Chương 106
***
A Đường vừa dìu vừa ôm đưa Yến Nguyên Chiêu vào phòng.
Ngoài gọi tên nàng ra thì hắn không nói gì khác. A Đường dù mù mờ vẫn đoán ra được, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến nam nhân kiêu ngạo cứng cỏi này lộ ra dáng vẻ yếu mềm như thế.
Nàng im lặng để hắn ôm. Trong căn phòng vắng lặng, ánh nến chập chờn chiếu bóng hai người tựa vào nhau lên cửa, như hai ngọn núi nhỏ quấn quýt không rời.
Một lúc sau, A Đường cảm thấy sức nặng trên người vơi đi phần nào.
Nàng buông hắn ra, thấy sắc mặt Yến Nguyên Chiêu rất khó coi, liền dùng tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương giúp hắn, dường như thật sự khiến ánh mắt hắn dần dần có lại thần sắc.
Yến Nguyên Chiêu cầm tay nàng đặt xuống, khẽ nói: “Ta đã biết kẻ đứng sau Sầm Nghĩa là ai rồi.”
“Ai vậy?”
“Thế tử phủ Định Viễn Hầu.”
“Không phải là Bùi Giản…” A Đường kinh ngạc thốt lên, há hốc miệng, “Không phải… là là là… Bùi thế tử sao? Cái người ngày nào cũng phe phẩy quạt cười tươi rói với mấy cô nương đó hả?”
Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu.
Một loạt thông tin ập vào đầu, A Đường sững người mất một lúc lâu, “Vậy chẳng phải nói… chủ nhân của Vân Tụ cũng là hắn?”
“Là hắn.”
A Đường vừa kinh ngạc vừa tức giận, ôm lấy cánh tay Yến Nguyên Chiêu, mày mắt rối loạn: “Hắn sao có thể đối xử với chàng như thế! Hắn… hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Yến Nguyên Chiêu nhìn vào khoảng không, một lúc sau mới thốt ra một chữ nặng nề: “Hắn muốn…” Từ ấy rất khó để thoát ra, “…tạo phản.”
A Đường vốn quen ăn nói táo bạo, giờ phút này cũng không nhịn được hít mạnh một hơi lạnh, “Chả trách. Cho nên chàng phải lập tức về Chung Kinh… Chàng định tố cáo hắn? Hay là… muốn khuyên hắn, cứu hắn?”
Yến Nguyên Chiêu nhắm mắt, không đáp, nét tuấn tú mang theo vẻ mỏi mệt vô cùng. Hắn kéo A Đường vào lòng, tựa trán vào tóc nàng, giọng khẽ run: “A Đường, nàng đừng đi.”
A Đường dịu giọng: “Ta không đi đâu, ta đang ở đây mà.”
“Hãy đi cùng ta, cùng ta về Chung Kinh.” Hắn thì thầm, “Ta cần nàng.”
A Đường đứng bất động. Ngọn nến sáng rọi, chiếu vào đôi mắt dao động bất định của nữ lang.
Thật lâu sau, nàng nghe chính mình khẽ đáp: “Được.”
*
Ngọn lửa leo lên từ mép trang giấy ố vàng, chỗ cháy qua hoá thành tro bụi. Chẳng bao lâu, cả xấp thư dày đã cháy sạch.
“Mẫu thân, mẫu thân đang đốt cái gì đó!”
Bùi Giản bước vào phòng, A Khiêm chân ngắn lạch bạch chạy ra đón, vừa chạy vừa gọi. Bùi Giản cúi người bế lấy: “Ừ, mẫu thân con thích nghịch lửa, con đừng học theo. Trong phòng ngột ngạt lắm, mau ra ngoài chơi đi.”
Đợi đuổi A Khiêm đi xong, Bùi Giản nhìn qua đống tro vừa mới chất thêm vào trong lò than, “A Trinh, nàng đốt gì vậy?”
“Là thư của Thẩm Tuyên gửi thiếp trước kia.”
Bùi Giản sững lại, đưa tay xoa vai Tĩnh Trinh: “Chẳng phải nàng đã bảo là đốt sạch rồi sao?”
