Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 100

Chương 100

***

Yến Nguyên Chiêu vốn không tin lời khai của Sầm Nghĩa, hắn muốn đích thân gặp mặt đại vương tử Thiết Cốt Vũ Xuyết.

Nhưng thân là Tuần sát sứ Hà Đông, kiêm Ngự sử trung thừa Đại Chu, nếu gặp riêng một vương tử ngoại tộc thì e là bất tiện, bị kẻ có dã tâm dòm ngó thì càng dễ sinh chuyện. Mà dâng biểu tấu lên Hoàng thượng xin chỉ thị thì lại quá phiền phức.

Thế nên Yến Nguyên Chiêu viết một phong thư tay, giao cho Tề Liệt tướng quân, nhờ hắn ta sai người chuyển tới Thiết Cốt. Tề Liệt lâu năm trấn giữ biên giới, rất am hiểu về Thiết Cốt, sứ giả hắn ta cử đi nhanh chóng gặp được đại vương tử, lại còn mang thư hồi đáp trở lại Khánh Châu.

Nhờ đó mới có được cuộc gặp mặt cải trang hẹn trước giữa hai bên hôm nay.

Tuy nhiên, trong mắt A Đường, tình hình lại chẳng khác nào hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

“Sao chàng lại tin là đại vương tử kia không làm chuyện xấu? Với cả hình như hai người còn có giao tình riêng?” Nàng tò mò hỏi.

“Mẫu thân của Vũ Xuyết là Vĩnh An công chúa gả hòa thân sang Thiết Cốt, cũng chính là Khả Đôn duy nhất của Khả Hãn đương nhiệm. Nghe nói phu thê tình cảm sâu đậm, công chúa từng khuyên phu quân thi hành không ít chính sách Hán hóa, đại vương tử cũng rất sùng mộ văn hóa Trung Nguyên.”

“Mấy năm trước, Vũ Xuyết đích thân dẫn đoàn sứ thần Thiết Cốt tới Chung Kinh bái kiến bệ hạ, khi ấy ta chịu trách nhiệm tiếp đãi sứ đoàn, vì vậy mà quen biết với hắn.”

Cũng chính nhờ vậy, sứ giả do Yến Nguyên Chiêu phái đi mới có thể nhanh chóng đưa thư đến tận tay Vũ Xuyết, Vũ Xuyết từng nói cho hắn cách liên lạc nhanh chóng, chỉ là Yến Nguyên Chiêu cũng không ngờ, lần tái ngộ với cố nhân lại vì vụ tham ô binh khí.

“Dựa theo những gì ta biết về Vũ Xuyết, hắn sẽ không làm loại chuyện đó. Sầm Nghĩa tám phần là vu oan hãm hại đại vương tử, cố ý làm cho vụ việc thêm rối ren.” Yến Nguyên Chiêu nói.

“Thì ra vậy. Cho nên chàng muốn hỏi hắn xem rốt cuộc thương đội Thiết Cốt tiếp nhận số binh khí kia là thế nào.” A Đường bỗng nghĩ tới một chuyện, “Tiếp đãi sứ thần ngoại bang chẳng phải việc của Hồng Lư Tự sao? Chàng làm Ngự Sử, chẳng liên quan gì, sao lại để chàng tiếp đón?”

“Chuyện đó tự nhiên là do gia học truyền thừa.” Lục Tử Nghiêu mỉm cười đáp.

“Gia học?”

“Thân phụ của Nguyên Chiêu năm xưa từng làm sứ giả đến Thiết Cốt, chủ trì đàm phán, mềm cứng đan xen, lập được đại công. Phụ thân đã từng giao thiệp với Thiết Cốt, thì nhi tử tự nhiên cũng kế thừa năng lực ấy.”

“À, hóa ra người đàm phán với Thiết Cốt năm đó là phụ thân chàng.” A Đường ngạc nhiên nói.

Trong trận chiến gần ba mươi năm trước giữa Thiết Cốt và Đại Chu, dù Bùi tướng quân đánh lui được kỵ binh Thiết Cốt, nhưng ưu thế không rõ rệt, khiến đối phương không chịu lui bước, đôi bên giằng co một thời gian. Cuối cùng Đại Chu cử sứ giả sang nghị hòa. Nghe nói vị sứ giả đó ứng biến như thần, nhu cương đúng lúc, khiến đối phương câm nín không nói được gì, hoàn toàn không còn khí thế, buộc phải thần phục Đại Chu, mọi điều kiện triều đình đưa ra đều chấp nhận.

Hòa bình khó giành lấy ấy, bảy phần là nhờ công của Bùi tướng quân, ba phần còn lại tất nhiên là của vị sứ giả kia.

Chỉ là hồi nhỏ A Đường nghe chuyện này, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào phần giao tranh kịch tính, chưa từng để tâm đến phần đàm phán, vì vậy hoàn toàn không biết vị sứ giả ấy là ai.

“Nhưng lệnh tôn chẳng phải làm quan hình ngục ở Đại Lý Tự à? Sao lại sang chủ trì đàm phán?” nàng hỏi.

“Phụ thân ta là tự xin đi hòa đàm.” Yến Nguyên Chiêu đáp.

“Tiểu nha đầu, ngươi xem Nguyên Chiêu việc gì cũng giỏi, thì biết ngay phụ thân hắn là người thế nào, ăn nói sắc bén, gan dạ quả quyết, cả Đại Chu cũng không tìm ra mấy ai thích hợp thương thuyết hơn ông ấy đâu!”

Yến Nguyên Chiêu khẽ cười, “Phụ thân ta tài hoa tuyệt diễm, ta kém xa. Trong thư phòng của ông để lại nhiều tài liệu về Thiết Cốt, lúc nhỏ ta hay lật xem, thành ra hiểu biết về Thiết Cốt hơn người khác đôi chút. Hồng Lư Tự thường đến hỏi ta, lâu dần ta mới quen thuộc với sứ đoàn.”

“Chàng cũng giỏi thật đấy.” A Đường lẩm bẩm, “Không ngờ lần này nhờ có chàng mà ta còn được gặp cả vương tử Thiết Cốt.”

Tâm trạng cưỡi ngựa đang hừng hực của nàng lập tức bay mất tăm, giờ chỉ muốn nhìn kỹ thêm vị vương tử dân du mục kia, người có thể làm bạn với Yến Nguyên Chiêu rốt cuộc là dạng người thế nào.

Ba người cùng bước vào đại trướng của vương tử.

Trướng tạm dựng rộng rãi và sạch sẽ, Vũ Xuyết chuẩn bị sẵn rượu ngon và món ăn đặc sắc của Thiết Cốt để tiếp đãi, hương sữa nồng đậm hòa quyện với mùi thịt nướng và mùi rượu, khiến người ta vừa ngửi đã thấy thèm thuồng. Bên cạnh bàn ăn trải sẵn đệm da cừu mềm mại, quỳ ngồi lên đó vừa thoải mái vừa ấm áp.

A Đường quan sát Vũ Xuyết thật kỹ, dung mạo có phần thô ráp, nhưng khí chất lại ôn hòa, chắc không phải người xấu.

Trong trướng ngoài Vũ Xuyết và hai nữ thị tỳ, còn có một quý phụ nhân tươi cười đón tiếp họ. Bà có gương mặt hiền hậu, hơi giống Vũ Xuyết, vận áo dài màu nâu sậm, búi tóc theo kiểu người Hán, trên trán đính một viên bảo thạch màu lục đậm rực rỡ.

A Đường thầm nghĩ: viên ngọc kia chắc cũng phải đáng giá cả ngàn vàng.

Yến Nguyên Chiêu là người đầu tiên phản ứng, “Vãn bối Nguyên Chiêu xin bái kiến Vĩnh An công chúa, thật không ngờ hôm nay lại có cơ duyên được gặp người.”

“Từ khi rời quê hương đã lâu, ta cũng muốn gặp lại người Hán. Ta nghe Vũ Xuyết nói về ngươi, nên đi theo nó tới đây.” Khả đôn Thiết Cốt – Vĩnh An công chúa  của triều Chu cất giọng êm dịu mà nhân hậu, vừa nói vừa ngắm kỹ Yến Nguyên Chiêu, “Lúc ta rời Chung Kinh, ngươi mới hai tuổi, ta còn từng bế đấy. Giờ đã lớn thế này rồi, diện mạo tuấn tú giống hệt phụ thân ngươi.”

“Công chúa quá khen.” Yến Nguyên Chiêu mỉm cười đáp.

“Vũ Xuyết bảo tính tình ngươi cũng rất tốt, xem ra quả đúng như vậy. Không giống mẫu thân ngươi, là điều may mắn. Minh Xương vẫn khỏe chứ?”

A Đường nghe mà buồn cười trong bụng, đúng thật Yến Nguyên Chiêu và Trưởng công chúa tính tình khác nhau một trời một vực. Nghe nói năm xưa Trưởng công chúa từng không hòa thuận với nhiều quý nữ, chẳng biết vị công chúa nói năng thẳng thắn trước mặt này có nằm trong số đó không.

Yến Nguyên Chiêu điềm đạm đáp: “Mẫu thân thân thể vẫn khỏe mạnh. Người rất nhớ công chúa, thường hay nhắc đến những ngày tháng cùng người du ngoạn khi xưa.”

Vĩnh An công chúa mỉm cười lắc đầu, “Hẳn cũng chẳng phải toàn lời hay gì đâu.”

Ánh mắt bà nhẹ lướt qua gương mặt Lục Tử Nghiêu, người sau khẽ gật đầu chào, “Tham kiến công chúa điện hạ, tại hạ là Lục Tử Nghiêu.”

“Ta nhớ ngươi.” Công chúa thoáng dừng lại một chút, “Ngươi là bằng hữu thân thiết của A Vi tỷ tỷ.”

Nghe đến hai chữ “A Vi tỷ tỷ”, sắc mặt Lục Tử Nghiêu khẽ biến, nhưng không nói gì.

Ánh mắt công chúa dừng lại lâu nhất trên mặt A Đường, lâu đến mức khiến nàng bắt đầu cảm thấy hơi mất tự nhiên. Lục Tử Nghiêu bên cạnh thầm thở dài một hơi không tiếng động.

Yến Nguyên Chiêu khẽ nhắc nhở: “Công chúa? Đây là nội tử của ta…”

Vẻ mặt công chúa Vĩnh An thoáng hiện chút nghi hoặc, chăm chú nhìn A Đường: “Ngươi là tiểu thư nhà ai? Họ gì, tên gì?”

A Đường: “…”

Yến Nguyên Chiêu không báo trước cho nàng gì hết!

Nếu nàng bịa thì e là không ổn lắm. Vậy thì chỉ còn một đáp án duy nhất…

“Nàng là tiểu thư thứ năm nhà Thẩm gia ở Chung Kinh, phụ thân là Thượng thư Thẩm Chấp Nhu.” Yến Nguyên Chiêu đáp.

Quả nhiên.

A Đường khẽ cười khổ, dứt khoát chủ động nói: “Vãn bối tên là Nghi Đường, người cứ gọi vãn bối là A Đường là được rồi.”

Nụ cười trên gương mặt công chúa Vĩnh An thoáng nhạt đi, như muốn nói gì lại thôi.

“Mẫu thân, người hỏi cũng hỏi rồi, đồ ăn sắp nguội cả.” Vũ Xuyết nãy giờ như khúc gỗ, cuối cùng cũng lên tiếng, “Mau mời khách dùng bữa đi, sau đó còn khối thời gian cho người chuyện trò.”

Rượu ngon của người Thiết Cốt rất thơm, thịt nướng xé thành miếng lớn, chẳng cần rắc gia vị mà vẫn ngon tuyệt. Trên thảo nguyên quy củ không nhiều, Vũ Xuyết và công chúa cũng không mang dáng vẻ cao cao tại thượng của vương tộc Thiết Cốt, mấy người cùng ngồi quây quần trong trướng, ăn uống vô cùng náo nhiệt. Trong lúc ăn, công chúa hỏi han về tình hình ở Chung Kinh, Yến Nguyên Chiêu đều lần lượt đáp lời. Công chúa không ít lần thở dài xúc động, mấy lần suýt rơi lệ, đều bị Vũ Xuyết vội vàng đổi chủ đề.

Dùng xong bữa, Yến Nguyên Chiêu cùng Vũ Xuyết sang trướng bên cạnh bàn việc chính sự, công chúa giữ lại A Đường và Lục Tử Nghiêu để trò chuyện.

Thị nữ dâng món tráng miệng là sữa đông, trong vắt óng ánh, điểm xuyết mấy cánh hoa đỏ thắm tròn trịa. A Đường không khách khí, cả hoa lẫn sữa đều ăn sạch, ngọt mát mà không ngấy, nàng ăn mấy bát liền.

Công chúa nhiều lần nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hàm ý, A Đường hơi ngại, liền nói: “Xin người thứ lỗi, món sữa đông này ngon quá, vãn bối có hơi tham ăn.”

Công chúa hiền hòa mỉm cười, “Cứ ăn đi. Ngươi có vài phần giống biểu tỷ của ta, ta đã nhiều năm không gặp tỷ ấy, nên không nhịn được cứ muốn nhìn thêm chút, ngươi đừng để bụng.”

Bà quay sang nhìn Lục Tử Nghiêu, “Ngươi thấy có giống không?”

“Thoáng nhìn thì giống, nhưng khi cười thì không.” Lục Tử Nghiêu trả lời ngắn gọn.

A Đường tò mò: “Vãn bối có thể hỏi, vị biểu tỷ mà người nói đến là quý nhân nào không?”

Công chúa trầm ngâm đáp: “Nàng ấy tên A Vi, từng học đàn cùng Yến phò mã, coi như là sư muội của hắn.”

A Đường chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Minh Xương Trưởng công chúa, người cũng từng nói nàng giống một cố nhân, e là cũng chỉ A Vi mà thôi.

Chỉ là một người quen thân với cả hai vị công chúa, thân phận tất nhiên không thấp, vậy mà Vĩnh An công chúa khi nhắc đến lại không nói gì đến xuất thân của người ấy?

Nàng nào hay biết Vĩnh An công chúa vốn là một quận chúa, mẫu thân bà là muội muội ruột của cố Tể tướng họ Tần. Bản thân bà và Tần Vi là tỷ muội họ ngoại. Sau khi Tần tể tướng phạm tội bị thanh trừng, cả nhà bị liên đới, cái họ Tần cũng trở thành ô nhục. Ngay cả vị quận chúa không mang họ Tần kia, vì là chất nữ ruột bên ngoại của Tần tướng cũng bị vạ lây, địa vị trong nhà sa sút thảm hại, hôn sự cũng gặp trở ngại, bà dứt khoát chủ động xin đi hòa thân sang nơi xa, vừa để giữ tiếng thơm, vừa để giúp mẫu thân có thể ngẩng đầu trong phủ.

Họ Tần, là nỗi đau của Vĩnh An công chúa, còn đối với Tần Vi, lại càng là một cơn ác mộng. Vì thế công chúa chẳng muốn nhắc tới, chỉ nói đến thân phận khác của Tần Vi mà thôi.

A Đường nói: “Người muốn nhìn ta để tưởng niệm cố nhân thì cứ nhìn nhiều cũng không sao, ta đâu dám trách. Được nói là giống biểu tỷ của người, đối với ta là vinh hạnh, cũng coi như có duyên với người ấy.”

Công chúa Vĩnh An khẽ thở dài: “Thà là đừng có duyên thì hơn. Nàng ấy mệnh đoản, trước khi ta xuất giá không lâu thì đã qua đời rồi.”

A Đường khựng lại: “Vậy thì đúng là chuyện rất đau lòng.”

“Nhưng xem ra ngươi và nàng ấy thật có duyên sâu dày, diện mạo tương tự, lại còn là người Thẩm gia…” Vẻ mặt công chúa trở nên kỳ lạ, bỗng xoay chuyển chủ đề: “Minh Xương có thích ngươi không?”

“À… cũng được ạ.”

“Ngươi và Nguyên Chiêu thành thân bốn năm rồi, có mấy đứa con rồi?”

“Vẫn chưa có đứa nào, thân thể ta hơi yếu, mãi chưa mang thai.” A Đường cắn răng trả lời.

Công chúa nhíu mày: “Thế bây giờ Nguyên Chiêu một đứa con cũng không có? Minh Xương chỉ có một nhi tử là nó, mà vẫn chưa có cháu đích tôn?”

A Đường tiếc nuối đáp: “Vẫn chưa có ạ.”

Công chúa tỏ ra khó tin: “Nguyên Chiêu còn lớn hơn Vũ Xuyết mấy tuổi lận! Minh Xương chẳng sốt ruột sao?”

“Sốt ruột thì có, nhưng chuyện này đâu phải sốt ruột là được…”

A Đường chỉ mong chủ đề này nhanh chóng chấm dứt. Không chỉ nàng, mà cả Lục Tử Nghiêu nghe đến đây cũng không chịu nổi nữa, khẽ cáo lỗi với công chúa rồi bước ra ngoài trướng hóng gió.

A Đường đưa một bát sữa đông cho công chúa: “Mải nói chuyện, người cũng nên ăn thêm chút gì, vừa rồi trong bữa người dùng ít lắm.”

Công chúa tiện tay dùng thìa khuấy nhẹ bát sữa đông, trên gương mặt hiền từ bỗng hiện lên vẻ hồn nhiên như thiếu nữ: “Ngươi về nói lại với Minh Xương, Vũ Xuyết năm kia sinh cho ta một tôn tử, năm nay lại thêm một đứa nữa. Về đường con cháu, ta là người thắng.”

Giờ thì A Đường có thể chắc chắn một điều, vị công chúa này tuyệt đối không ưa gì TMinh Xương Trưởng công chúa rồi.

***

Chương 101

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *