Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 101

Chương 101

***

A Đường ngồi trò chuyện một lúc với Vĩnh An công chúa, công chúa nói nhớ Chung Kinh, không ngừng dò hỏi tình hình nơi ấy. A Đường thực ra chỉ ở Chung Kinh được mấy tháng, quanh quẩn trong phủ họ Thẩm, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, hiểu biết chẳng được bao nhiêu, đành dựa vào khả năng bịa chuyện mà bịa ra vẻ như thật, tạm thời lừa được công chúa.

Công chúa nói chuyện một lúc thì mệt, được cung nữ dìu đến nằm nghỉ trên giường mềm. A Đường tháo tóc, để cung nữ của công chúa tết cho kiểu tóc bím nhỏ đặc trưng của nữ tử Thiết Cốt, còn đeo cho nàng một miếng ngọc trước trán, trước ngực lại treo thêm một chuỗi dây làm từ xương thú.

Vừa bước ra khỏi trướng, những hạt xương va vào nhau leng keng trong gió.

Nàng đi tìm Lục Tử Nghiêu, hai người cưỡi ngựa dạo chơi, thỉnh thoảng đi ngang qua trại của người Thiết Cốt thì dừng lại xem họ đang làm gì. Có một bà lão đang ngồi ở cửa trướng dệt chăn lông cừu mỏng, A Đường trông thấy thích thú, định mua một cái để làm khăn choàng, bèn dùng tay ra hiệu hỏi bà có còn không.

Bà lão đi vào trong trướng, mang ra mấy tấm đã dệt sẵn, có cái thêu hoa cỏ rực rỡ, có cái lại là thú dữ trên thảo nguyên. Trong đó có một tấm vẽ hình con sói lông bóng mượt đang hú dưới trăng, A Đường vừa nhìn đã ưng, liền đưa bạc mua luôn. Người Thiết Cốt có trao đổi buôn bán với người Hán, nên bạc vẫn tiêu được, bà lão nhận lấy bạc rất vui vẻ, đưa tấm chăn cho nàng.

A Đường khoác lên người, đang định rời đi thì bất ngờ bị bà gọi lại. Bà lão chắp tay trước ngực, cười hiền hậu nói một câu gì đó, sợ nàng không hiểu, còn cố tình nói chậm lại một lần nữa. A Đường đoán chắc là đang cảm ơn nàng hào phóng, gửi đến nàng lời chúc mộc mạc từ người Thiết Cốt, nên cũng cười cười gật đầu.

Ai ngờ bà lão lại mừng rỡ như bắt được vàng, lại líu ríu nói thêm mấy câu, còn dùng tay chân ra hiệu, rồi nhất quyết kéo tay nàng, cố nhét lại bạc vào tay nàng. A Đường chẳng hiểu gì cả, tưởng bà hối hận không muốn bán nữa, bèn hốt hoảng giật tay ra, siết chặt tấm chăn, nhảy lên ngựa phóng đi như bay.

Nàng chạy nhanh đến nỗi phải hơn nửa dặm sau Lục Tử Nghiêu mới đuổi kịp.

Lục Tử Nghiêu vừa cưỡi ngựa vừa uống rượu, cả buổi chiều sắc mặt u uất, gần như chẳng nói câu nào, uống hết hơn một vò rượu, nhìn qua cũng biết là đang mượn rượu tiêu sầu.

A Đường không nhịn được lên tiếng: “Lục tiên sinh, ngài làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lục Tử Nghiêu mỉm cười, “Nghe công chúa nhắc tới cố nhân, có chút hoài niệm thôi.”

“Phải rồi, biểu tỷ A Vi của công chúa cũng là bằng hữu của ngài…” A Đường rất muốn hỏi rõ lai lịch của “biểu tỷ A Vi”, nhưng nhìn sắc mặt ông không vui, câu hỏi đến miệng lại đành nuốt vào.

Lục Tử Nghiêu liền đổi chủ đề, “Tiểu nha đầu, đừng trách ta nói khó nghe, việc Nguyên Chiêu bảo ngươi giả làm nguyên phối của hắn, thật quá nực cười.”

“Đúng thế, hắn có chính thê mà lại bắt ta gọi hắn là phu quân. Người ta là Thẩm nương tử chỉ là bệnh thôi chứ có phải chết đâu, hắn làm vậy đúng là chẳng tôn trọng ai cả.”