“Lừa chàng thôi.” Tĩnh Trinh nhìn chàng, mỉm cười nhàn nhạt, “Lúc đó muốn đốt mà không nỡ. Hôm nay bỗng nhiên thấy có thể buông tay rồi.”
Bùi Giản đẩy lò than qua một bên, “A Trinh, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.”
“Đã buông từ lâu rồi, nếu không buông sao lại đốt được?” Tĩnh Trinh dửng dưng nói, đầu ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, đổi giọng sang chuyện khác: “Lợi Hách Xuyết bị Vũ Xuyết bắt rồi, Vũ Xuyết chắc chắn không phải tự nhiên phát hiện, trong đó nhất định có bàn tay của Yến Nguyên Chiêu…”
“A Trinh, ta đã nói rồi, ván cờ Thiết Cốt coi như bỏ, Minh Quang thích thế nào thì cứ thế đi.” Bùi Giản tỏ vẻ không mấy để tâm.
Tĩnh Trinh không đồng ý: “Yến Nguyên Chiêu đang cản trở chàng đó!”
“Nếu hắn không gây trở ngại, ta đã sớm nói hết mọi chuyện cho hắn, để hắn giúp ta rồi.” Bùi Giản không giận, chỉ khẽ vỗ tay, “Giờ chúng ta không còn thời gian lo đến hắn nữa, phải dồn sức vào chuyện Đông Cung. Báo tin tốt cho nàng, sáng nay Triệu Khiêm gửi thư đến, hắn đã đồng ý rồi.”
Những ngày qua, hắn đã tốn không ít công phu thuyết phục Triệu Khiêm, lúc thì mềm mỏng dụ dỗ, lúc lại cứng rắn ép buộc, đủ mọi cách.
Bùi Giản quay sang Tĩnh Trinh mỉm cười, trong mắt sáng lên ánh lửa của kẻ sắp đạt được tâm nguyện: “Ta đã ẩn nhẫn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến lúc được làm một ván lớn, hoàn thành tâm nguyện bao năm.”
Tĩnh Trinh nắm tay chàng, ánh mắt sáng như vệt mực sơn: “Thiếp sẽ cùng chàng.”
“Chủ tử! Chủ tử!” Tiếng gọi gấp gáp vang lên từ bên ngoài, Bùi Giản cau mày, quạt giấy trong tay ném thẳng vào cửa, “Hốt hoảng cái gì!”
Thuộc hạ hấp tấp bước qua ngưỡng cửa, quỳ thụp xuống trước mặt Bùi Giản, giọng bi thương vỡ òa: “Chủ tử, Hầu gia… Hầu gia mất rồi!”
“Cái gì?” Bùi Giản trợn mắt há miệng, gần như gào lên, “Ngươi nói gì?”
Nam tử đang quỳ sụp dưới đất lau nước mắt, “Tin do khoái mã từ Đông Xuyên truyền đến… Hầu gia đã qua đời rồi… là chuyện xảy ra đêm hôm trước…”
Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị Bùi Giản túm chặt: “Phụ thân rõ ràng vẫn đang ổn định, sao lại đột nhiên qua đời? Nhất định là tin giả! Người đưa tin đâu? Dẫn ta đi gặp hắn!”
“Người đưa tin vừa truyền xong liền kiệt sức ngất xỉu rồi, chủ tử, Hầu gia… Hầu gia không phải vì bệnh mà mất, mà là… tự dùng đao cắt cổ…”
Tên thuộc hạ run rẩy móc từ trong ngực ra một phong thư: “Đây là thư hầu gia để lại cho ngài, nói rằng xem rồi ngài sẽ hiểu.”
Bùi Giản như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ. Một lúc lâu sau mới run rẩy đưa tay đón lấy phong thư, run tay xé mở. Tĩnh Trinh đứng bên hoảng hốt, vội đỡ lấy chàng, cùng cúi đầu nhìn vào bức thư.
Chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng lại viết bằng chính nét chữ thân quen của đại ca chàng. Nhiều năm qua, mỗi lần Đông Xuyên gửi thư, đều là phụ thân khẩu thuật, đại ca cầm bút. Trên tờ giấy vàng nhạt, có vài chỗ mực bị loang, dường như là nước mắt người viết rơi xuống trong lúc hạ bút.
Bùi Giản đọc từng chữ một, nước mắt lặng lẽ lăn xuống, rơi đúng vào vết lệ cũ của đại ca.
“Vì lệnh của phụ thân, giúp thành đại nghiệp.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi, Bùi Giản đã thấy như trăm ngàn mũi dao xuyên tim, đau đến không thở nổi.
“Phụ thân!” Hắn ngã quỵ xuống đất, khóc gào, “Sao lại đến nỗi này! Mọi việc ta làm, chẳng phải đều là vì người sao!”
Tĩnh Trinh cũng vô cùng chấn động, vội quỳ xuống bên hắn, dịu dàng lau nước mắt, đợi hắn bình tâm đôi chút rồi khẽ khàng nói: “Hầu gia ra đi là mang theo hy vọng, chàng phải vững vàng, đừng phụ sự hy sinh của người.”
“Ta biết, ta biết mà…” Bùi Giản nghẹn ngào một lúc lâu, cố lấy lại tinh thần, “Người của phụ thân đã lên đường rồi, lập tức truyền tin này đi khắp nơi, để toàn bộ Chung Kinh, toàn bộ dân chúng Đại Chu đều biết, vị tướng quân chinh chiến cả đời, định quốc an bang Bùi tướng quân, đã bệnh mất rồi!”
*
Trên đường núi Hà Đông, một đoàn xe buôn đang phi nhanh trong đêm.
Yến Nguyên Chiêu vì gấp rút hồi kinh, đã giao lại việc vận chuyển binh khí và áp giải Lợi Hách Xuyết lên kinh cho Tề Liệt. Để tránh tai mắt, hắn cho thị vệ cải trang làm thương nhân, mười mấy kỵ binh hộ tống một cỗ xe ngựa màu xám xanh đơn sơ, xuyên đêm lên đường.
Trong xe, A Đường đang mân mê chiếc vỏ đao hoa lệ dài nửa thước: “Đây là đồ của Bùi Giản sao?”
“Ừ, năm hắn mười bốn tuổi, giành hạng nhất môn binh pháp, được thư viện ban thưởng cái này.”
Giọng Yến Nguyên Chiêu trầm xuống, trong đầu như hiện lại hình ảnh mười mấy năm trước, khi đó Bùi Giản hiếm hoi thi thắng được hắn, cầm chiếc đoản đao lộng lẫy này khoe khoang trước mặt:
“Tuy nguwoi môn nào cũng đứng đầu, nhưng binh pháp thì vẫn thua ta đấy thôi! Đừng quên ta là con của ai! Ha ha, hổ phụ không sinh khuyển tử!”
Quả thật là hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng tướng quân như hổ lại sinh ra một con sói tham vọng.
Vị hầu gia Định Viễn kia, liệu có biết con mình đang làm gì không? Hay là… phụ tử đồng lòng?
A Đường thấy hắn thất thần, bèn hỏi: “Bùi Giản kết minh với Nhị vương tử Thiết Cốt, muốn hắn làm gì cho mình?”
Yến Nguyên Chiêu đáp: “Lợi Hách Xuyết hứa với Sầm Nghĩa, rằng hắn luôn sẵn sàng nghe lệnh chủ nhân của vỏ đao. Một khi Bùi Giản cần, hắn có thể xâm nhập Hà Đông để kìm hãm quân Hà Đông, ngăn họ tiến kinh ứng cứu, hoặc vượt Hoàng Hà, đánh vào Quan Trung, phối hợp cùng Bùi Giản.”
“Vượt sông đánh Quan Trung để phối hợp? Hắn nằm mơ à! Chút quân Thiết Cốt đó thì làm được gì! Hắn tưởng quân Quan Trung với quân Hà Đông ăn chay sao?” A Đường tức tối.
Yến Nguyên Chiêu cười nhạt: “Hắn nói hơi quá thật, Thiết Cốt ở xa trung ương Đại Chu, tác dụng có hạn. Có lẽ Bùi Giản không nhắm đến hiện tại, mà muốn mượn tay Lợi Hách Xuyết khống chế Thiết Cốt.”
A Đường cúi đầu suy nghĩ, “Chàng nghi Bùi Giản sắp khởi sự rồi?”
“Không sai.” Yến Nguyên Chiêu nói, “Bùi Giản ở Hà Đông có chút lực lượng, trước khi ta đến Khánh Châu đã bị hắn tìm đủ cách ngăn cản. Nhưng từ sau khi ta bắt được Sầm Nghĩa, Hà Đông lại im bặt. Dù ta lần theo manh mối Sầm Nghĩa để bắt cả dây tham ô, hay đi Thiết Cốt nhờ Đại vương tử giúp đỡ, đều không bị hắn cản trở. Ta nghi rằng hắn đã buông bỏ Hà Đông, mặc ta điều tra.”
“Vì thế cục đã mất, hắn ngăn không nổi chàng nữa.” A Đường quả quyết, “Chẳng lẽ hắn còn dám cho người ám sát chàng?”
Yến Nguyên Chiêu gật đầu: “Dù gì cũng là bằng hữu bao năm, hắn không nỡ ra tay ác độc với ta.”
“Còn chưa đủ độc ác sao?” A Đường giận dữ, “Hắn không dám giết chàng, nhưng lại phái Vân Tụ đả thương chàng! Rồi tên Sầm Nghĩa kia cũng là người hắn sai khiến suýt chút nữa đã lấy mạng chàng! Cái gì mà tình nghĩa, hắn coi chàng là kẻ thù thì có!”
Yến Nguyên Chiêu thở dài, “Đừng nói mấy chuyện này nữa.”
Hắn day trán: “Bùi Giản bố trí tai mắt khắp Hà Đông, mọi việc ta làm ở Khánh Châu đều sẽ đến tai hắn. Với trí tuệ của hắn, không khó để đoán ra ta sẽ lần ra được kẻ chủ mưu. Hắn cũng hiểu rõ, một khi ta biết hắn có ý tạo phản, tuyệt đối sẽ không ngồi yên.”
A Đường nheo mắt lại: “Vậy thì hắn sẽ nhanh chóng phát động, không cho chàng cơ hội trình tấu lên hoàng thượng.”
“Đúng vậy. Ngoài ra, khi ta thẩm vấn Lợi Hách Xuyết, hắn có nhắc tới: Sầm Nghĩa từng nói với hắn rằng, chủ thượng của hắn đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ hành động ngay trong năm nay.”
A Đường gật đầu: “Chúng ta phải phi ngựa ngày đêm về kinh ngăn hắn lại. Nhưng ngăn bằng cách nào? Nếu hắn chưa ra tay thì còn dễ nói. Còn nếu đã khởi binh rồi, chúng ta biết làm sao?”
Yến Nguyên Chiêu đáp: “Muốn ngăn hắn, trước tiên phải đoán được hắn sẽ làm loạn theo cách nào.”
“Đó cũng là điều ta nghĩ mãi không ra. Hắn muốn tạo phản, thì trong tay phải có binh. Hắn có binh không?”
“Không rõ.” Yến Nguyên Chiêu nhíu mày, “Ta chỉ biết, theo lời Lợi Hách Xuyết, số lượng binh khí tham ô được không trùng khớp với sổ sách của xưởng chế tạo vũ khí ở Khánh Châu, thiếu đúng một nửa. Sầm Nghĩa không chuyển hết số binh khí đó cho Thiết Cốt.”
A Đường chấn động.
Nếu Sầm Nghĩa giữ lại một nửa số binh khí cho riêng mình, vậy thì chẳng phải chứng tỏ Bùi Giản dưới tay thật sự có binh lực?
Đang nói, đoàn người tới gần quan đạo, dừng lại tại một dịch quán thường dùng làm trạm nghỉ của lữ hành.
Bên ngoài lờ mờ vang lên tiếng người, rèm xe bị vén lên, Lục Tử Nghiêu thò đầu vào, sắc mặt đầy phức tạp: “Nguyên Chiêu, Định Viễn Hầu vừa qua đời.”
***