Chương 24: Tòa nhà ăn thịt người (20)
***
Ba người cùng đến căn phòng nghỉ vừa nãy của phu nhân.
Hải Triều thấy sắc mặt Hoán Nguyệt trắng bệch như giấy, thần trí ngẩn ngơ, tựa như sắp ngất đi, bèn nói: “Ngươi ngồi lên giường nghỉ một lát đi.”
Hoán Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Nô… nô tỳ đứng trả lời là được rồi, tiên… tiên sư xin mời ngồi.”
Vừa nói vừa vụng về cúi người, lúng túng phủi đi lớp bụi không tồn tại.
Lương Dạ thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Giọng hắn không hề nghiêm khắc, nhưng Hoán Nguyệt lại giật nảy mình, như một đứa trẻ bị quở mắng, vội vàng rụt rè ngồi xuống.
Không hiểu vì sao, nha hoàn này cứ như chim sợ cành cong, luôn thấp thỏm hoảng hốt, khiến Hải Triều không khỏi cảm thấy nàng thật đáng thương.
“Bần đạo chỉ hỏi mấy câu đơn giản thôi.” Lương Dạ dịu giọng nói, “Ngươi cứ thành thật trả lời, không cần sợ.”
Hoán Nguyệt do dự liếc nhìn Lương Dạ một cái, lập tức cúi đầu, khẽ gật: “Dạ.”
Lương Dạ nói: “Ngươi kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra đêm hôm phu nhân gặp chuyện.”
Hoán Nguyệt siết lấy tay áo, nói lắp ba lắp bắp: “Đêm đó, lang… lang quân ở lại phòng cùng phu nhân, dùng bữa tối xong, phu nhân thấy trong người khỏe khoắn, nói… nói đã lâu không chơi song lục… bảo lang quân ở lại cùng chơi. Lang quân định về thư phòng tính sổ sách, phu nhân thì nói đầu đau, cứ nằng nặc muốn lang quân ở lại, thế là lang quân đành đồng ý…”
“Chơi được hai ván, phu nhân lại kêu nhức đầu, nô tỳ liền đến phòng trà mang canh an thần… Canh đó là hầm sẵn từ sớm đến tối trên lò, chỉ chờ phu nhân cần dùng…”
“Lang quân như thường lệ, tự tay đút phu nhân uống canh, lại ngồi cạnh giường trông chừng hai khắc đồng hồ, thuốc có lúc ngấm nhanh, có lúc chậm. Thấy phu nhân đã ngủ say, lang quân mới rời đi.”
“Nô tỳ thì ở lại bên giường một lúc, thấy phu nhân toát chút mồ hôi lạnh, liền giúp lau người, sợ nàng nhiễm lạnh, thà nóng còn hơn, nên đã buông cả màn xuống. Phu nhân ngủ yên rồi, nô tỳ ngồi bên giường, tranh thủ ánh đèn dầu làm… làm chút kim chỉ…”
Hải Triều nghe một hồi, phát hiện Hoán Nguyệt nói năng vòng vo, không đầu không cuối, đang kể chuyện chính lại dễ chệch hướng, khiến nàng nghe mà mí mắt díp lại. Thế nhưng Lương Dạ lại kiên nhẫn vô cùng, vẻ mặt chăm chú, như thể lời nàng nói là chuyện thú vị nhất thiên hạ, thỉnh thoảng còn nhẹ gật đầu, trao nàng ánh mắt khích lệ.
Hoán Nguyệt thấy vậy dường như cũng bớt căng thẳng, kể chuyện trôi chảy hơn.
Chuyện nàng kể về cơ bản cũng khớp với những gì bọn họ đã biết.
Theo lời nàng, nửa đêm bụng đột nhiên đau quặn, tựa như bị tào tháo đuổi, nên nàng ra nhà xí phía ngoài chính viện, ở đó chừng một khắc thì quay lại, vừa vào phòng đã thấy đồ đạc hỗn loạn, phu nhân bất tỉnh nhân sự.
“Ngươi rời phòng có khóa cửa lại không?” Lương Dạ hỏi.
Hoán Nguyệt rụt rè lắc đầu, siết lấy khăn bên hông, bất an nói: “Nô tỳ nghĩ chỉ đi một lát sẽ về ngay, đâu ngờ bụng đau không dứt… Đều là lỗi của nô tỳ, nếu không vì cái bụng vô dụng này, phu nhân đã không gặp chuyện…”
Hải Triều thấy vành mắt nàng đỏ hoe, bèn an ủi: “Phu nhân nhà ngươi cũng đâu có chuyện gì, ta thấy tinh thần vẫn ổn mà, ngươi đừng tự trách mình nữa.” Dừng một chút rồi nói thêm: “Gan ngươi bé thế, ở trong phòng lại bị dọa phát bệnh thì cũng chẳng ích gì.”
Không ngờ lời an ủi ấy lại khiến Hoán Nguyệt càng cúi đầu thấp hơn, như thể càng thêm áy náy.
Lương Dạ hỏi: “Ngươi theo phu nhân bao nhiêu năm rồi?”
Hoán Nguyệt nghĩ một lát: “Nô tỳ bảy tuổi bị bán vào nhà họ Thẩm, từ đó theo hầu phu nhân tới nay… cũng… mười lăm năm rồi.”
“Lâu vậy cơ à.” Hải Triều cảm thán.
Vẻ mặt Hoán Nguyệt có phần ảm đạm: “Phải…”
“Ta thấy phu nhân đối đãi với ngươi cũng rất tốt.”
Hoán Nguyệt cắn chặt môi, khẽ nói: “Phu nhân đối tốt với nô tỳ lắm… Nô tỳ vừa dốt vừa xấu, nói năng cũng không lanh lợi, lúc mới vào nhà họ Thẩm, hay bị người ta chế nhạo, bắt nạt, toàn là phu nhân ra mặt bênh vực cho…”
Lương Dạ hỏi: “Lúc còn ở phủ Thẩm huyện thừa, trong nhà có mấy người?”
Hoán Nguyệt ngẩn ra một lúc, rồi nói: “Lúc lang quân còn trên đời… cũng như ở đây, mấy chục miệng ăn…”
Lương Dạ nhướng mày: “Cũng như ở đây? Một huyện thừa mà có từng ấy gia nhân?”
Mỗi câu Hoán Nguyệt đều len lén liếc sắc mặt Lương Dạ, thấy hắn như không tán thành, lập tức luống cuống: “Đa… đa phần là ít hơn, chắc nô tỳ nhớ sai… Lúc đó nô tỳ còn nhỏ, trí nhớ không rõ lắm, mà mấy năm sau lang quân đã mất, phu nhân tái giá, tiểu thư được thân thích bên nhà lang quân thu nhận…”
“Là vị thân thích nào?”
“Là một vị thúc thúc bên họ xa của lang quân, xếp thứ bảy trong nhà.” Lần này Hoán Nguyệt đáp rất nhanh.
“Vị đó có con cái không?”
“Có ạ, ba nam bốn nữ.”
“Trong phủ còn có ai?”
Lương Dạ dường như đặc biệt hứng thú với chuyện của Thẩm phu nhân thuở chưa xuất giá, hỏi kỹ càng từng li từng tí một, nàng từng đọc những sách gì, học loại cầm khúc nào, tiêu khiển ra sao, thậm chí cả sinh hoạt thường ngày và những thói quen vụn vặt, cũng tra hỏi cho rõ ràng minh bạch.
Hoán Nguyệt đôi lúc bị hỏi đến á khẩu, lúng túng mãi vẫn chỉ có thể lắc đầu nói không nhớ.
Hải Triều không hiểu hắn hỏi những chuyện đó để làm gì, lại thấy sắc mặt Hoán Nguyệt càng lúc càng lúng túng, không ngừng xê dịch hai chân, thi thoảng lại dùng khăn lau mồ hôi lòng bàn tay.
Hai bên tóc thái dương đã bị mồ hôi thấm ướt, trông như sắp kiệt sức đến nơi.
Lương Dạ đột nhiên chuyển hướng câu hỏi, lại bắt đầu dò hỏi tình hình từng chi mạch trong tộc Thẩm thị, lần này Hoán Nguyệt hiển nhiên nhẹ cả người, gần như đối đáp trôi chảy.
Không rõ đã hỏi được bao lâu, rốt cuộc Lương Dạ cũng dừng lại.
Hoán Nguyệt ngó sắc mặt hắn, bất an mở miệng: “Tiên, tiên sư còn muốn hỏi gì nữa không? Bên phu nhân không thể thiếu người hầu hạ…”
Lương Dạ làm như thuận miệng hỏi: “Ngươi và Thẩm phu nhân bầu bạn nhiều năm như vậy, sớm chiều không rời, hẳn là hiểu rõ nhất cử nhất động của nàng?”
Hoán Nguyệt hơi do dự, rồi gật đầu.
“Ngươi có biết Tô Lạc Ngọc là ai không?” Lương Dạ hỏi tiếp.
Hoán Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Xem ra là biết.”
“Là… muội muội của lang quân.”
“Phu nhân nhà ngươi từng gặp nàng ta chưa?”
Hoán Nguyệt nắm tay càng chặt, lắc đầu: “Chưa… chưa từng. Khi phu nhân xuất giá, Tô tiểu thư đã… đã mất rồi.”
“Ngươi có biết nàng ta chết như thế nào không?” Lương Dạ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Hoán Nguyệt tựa như không thể chịu nổi ánh nhìn ấy, cúi thấp đầu xuống: “Nghe, nghe nói là… bệnh chết…”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, khiến người ta không tự chủ được mà nín thở.
Một lúc lâu sau, Lương Dạ chậm rãi cất tiếng: “Ngươi đoán xem, người tiếp theo sẽ là ai?”
Hoán Nguyệt run rẩy một cái: “Nô… nô tì không đoán được…”
“Ngươi đang sợ điều gì?”
“Nô… nô tì nhát gan, mệnh lại mỏng, từ nhỏ đã sợ mấy chuyện thế này…”
“Không còn lý do nào khác?”
“Không, không có…”
Lại một lần nữa, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở.
“Ngươi có điều gì muốn nói với chúng ta không?” Lương Dạ nhìn nàng, sắc mặt dần trầm xuống.
Ánh mắt Hoán Nguyệt vừa chạm phải hắn liền lập tức cúi đầu: “Nô… nô tì không có gì để nói…”
Lương Dạ khẽ gõ ngón tay lên bàn án trước mặt: “Thi thể của Lý quản sự, ngươi từng trông thấy chưa?”
Toàn thân Hoán Nguyệt khẽ run lên, đột nhiên không thốt nên lời.
Lương Dạ chăm chú nhìn vào mắt nàng, con ngươi đen tuyền như muốn hút lấy cả thần hồn người khác.
Hắn trầm giọng nói: “Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi còn gì muốn nói không?”
Hoán Nguyệt không dám nhìn thẳng hắn, cúi đầu, cắn chặt môi đến trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên một hồi chuông trầm bổng xa xăm, như thể vọng đến từ ngôi chùa trên núi ngoài thành.
Tựa như có một loại cấm chú nào đó bị phá vỡ, Hoán Nguyệt chợt bừng tỉnh, suýt chút nữa ngã quỵ như người vừa trải qua một trận trọng bệnh.
Nàng chậm rãi lắc đầu: “Những điều nô tì nói với tiên sư… đều là thật…”
Lương Dạ day nhẹ mi tâm: “Hiểu rồi, đa tạ.”
Dứt lời đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Hoán Nguyệt cũng vội vàng đứng lên, tay chân luống cuống, đứng ngây ra một chỗ, vẻ mặt đầy bất an, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Hải Triều không nỡ, đặt tay lên cánh tay nàng: “Nếu ngươi nhớ ra điều gì, thì đến khách viện tìm bọn ta.”
Nghe vậy, ánh mắt cảm kích hiện rõ trong mắt Hoán Nguyệt, nàng khẽ gật đầu.
Hải Triều đuổi theo Lương Dạ.
Hai người ra khỏi viện, nàng thở dài: “Hoán Nguyệt nhất định là biết gì đó, vừa rồi suýt nữa đã nói ra rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi… Không biết là ngôi miếu rách nào lại gõ cái chuông chết tiệt ấy, không gõ sớm không gõ muộn…”
“Có lẽ là cố tình.”
“Ai cố tình cơ?”
Lương Dạ thong thả đáp: “Chúng ta ở đây đã một ngày một đêm rồi, nàng đã nghe thấy tiếng chuông ấy lần nào chưa?”
Hải Triều rùng mình một cái: “Ý ngươi là…”
Đúng lúc ấy, một cơn gió thổi qua, làm ngọn lửa trong lồng đèn chập chờn không yên, cây cỏ xung quanh xào xạc rung động, bóng đổ xuống đất lay động nhẹ nhàng như sắp sống dậy.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác thấy lạnh sống lưng.
Trong những viện lân cận, từng đốm sáng lấm tấm như đôi mắt đầy cảnh giác, dõi theo nhất cử nhất động của họ.
Hải Triều chợt nhớ tới lời Lộ Lạc nói hôm ấy trong Miên Vân Các, không khỏi rợn tóc gáy: “Tòa nhà này là vật sống.”
Trên đường trở về khách viện, Hải Triều vừa mệt mỏi vừa thất vọng. Nghĩ đến chuyện dù có nói gì đi nữa cũng có thể bị người đứng sau tòa yêu trạch này nghe thấy, nàng càng không muốn mở miệng.
Ngay lúc hai người sắp đi đến cổng viện, chỗ ngoặt của bức tường viện bỗng hiện lên một tia sáng lờ mờ.
“Ai đó?” Hải Triều hỏi.
Tia sáng ở góc tường vụt tắt, chốc lát sau, một nha hoàn mặc áo xanh vóc người yểu điệu lặng lẽ bước ra, đi đến trước mặt họ.
Hải Triều nhờ ánh sáng từ lồng đèn mới nhìn rõ dung mạo của nàng ta, một gương mặt trẻ trung, xinh đẹp trông khá quen mắt.
Nàng còn đang nghĩ xem đã gặp ở đâu, thì nha hoàn kia lên tiếng: “Nô tỳ là nha hoàn trong phòng của phu nhân, tên gọi Trạc Tinh.”
Lúc này Hải Triều mới nhớ ra, thì ra là nha hoàn đã gặp lúc ở viện của Lý quản sự sau lễ cầu siêu ban nãy, Tô Đình Viễn đã gọi nàng ta đến đỡ phu nhân.
Giữa đêm khuya, nàng ta chạy tới đây làm gì? Hải Triều thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trạc Tinh nhìn quanh bốn phía một lượt, rồi nói nhỏ: “Nô tỳ có vài lời… vẫn là vào trong viện rồi nói.”
Ba người bước vào cửa, Trạc Tinh lập tức nhẹ tay nhẹ chân khép cánh cửa lại. Nàng ta cũng không chịu vào phòng, chỉ đứng dưới chân tường viện, liếc nhìn Hải Triều và Lương Dạ một cái: “Hai vị tiên sư vừa rồi có phải đã hỏi chuyện Hoán Nguyệt không?”
Hải Triều gật đầu, không rõ nàng ta đang giở trò gì.
“Các vị đừng tin nàng ta.” Trạc Tinh nói, “Miệng mồm nàng ta không có một câu thật, bề ngoài nhìn có vẻ thật thà chất phác, thực ra giảo hoạt lắm.”
“Không ít lần đến phiên nàng ta trực đêm thì khi thì kêu đau đầu, khi thì kêu đau lưng, ép người khác đổi ca cho. Người khác thấy nàng ta tội nghiệp thì nhường, còn nô tỳ thì không chịu nổi. Nếu không đổi được, nàng ta sẽ lén ngủ trong ca trực.”
“Ngươi làm sao mà biết được?” Hải Triều hỏi, “Nàng ta trực đêm, ngươi chẳng lẽ thức cả đêm mà canh chừng?”
Trạc Tinh tỏ vẻ đắc ý: “Tất nhiên nô tỳ không canh nàng ta cả đêm, nhưng nô tỳ có cách khác. Mỗi sáng sớm nhìn vào bình đựng dầu đèn là biết ngay nàng ta có lén ngủ hay không.”
“Nương tử sợ tối, ngủ không yên giấc, ban đêm luôn phải thắp đèn suốt đêm. Dù nương tử không cần đèn, thì chính nàng ta cũng cần thắp đèn làm kim chỉ, ít nhất cũng phải châm thêm mấy lần mỗi đêm. Tới lượt nô tỳ trực đêm, dầu trong bình lần nào chẳng vơi đi một mảng! Dù có cực nhọc cũng phải chịu, thân thể nương tử yếu như vậy, không có người trông sao được? Đấy, kết quả là hôm trước đã xảy ra chuyện rồi còn gì.”
Nàng ta ngừng lại một chút: “Tối hôm đó nô tỳ cố ý lén đi kiểm tra, trong bình dầu lại chẳng hao hụt bao nhiêu, rõ là Hoán Nguyệt lại trốn việc.”
“Ngươi cố ý chạy tới chỉ để nói về chuyện dầu đèn à?” Hải Triều nói, “Cho dù nàng ta mệt mỏi đến mức trốn trực ngủ một chút, cũng chẳng phải chuyện gì to tát chứ?”
“Không chỉ thế!” Trạc Tinh nói ngay, “Nếu chỉ là lén ngủ thì còn tạm được, ai chẳng có lúc mệt mỏi quá sức. Nhưng nàng ta vì muốn trốn việc mà dám lén bỏ những thứ linh tinh vào thuốc an thần của phu nhân!”
***