“Ta là cô nhi lưu lạc giang hồ, cùng nữ nhi quan gia khác nhau một trời một vực, cả tính tình lẫn khí chất đều không thể so sánh. Bắt ta giả làm Thẩm nương tử, bản thân ta còn thấy hổ thẹn thay!”

A Đường nói đầy phẫn uất, không chỉ nói ra điều Lục Tử Nghiêu ngại không nói, còn chẳng tiếc tự hạ thấp bản thân, khiến Lục Tử Nghiêu cũng phải an ủi: “Ngươi cũng đừng nghĩ như vậy, ngươi cũng có cái tốt của mình, theo ta thấy đám tiểu thư khuê các còn chẳng bằng. Huống hồ nữ nhi của lão già Thẩm Chấp Nhu kia, chắc cũng cứng nhắc tẻ nhạt như phụ thân mình thôi, chẳng hiểu sao Nguyên Chiêu lại để mắt tới.”

Không ngờ Lục Tử Nghiêu lại quen biết Thẩm Chấp Nhu.

Không chỉ quen mà còn tỏ vẻ rất chán ghét.

Trong lòng A Đường vui vẻ như gặp được tri kỷ, chỉ tiếc thân phận hiện tại của nàng không tiện cùng Lục Tử Nghiêu cùng nhau mắng ông ta.

Nàng mỉm cười, “Lục tiên sinh, cảm ơn ngài đã nói đỡ cho ta. Hắn có chính thê, ta cũng chẳng muốn dây dưa hay giành phần người khác. Vẫn là câu nói cũ, chuyện Hà Đông xong rồi, ta sẽ cắt đứt với hắn.”

Lục Tử Nghiêu hứng thú nói, “Nguyên Chiêu từng nói với ta, hắn sẽ không để ngươi rời đi đâu.”

“Chân mọc trên người, ta còn sợ hắn chắc.”

Lục Tử Nghiêu bật cười: “Khó nói lắm. Chuyện Nguyên Chiêu muốn làm, từ trước đến nay chưa từng có chuyện không làm được.”

“Chuyện ta muốn làm cũng chưa từng có chuyện không làm được.” A Đường dứt khoát nói, “Lục tiên sinh, ta nói nghiêm túc đấy, ta còn muốn cùng ngài đến Tây Vực nữa kìa!”

Lục tiên sinh trầm ngâm một lát: “Chuyện đi Tây Vực, phải tạm hoãn lại rồi. Ta định đến Đông Đô một chuyến, thăm viếng cố nhân, rồi mới tính tiếp.”

“Vậy à…”

A Đường không thấy thất vọng, chỉ hơi mơ hồ.

Kế hoạch thay đổi, vậy khi nàng chia tay với Yến Nguyên Chiêu rồi, sẽ phải đi đâu đây?

Trước giờ nàng hiếm khi định sẵn “nên đi đâu”, cứ tùy tâm mà bước, đi đến đâu thì đến. Nhưng giờ phút này, A Đường lại cảm thấy cần phải suy nghĩ cho kỹ chuyện này.

Nếu không, nàng thật sự sợ rằng nếu cứ buông theo bản thân, buông một hồi… sẽ phạm sai lầm mất.

Yến Nguyên Chiêu bước ra từ lều trướng của Vũ Xuyết thì trời đã sụp tối.

Công chúa đã sắp xếp cho họ một trướng nỉ nghỉ lại qua đêm, cung nữ dẫn Yến Nguyên Chiêu đi tới đó. Từ xa hắn đã thấy A Đường đang ngồi trước đống lửa trại, trấn giữ trước cửa trướng. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt trắng mịn dưới lớp tóc tết của nàng, cùng với tấm khăn choàng lông cừu quấn quanh người, trên đó là một chiếc đầu sói dữ tợn đang hướng thẳng về phía hắn.

Yến Nguyên Chiêu bước nhanh tới, hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm, sao không vào trong trướng?”

“Cả đời mới có dịp lên thảo nguyên, lại còn là thảo nguyên của người Thiết Cốt, mà cứ ở mãi trong trướng thì phí quá.” A Đường ngẩng đầu nhìn hắn.

