Tấc lòng – Chương 11

Chương 11: Học trò

***

“Đường chủ cứ yên tâm, ta sẽ dốc hết sức dạy dỗ những mầm non tiên đạo của Mặc Thạch Thành, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của thành chủ và ngài.” Phương Thốn Tâm vỗ ngực cam kết.

Thôi đường chủ gật đầu rời đi, trên diễn võ trường im phăng phắc, đám mầm non tiên đạo bối rối nhìn chằm chằm người đứng trước, trong lòng len lén nhớ lại xem có phải khi mình chê cười sau lưng nàng thì đã bị nàng nghe thấy hay không.

Phương Thốn Tâm vòng quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trước mặt Dư Tùy, mỉm cười nói: “Lần trước là ngươi muốn đánh nhau với ta phải không?”

Nụ cười kia khiến người ta phát sợ, Dư Tùy nghẹn cổ mở miệng: “Là ta thì sao?”

“Ta cho ngươi cơ hội, tự mình thử xem ta có xứng để dạy các ngươi ngoại công hay không.” Phương Thốn Tâm nói, “Ngươi là lão đại của bọn họ?”

Dư Tùy liếc nhìn đồng môn bên cạnh, ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Tất nhiên!”

“Thế nghĩa là bọn họ đều nghe lời ngươi, ngươi có thể đại diện cho bọn họ?”

Dư Tùy có chút chột dạ liếc sang Tang Mộ, nhưng vẫn gật đầu: “Đương nhiên có thể!”

“Tốt. Các ngươi nghe đây, lão đại các ngươi muốn đánh với ta. Trong vòng một nén nhang, chỉ cần hắn chạm được vào vạt áo ta một lần thì coi như hắn thắng, thắng rồi thì các ngươi muốn làm gì cũng được; còn không chạm được coi như thua…” Phương Thốn Tâm khoanh tay trước ngực, “Tất cả sẽ nâng đỉnh chạy quanh viện đến hoàng hôn, sau đó quét sạch toàn bộ Tiên Dân Đường, buổi tối trở lại đây ngồi tĩnh tọa chỉ một cử động thôi là lại chạy ba vòng, cho đến khi trời sáng.”

Lời vừa dứt, nhóm tiên mầm nổ tung như chảo dầu.

“Ồn ào cái gì!” Dư Tùy thấy cảnh ấy liền quát, đứng ra gằn giọng: “Các ngươi hoảng loạn cái gì? Đánh thì đánh! Bổn thiếu gia trước nay chẳng phải chưa từng giao thủ với tiên sinh, nàng chỉ là một dã dân, lẽ nào lại giỏi hơn đệ tử Thái Vi Sơn? Chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!”

Đám học trò nghe vậy bình tĩnh lại, chỉ còn vài tiếng xì xào khe khẽ.

“Vậy thì bắt đầu thôi.” Phương Thốn Tâm chẳng nói thừa một câu, đi đến giữa diễn võ trường, tùy tiện chỉ một người: “Châm nhang.”

Khói trắng mờ ảo cuộn lên, bắt đầu tính giờ.

Dư Tùy siết chặt nắm đấm, khom nửa người xuống, ánh mắt không còn khinh suất, tựa một con sư tử con đang chờ thế nhắm vào con mồi mà dốc toàn lực vồ tới. Phương Thốn Tâm đã hơi xem nhẹ hắn, vốn tưởng chỉ là một thiếu niên ỷ vào chút thiên phú mà không chịu học hành, không ngờ thân pháp và tốc độ cũng ra dáng ra hình, rõ ràng là có khổ luyện.

So với Dư Tùy xông tới như dã thú, Phương Thốn Tâm đứng yên một chỗ lại chẳng khác gì tấm bia ngắm, nhưng ngay khi nắm đấm của hắn sắp nện thẳng vào chóp mũi nàng, trong nháy mắt, bóng dáng nàng bỗng biến mất, khiến nắm đấm đập vào khoảng không. Đám người bên dưới dụi mắt, ngỡ mình nhìn nhầm.

Không ai nhìn rõ được động tác của Phương Thốn Tâm.

Dư Tùy đấm hụt một quyền, còn chưa kịp phản ứng đã bị một cước đá trúng mông, cả người cắm đầu ngã sấp xuống đất như chó gặm bùn. Dưới đài bật ra tiếng cười khúc khích, nhưng nghĩ tới hình phạt sau khi Dư Tùy thua, lại chẳng ai cười nổi nữa. Dư Tùy thấy nhục nhã vô cùng, mặc kệ cơn đau rách toạc sau mông mà bật dậy từ đất, không cam lòng xoay người khóa chặt Phương Thốn Tâm, song thấy nàng thì sững lại.

“Nàng nhắm mắt.” Tang Mộ đứng trong đám người lạnh lùng mở miệng, hai tay siết chặt như muốn lên đài.

Lúc này mọi người mới phát hiện, Phương Thốn Tâm nhắm mắt mà vẫn giao đấu với Dư Tùy.

Bên kia Dư Tùy nhanh chóng hoàn hồn, tuy hận không thể lập tức đánh nàng ngã xuống, nhưng đã tỉnh táo lại, dùng mũi chân khẽ hất lên một viên đá rồi xoay người tung cước đá bay. Phương Thốn Tâm nhắm mắt, lướt về phía viên đá.

Để nàng cuồng vọng, nhắm mắt mà đánh đi!

Dư Tùy thầm mừng, lập tức đánh úp sau lưng.

Nào ngờ hắn vừa tấn công tới, nàng như mọc mắt sau lưng, xoay người tung một cước, đá thẳng vào bụng hắn. Dư Tùy bay ngược ra ba bước, ngã rạp xuống đất rên rỉ.

“Khá thông minh, còn biết giở trò.” Phương Thốn Tâm vừa khen vừa bước tới gần, “Đứng lên, tiếp tục, thời gian vẫn chưa hết.”

Nàng còn chưa đánh cho đã tay.

“Ta không đánh nữa! Ngươi lấy công trả thù, ức hiếp người ta!” Dư Tùy đã biết rõ sự chênh lệch to lớn giữa hai người, không muốn tiếp tục chịu đòn, liền nằm vạ dưới đất không chịu đứng dậy.

“Không đánh tức là nhận thua, vậy thì tất cả cùng chịu phạt.” Phương Thốn Tâm nói.

Đám học trò vây xem lập tức xụ mặt, nhao nhao la ó: “Dư Tùy, mau lên, tiếp tục đánh đi!”

“Bị đánh đâu phải các ngươi! Đứng đó nói thì dễ lắm! Có bản lĩnh thì tự các ngươi lên mà đánh!” Dư Tùy một tay ôm bụng, một tay xoa lưng, ngồi bệt dưới đất gắt gỏng.

“Nhang vẫn chưa tàn, trong các ngươi có ai nguyện ý lên thay hắn không?” Phương Thốn Tâm khoanh tay trước ngực, mở mắt nhìn thẳng.

Đám học trò đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt ngậm miệng, trong tĩnh lặng vang lên một giọng nữ: “Ta nguyện ý!”

Tang Mộ bước ra khỏi đám người, chắp tay hành lễ với Phương Thốn Tâm.

Phương Thốn Tâm không nói một lời, chỉ khẽ cong ngón tay ngoắc ngoắc. Đợi đến lúc nàng tung người lao tới, mới nhắm mắt lại, mở miệng: “Ta nhớ ngươi, tên là Tang Mộ đúng không? Trong lứa học trò này ngươi lợi hại nhất, có thể luyện thành chưởng hóa cương phong thật không dễ dàng gì. Ngươi theo ai học?”

“Tự học, chỉ biết chút da lông thôi.” Tang Mộ không như Dư Tùy nôn nóng lao vào ngay, nàng dừng ở khoảng cách năm bước, vòng quanh dò xét, dường như muốn thử sâu cạn của Phương Thốn Tâm, tìm kiếm sơ hở.

“Ngươi quá khiêm nhường rồi.” Phương Thốn Tâm bật cười.

Dẫu ở Cửu Hoàn cổ tiên giới, với tuổi tác của Tang Mộ, có thể tự mình ngộ ra chưởng hóa cương khí mà không có ai chỉ dạy cũng là thiên tài võ học, một mầm non tu luyện có ngộ tính tuyệt thế.

“Nhưng đôi khi quá khiêm nhường, quá thận trọng chưa hẳn là chuyện tốt, dễ mất đi tiên cơ.” Nàng nhìn thấu toan tính của Tang Mộ, thân hình như hóa thành mũi tên rời cung, phóng thẳng về phía nàng.

Tang Mộ kinh hãi.

Tốc độ này quá nhanh.

Chưa kịp phản ứng thì mông đã trúng một cước, thân thể chúi xuống ngã sõng soài, vừa khéo ngã ngay bên cạnh Dư Tùy.

Phương Thốn Tâm hoàn toàn không lưu tình.

“Ha ha ha!” Dư Tùy hả hê cười lớn.

Hai má Tang Mộ đỏ bừng, bò dậy không nói lời nào, trong mắt như bùng lên ngọn lửa. Phương Thốn Tâm vẫn nhắm mắt, ung dung đứng nguyên một chỗ, tư thái ấy càng khơi dậy chiến ý trong lòng.

Nàng không còn do dự, vận toàn lực xông thẳng tới. Phương Thốn Tâm rõ ràng nhắm mắt, nhưng mọi chiêu thức của Tang Mộ đều nằm trong dự liệu, không chiêu nào chiếm được tiên cơ. Cứ thế qua mười mấy hiệp, Tang Mộ bị một chưởng đánh vào vai, thân hình chấn văng, song nàng nhanh nhẹn xoay mình giữa không trung rồi rơi xuống nơi khuất tầm mắt của Phương Thốn Tâm, tay âm thầm chấn gió từ xa.

Trận gió như lưỡi gió quét ngang mặt đất, cho dù không thể thương tổn nàng, nhưng muốn né tránh cũng chẳng dễ.

Chiêu này dùng rất khéo, đến Dư Tùy cũng không nhịn được vỗ đất khen hay, nào ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo lại Phương Thốn Tâm giơ tay chưởng vào giữa không trung.

Một luồng kình khí như thủy triều ập ra, thoáng chốc nuốt trọn lưỡi gió của Tang Mộ, đồng thời hất nàng văng xa hơn mười bước. Đám học trò nhìn mà ngẩn người, Tang Mộ ngã xuống vẫn cố gắng chống dậy, càng chiến càng hăng, không hề thoái lui.

Nàng khom người định tháo vật buộc ở bắp chân để toàn lực ứng chiến, nào ngờ tay vừa chạm vào đai lại thấy bàn tay rát buốt, một vết rạch dài rớm máu chạy dọc mu bàn tay.

Tang Mộ ngẩn người, đường lực vừa rồi xé rách da thịt mình cũng là cương phong? Đối phương khống chế nội kình mạnh hơn mình chẳng chỉ trăm lần.

“Muốn giấu thực lực thì phải giấu cho kỹ, bất cứ sơ hở nào để địch nhân nhìn thấu đều là tử huyệt.” Giọng nói lạnh lẽo của Phương Thốn Tâm vang lên.

Tang Mộ chấn động càng sâu. Nàng buộc vật nặng trăm cân ở bắp chân để luyện tốc độ, vậy mà đối phương lại nhìn thấu được.

Phương Thốn Tâm chẳng cho nàng cơ hội kinh ngạc, thân hình như tia chớp vút đến, quyền cước rơi xuống tựa sao băng, nhanh đến mức không thể đỡ. Chỉ trong chớp mắt, Tang Mộ đã hứng hơn mười quyền, cả người bị đánh bay, ngã xuống ngay bên cạnh Dư Tùy, thật lâu không gượng dậy nổi.

Dư Tùy sững sờ, quên mất đây vốn là kẻ đối đầu với mình, trong lòng lại có chút thương xót: “Này… ngươi không sao chứ?”

Tang Mộ chậm rãi ngồi dậy, lau đi vệt máu bên khóe môi, thở hổn hển không ngừng.

Lúc này Phương Thốn Tâm mới mở mắt nhìn về phía nén nhang: “Nghe nói mười hai thành tuyển chọn, mỗi thành sẽ cử ra năm người kết bạn vào bí cảnh tỷ thí. Hai ngươi chắc chắn là người được chọn. Nhang còn lại hai tấc, các ngươi cùng lên đi, để ta xem thử thực lực phối hợp của các ngươi thế nào.”

Dư – Tang nhìn nhau một cái, mỗi người đều lộ vẻ chán ghét rồi đồng loạt quay mặt đi.

“Không đánh nữa sao? Vậy tức là nhận thua.” Phương Thốn Tâm nói.

“Lên đi, hai ngươi mau lên đi chứ!” Đám học trò đứng xem không chịu nổi, rối rít la ó.

Dư Tùy âm thầm chửi một tiếng, gượng đứng dậy lao thẳng về phía Phương Thốn Tâm. Tang Mộ cũng nghiến răng, thân hình phóng theo.

Hai người, từ hai hướng, như muốn tranh cao thấp mà cùng lúc công tới Phương Thốn Tâm.

Một tấc nhang tàn rơi xuống, Dư Tùy đã bị chấn văng, miệng mắng om sòm: “Tang Mộ, ngươi có thể nhắm cho chuẩn rồi hẵng ra tay không!”

Tang Mộ giận vô cùng, mất hẳn vẻ bao dung thường ngày: “Dư Tùy, đồ ngu, đừng chắn ở trước mặt cản đường ta nữa!”

“Nói bậy, rõ ràng là ngươi… ái da, đau chết mất!”

“Đáng đời!”

Hai người cãi nhau loạn cả lên, chiêu thức cũng chẳng còn nề nếp. Cuối cùng, một trước một sau, đều bị Phương Thốn Tâm đánh bay, ngã sóng soài dưới đất, mãi chưa bò dậy được.

Nhang, rốt cuộc đã tàn.

Mọi người đồng loạt im lặng, đưa tay che mắt.

Thực sự không nỡ nhìn.

Đây chính là hai học trò được xem là thiên tư xuất chúng nhất Mặc Thạch Thành năm nay sao? Chỉ e lại phải đội sổ mất thôi.

Hai người hợp lực, còn chẳng bằng một người.

Phối hợp trật lất.

Phương Thốn Tâm không khỏi thở dài trong lòng, bất giác nhớ đến chuyện xưa.

Năm đó nàng cùng Bùi Quân Nhạc ba lần tiến vào Huyết Uyên thí luyện, nếu phối hợp như thế này thì đã sớm chết mấy trăm lần, cũng chẳng có những chuyện về sau.

Đám học trò này đã học ở Tiên Dân Đường ba năm, tuy mấy vị tiên sinh trước kia không hẳn tận tâm, nhưng ít nhiều cũng dạy cho chút công phu bề ngoài. Chỉ là căn cơ của bọn họ không vững, lại thiếu kinh nghiệm. Mà kỳ tập huấn chỉ có mười lăm ngày, nàng chẳng kịp truyền cho bọn họ công phu tinh diệu gì, e rằng phải ra tay từ những phương diện khác.

Trời dần tối, Vương Thắng ôm bộ y phục vừa mới may xong vội vàng chạy đến Tiên Dân Đường tìm Phương Thốn Tâm. Vừa bước qua cửa, hắn đã thấy đám học trò trong viện ủ rũ, đôi chân run rẩy quét tước sân vườn, trong đó còn có một kẻ mũi tím mặt bầm, nhìn thật lâu mới nhận ra là Dư Tùy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Thắng vô cùng thắc mắc.

Đám học trò ấy bình thường vốn đã khó quản, nhất là tên ngang ngược Dư Tùy.

“Bọn họ đắc tội với vị tiên sinh mới tới, bị phạt phải quét dọn toàn bộ Tiên Dân Đường.” Một vị tiên sinh đứng dưới hành lang xem náo nhiệt đáp lại thắc mắc của Vương Thắng.

“Chậc chậc. Thủ đoạn của Tiểu Phương lão sư thật nghiêm, bắt bọn họ nâng đỉnh đứng tấn cả buổi chiều, giờ còn phải quét tước Tiên Dân Đường, lát nữa lại còn ngồi tĩnh tọa ở diễn võ trường, không biết mấy đứa nhỏ này có chịu nổi không nữa.” Một vị tiên sinh khác lắc đầu, giọng mang theo sự thương hại.

“Có gì mà không chịu nổi? Theo ta, đám trẻ trong thành vốn thiếu rèn luyện, mấy vị tiên sinh mà tông môn phái xuống trước kia toàn chỉ lo qua ngày lấy lệ với bên trên, căn bản chẳng buồn phí tâm quản lý, khiến một đám học trò coi trời bằng vung, lần nào tuyển chọn cũng đội sổ, năm nào cũng bị thiên hạ chê cười. Lần này có người chịu nghiêm khắc dạy dỗ, đó là chuyện tốt!” Vị tiên sinh vừa rồi lại cất lời phản bác.

Vương Thắng nghe vài câu đã hiểu rõ đầu đuôi, liền cáo từ, đi thẳng về phía diễn võ trường tìm Phương Thốn Tâm.

Vừa đặt chân lên con đường lát đá cạnh diễn võ trường, hắn bỗng nghe một tiếng động khẽ, có luồng khí vô hình chẳng biết từ đâu bay tới, xuyên thẳng qua gốc cây mà hắn vừa mới đi ngang.

Còn chưa kịp phản ứng, cây kia đã ầm ầm đổ xuống phía sau hắn.

“Thế nào?” Bóng dáng Phương Thốn Tâm từ trong bóng đêm đặc quánh phía trước bước ra, nàng giơ tay trái lên hỏi, “Uy lực của nó so với khi ở trong tay hộ quân, có kém xa lắm không?”

Vương Thắng ngẩng mắt nhìn, thấy trên cổ tay trái nàng buộc một chiếc ống nỏ cơ, chính là thứ ban ngày nàng vừa bới được từ đống phế bảo.

Nhưng ống nỏ ấy… chẳng phải đã là thứ bỏ đi rồi sao?

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *