Mộng hồi Tây Châu – Chương 26

Chương 26: Tòa nhà ăn thịt người (22)

***

Sáng sớm hôm sau, Trình Hàn Lân và Lục Uyển Anh thu dọn hành lý lên đường.

Hải Triều và Lương Dạ lấy cớ tiễn chân, cùng họ rời khỏi Tô phủ.

Mãi đến khi đã đi được chừng nửa dặm, Hải Triều mới ngoái đầu nhìn lại, thấy ngôi cổ trạch quái dị kia mờ mờ ẩn hiện trong làn sương sớm, lúc này nàng mới hạ thấp giọng nói: “Xa thế này rồi, chắc nó không nghe thấy ta nói gì đâu nhỉ?”

Trình Hàn Lân rùng mình một cái: “Vọng tiểu nương tử, lời ấy nói ra khiến tại hạ nổi cả da gà.”

Hải Triều thấy bộ dạng giật mình của hắn, càng thêm lo lắng: “Hôm qua huynh thổ huyết rồi ngất xỉu, hôm nay đã lên đường được chưa?”

“Không sao, không sao, đêm qua lúc đợi muội, Lục nương tử lại châm cho ta mấy kim, giờ đã đỡ nhiều rồi. Còn chuyện thổ huyết…” Trình Hàn Lân đưa lòng bàn tay ra cho nàng xem, thấy một vết cắt dài chừng nửa tấc.

“Ta sợ diễn không thật, nên lúc quay lưng về phía cửa sổ đã lén rạch tay, ngậm sẵn máu trong miệng… ai ngờ diễn quá đạt… rõ ràng khi làm pháp, niệm chú, đốt phù vẫn bình thường…”

Hải Triều nói: “Có khi nào con quỷ kia là do huynh dùng máu mà gọi tới không?”

Sắc mặt Trình Hàn Lân tái mét, trừng mắt: “Chuyện đó…”

Lương Dạ trầm ngâm: “Cũng không phải không có khả năng.”

Trình Hàn Lân khổ sở nói: “Tại hạ đúng thật là hồng nhan bạc mệnh…”

Hải Triều thầm nghĩ:

Mệnh thì quả có bạc thật… còn hồng nhan thì… chưa chắc.

Nàng nhìn Trình Hàn Lân và Lục Uyển Anh, càng nhìn càng không yên tâm: “Thật sự không cần ta đi cùng sao?”

Lục Uyển Anh lắc đầu: “Rời xa nơi này lại càng an toàn hơn, chỉ là Hải Triều và Lương công tử ở lại, nhất định phải cẩn thận mọi điều.”

Trình Hàn Lân cũng nói: “Phải rồi, đêm qua kẻ hung đồ kia không biết có quay lại nữa không… Vọng tiểu nương tử có nhìn ra đó là nam hay nữ không?”

“Hắn che kín mặt, dựa vào dáng người thì khó phân biệt, chỉ nhớ là dáng không cao, thấp hơn huynh nửa cái đầu, người gầy,” Hải Triều đáp, “Nhưng thân thủ rất khá, ta chém hắn hai nhát mà không rên lên tiếng nào, chắc chắn là kẻ cứng đầu.”

Nàng nhíu mày: “Nhưng mà…”

“Sao thế?” Lương Dạ hỏi.

“Có một việc ta vẫn không sao hiểu nổi.” Hải Triều nói, “Với công phu và sát khí của hắn, nếu thừa lúc ta chưa tỉnh… ”

Nàng đưa tay khẽ miết qua cổ: “Một đao cắt ngang cổ ta thì các người không ai thoát được. Hơn nữa ta cứ có cảm giác, chiêu đầu tiên của hắn… không hề ra tay hết sức.”

“Dù nói vậy, Vọng tiểu nương tử cũng không thể chủ quan.” Trình Hàn Lân nói.

“Đó là đương nhiên.” Hải Triều đáp, “Hôm qua là hắn đánh úp ta khi ta chưa chuẩn bị, lần sau thì không dễ đâu. Hắn lại bị thương, chỉ cần còn ở trong Tô phủ, là có thể tìm ra được. Chỉ tiếc tối qua không bắt được hắn, rất có thể hắn chính là hung thủ sát hại Ngô Mị Khanh.”

Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Lục Uyển Anh: “Đúng rồi Lục tỷ tỷ, tối qua thấy tỷ cứ như mang tâm sự, có tra được gì không?”

Lục Uyển Anh hơi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng: “Hôm qua ta làm theo lời Lương công tử, lấy cớ bắt mạch cho Thẩm nương tử, quan sát kỹ hai bàn tay của nàng ta, tay trái to hơn tay phải, đầu ngón tay bên trái có vết chai…”

Hải Triều kinh hãi: “Chẳng phải giống y như Phong Lai cô nương sao?”

“A!” Nàng chợt tỉnh ngộ, nhìn sang Lương Dạ: “Cho nên hôm đó ngươi xem tướng tay bọn họ là vì…”

Lương Dạ khẽ gật đầu.

Hải Triều biết mình đã trách oan người ta, trong lòng có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại thì cũng không đến mức quá đáng, bèn giả bộ ho khan hai tiếng cho qua chuyện.

“Phong Lai cô nương?” Trình Hàn Lân tò mò hỏi, “Là ai vậy?”

“Kỹ tử ở Miên Vân Các, giỏi đàn tỳ bà.” Lương Dạ đáp.

Trình Hàn Lân có phần kinh ngạc: “Vậy thì Tô phu nhân cũng biết đàn tỳ bà sao?”

“Biết đàn tỳ bà thì có gì lạ?” Hải Triều khó hiểu, “Nàng ta chẳng phải còn biết đàn cầm nữa? Tô Đình Viễn còn tặng nàng ta một cây cầm làm tín vật đính ước kia mà.”

Trình Hàn Lân giải thích: “Hải Triều muội muội chưa biết đó thôi, cầm và tỳ bà khác nhau, có sự phân biệt giữa nhã và tục. Phu nhân xuất thân từ dòng dõi quan lại, dù là chi thứ họ Thẩm thì cũng là nữ tử thế gia, tiểu thư khuê các có thể gảy đàn cầm tiêu khiển vài khúc, nhưng nếu ngón tay luyện đến mức chai cứng, bàn tay biến dạng, thì không phải luyện từ nhỏ, kiên trì nhiều năm không thể có được. Người tinh thông tỳ bà, phần lớn xuất thân từ giáo phường, nhạc công, hoặc…”

Hắn gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Hoặc là thiếp thất, tỳ nữ hầu hạ trong phòng.”

Lục Uyển Anh gật đầu, ánh mắt thoáng chút trầm buồn: “Thuở nhỏ nhà ta có một A di giỏi gảy tỳ bà, một lần thấy ta tò mò, liền dạy ta gảy vài khúc. Mẫu thân biết chuyện thì nổi trận lôi đình.”

Nàng nói tới đây, hốc mắt đỏ ửng: “A di ấy đẹp như tranh vẽ, lại rất hay cười, từ sau hôm đó, ta không còn được gặp bà nữa… chẳng biết đã lưu lạc nơi đâu…”

Hải Triều biết chữ “mẫu thân” nàng vừa nhắc đến là chỉ kế mẫu: “Là kế mẫu của tỷ lấy tỷ làm bàn đạp, chắc từ lâu đã muốn đuổi người rồi. Lục tỷ tỷ đừng tự trách mình.”

“Rõ ràng là vì ta mà ra, thế mà ta lại không dám nói giúp một câu…” Lục Uyển Anh cúi đầu.

Hải Triều chỉ có thể nắm tay nàng, khẽ an ủi.

“Thẩm phu nhân sao lại có đôi bàn tay như thế được?” Trình Hàn Lân nhíu mày trầm ngâm, “Lẽ ra không thể nào…”

“Vì nàng ta vốn không phải nữ nhi họ Thẩm.” Lương Dạ nói, “Nếu ta đoán không lầm, xuất thân của nàng ta hẳn cũng giống như Phong Lai.”

Ba người đều sững sờ.

“Ý Tử Minh là, Thẩm phu nhân vốn là…”

“Nữ tử phong trần.”

Một lúc lâu sau, Trình Hàn Lân mới lẩm bẩm: “Thảo nào… thảo nào… ta cứ cảm thấy cử chỉ thần thái của Thẩm phu nhân luôn có chỗ không ăn khớp…”

Hắn xuất thân thương nhân, tuy bị phụ thân ép đọc sách thi cử, nhưng từ nhỏ giao du nhiều hạng người, mắt nhìn người cũng khá hơn thường.

“Tử Minh bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?” Trình Hàn Lân hỏi, “Chẳng lẽ ngay lần đầu gặp đã thấy khác lạ?”

“Ban đầu là từ cây đàn Túc Ngọc.”

“Đàn thì sao?” Hải Triều nghi hoặc.

Lúc đó nàng và Lương Dạ cùng đến sương phòng gặp Tô phu nhân, thấy cây đàn treo trên tường, chỉ nhớ Lý quản sự thao thao kể một tràng dài, mà nàng không tài nào nhớ nổi chỗ nào kỳ quặc.

“Đàn Túc Ngọc theo kiểu của kỹ quan, không phải loại thường gặp. Khi ta nhắc đến, Lý quản sự lập tức đi hỏi Hoán Nguyệt. Tuy Hoán Nguyệt có vẻ sợ sệt, nhưng trả lời lại không hề ngập ngừng. Sau đó ta liền chú ý quan sát tay nàng ta, ngón cái tay trái có vết chai do đàn, chứng tỏ không những biết đàn mà còn luyện rất nhiều.

“Mà một nha hoàn trong nhà tiểu quan lại, từ nhỏ đã cùng chủ nhân sống nương nhờ người khác, dù có học được một vài kỹ nghệ, cũng không thể nào đủ rảnh rỗi để khổ luyện. Hoán Nguyệt là tỳ nữ hồi môn của Thẩm phu nhân, thân phận đã khả nghi, thì phu nhân đương nhiên cũng không sạch sẽ.”

Hắn ngừng một chút: “Ngoài ra, theo lời Lý quản sự, cây đàn Túc Ngọc ấy là vật đính ước giữa Tô Đình Viễn và phu nhân.”

“Thế thì có gì không ổn?” Hải Triều hỏi.

“Có ba chỗ không hợp lý.” Lương Dạ nói, “Thứ nhất, tư tình riêng tư. Dù là chi thứ, nhưng phu nhân vẫn là nữ nhi dòng dõi thế gia họ Thẩm, lại đang sống nhờ người, thân phận xấu hổ, cho dù Tô Đình Viễn không câu nệ lễ tiết, nảy sinh tình ý muốn tặng gì đó, cũng không nên rầm rộ mà tặng cả một cây đàn.

“Thứ hai, cây đàn đó rất đắt, vượt quá khả năng mà một nữ tử có xuất thân như vậy có thể nhận. Hành vi tiêu tiền không tiếc đó, trái lại càng giống…”

Trình Hàn Lân tiếp lời: “Đám con nhà giàu ở ngũ lăng tranh nhau ném tiền, mỗi một khúc nhạc đổi cả xấp lụa đỏ.”

Lương Dạ gật đầu: “Thứ ba, cây đàn đó là vật quý từ thời tiền triều, dùng làm tín vật đính ước với vị hôn thê chưa qua cửa, quả thật bất ổn. Với bản lĩnh giao thiệp của Tô Đình Viễn, hẳn là hiểu điều ấy.”

“Cho nên phu nhân không phải nữ nhi chi thứ của nhà quan, mà là xuất thân phong trần. Tô Đình Viễn mới tặng nàng danh cầm đổi lấy nụ cười, lúc chung sống cũng không tránh được có phần buông thả, chẳng để tâm đến thanh danh của nàng.” Trình Hàn Lân cảm khái: “Tử Minh thật sự là mắt tinh như thần, chỉ từ một cây đàn, mấy lời đối đáp mà nhìn ra đầu mối. Tại hạ…”

Hải Triều vội cắt lời hắn đang lải nhải không dứt: “Còn gì nữa?”

“Nói đến cây đàn, còn có một chuyện khác.” Lương Dạ tiếp lời, “Theo lời Lục nương tử tra được, cây đàn này là do một thương nhân họ Tô mua lại mười năm trước. Hắn và phu nhân chỉ quen nhau mấy năm gần đây, nhưng Lý quản sự lại nói rằng năm xưa Tô Đình Viễn vì cây đàn đính ước ấy mà đích thân đến cầu xin chủ tiệm nhường lại. Hai lời trái nhau.”

“Nhưng theo lẽ thường mà nói, người nói dối hiếm khi bịa ra mấy chi tiết không đâu. Cho nên ta cho rằng việc đến tiệm cầu đàn là có thật.”

Hắn hơi cau mày: “Ta còn một suy đoán khác. Đàn tên là Túc Ngọc, mà khuê danh của Tô tiểu thư cũng có chữ ‘Ngọc’, nếu không phải trùng hợp, thì có khi nào, Tô tiểu thư mới là chủ nhân ban đầu của cây đàn ấy.”

Hải Triều trợn tròn mắt: “Ý ngươi là… Tô Đình Viễn bỏ ra cả đống tiền, cực nhọc van nài người ta bán cho cây đàn, rồi lại đem cây đàn vốn là của muội muội mình, tặng cho người khác?!”

Lương Dạ lắc đầu: “Người mua cây đàn chưa chắc là Tô Đình Viễn. Chủ tiệm đàn chỉ nói là một thương nhân họ Tô, không chỉ rõ là cha hay con. Mười năm trước lão gia chủ vẫn còn sống, năm nghìn quan không phải số nhỏ, Tô Đình Viễn chưa chắc đã có quyền chi tiền lớn như vậy, nhưng lão gia thì có thể.”

Trình Hàn Lân đập tay một cái: “Thế thì hợp lý rồi. Nhà thương nhân vốn chẳng quá câu nệ xuất xứ, chỉ cần là vật quý, thì mặc kệ đến từ đâu, dù chủ cũ là vương hầu hay đạo tặc cũng mặc.”

Hắn gãi đầu: “Gia phụ ta cũng là kiểu người như vậy.”

Lương Dạ liếc nhìn Hải Triều: “Tất nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán, chưa chắc đã đúng.”

Hải Triều bỗng thấy trong lời hắn có ẩn ý gì đó mà không nói ra.

“Nhưng lấy đàn của muội muội mà đi tặng người khác, nghe vẫn kỳ quặc thật đấy,” Nàng vẫn chưa hiểu nổi, “Nếu ta là muội muội hắn, nhất định phải tát cho hắn hai cái thật kêu!”

“Phải đòi hắn trả cây đàn lại mới được.” Hải Triều tức tối nói.

Khóe môi Lương Dạ khẽ nhếch lên, gần như không nhận ra.

Trình Hàn Lân nói: “Hải Triều muội muội quả là nữ trung hào kiệt. Còn Tô cô nương kia bị nhà phu quân ruồng bỏ, đành nương nhờ ca ca, đa phần là bất đắc dĩ, phải nhẫn nhịn mà sống.”

Lục Uyển Anh cũng khẽ thở dài: “Đã lâm vào cảnh phải sống nhờ nhà người, thì còn đâu lòng dạ mà giữ lấy… một cây đàn.”

Nàng nhìn Hải Triều đầy ngưỡng mộ: “Như Hải Triều muội muội đây, bản lĩnh đầy mình, có thể tự lực mưu sinh, là hiếm thấy ở nữ tử.”

Hải Triều đáp: “Ta chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là tay trắng mà sống, kẻ chân trần thì chẳng sợ người đi giày.”

Nghĩ một lát, nàng nói: “Nhưng cây đàn ấy cũng chưa chắc là của Tô cô nương.”

Lương Dạ gật đầu: “Chuyện cây đàn thuộc về ai, tạm thời chưa bàn. Nhưng thân phận họ Thẩm của phu nhân, chắc chắn là giả.”

“Thứ nhất, nữ tử thế gia rất xem trọng danh tiết, khuê danh không thể để lộ ngoài miệng người ngoài. Vậy mà ngay lần đầu tiên chúng ta gặp Tô Đình Viễn, hắn đã gọi thẳng ‘A Thanh’ trước mặt mọi người, còn thân mật với phu nhân chẳng chút kiêng kỵ. Hôm nay lại dễ dàng đưa khuê danh, sinh thần bát tự của phu nhân cho ta, thậm chí không dặn một câu ‘xin đừng tiết lộ’.”

“Thứ hai là Hoán Nguyệt. Ta hỏi nàng ta về tình hình họ Thẩm, nàng ta đáp như cháo chảy, nhưng khi hỏi về nhà cửa, số người trong nhà, người hầu, ăn mặc sinh hoạt… thì úp úp mở mở, trả lời mơ hồ. Cho thấy những điều về Thẩm gia là nàng ta cố tình học thuộc để ứng phó người ngoài, nhưng với những điều lẽ ra phải quen thuộc nhất trong đời sống thường ngày, nàng lại không rõ, bởi vì nàng ta chưa từng sống trong một thế gia như vậy.”

Hắn dừng một nhịp, nhìn sang Hải Triều: “Ở Miên Vân Các, Lộ Lạc từng kể, Ngô Mị Khanh chế giễu Hoa khôi Thính Vũ, nói rằng: ‘Tô lang muốn nâng ngươi làm chính thế, nhưng dù sao cũng chỉ là… kỹ nữ. Ai cao quý hơn ai chứ.’ Người bị đem ra so sánh với Thính Vũ, rõ ràng không phải nàng ta, mà là Thẩm phu nhân. Chỉ như vậy thì câu đó mới hợp lý.”

Hải Triều ngẫm lại, chợt bừng tỉnh: “Vậy nói cách khác, rất có thể Ngô Mị Khanh biết được thân thế thật của phu nhân từ chỗ Lý quản sự, tưởng rằng đã nắm được điểm yếu, định dựa vào đó mà sống sung sướng nửa đời còn lại, ai ngờ lại bị người diệt khẩu?”

Lương Dạ gật đầu: “Rất có khả năng.”

Trình Hàn Lân nghe hắn phân tích rành mạch, vẻ thán phục tràn đầy trên mặt, môi hơi hé, chỉ chờ hắn nói xong sẽ lập tức buông một tràng tán dương.

Nhưng Lương Dạ lại nói: “Có một chuyện ta vẫn chưa hiểu.”

“Tử Minh cũng có chuyện không nghĩ thông ra sao?” Trình Hàn Lân kinh ngạc, “Là không hiểu vì sao nàng ta phải mạo danh nữ nhi họ Thẩm?”

Lương Dạ đáp: “Tô Đình Viễn không muốn ai biết mình cưới một nữ tử phong trần, mà cái danh nữ nhi họ Thẩm thì có thể nâng cao thân phận của nàng, chuyện ấy không khó hiểu. Điều ta thắc mắc là vì sao lại chọn họ Thẩm?”

Hải Triều chưa hiểu: “Dù sao cũng là bịa đặt, chẳng phải tiện tay lấy một họ là được sao, họ Thẩm hay họ Vương thì có gì khác?”

Lương Dạ lắc đầu: “Người khi nói dối, rất hiếm khi dựng nên một chuyện hoàn toàn xa lạ, phần lớn là đem sự vật mình quen thuộc mà cải biên lại.”

Hắn nhìn về phía Trình Hàn Lân và Lục Uyển Anh: “Lần này đến Kiến Nghiệp, nhờ hai vị tiện đường tra giúp về dòng họ Thẩm, xem có thực sự tồn tại nữ nhi của huyện thừa họ Thẩm không, thân phận của Tô phu nhân là mạo danh hay là hoàn toàn bịa đặt. Ngoài ra, còn phải xem trong họ Thẩm có ai cùng thế hệ với phu thê họ Tô, nhất là người từng sa sút gia cảnh hoặc gặp biến cố lớn.”

“Cuối cùng, tra luôn cả những danh kỹ bỗng nhiên rời khỏi Kiến Nghiệp hoặc ẩn lui vào sáu năm trước, người này rất có thể từng quen biết với Ngô Mị Khanh.”

Trình Hàn Lân đáp: “Tử Minh cứ yên tâm, chúng ta nhất định không phụ sự phó thác.”

Lương Dạ lại nhìn sang Lục Uyển Anh: “Lục nương tử tâm tư tinh tế, nếu phát hiện điều gì, xin cứ nói thẳng.”

Lục Uyển Anh như có chút hổ thẹn, gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói: “Còn một chuyện… ta không dám chắc, nên vẫn chưa kể.”

Dừng một lát: “Hôm qua ta bắt mạch cho phu nhân, mạch tượng của nàng ta có điểm lạ, nhưng y thuật của ta kém cỏi, không dám chắc là mình không nhìn nhầm.”

Lương Dạ dừng bước: “Lạ thế nào?”

Lục Uyển Anh cúi đầu, lấy ra quyển sách về mạch tượng từ trong túi vải mang theo bên người, mở ra nói: “Mạch của phu nhân, có dấu hiệu… trúng độc.”

“Có biết là loại độc gì không?” Lương Dạ hỏi.

Lục Uyển Anh lại có vẻ chần chừ.

“Lục nương tử cứ nói, cho dù sai cũng không sao.” Lương Dạ khích lệ.

Lục Uyển Anh nói: “Dựa vào mạch tượng cùng với các triệu chứng, rất giống với loại độc như thiên tiên tử hoặc mạn đà la.”

*

Tiễn Trình Hàn Lân và Lục Uyển Anh xong, Hải Triều cùng Lương Dạ quay trở lại.

Hải Triều liếc nhìn gương mặt nghiêng của Lương Dạ, thấy vẻ trầm tĩnh, như đang trầm ngâm, lại giống như mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Xem ra lời Trạc Tinh nói là thật, Hoán Nguyệt quả thực đã hạ độc chủ tử.” Hải Triều buồn bực nói, “Ta nhìn người quả thật chẳng giỏi chút nào.”

Lương Dạ nâng mí mắt nhìn nàng một cái: “Không hẳn. Con mắt của Hải Triều từ trước đến nay vẫn rất chuẩn.”

“Ngươi không cần an ủi ta.”

“Thứ nhất, có thể Trạc Tinh nói dối. Thứ hai, cho dù lời nàng ấy là thật, thì cũng chỉ thấy Hoán Nguyệt bỏ thuốc, chưa chắc đã là loại độc mà phu nhân trúng phải, hai việc ấy chưa chắc liên quan đến nhau.”

Lương Dạ nói: “Người hạ độc… chưa chắc là Hoán Nguyệt.”

Hải Triều sửng sốt: “Ý ngươi là… còn có kẻ khác đã hạ độc phu nhân? Là ai?”

Lương Dạ khẽ gật đầu: “Đều có khả năng.”

Hải Triều bực bội làu bàu: “Vậy chẳng khác nào không nói.”

Khóe miệng Lương Dạ hơi cong lên: “Hễ là hạ độc, phần nhiều đều vào bằng đường miệng, người ở bên cạnh là dễ ra tay nhất.”

“Người bên cạnh…” Hải Triều giơ tay đếm từng ngón, “Ngoài Hoán Nguyệt ra, còn có Tô Đình Viễn, Trạc Tinh, Tần nữ y… rồi cả đầu bếp, người trong bếp… ai cũng có cơ hội ra tay. Nhưng vì sao lại muốn hạ độc phu nhân?”

“Thiên tiên tử và mạn đà la đều có thể gây ảo giác, ít thì không chết người, nhưng dùng lâu sẽ khiến thần trí rối loạn, mộng mị hoảng hốt.” Lương Dạ nói, “Bất kể kẻ hạ độc là ai, mục đích đều là khiến nàng ta nghi thần nghi quỷ, lo sợ bất an.”

Hải Triều trầm ngâm: “Nói vậy, việc phu nhân ngã bệnh không chỉ vì trong nhà có quỷ, mà còn do bị người đầu độc?”

Lương Dạ gật đầu: “Hẳn là vậy.”

“Rốt cuộc là ai?” Hải Triều xoa trán, chỉ cảm thấy đầu óc căng như muốn nổ tung.

Lương Dạ nhìn nàng: “Phải xem chuyện đó có lợi cho ai.”

“Nàng ta phát điên thì ai được lợi chứ?”

Lương Dạ lắc đầu: “Phải hỏi là, nếu nàng ta chết thì ai được lợi.”

Hải Triều trợn mắt: “Chẳng phải chỉ là khiến nàng ta bệnh, có giết đâu?”

Lương Dạ: “Trừ khi kẻ đó chỉ muốn hành hạ nàng ta để tiêu khiển, bằng không, việc khiến nàng ta lo sợ bất an, mất ngủ nhiều đêm, chính là để dựng nên ảo tượng bị ma quỷ quấn thân, làm tiền đề cho chuyện sau đó.”

Hải Triều lẩm bẩm: “Như vậy nếu nàng ta chết, người khác cũng chỉ nghĩ là bị ma quỷ hại chết…”

“Phải.”

Một cơn lạnh từ sống lưng Hải Triều dâng lên đến gáy, nếu lời Lương Dạ là thật, thì tâm cơ của người đứng sau quả thật quá hiểm độc, lại còn chu toàn đến rợn người.

“Là ai muốn lấy mạng nàng ta?” Hải Triều nói, “Tô Đình Viễn chắc chắn là một, còn Tần nữ y… đúng rồi, Trạc Tinh từng nói, Tần nữ y và Tô Đình Viễn có quan hệ… nàng ta dễ ra tay, cũng có động cơ. Còn Trạc Tinh… nghe thì không giống, nàng ta mới đến Tô phủ không bao lâu, chỉ lo đuổi Hoán Nguyệt để thế chỗ…”

“Chưa chắc.” Lương Dạ nói, “Nàng ta đã vào phủ nửa năm, chừng ấy thời gian, cũng đủ để nảy sinh thù hận đến mức giết người. Huống hồ, nếu nàng ta không cam lòng chỉ làm thiếp, mà lại tình cờ biết được thân phận thật của phu nhân, thì rất có thể nảy sinh tâm tư thay thế.”

Hải Triều ôm đầu lắc lư: “Ngươi không thể nói cho ta sao?”

“Ta cũng không biết.” Lương Dạ nói, “Những người này ai cũng có khả năng. Trong các vụ án chưa sáng tỏ, luôn có một sợi dây, nối tất cả lại với nhau.”

Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến trước cổng lớn Tô phủ.

Lương Dạ ngước nhìn chiếc khuyên cửa lấp lánh ánh vàng giữa khung cửa đen kịt: “Ta vẫn chưa thấy rõ toàn cảnh của sợi dây ấy.”

Lời còn chưa dứt, cửa lớn đột nhiên mở ra từ bên trong, một tiểu đồng mặc áo vải xanh quen mặt dắt theo một con lừa, hấp tấp bước ra, suýt chút nữa thì đâm sầm vào hai người.

“Sáng sớm thế này, ngươi gấp gáp đi đâu vậy?” Hải Triều hỏi.

Tiểu đồng sững người, nhận ra hai người, như thấy cứu tinh, run giọng nói: “Hai vị tiên sư đã trở lại rồi!”

Vừa nghe lời ấy, trong lòng Hải Triều bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, tiểu đồng nói tiếp: “Trong phủ lại có người chết rồi…”

Hắn hạ thấp giọng, như thể sợ ngay cả tường gạch cũng nghe thấy: “Chỗ này… lại ăn người rồi!”

“Ai chết?” Hải Triều kinh hãi.

Tiểu đồng giơ hai ngón tay lên, gương mặt tái mét: “Lần này… chết hai người…”

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *