Mộng hồi Tây Châu – Chương 23

Chương 23: Tòa nhà ăn thịt người (19)

***

Người đầu tiên phản ứng lại chính là Hải Triều, nàng lập tức đá tung cửa phòng xông vào. Gần như cùng lúc ấy, một trận cuồng phong không rõ từ đâu nổi lên, dập tắt toàn bộ nến trong phòng.

Nàng lao thẳng đến bàn gương, ngồi xổm xuống, lay lay Trình Hàn Lân: “Sư huynh, huynh sao rồi?”

Trình Hàn Lân úp mặt xuống đất, hoàn toàn bất động. 

Tim Hải Triều lập tức nhảy dựng, tình huống này hoàn toàn không giống với dự tính! Chẳng lẽ thật sự đụng phải quỷ rồi?

Nàng quýnh lên, càng lay mạnh hơn: “Rốt cuộc huynh làm sao vậy?”

Trình Hàn Lân vẫn chẳng có chút phản ứng nào. Hải Triều cuống cuồng lật người hắn lại, lấy ngón tay bấm mạnh nhân trung.

Sau mấy cái bấm gấp gáp, cuối cùng Trình Hàn Lân cũng khẽ rên lên một tiếng, chầm chậm mở mắt: “Hải…”

Chữ “Hải” vừa thốt ra, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, như thể trông thấy quỷ, giãy dụa lùi sang bên cạnh.

Hải Triều cũng bị hắn làm cho giật mình: “Huynh biết ta là ai không?” Vừa nói, nàng đã giơ tay làm thế đao, sẵn sàng đánh cho ngất nếu cần.

Trình Hàn Lân gật đầu, hơi thở yếu ớt như tơ: “Vọng… vọng… tiểu sư muội…”

Hải Triều lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn không những còn nhận ra nàng, mà còn nhớ rõ họ đang giả làm sư huynh muội.

“Ta cõng huynh ra ngoài trước đã.” Nàng nói. Nào ngờ Trình Hàn Lân vừa nghe vậy lại biến sắc: “Không được… không được…”

Chẳng biết lấy đâu ra sức, hắn cố vùng vẫy ngồi dậy: “Ta, ta tự đi được…”

Nhưng vừa bước được mấy bước, chân đã mềm nhũn, Hải Triều kịp đỡ lấy hắn.

Trình Hàn Lân vẫn cố gắng gạt nàng ra, miệng lẩm bẩm: “Nam nữ thụ thụ bất thân…”

Hải Triều vừa tức vừa buồn cười, vung cánh tay hắn lên quàng lên cổ mình: “Lúc này còn nói mấy lời ấy! Huynh muốn để nữ quỷ thân thân thụ thụ với huynh à?!”

Trình Hàn Lân rùng mình một cái, rốt cuộc cũng ngừng chống cự, ngoan ngoãn nhắm mắt, để mặc Hải Triều dìu ra ngoài.

Trong sân, không khí lặng như tờ, rồi bỗng nhiên có người hét lên: “Quỷ! Có quỷ giết người!”

Một tiếng hét này như châm lửa vào thùng thuốc súng. Đám nô bộc lập tức bừng tỉnh, la hét chạy tán loạn về phía cổng viện, chen lấn khiến lối ra nhỏ hẹp chật như nêm. Tên quản sự cố sức vung tay ngăn cản, nhưng sao ngăn nổi đám người đang hoảng loạn. Tiếng la hét nuốt chửng tiếng quát, chính hắn cũng bị xô ngã, lại còn bị giẫm hai phát lên người.

Ngay cả Tô Đình Viễn cũng đã đánh mất vẻ bình tĩnh thường ngày, hoảng loạn nắm lấy tay áo Lương Dạ: “Lương tiên sư, rốt cuộc là chuyện gì vậy?!”

Lương Dạ nhíu mày: “Xem ra, yêu quỷ này còn hung hiểm hơn bần đạo dự đoán.”

“Vậy Trình đạo trưởng…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Hải Triều dìu Trình Hàn Lân, mắt nhắm nghiền, từ trong phòng bước ra.

Lương Dạ lập tức bước nhanh tới, đỡ lấy Trình Hàn Lân từ tay nàng: “Sư huynh làm sao rồi?”

Trình Hàn Lân khẽ rên một tiếng, như vừa tỉnh lại, nhìn Lương Dạ mờ mịt: “Tiểu sư đệ, lúc nãy ta ngất đi rồi… là đệ đưa ta ra sao?”

Hải Triều đáp: “Là ta.”

Trình Hàn Lân nói: “Hóa ra là tiểu sư muội… ta bất tỉnh, hoàn toàn không biết gì.”

Hải Triều: …

Dù nàng có vô tâm cỡ nào, lúc này cũng nhìn ra được hắn đang cố tình tránh hiềm nghi. Còn nghĩ được đến mức đó, thì đúng là không có gì đáng ngại rồi.

“Trình tiên sư không sao chứ? Mau vào phòng nghỉ một lát đi.” Tô Đình Viễn không biết đã đứng bên từ khi nào, nhìn vết máu trên cằm và vạt áo Trình Hàn Lân, mặt đầy lo lắng.

Trình Hàn Lân xua tay: “Bần đạo không sao, ngồi ngoài sân một lúc là ổn.”

Tô Đình Viễn lập tức sai nô bộc mang ghế dựa đến cho hắn nghỉ ngơi.

Ba người trong sương phòng nghe động cũng đi ra. 

Lục Uyển Anh thấy bộ dạng Trình Hàn Lân, chẳng màng đến quy củ lễ nghi, xách váy chạy lại, vừa nhìn thấy vết máu trên người hắn, sắc mặt lập tức tái nhợt, tay run rẩy lôi từ tay áo ra một lọ sứ men xanh.

Trình Hàn Lân cười toe toét với nàng: “Lục sư muội đừng sợ, ta không sao.”

Vừa nói, vừa đón lấy bình thuốc, đổ ra hai viên. Sau khi uống thuốc, hắn khẽ ho hai tiếng, nôn ra một ngụm máu đen, thở hổn hển vài hơi, sắc mặt mới khá hơn, môi trắng bệch cũng có thêm chút sắc máu.

Lương Dạ lúc này mới hỏi: “Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tô Đình Viễn cũng vội vã hỏi: “Trình tiên sư, trong phòng đã trông thấy gì?”

Trình Hàn Lân nhìn mọi người, cười khổ, rồi dựa theo lời đã bàn sẵn mà nói: “Sư đệ, sư muội… chúng ta thất sách rồi. Con quỷ kia không biết đã gánh phải oan khuất thế nào, oán khí xung thiên, hung hãn tột cùng. Với bản lĩnh hiện tại của chúng ta, e là khó lòng hàng phục nổi…”

Lương Dạ khẽ nhíu mày: “Chỉ là một oán hồn, lại cần mượn đến pháp bảo của sư môn sao?”

Trình Hàn Lân lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng sợ hãi: “Sư đệ chưa rõ, đó không phải hồn ma tầm thường, mà là tử mẫu quỷ, e là trước khi chết đã phải chịu nỗi oan khuất tày trời.”

Lời còn chưa dứt, lại nghe từ hành lang truyền đến một tiếng “đông” vang vọng.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì ra là tỳ nữ tên Hoán Nguyệt không cẩn thận làm rơi lò sưởi tay bằng đồng của nữ chủ nhân xuống đất.

Nàng vừa miệng nhận lỗi, vừa luống cuống ngồi xổm xuống, nhặt lò sưởi lên.

Phu nhân dường như không nhận ra gì, chỉ thất thần tựa vào cột hành lang, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo như muốn ngã, càng giống một đóa bạch tường vi giữa trận gió mưa.

Tô Đình Viễn bước nhanh đến, kéo áo choàng lại cho thê tử, quay sang quát Hoán Nguyệt: “Suốt ngày vụng về lóng ngóng, chỉ biết gây phiền cho nương tử! Biết rõ nàng không thể đứng ngoài gió, lại để nàng đứng đây.”

Phu nhân khẽ nói: “Lang quân chớ trách Hoán Nguyệt, nó chỉ là bị kinh hãi mà thôi.”

Tô Đình Viễn vén sợi tóc lòa xòa bên má nàng ra sau tai, động tác ôn nhu triền miên hết mực: “Ta biết rồi, là ta vì lo lắng mà mất bình tĩnh. Nó là người bên cạnh nàng, ta không nên mắng nó.”

Rồi liền lạnh giọng nói với tỳ nữ kia: “Còn không mau đỡ phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.”

Lương Dạ chợt hỏi: “Vị này chính là Hoán Nguyệt tiểu nương tử?”

Tỳ nữ ngẩn người: “Nô…”

Phu nhân kinh ngạc: “Chính là nha hoàn hồi môn của thiếp thân, không biết tiên sư có điều gì phân phó?”

Lương Dạ nhìn tỳ nữ vẻ mặt hốt hoảng sợ sệt: “Nghe nói đêm phu nhân bị kinh hãi là đến phiên ngươi trực đêm, bần đạo có mấy câu muốn hỏi, phiền ngươi chờ một lát.”

Hoán Nguyệt do dự liếc nhìn Tô Đình Viễn, lại quay sang nhìn phu nhân.

Tô Đình Viễn cau mày: “Chuyện đêm đó, tiên sư còn điều gì nghi vấn sao?”

“Sau khi sự việc xảy ra, người đầu tiên phát hiện ra phu nhân chính là Hoán Nguyệt, có lẽ đã để ý thấy điều gì đó khó nhận biết.” Lương Dạ nói.

Tô Đình Viễn không đáp, môi mím chặt thành một đường.

Phu nhân nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Hoán Nguyệt như trấn an: “Nha đầu này nhát gan như thỏ, đêm đó chịu một phen hoảng sợ, vừa rồi lại bị dọa thêm lần nữa…”

Nàng nghiêng đầu nhìn sang Lương Dạ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ xót xa: “Tiên sư nhất định phải hỏi nàng ngay lúc này sao?”

Lương Dạ đáp: “Phu nhân cứ yên tâm.”

Ngừng một thoáng lại nói: “Chốn này âm khí quá nặng, phu nhân không nên lưu lại lâu.”

Tô Đình Viễn bèn bảo quản sự: “Gọi Trạc Tinh đến đỡ phu nhân hồi phòng.”

Chẳng bao lâu, tỳ nữ tên Trạc Tinh đến, vóc dáng yểu điệu, linh lợi lanh lẹ, khác biệt hoàn toàn với Hoán Nguyệt vụng về ngơ ngác.

“Đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi, hầu hạ chu đáo.” Tô Đình Viễn dặn dò Trạc Tinh với giọng nhẹ nhàng, chẳng còn chút mất kiên nhẫn như khi nói với Hoán Nguyệt.

Trạc Tinh liếc nhìn Hoán Nguyệt, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường không chút che giấu, quay sang nói với Tô Đình Viễn: “Lang quân cứ yên tâm, nô nhất định sẽ hầu hạ phu nhân thật chu toàn.”

Đợi phu nhân đi rồi, Lương Dạ mới tiếp tục hỏi Trình Hàn Lân: “Theo sư huynh thấy, tử mẫu quỷ ấy còn giữ được chút thần trí nào không?”

Trình Hàn Lân cười khổ: “Nếu có cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Nó chỉ một lòng muốn báo thù, Thần ngăn giết Thần, Phật chặn diệt Phật. Lần này ta cố gắng lắm mới trấn áp được.”

Hắn giơ tay lau khóe miệng vương máu: “Lần sau thì khó mà nói được.”

Lương Dạ: “Hồn quỷ đó có từng nói mình là ai? Đến từ đâu? Oán thù ra sao?”

Trình Hàn Lân thở dài: “Trách ta đạo hạnh nông cạn, chỉ miễn cưỡng nhìn rõ được dung mạo của nàng, là một nữ tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, má hóp, hình dung tiều tụy, bệnh sắc rõ rệt. Trong lòng ôm một đứa trẻ, thân hình rất nhỏ, được bọc trong vải, không rõ tuổi tác.”

Hắn bấm tay niệm chú: “Tiểu đạo học lực thô thiển, chỉ tính ra được hai mẹ con họ là từ đường thủy phía Nam tới.”

Sắc mặt Tô Đình Viễn khẽ biến, các đốt ngón tay cầm lan can trắng bệch.

Mà sắc mặt Hoán Nguyệt thì đã mất hết màu máu, môi run rẩy.

Lương Dạ khẽ nhấc mắt nhìn họ một cái: “Tô cư sĩ có manh mối gì không?”

Tô Đình Viễn cười gượng một tiếng: “Tại hạ thì có thể có manh mối gì? Tại hạ không quen biết mẹ con nào cả.”

Lương Dạ ngoái đầu nhìn sân viện trống trải phía sau, gió mạnh khi nãy đã cuốn đầy lá rụng khắp nơi.

“Không sao cả.” Hắn thản nhiên nói, “Nếu đã có thể triệu hồi được hồn quỷ, tất nhiên trong số những người có mặt tại đây, nhất định có kẻ là oan gia của họ.”

Hắn quay sang Trình Hàn Lân và Lục Uyển Anh: “Chuyện nơi đây xem như tạm ổn, hai người hãy về trước thu xếp, sáng mai còn phải lên đường.”

Hải Triều lo lắng nhìn Trình Hàn Lân: “Sư huynh như thế này, còn đi được sao?”

Trình Hàn Lân: “Ta không sao, đã uống đan dược, hiện tại ổn hơn nhiều rồi.”

Tô Đình Viễn ngạc nhiên: “Hai vị định đi đâu?”

Lương Dạ đáp: “Chuyện quý phủ e là rắc rối hơn dự liệu, Trình sư huynh và Lục sư muội đành phải quay về sư môn một chuyến, thỉnh lấy pháp khí truyền thế của sư môn.”

Tô Đình Viễn nhíu mày: “Đường đến kinh thành xa xôi, một đi một về, dẫu có thúc ngựa phi nhanh cũng phải hơn hai tháng, tại hạ e rằng đến lúc quỷ vật lại gây chuyện, nước xa khó cứu lửa gần.”

“Chuyện ấy không cần ngươi bận tâm,” Hải Triều nói, “Chưa từng nghe qua ‘thuấn di thành thốn’, ‘thần hành thiên lý’ sao? Bọn ta từ kinh thành đến đây cũng chỉ mất hai ba ngày, sư huynh sư tỷ pháp lực cao cường, đi nhanh hơn nữa, bốn năm ngày là đi về được một chuyến.”

Tô Đình Viễn kinh ngạc: “Trên đời thực sự có loại thần thuật ấy sao?”

Hải Triều mấy hôm nay nói dối còn nhiều hơn cả đời mình cộng lại, nên cũng đã thành quen, khẽ cười một tiếng: “Ngươi cả ngày chỉ giao thiệp với đám lừa đảo ở Động Huyền Quán, dĩ nhiên chưa từng thấy đạo pháp chân chính.”

Nàng ngừng lại một chút: “Vừa nãy pháp thuật của đại sư huynh, ngươi cũng thấy rồi đó chứ?”

Tô Đình Viễn như hoàn toàn bị thuyết phục, đôi mắt đào hoa nhìn Hải Triều, nụ cười như gió xuân: “Tại hạ đúng là ếch ngồi đáy giếng, khiến người chê cười. Đa tạ tiểu tiên sư đã chỉ giáo.”

Hải Triều tuy không mấy tin tưởng hắn, nhưng đối diện với nụ cười đẹp, lại ôn tồn nhã nhặn như vậy, cũng khó mà sinh lòng chán ghét. Nàng gãi gãi sau gáy, lẩm bẩm: “Cũng không cần phải tự hạ thấp mình thế đâu……”

Lương Dạ nói: “Còn một việc cần phiền Tô cư sĩ.”

Tô Đình Viễn: “Xin tiên sư cứ dặn dò.”

“Phiền Tô cư sĩ sai người ghi lại họ tên, nguyên quán, bát tự, thân nhân trong nhà và quan hệ huyết thống của toàn bộ người trong phủ, giao cho bần đạo. Đặc biệt là Tô cư sĩ, phu nhân và các tỳ nữ thân cận.”

Ánh mắt Tô Đình Viễn khẽ động: “Vì sao cần biết những việc này?”

Lương Dạ hơi cau mày, có vẻ không kiên nhẫn.

Trình Hàn Lân giải thích: “Oán quỷ là do oán khí quá mạnh kết thành, nó muốn giết kẻ thù, nhưng không phải không giết kẻ vô tội. Nhất là sau khi đấu pháp với bần đạo bị thương tổn, lúc này nó rất cần oán khí của người chết uổng để bồi bổ. Chúng ta biết càng nhiều, càng có khả năng suy đoán được bước kế tiếp nó sẽ ra tay với ai.”

Tô Đình Viễn liền gọi quản sự, dặn: “Ngươi nghe lời tiên sư phân phó, nhất định phải tận tâm tận lực.”

Lương Dạ nói: “Mời Tô cư sĩ viết trước họ tên và bát tự của bản thân cùng phu nhân.”

Tô Đình Viễn dường như có chút không vui: “Tiện nội không liên quan đến việc này, không viết cũng được chứ?”

Chưa đợi Lương Dạ lên tiếng, Hải Triều đã sốt ruột nhướn mày: “Không viết cũng được, lúc nàng gặp chuyện thì đừng trách chúng ta.”

Trình Hàn Lân nói: “Tiểu sư muội tính tình nóng nảy, nhưng phu nhân đang mang bệnh, là lúc dễ bị yêu tà thừa cơ nhất.”

Tô Đình Viễn do dự giây lát, cuối cùng vẫn sai người lấy giấy bút, viết tên họ cùng bát tự của mình và thê tử ngay tại hành lang.

Hải Triều thò đầu nhìn, thấy bút tích của hắn cực kỳ tú lệ, gần như chẳng kém gì Lương Dạ, chỉ là thiếu vài phần lực đạo và góc cạnh cương trực, đại khái chính là như lời mẹ Lương Dạ từng nói: “Thiếu cốt khí, sa vào ẻo lả mềm mại”, nhìn vào thấy không thuận mắt lắm.

Nhưng Lương Dạ là tiến sĩ đứng đầu, Thám Hoa lang, còn Tô Đình Viễn chẳng qua chỉ là một thương nhân suốt ngày lo toan trù tính giao tiếp, vốn chẳng cần văn chương chữ nghĩa, viết được chữ đẹp thế này đã đủ khiến người ta bất ngờ.

Nàng chợt nhớ đến thư phòng của hắn, từng bức tường đều treo đầy sách, chẳng lẽ những cuốn đó thật sự là hắn mua về để đọc?

“Chữ này của ngươi viết đẹp thật.” Hải Triều nói một cách chân thành, “Luyện lâu lắm rồi phải không?”

Bàn tay cầm bút của Tô Đình Viễn khựng lại, khóe môi giật nhẹ, cười khổ: “Tiểu tiên sư quá lời, tại hạ thân là một giới thương nhân, luôn bị người khinh chê tục tằn, chẳng khỏi có chút không cam tâm, đành bám víu vào vẻ phong nhã vậy thôi.”

“Thì ra là vậy.” Hải Triều lơ đãng nói, “Nếu không biết còn tưởng ngươi muốn đi thi tiến sĩ nữa đấy.”

“Thân phận thấp hèn, nào dám vọng tưởng xa xôi.” Tô Đình Viễn đột nhiên cao giọng, rồi dường như nhận ra mình thất thố: “Tiểu tiên sư thứ lỗi, tại hạ thân này… không xứng đáng…”

Nói rồi cẩn thận nhấc tờ giấy lên, cúi đầu nhẹ nhàng thổi khô, đưa cho Lương Dạ: “Những người khác, đợi hạ nhân viết xong danh sách sẽ trình lên tiên sư.”

Lương Dạ liếc nhìn một cái: “Phu nhân xuất thân từ chi thứ của Thẩm thị đất Ngô Hưng……”

Tô Đình Viễn vội nói: “Chỉ là chi thứ nhánh bên, nhạc phụ vốn là huyện chủ bộ, tiếc là mất sớm, nhạc mẫu tái giá, tiện nội được tộc nhân nuôi dưỡng.”

Lương Dạ gật đầu, gấp tờ giấy lại bỏ vào tay áo: “Tô cư sĩ không cần lo lắng, danh tính và bát tự của phu nhân sẽ không bị tiết lộ từ bần đạo.”

Tô Đình Viễn dường như không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sững người một lát mới lên tiếng: “Lời vàng miệng ngọc của tiên sư, tại hạ còn có gì mà không yên tâm chứ.”

Lại hỏi: “Tiên sư còn điều gì căn dặn nữa chăng?”

Lương Dạ nhướng mắt liếc nhìn Tô Đình Viễn: “Nơi này không còn việc gì khác, Tô cư sĩ hẳn cũng lo cho phu nhân, nên sớm quay về bầu bạn cùng nàng đi.”

Tô Đình Viễn khẽ sững người, sau đó quay đầu liếc nhìn Hoán Nguyệt, vẻ mặt thoáng nghiêm lại: “Đêm trước do ngươi sơ suất, khiến nương tử ta kinh sợ, ta còn chưa kịp hỏi tội. Giờ tiên sư có mấy điều muốn hỏi, ngươi phải thành thật đáp lời, không được giấu giếm nửa câu, nghe rõ chưa?”

Hoán Nguyệt liếc nhìn hắn, lập tức cúi đầu: “Nô tỳ đã rõ.”

Tô Đình Viễn chắp tay với Lương Dạ: “Vậy tại hạ xin được cáo lui.”

Rồi quay sang Hải Triều nở nụ cười: “Tiểu tiên sư nên nghỉ ngơi sớm, tuổi còn nhỏ, thiếu ngủ sẽ không cao nổi đâu.”

Thái độ thân thiết đột ngột kia khiến Hải Triều có phần không quen, nàng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể ngẩn ra gật đầu một cái: “Ờ…”

Lương Dạ lạnh nhạt liếc Tô Đình Viễn một cái, đoạn quay sang nói với Hoán Nguyệt: “Mời đi theo bần đạo.”

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *