hắn chỉ chậm lại trong khoảnh khắc, rồi lập tức tụ lại từng tầng sương đen, tiếp tục lao thẳng về phía phòng.
Long Hồn Tiên bị kéo căng như dây đàn, Phương Thốn Tâm cảm thấy roi của mình như quấn phải một ngọn núi, nửa phần cũng không kéo nổi.
Sương đen va thẳng vào phòng, “ầm” một tiếng, căn nhà lập tức đổ sụp, chỉ còn lại ánh sáng từ khiên mai rùa. Tráng Anh cùng hai học trò khác sử dụng thuẫn hợp lực chống ở phía trước, nhưng khói đen lại cuồn cuộn từng đợt nối tiếp, dồn dập tràn đến.
Tiếng nổ rền vang không dứt, chỉ trong chốc lát, hai chiếc khiên mai rùa trong tay học trò đã nứt vỡ, cả hai khẽ rên, thân thể bị chấn văng ra sau. Dư Tùy sử dụng nỏ tay, thừa lúc Tráng Anh còn gắng gượng, nghiến răng hóa thành tia chớp lao thẳng vào đối phương.
“Đừng tới gần nó!” Tiếng quát của Phương Thốn Tâm vang dội, song Dư Tùy không buồn nghe, dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã áp sát. Nỏ tiễn trong tay hắn “vèo vèo” bắn ra hai mũi tên linh khí, đâm thẳng vào kẻ đối diện cửa.
Một tiễn đâm vào mắt, một tiễn phong kín yết hầu, nhưng kẻ nọ lại chẳng né tránh, mặc cho thân thể bị linh tiễn xuyên thấu. Ngược lại, sự xuất hiện của Dư Tùy lại đúng ý hắn, bàn tay khô gầy lập tức chộp lấy, nhấc bổng đưa lên miệng. Hắn ngoác mồm đến tận mang tai, trong cổ họng vang lên những tiếng ục ục quái dị, tựa như có sinh vật sống sục sôi bên trong, đủ khiến người ta sởn da gà.
May thay roi của Phương Thốn Tâm đã nhanh hơn một bước, quấn lấy cổ tay hắn, mạnh mẽ giật xuống, cánh tay còn lại cũng bị xé toạc. Dư Tùy rơi phịch xuống đất. Nhân lúc hắn bị Dư Tùy thu hút, từ trên không, một tấm võng bát quái bạc ập xuống, trùm kín lấy đầu hắn, linh tiễn đồng loạt dồn dập bắn tới như mưa. Dư Tùy vội định rút lui nhưng chưa kịp bước đã bị giật ngã nhào.
Mặc dù bị võng bát quái giam giữ, nhưng từ vết thương ở hai cánh tay cụt, vô số xúc tu màu đen vọt ra, quấn chặt lấy cổ chân Dư Tùy, lôi hắn trở lại.
Đây… rốt cuộc là quái vật gì? Bao nhiêu linh tiễn cắm nát thân xác đến sắp thành cái sàng, vậy mà vẫn còn tiếp tục vùng vẫy?
Tang Mộ lao tới, đao bán nguyệt trong tay xé rách từng dải khói đen, đồng thời một tay kéo Dư Tùy đẩy ra sau. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, vô số xúc tu hắc ám đã từ sau lưng quái vật phóng tới.
Tang Mộ phản ứng cực nhanh, xoay người bổ thêm một nhát đao bán nguyệt, chém thẳng vai hắn, đồng thời áp sát, tay trái siết chặt lưỡi đoản đao sáng lạnh, vung ngang cổ kẻ kia.
Song vừa chạm mặt thì trên khuôn mặt tái nhợt kia lại thoáng qua vẻ đau đớn. Tang Mộ chưa từng giết ai, tâm thần hơi dao động, lưỡi dao lệch nửa tấc, chỉ cứa lên vai hắn.
Ngay tức khắc, từ vết thương tuôn ra vô số xúc tu đen sì, một phần quấn lấy Tang Mộ, phần khác siết chặt Dư Tùy, cả hai đồng thời bị kéo về phía cái miệng há rộng của hắn.
Sức mạnh của xúc tu quá lớn, căn bản không thể chống cự, mà quái vật này lại không sợ thương tổn, dù bị giam trong võng, chịu vạn tiễn xuyên tim cùng đao bán nguyệt, vẫn không mảy may lay động. Pháp bảo trong tay đám học trò đã cạn, hoàn toàn không còn cách nào. Nhìn thấy Dư Tùy và Tang Mộ bị kéo đi, trong lòng mọi người đều rõ, đây tuyệt đối không phải “khảo hạch” mà lão sư nói, bọn họ thực sự gặp phải dị thú tập kích.
Tang Mộ liều mạng tung thêm ba chiêu bán nguyệt trảm, dù linh khí khô kiệt vẫn nghiến răng gắng gượng chống lại sức kéo. Khóe mắt nàng bỗng lóe sáng…
Phía sau lưng quái vật, một ánh sáng màu cam phá không mà đến, lặng lẽ cắm thẳng vào thân thể.
Phương Thốn Tâm, một tay nắm roi, một tay giương nỏ.
Nàng đem toàn bộ linh khí tích lũy hóa thành một luồng linh khí thuần hỏa. Khoảnh khắc cây nỏ trên tay bắn mũi tên lửa ấy, chính nó cũng tan thành tro vụn.
Ban đầu hắn chưa có phản ứng, nhưng chỉ sau một hơi thở, dưới lớp da bỗng bùng lên ánh sáng cam, hỏa diễm từ trong thân thể gào thét nổ tung, chẳng rõ kéo theo thứ gì.
Ầm! Tiếng nổ chấn động toàn sân, thân hình hắn tan rã thành từng mảnh.
Tang Mộ và Dư Tùy đồng loạt thấy toàn thân nhẹ bẫng, đều mừng rỡ hô lên: “Lão sư!”
Phương Thốn Tâm đã lướt tới nhưng trên gương mặt nàng sự ngưng trọng không hề giảm đi nửa phần.
“Lùi lại! Các ngươi đối phó không nổi đâu!”
Hai người cùng đám học trò trong phòng đều ngẩn ra.
Theo lời Phương Thốn Tâm, trong ngọn lửa thiêu đốt, lớp da thịt bên ngoài của người kia hóa thành tro bụi, lộ ra một khối đen khổng lồ vặn vẹo, đầy rẫy xúc tu cuốn quanh.
Lúc này, đám học trò mới chợt hiểu ra, trận chiến vẫn chưa kết thúc.
“Nó muốn có thân thể của ngươi và Dư Tùy, bởi chỉ các ngươi mới có cảm ứng linh khí.” Giọng nàng lạnh lùng.
Vừa rồi khi đứng quan sát phía sau, nàng đã nhìn rõ dụng ý của quái vật này. Tiếp theo, đến lượt nàng.
Dư Tùy cùng Tang Mộ thoáng chạm mắt, còn chưa kịp mở lời đã bị kình lực của Phương Thốn Tâm đẩy ngược ra sau.
Nàng không muốn phí lời, trực tiếp đưa hai người vào sau khiên mai rùa, rồi vung roi xông thẳng vào quái vật. Xúc tu đen ngòm múa loạn khắp trời, song roi của Phương Thốn Tâm cũng dày đặc không kẽ hở, tuyệt chẳng để quái vật có cơ hội chạm đến những học trò ở sau lưng.
Đám học trò đứng dưới tường đổ ngói vỡ, nhìn đến hoa mắt chóng mặt, ngay cả Tang Mộ cũng chẳng theo kịp tốc độ của nàng.
Đây mới là… thực lực của lão sư ư?
Thì ra hôm đó nàng thi triển đao bán nguyệt trước mặt bọn họ vẫn chưa dùng hết sức.
“Chiêu vừa rồi của lão sư… dùng cũng là nỏ tiễn.” Tang Mộ bất giác lẩm bẩm.
“Sao có thể?” Trong tay Dư Tùy cũng cầm nỏ tiễn nhưng uy lực lại khác biệt một trời một vực với thứ vừa trông thấy.
“Ta nhìn rõ ràng, đó chính là kiểu cũ mười năm trước… mà nàng vẫn dùng.” Tang Mộ nhớ rõ thứ trói trên cổ tay Phương Thốn Tâm.
Nàng còn cảm nhận được, mũi tên khi ấy là ngọn Hỏa Linh Khí trong ngũ hành linh khí.
Chỉ một chút hỏa linh khí ấy thôi, trên Cửu Hoàn đã vô cùng trân quý. Lão sư lấy từ đâu ra?
Nếu là chính nàng tự luyện chế, vậy thực lực của nàng… Tang Mộ chẳng dám nghĩ tiếp.
Trong khi Phương Thốn Tâm toàn tâm đối phó quái vật, đám học trò mải chăm chú quan sát, nào hay biết khí đen bốn bề đang ép sát dần, ở đầu bên kia đã tụ thành một hư ảnh, lặng lẽ lướt tới ngay sau lưng Tang Mộ.
Tang Mộ thấy lưng lạnh buốt, chờ đến khi phản ứng lại thì đã chậm, bị khói đen quấn chặt lấy cổ chân.
Trong lúc cấp bách, một luồng sáng bạc giáng xuống, quất thẳng lên sương đen, chính là roi Phương Thốn Tâm quay lại kịp thời, cứu nàng một mạng.
Nhưng cũng bởi một roi này, quái vật thừa cơ, vô số xúc tu tụ lại hóa thành một bàn tay khổng lồ, hung hãn bóp chặt lấy thân thể nàng, lôi về phía khối u thịt ghê rợn.
Ngay giữa khối u nứt ra một khe hở, đó là miệng của nó, bên trong lởm chởm toàn chông nhọn.
Bốn phía vang dậy tiếng kêu thất thanh: “Lão sư!”
Phương Thốn Tâm bị trói chặt, không sao động đậy, trước miệng quái vật đang kề cận, nàng lại khẽ nói: “Chẳng phải ngươi muốn đoạt xác sao? Linh khí cảm ứng của ta mạnh hơn chúng.”
Quái vật dường như nghe hiểu, thoáng khựng lại. Chớp mắt sau, nó cảm nhận được trên thân thể nàng tỏa ra một làn khí tức thanh nhuận, dù rất mỏng manh nhưng đích thực là linh thức.
Nó không hề do dự nữa, từ miệng lập tức vươn ra một xúc tu thon dài hồng nhạt, nhanh như chớp xuyên thẳng vào ấn đường của nàng!
*
Một tiếng còi chói buốt phá tan bầu trời đêm vang vọng khắp ngõ ngách Mặc Thạch Thành. Những tiên dân đang vội vã trên đường đều lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời, ngay sau đó không hẹn mà cùng lao vội về động phủ, chẳng chậm trễ chút nào.
Âm thanh này chính là tín hiệu giới nghiêm toàn thành, báo động vào thời khắc chiến đấu.
Mấy bóng người xé gió từ ngoài thành bay vào, nhằm thẳng hướng Tiên Dân Đường. Chính là đội tiên quân Vọng Hạc Châu vừa ra ngoài truy bắt yêu vật ăn thịt người. Đám người vừa tới nơi thì bắt gặp Thẩm Khanh Y đang đứng chờ ngoài cửa.
“Đáng giận! Bị yêu vật kia lừa gạt rồi!” Lý Hằng phẫn nộ, ném một tấm danh phù trước mặt Thẩm Khanh Y.
Thẩm Khanh Y nhìn xuống, đó là danh phù của một tiểu giới tiên dân, trong đó đều có phù truy tung. Hẳn là bọn họ đã tra ra thân phận của yêu vật kia, mượn danh phù mà truy tìm, song lại bị dẫn dụ ra khỏi thành, uổng phí mấy ngày trời.
Danh phù sớm đã bị quái vật vứt bỏ.
“Đây là danh phù của Tiêu Thường.” Thẩm Khanh Y nhặt lên, nói.
Mọi việc đến đây đã tra rõ bảy tám phần. Tiên dân tiểu giới tên Tiêu Thường này đã sớm bị dị thú Thiên Liệt đoạt xác. Trước đó, trứng rắn trong Tiên Dân Phủ chính là nó lén thả vào. Rắn dưới lòng đất nở ra, ngấm ngầm hút lấy linh khí từ tinh hạch, về sau mới bị Phương Thốn Tâm chém chết. Quái vật mất đi nguồn linh khí, bắt đầu liên tiếp giết người để lấy thức ăn nhưng thường dân vốn chẳng có linh khí nên không thể thỏa mãn. Nó càng lúc càng suy yếu, khó lòng duy trì thân thể của Tiêu Thường, buộc phải tìm kiếm thân thể mới. Khéo thay, khóa này của Tiên Dân Đường lại xuất hiện hai học trò có cảm ứng linh khí, lập tức trở thành đối tượng bị hắn nhắm tới để đoạt xá.
“Không ngờ yêu vật này có linh trí lại cao đến vậy.” Quý Diễn trầm giọng, “Người trong đó …”
Sương đen dày đặc như thế, e học trò bên trong khó thoát khỏi tai họa.
“Phá giới, cứu người!” Thẩm Khanh Y dứt khoát hạ lệnh.
Theo tiếng quát của hắn, hộ quân Tiên Dân Phủ cùng tiên quân Vọng Hạc Châu đồng thời thi triển pháp bảo. Trăm luồng ngân quang rực rỡ bắn thẳng vào bóng tối.
Chỉ trong khoảnh khắc, sương đen bị quét sạch. Thẩm Khanh Y cùng Lý Hằng dẫn chúng tu sĩ tới ngoài viện, từ xa đã thấy Phương Thốn Tâm bị khí đen siết chặt treo lơ lửng, thân thể mềm oặt như cọng mì, đầu gục xuống, toàn thân đẫm máu, tóc rối xõa che mặt, không rõ còn sống hay đã chết.
Đám học trò xung quanh cuống quýt muốn lao ra cứu, nhưng đều bị xúc tu đen đánh văng.
“Thành chủ, xin ngài cứu nàng!” Vương Thắng chen từ phía sau đám đông, thấy cảnh tượng thảm liệt trước mắt, nhớ tới dáng vẻ nàng khi cầm bộ áo mới cười nói ở Tiên Dân Đường, không kìm nổi gào khóc.
Ánh mắt Thẩm Khanh Y lập tức trầm xuống, giương Phi Nguyệt Cung, nhắm thẳng vào quái vật, song mũi tên vừa ngưng tụ, đã bị kẻ khác đè tay ngăn lại.
“Cứu cái gì? Nàng chắc chắn đã chết rồi. Ta phải bắt sống nó!” Lý Hằng chắn trước mũi tên, rồi dẫn tiên quân Vọng Hạc Châu bay vút lên, lao thẳng vào quái vật.
Song lúc này chỉ cần chậm thêm một khắc, sinh mệnh Phương Thốn Tâm lại thêm một phần nguy nan.
Lửa giận trong mắt Thẩm Khanh Y bùng lên, chẳng còn vẻ ôn hòa cung kính mọi khi. Vừa định quát lớn, bỗng thấy phía xa có một luồng ánh sáng trắng vút đến.
Ánh sáng nhanh như chớp, nháy mắt đã bay tới ngay trên đầu mọi người, là một bạch y tu sĩ bước trên không mà đến.
Cả đám đột nhiên kinh hãi. Có thể đạp không mà đi, tu vi cùng lai lịch tuyệt đối bất phàm. Lại là nhân vật phương nào tới nữa đây?
Chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn kết ấn, gọi ra pháp bảo, giữa không trung ngưng ra một cột băng nhọn lạnh lẽo.
Cột băng lấy thế sấm sét lao xuống, đâm thẳng vào khối u thịt trong viện, không cho người ta kịp phản ứng, đã cắm phập vào thể nội quái vật.
Lý Hằng giận dữ há miệng toan mắng, song vừa thấy rõ dung nhan người kia, lập tức nuốt lại toàn bộ lời quát tháo.
Người nọ chân giẫm trên tầng băng mỏng, thân hình tuấn kiện, y bào phiêu dật, lại thêm dung nhan tuyệt thế, da trắng như sương tuyết, tóc đen như mực, dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy, đúng là một vị nam tu áo trắng phong thái lỗi lạc.
Chỉ là ánh mắt hắn khi nhìn xuống chúng nhân, hoàn toàn không mang chút độ ấm, tựa hàn băng phủ kín đỉnh núi.
*
Bên kia, Phương Thốn Tâm lại chỉ muốn mắng to.
Cái tiên giới này rốt cuộc có thù oán gì với nàng sao? Từ lúc tỉnh lại tới nay, chưa được một ngày yên ổn.
Nàng tức nghẹn mà nhìn xuống bóng đen quái dị đang bò trườn phía dưới.
Không gian hư vô, hắc ám vô tận. Một thứ màu đen không có hình dạng như bùn lầy, biến hóa thành hình người hỗn độn, đang lùng sục con mồi.
Chỉ có điều, lần này, hư vô là nàng. Hắc ám… cũng là nàng.
Đây chính là Linh thức hư không của nàng.
Muốn đoạt xá thân thể nàng? Vậy thì để xem quái vật này có đủ bản lĩnh hay không!
***