Chương 64
***
Trong nhà xác, mái tóc đen như mây của nữ nhân xõa xuống cổ, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, tương phản dữ dội với đôi môi vẫn còn vương chút son đỏ.
Giai nhân năm nào, giờ chỉ còn là xác lạnh. Lão bản nương Hội Tiên Lâu xinh đẹp, khéo léo ngày trước giờ đây trông thật mỏng manh, yếu đuối. Vẻ đẹp còn sót lại càng khiến thi thể nàng thêm phần đáng sợ.
Thẩm Nghi Đường ngơ ngẩn nhìn Thiên Kiều tỷ tỷ của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Yến Nguyên Chiêu đứng bên, mắt khẽ khép, tay trong tay áo rộng siết chặt chiếc khăn tay.
Thẩm Nghi Đường khóc một lúc, rồi lau nước mắt, nói với Yến Nguyên Chiêu: “Đại nhân, ý ngài là… Thiên Kiều tỷ và kẻ mang mặt nạ là cùng một phe, bị chúng diệt khẩu đúng không?”
Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu, không khẳng định cũng không phủ nhận: “Chỉ là nghi ngờ.”
Thẩm Nghi Đường không hỏi thêm. Vốn là người giỏi ăn nói, lúc này lại hiếm thấy mà im lặng. Yến Nguyên Chiêu thấy trong mắt phượng của nàng dâng lên một chút hoảng hốt mơ hồ, nhưng nhiều hơn, là phẫn nộ xen lẫn hoang mang.
Trong lòng hắn dấy lên một gợn sóng khó nhận ra, giọng nhạt đi: “Ngươi muốn nhìn nàng ta một cái, giờ cũng đã nhìn rồi, ra ngoài đi.”
Thẩm Nghi Đường im lặng xoay người, mới đi được hai bước thì đột nhiên chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Yến Nguyên Chiêu nhíu mày: “Làm sao vậy?!”
Thẩm Nghi Đường loạng choạng đứng dậy, phủi bụi trên váy, không rên một tiếng: “Không sao, do hiệu lực của độc, đầu vẫn còn choáng.”
*
Liên Thư hành động rất nhanh, chẳng bao lâu đã trở về bẩm báo.
Đúng như Yến Nguyên Chiêu dự đoán, kẻ bị nghi đã đầu độc Tang Thiên Kiều ở Hội Tiên Lâu đã sớm cao bay xa chạy, tung tích không rõ.
Liên Thư dẫn theo một tiểu nha hoàn chuyên hầu hạ bên người Tang Thiên Kiều, nữ tử rụt rè nói người ở trong phòng là một vị bằng hữu của lão bản nương, đến Hội Tiên Lâu được bảy ngày.
Yến Nguyên Chiêu hỏi: “Người đó là nam hay nữ, diện mạo ra sao?” Tiểu nha hoàn lắc đầu nói không biết, người kia rất thần bí, vẫn luôn ở lì trong phòng không ra ngoài, mỗi lần nàng đem cơm đến đều chỉ đặt khay trước cửa, một lúc sau mới quay lại thu bát đũa rỗng về.
Nói xong, nàng liếc trộm gương mặt lạnh như sương của vị đại nhân Tuần sát sứ, run run bổ sung: “Rất có thể là nam nhân, bởi lượng cơm ăn không ít, hơn nữa mỗi lần Tang Thiên Kiều vào phòng người đó đều đi một mình, cửa sổ đóng kín, rất lâu mới ra, có lẽ là người tình của tiểu thư nhà nô tỳ.”
Yến Nguyên Chiêu nghe đến chuyện hoa nguyệt trong chốn kỹ viện thì theo bản năng thấy khó chịu.
“Hắn từng đến Hội Tiên Lâu trước đây chưa?”
“Nô tỳ không rõ. Tiểu thư nhà nô tỳ có nhiều bằng hữu, thường xuyên đến thăm, nô… nô tỳ không nhận ra hết được.”
“Bằng hữu của nàng, cũng đều là những người không tiện lộ mặt như hắn sao?”
Tiểu nha hoàn đáp: “Có người không tiện lộ mặt, cũng có người đường hoàng chính chính.” Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang ngồi nửa người trên chiếc ghế đẩu bên cạnh vị Tuần sát sứ, nói thêm, “Ví như vị tỷ tỷ này.”
Sau khi thị vệ dẫn tiểu nha hoàn lui xuống, Thẩm Nghi Đường mở miệng: “Ta nào biết được ngoài ta ra, Thiên Kiều tỷ tỷ còn có nhiều bằng hữu thần bí như vậy.”
Yến Nguyên Chiêu nói: “Có lẽ, bọn họ mới chính là bằng hữu thật sự của Tang Thiên Kiều.”
“Nhưng chính bọn họ lại giết chết nàng!”
“Là bởi vì, bọn họ chưa từng xem Tang Thiên Kiều là bằng hữu.”
Dứt lời, Yến Nguyên Chiêu bỗng giơ tay áo lên, khẽ che mũi.
Một làn hương nồng nàn theo gió phả tới. Liên Thư lại đưa một nữ tử bước vào. Người nọ da trắng như tuyết, dung mạo kiều diễm, xiêm y mỏng manh, yêu kiều uyển chuyển bước qua ngưỡng cửa, khẽ khom người hành lễ.
Đây lại là ai? Thẩm Nghi Đường không khỏi liếc nhìn Yến Nguyên Chiêu.
“Ngươi là Nghê Thường?” Yến Nguyên Chiêu buông tay áo xuống, lạnh nhạt hỏi.
Nữ tử đưa đôi mắt quyến rũ liếc ngang liếc dọc, đưa tình bằng ánh mắt: “Đại nhân biết tên nô gia, đúng là tam sinh hữu hạnh của nô gia.”
Người vừa đến chính là Nghê Thường, kỹ nữ đứng đầu Hội Tiên Lâu, tài ca múa xuất chúng, trời sinh đã mang mị cốt, dưới váy có vô số kẻ si tình. Nàng vốn tưởng rằng vị Tuần sát sứ nghe danh nàng nên cho gọi đến hầu hạ, không ngờ lại bị đưa tới công đường, trong lòng thắc mắc nhưng trên mặt không lộ ra, vẫn giữ dáng vẻ yểu điệu quyến rũ.
Chỉ là vị Tuần sát sứ kia hình như hoàn toàn không hiểu phong tình, ánh mắt nhìn nàng chẳng khác gì nhìn một tảng đá.
“Ngày mùng chín tháng Bảy, trước sau gì đó, ngươi có bị sốt không?”
Nghê Thường sửng sốt, mờ mịt lắc đầu: “Thân thể nô gia khỏe mạnh, nào có sinh bệnh gì đâu.”
Thẩm Nghi Đường rùng mình một cái, quay đầu nhìn Yến Nguyên Chiêu. Vẻ mặt Yến Nguyên Chiêu vẫn như cũ, không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, lại nhàn nhạt hỏi thêm: “Mấy ngày trước phủ Thứ sử có mở yến tiệc, Tang Thiên Kiều có từng nói muốn ngươi đến múa không?”
“Dĩ nhiên là không có. Khi đó Nghê Thường còn ngưỡng mộ các tỷ muội khác được đến phủ quý nhân tấu nhạc múa hát, còn từng chủ động xin với Tang nương tử để được múa thay cơ mà, nhưng lại bị từ chối.” Ánh mắt Nghê Thường khẽ lệch đi, “Nghe nói nàng phái muội muội ngươi đi thay, muội muội được đại nhân để mắt, điệu múa hẳn là xuất chúng, quả là phúc phận tốt.”
Thẩm Nghi Đường nhận ra ánh nhìn u uẩn của nàng, cười khổ nói: “Thiên Kiều tỷ tỷ nói ngươi bị sốt, không thể đi múa, nên mới bảo ta thay ngươi.”
Nghê Thường lộ vẻ không thể tin nổi: “Sao có thể được? Nếu biết được Tuần sát sứ đại nhân phong tư tuấn lãng đến vậy, cho dù nô gia có bệnh cũng nhất định sẽ gắng gượng mà đến múa cho đại nhân.” Nàng ngẩng đầu, đưa ánh mắt vừa thẹn vừa mời gọi nhìn về phía Tuần sát sứ, “Được đại nhân ghé mắt nhìn, như tắm gió xuân, bệnh nặng đến đâu cũng không thuốc mà khỏi.”
Bình thường, lời như thế này vừa buông ra, nam nhân nghe xong đều sẽ mỉm cười hả hê, đáp lại vài câu đùa giỡn. Nhưng nam tử tuấn tú uy nghiêm ngồi trên cao kia vẫn chẳng mảy may động lòng, như thể chưa từng nghe thấy. Ngược lại, nữ tử ngồi bên cạnh lại không nhịn được bật cười khẽ, lộ ra ý cười trong mắt. Nhưng không biết vì sao Tuần sát sứ lại phát hiện, lập tức quay đầu lườm nàng một cái, khiến nữ tử nọ lập tức thu lại ý cười.
Nghê Thường kinh ngạc nhìn qua lại giữa hai người, định cố thêm một phen để lấy lòng Tuần sát sứ, nhưng đúng lúc này thuộc hạ của hắn đã đến, lễ phép nhưng kiên quyết mời nàng ra ngoài.
“Ngươi đã hiểu rõ chưa?” Sau khi những người khác rời đi, Yến Nguyên Chiêu lạnh giọng mở miệng.
Thẩm Nghi Đường thấp giọng nói: “Thì ra lần này ta gặp được ngươi, đều là do một tay Thiên Kiều tỷ tỷ sắp đặt.”
Giọng điệu Yến Nguyên Chiêu nhàn nhạt: “Điều này cũng chứng tỏ, chuyện bốn năm trước cũng có dấu tay của nàng ta. Là nàng ta đã tiến cử ngươi với người đeo mặt nạ.”
“Tại sao nàng ấy lại dây dưa với loại người như vậy? Lại còn giấu giếm ta?” Thẩm Nghi Đường không hiểu hỏi.
“Chẳng phải ngươi cũng từng dây dưa với loại người ấy?” Yến Nguyên Chiêu châm chọc.
Thẩm Nghi Đường sững lại một thoáng, “Nhưng ta chỉ làm ăn một lần duy nhất với họ thôi, kiểu tiền trao cháo múc! Nếu sớm biết thủ đoạn của bọn họ độc ác như thế, thậm chí không tiếc giết người, ta nhất định sẽ không nhúng tay vào.”
Yến Nguyên Chiêu cười lạnh: “Giờ mới biết sợ sao? Giả mạo người khác để lừa dối mệnh quan triều đình, gan to bằng trời, đến giờ còn giữ được mạng, đó là do ông trời thương xót. Bằng không thì ngươi chết lúc nào cũng chẳng biết, còn muốn cầm tiền sống sung sướng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Thẩm Nghi Đường biết hắn nói không sai, nhưng lại không chịu nổi việc bị hắn chỉ tay mắng mỏ, ấm ức nói: “Dù sao thì bọn họ cũng không lấy mạng ta, mà cũng thật sự cho ta tiền, để ta sống tiêu dao bốn năm qua.”
“Ngươi tưởng bọn họ tha mạng ngươi là vì lòng tốt? Hay là vì ngươi thông minh?”
Lông mày Thẩm Nghi Đường giật nhẹ, trong lòng bỗng chốc hiểu ra ý đồ của đám người đeo mặt nạ, đáp án đã lấp ló ở khóe môi.
Yến Nguyên Chiêu nhìn rõ sắc mặt nàng, không đợi nàng mở miệng đã nói: “Bọn họ không giết ngươi, là bởi vì giữ ngươi lại vẫn còn giá trị lợi dụng. Cũng như việc Tang Thiên Kiều không nói với ngươi rằng nàng ta và bọn họ cùng một giuộc, cũng là để sau này tiếp tục sử dụng ngươi!”
“Nhưng bọn họ giữ ta lại để làm gì? Bày mưu nghĩ kế đưa ta vào tay ngươi, rốt cuộc có lợi gì cho họ? Chẳng lẽ chỉ để hại ta?”
“Không phải hại ngươi, mà là hại ta.” Yến Nguyên Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của nàng, bỗng nhiên nói: “Có lẽ việc ngươi đến bên ta lần này, là mang theo một nhiệm vụ mới. Có thể là trộm thêm thứ gì đó của bản quan, hoặc, ngươi chính là mật thám của bọn chúng, phụ trách giám sát hành tung của ta, dò la tin tức. Bọn họ cố tình để ta phát hiện mọi chuyện, để ngươi làm ra vẻ như bị phản bội, nhờ đó cắt đứt liên hệ giữa ngươi và bọn họ, khiến ta thôi nghi ngờ ngươi, từ đó càng dễ bề hành sự.”
Thẩm Nghi Đường không ngờ hắn lại có thể suy diễn đến mức ấy, lập tức bật dậy khỏi chiếc ghế thấp, túm lấy tay áo hắn.
“Yến đại nhân, lời này không thể nói bừa được đâu! Ta đã cắt đứt liên lạc với bọn họ từ lúc rời khỏi Chung Kinh bốn năm trước rồi, lấy đâu ra nhiệm vụ gì mới. Hơn nữa, nếu ta muốn tiếp tục làm việc cho bọn họ, thì năm đó thành thân xong sao không ở lại luôn, mà phải chờ đến bây giờ lúc có tiền có thời gian, sống thoải mái yên ổn rồi mới tự chui đầu vào rọ? Yến đại nhân, ngài nhất định phải tin ta, ta thật sự bị gạt, bị lợi dụng, ta và ngài là người cùng thuyền đó!”
Nàng nói quá nhanh, cảm xúc dâng cao, trán lại nóng rực lên vì đau, Thẩm Nghi Đường nhăn mặt ôm đầu: “Ta đã bị ngài cho uống thuốc, mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa, còn có thể làm được gì nữa chứ!”
Yến Nguyên Chiêu nhìn nàng nôn nóng biện giải, ấm ức đến mức suýt khóc, khóe môi bất giác cong lên, cảm thấy một hơi nghẹn trong lòng rốt cuộc đã được xả ra, trong thời gian ngắn cũng quên hất tay nàng đang túm lấy tay áo hắn.
Thẩm Nghi Đường còn nghĩ ra hơn mười lý do để chứng minh mình không lừa hắn, đang định lần lượt nói ra, thì đột nhiên bắt gặp khóe môi và đuôi mày hắn thấp thoáng ý cười trêu ghẹo, lập tức hiểu ra hắn căn bản không thật lòng nghi ngờ nàng, mà là đang trêu nàng.
“Ngài cố ý phải không?”
Nàng tức giận buông tay, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ, ai ngờ vì động tác quá mạnh, vết thương ở mông đau nhói khiến nàng bật ra một tiếng kêu thảm, cuống quýt đưa tay ôm lấy mông.
Yến Nguyên Chiêu bật cười vui vẻ hơn, không kìm được đưa tay véo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên giận dỗi của nàng: “Phải, thì sao nào? Nếu ngươi trong sạch, sao phải vội vàng biện minh như thế?”
Nói xong lại cảm thấy hành vi thân mật như vậy có phần không ổn, liền đổi véo thành véo xoắn, xoay một vòng thịt mềm bên má nàng mới chịu buông, khiến nàng lại bật lên một tiếng đau đớn.
Thẩm Nghi Đường cố nén giọt nước mắt đã dâng đầy hốc mắt, giận dữ nhìn hắn: “Yến đại nhân, ngài cứ đùa giỡn ta đi. Ta chẳng qua chỉ tính kế ngài một lần, mà ngài lại ghi hận đến thế, lấy việc hành hạ ta làm thú vui, ngài cũng chẳng phải quân tử gì cho cam! Quân tử người ta là lấy đức báo oán cơ mà!”
Nói xong, nàng chuẩn bị sẵn tinh thần để lại bị hắn mắng cho một trận, nhưng Yến Nguyên Chiêu chỉ u uẩn nhìn nàng, sau đó xoay người cầm chén trà trên bàn, nhấp vài ngụm.
Thẩm Nghi Đường như đánh một quyền vào bông, tự chuốc lấy mất mặt, cũng im bặt.
Nàng yên lặng một lúc, nhìn gương mặt nghiêng không chút biểu cảm của Yến Nguyên Chiêu, rốt cuộc không nhịn được hỏi tiếp: “Ta thật sự không hiểu, bọn họ định lợi dụng ta để hại ngài kiểu gì? Chẳng lẽ chỉ để khiến ngài bực bội thôi sao?”
Yến Nguyên Chiêu không nhìn nàng: “Ngoài việc khiến ta bực bội, ngươi còn có một tác dụng khác.”
“Tác dụng gì?”
“Phân tán sự chú ý của ta.”
Thẩm Nghi Đường càng thêm khó hiểu: “Ta phân tán được sao?”
Yến Nguyên Chiêu khẽ thở dài. Nếu không phải vì sự xuất hiện của nàng, hắn đã rời khỏi Lăng Châu từ lâu, dẫn theo đội thị vệ lên đường đến Khánh Châu, vùng đông bắc Hà Đông.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quay đầu lại, giọng điệu bình thản giải thích: “Lần này ta đến Hà Đông, ngoài mặt là để tuần sát dân tình, nhưng thực chất là muốn đến Khánh Châu điều tra một vụ án. Trên đường đến Hà Đông, thuyền trạm bị người phá hoại, khiến hành trình trì hoãn gần mười ngày. Khi đó ta đã nghi ngờ có người đoán được mục đích chuyến đi của ta là Khánh Châu, cố ý kéo chậm bước chân ta. Nay ngươi lại đột nhiên xuất hiện, ta bị cuốn vào chuyện của ngươi không thể lập tức lên đường, rất có thể đây là một kế sách khác của kẻ địch nhằm ngăn ta điều tra vụ án.”
Chuyện ở Khánh Châu không phải nhỏ, mấy ngày trước có một vị quan địa phương phát hiện đầu mối, nghi ngờ có kẻ gian làm loạn, âm mưu rất lớn, bèn chuyển thư đến Ngự Sử Đài, xin được trình lên thánh thượng, đề nghị phái người âm thầm điều tra, đặc biệt căn dặn không được kinh động. Yến Nguyên Chiêu nhận thư liền lập tức dâng tấu lên Long Khánh đế, sau khi thương nghị, hoàng đế quyết định lấy thân phận Tuần sát sứ mà cử Yến Nguyên Chiêu đến Hà Đông.
Bên bờ sông Tố, Yến Nguyên Chiêu từng đích thân kiểm tra vết phá hoại trên vài chiếc thuyền trạm, không giống hư hại do thiên nhiên, khi ấy đã sinh lòng nghi ngờ, e rằng kẻ địch ở Khánh Châu đã đoán được mục tiêu của hắn, nên ra tay chặn trước.
Hai sự việc thoạt nhìn là ngẫu nhiên, nhưng càng suy xét càng thấy có bàn tay thao túng phía sau, khiến hắn khó mà không liên tưởng tới nhau, cố gắng suy đoán dụng ý của địch.
Đầu óc Thẩm Nghi Đường xoay nhanh: “Nói vậy, kẻ ngăn ngài điều tra vụ án, chính là cùng một phe với đám người đeo mặt nạ?”
Yến Nguyên Chiêu vốn biết nàng lanh lợi, nhưng thấy nàng lập tức nắm bắt được điểm then chốt, vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
“Không sai. Địch nhân đã để lộ ngươi, đồng thời cũng lộ ra thân phận của mình bốn năm trước.”
Thẩm Nghi Đường trầm ngâm nói: “Căn cứ của bọn họ dường như nằm ở Hà Đông. Thẩm nương tử ở Đàm Châu thuộc Hà Đông, Thiên Kiều tỷ tỷ thì trấn giữ Lăng Châu cũng thuộc Hà Đông, còn Khánh Châu mà ngài vừa nhắc đến, cũng là Hà Đông.”
Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu: “Lăng Châu là trọng trấn của Hà Đông, là trung tâm liên lạc tin tức của các châu trong vùng. Mà Tang Thiên Kiều lại quản lý chốn phong nguyệt, nơi tụ hội của đủ hạng người tam giáo cửu lưu, đông đúc hỗn tạp. Nàng ta nhất định đã làm cho bọn họ không ít chuyện, cũng nghe ngóng được không ít tin tức.”
Thẩm Nghi Đường tiếp lời: “Cho nên bọn họ mới phải diệt khẩu tỷ ấy. Dù biết làm vậy sẽ càng khiến ngài nghi ngờ, nhưng cũng đành phải dùng hạ sách này, bởi tỷ ấy biết quá nhiều bí mật rồi.”
“Nếu vai trò của tỷ ấy quan trọng như thế, lần theo đầu mối này mà tra xét Hội Tiên Lâu, nhất định cũng sẽ thu được vài manh mối, có khi còn lần ra được dấu vết của kẻ đeo mặt nạ.”
Yến Nguyên Chiêu nhìn nữ tử với ánh mắt sáng rực: “Có thể tra, nhưng tốt nhất đừng tra.”
“Tại sao?” Nữ tử vừa cất tiếng hỏi, rồi từ nghi hoặc hóa thành tỉnh ngộ, giọng nói thanh trong như tiếng oanh hót: “Ta hiểu rồi, đây rất có thể là một dụng ý khác trong việc bọn họ giết chết Thiên Kiều tỷ, để ngài dồn sự chú ý sang Hội Tiên Lâu. Nếu ngài dốc tâm sức tra xét nơi đó, thì càng không có tinh lực xử lý chuyện ở Khánh Châu nữa!”
Nàng đắm chìm trong phân tích của chính mình, hoàn toàn không nhận ra khóe môi Yến Nguyên Chiêu lại một lần nữa khẽ nhếch lên. Mà ngay cả bản thân Yến Nguyên Chiêu cũng không hay biết, lúc này hắn đang nhìn đôi má bị hắn véo đến đỏ ửng của nàng, ra sức kìm nén ý muốn lại đưa tay ra nhéo nhéo thêm lần nữa.
***