Yến Nguyên Chiêu ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát kiểu tóc mới của nàng. “Lục tiên sinh đâu?”

“Ngài ấy gặp mấy nam nhân Thiết Cốt, đi theo họ săn đêm rồi. Ta cũng muốn đi, nhưng họ ngại ta là nữ, không cho theo. Lục tiên sinh cũng chẳng chịu nói giúp lấy một câu.” A Đường có phần ấm ức. “Lục tiên sinh đâu có biết tiếng Thiết Cốt, sao mà giao tiếp với họ?”

“Trong đám đó có người biết tiếng Hán.” Yến Nguyên Chiêu khẽ véo má nàng. “Không được đi nên buồn à?”

“Cũng hơi hơi.” A Đường thấy hắn ngồi xổm trước mặt mình, giọng điệu lại như đang dỗ trẻ con, hơi mất kiên nhẫn, bèn quay sang hỏi chuyện chính: “Chàng nói chuyện với Đại vương tử rồi à? Hắn nói sao?”

“Vũ Xuyết tỏ vẻ rất kinh ngạc, bảo là hoàn toàn không hay biết. Hắn hứa sẽ điều tra xem là ai đã giao dịch với Sầm Nghĩa, đích thân trói người giao ra trước mặt ta, cho Đại Chu một lời giải thích.”

A Đường nói: “Có thể tiếp nhận được nhiều binh khí như vậy, chắc chắn phải là thế lực lớn bên trong Thiết Cốt. Hắn có nghi ngờ ai không?”

“Có. Nhị vương tử, mấy người em trai của Khả Hãn, thậm chí cả Đại tướng quân đều có năng lực đó. Họ mưu toan đoạt lấy binh khí của Đại Chu, dùng để tăng cường thực lực, sau đó tranh đoạt quyền lực với Khả Hãn.”

“Không cần lo. Vũ Xuyết rất được Khả Hãn sủng ái, là người được chọn kế vị, trong tay cũng có không ít quyền lực. Muốn điều tra lai lịch một đoàn thương nhân, không phải việc khó.”

A Đường nhìn hắn: “Chàng nói xem, có khi nào chính Vũ Xuyết là kẻ chủ mưu không? Hắn muốn tăng cường sức mạnh cho Thiết Cốt để tương lai đối đầu với Đại Chu, những lời hắn nói chỉ là diễn trò để mê hoặc chàng thôi.”

“Đương nhiên cũng có khả năng ấy. Nhưng ta chọn tin hắn. Ta tin bằng hữu.” Yến Nguyên Chiêu chậm rãi nói.

A Đường nhẹ giọng: “Chàng hình như… rất dễ tin người.”

“Đúng vậy. Tật xấu ấy, dễ chịu thiệt.” Yến Nguyên Chiêu vỗ vỗ đầu sói trên vai nàng. “Ví dụ sống ở ngay trước mắt đây.”

A Đường bật cười khúc khích: “Ví dụ ấy không tính. Chàng bị ta lừa chẳng phải vì chàng dễ tin, mà vì ta quá giỏi thôi.”

“Được rồi, nàng giỏi lắm.” Yến Nguyên Chiêu cười nhạt. “Ví dụ ấy thật không chuẩn, ta tuy bị nàng lừa, nhưng chẳng có thiệt thòi gì. Ta cưới được nàng, sao lại gọi là chịu thiệt?”

A Đường sửng sốt: “Yến Nguyên Chiêu, chàng thay đổi rồi, giờ nói chuyện thật dễ nghe.”

“Nàng luôn chê ta như khối băng, ta cũng nên thay đổi.”

A Đường thầm nghĩ, hắn là khối băng thật, nhưng nàng chưa từng thấy ghét. Tuy hắn ít lời, nhưng nàng biết hắn đang lắng nghe, nàng có thể đọc được từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt hắn, ánh mắt nổi sóng, đôi mày khi nhíu chặt khi giãn ra, khóe môi lúc rũ xuống lúc nhếch lên… Hắn như một cục nam châm, khiến nàng cứ muốn nói với hắn không ngừng nghỉ.

Nàng cúi đầu không nói gì, sợ hắn lại tiện đà nhắc đến “ta thay đổi rồi, nàng có thay đổi không”.

May sao Yến Nguyên Chiêu không định nói đến chuyện ấy.

Hắn vuốt phẳng những nếp nhăn trên khăn choàng của nàng: “Sao lại lấy sói quấn người vậy?”

“Vui mà, suýt nữa còn không mua được đó.”

A Đường liền kể lại chuyện mua khăn choàng cho hắn nghe.

“Lúc bà ấy ‘chúc phúc’ nàng, nàng còn nhớ bà nói gì không?” Yến Nguyên Chiêu hỏi.

“Chẳng lẽ chàng biết cả tiếng Thiết Cốt nữa?” A Đường nghi ngờ.

“Hơi hiểu một chút.”

Chậc, chẳng có gì mà hắn không biết cả?

Câu của bà lão khi ấy rất ngắn, lại còn lặp lại hai lần, A Đường thật sự nhớ được, bèn cố gắng lặp lại theo trí nhớ.

Yến Nguyên Chiêu khẽ mỉm cười: “Bà ấy đang hỏi nàng có muốn gả cho nhi tử của mình không. Nàng gật đầu, người ta tưởng nàng đồng ý, tất nhiên không nhận tiền nữa.”

A Đường trợn tròn mắt: “Nhi tử bà ấy xấu đến mức nào mà cưới không được thê tử, phải chặn người giữa đường hỏi làm dâu?”

Đã thế còn chặn nhầm một người chẳng hiểu tiếng Thiết Cốt nữa chứ.

“Cũng chưa chắc. Có khi thấy nàng xinh đẹp lại giàu có, nên muốn giữ nàng ở lại.”

Yến Nguyên Chiêu nói giọng nghiêm túc, khiến lời khen của hắn nghe càng thêm chân thật.

Trong lòng A Đường rộn ràng như hoa nở, tay nghịch nghịch lọn tóc tết của mình.

“Bà ấy tưởng lầm rằng nàng chưa xuất giá là bởi kiểu tóc của người đã thành thân và chưa thành thân của nữ tử Thiết Cốt khác nhau.” Yến Nguyên Chiêu chăm chú nhìn mái tóc xõa hoàn toàn của nàng. “Nếu đã thành thân, thì một phần tóc phải được búi lên.”

“Ừm… ta thấy để hết xuống trông đẹp hơn, nên cứ làm vậy thôi.”

Yến Nguyên Chiêu không đáp, ánh lửa hắt lên gương mặt tuấn tú của hắn, tạo thành một nửa sáng nửa tối.

“Ta búi kiểu tóc của nữ nhi chưa thành thân thì không được à?” A Đường nói.

“Ta đâu nói là không được.” Yến Nguyên Chiêu cụp mắt xuống, giọng có chút xa xăm. “A Đường, nàng đã thành thân với ta rồi. Đôi khi ta tự hỏi, nàng có từng thật sự ý thức được điều đó không? Bốn năm trước, nghi thức đón dâu hôm ấy, có để lại chút dấu ấn nào trong lòng nàng không?”

“Ta biết mà, chúng ta từng bái đường.” A Đường chậm rãi đáp, “Lúc chàng nói ta là Thẩm Nghi Đường trước mặt công chúa, ta cũng phối hợp với chàng còn gì.”

Yến Nguyên Chiêu khẽ thở dài trong lòng, vẫn không hài lòng với câu trả lời của nàng, nhưng không tiếp tục ép hỏi nữa.

Còn A Đường thì lại đang nghĩ đến chuyện khác.

“Lúc ta ‘giả Thẩm Nghi Đường’ bỏ trốn, chàng liền tuyên bố là phu nhân trọng bệnh, vẫn giữ danh phận Thẩm Nghi Đường, bây giờ lại tiện thật, cứ thế gắn ta trở lại là xong.”

Yến Nguyên Chiêu gật đầu: “Quả thật bớt được nhiều phiền toái. Nàng theo ta trở về, chỉ cần tuyên bố phu nhân đã khỏi bệnh là được. Biết được nội tình chỉ có Thẩm phủ, bọn họ vừa không cần thiết, lại chẳng có gan dám vạch trần.”

A Đường bật cười: “Chàng tính thật chu toàn. Thôi không nói nữa, đi cưỡi ngựa nào, ta còn muốn ngắm sao cơ!”

***

Chương 102

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *