Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 60

Chương 60

***

Vệ binh rất nhanh xông vào, áp giải Khúc Tam lang ra ngoài sân, lấy gậy dài chuyên dùng để xử phạt hạ nhân trong phủ Thứ sử, đè hắn lên ghế đánh thẳng tay.

“Bốp bốp” tiếng gậy vang trời, lẫn trong tiếng Khúc Tam lang kêu cha gọi mẹ thảm thiết. Chẳng bao lâu, mười gậy đánh xong, Khúc Tam lang bị giải trở lại sảnh, mông nở hoa, không dám nói nửa lời, ngồi bệt ở góc, vừa nức nở vừa rên rỉ, chờ phụ thân Thứ sử tới đón hắn về.

Ban đầu Thẩm Nghi Đường thấy hắn bị đánh thảm đến vậy thì hơi chạnh lòng, nhưng lại thấy hắn đau đến nỗi môi run lập cập mà vẫn không quên lườm nàng bằng ánh mắt độc địa, nàng bĩu môi, bản thân không biết giữ mồm giữ miệng, còn trách được ai.

Yến Nguyên Chiêu một lần nữa đưa tay xoay đầu nàng lại.

Bốn mắt chạm nhau, trong lòng Thẩm Nghi Đường lại bắt đầu chạy loạn như ngựa phi.

Ánh mắt của Yến Nguyên Chiêu đen láy lạnh lùng, giống như nàng vẫn quen thuộc, nhưng ở khoảng cách gần thế này, ánh nhìn ấy lại như mang theo hơi nóng, thiêu đốt làn da khiến nàng run rẩy, cả người phảng phất hơi xuân.

Nàng còn nhớ ở phủ công chúa, hắn cũng từng ôm nàng một lần như vậy. Khi đó hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, nàng đã không nhịn được mà rướn môi hôn lên, rồi để mặc hắn ăn sạch sẽ.

Thẩm Nghi Đường cụp mi mắt, không thể tiếp tục nhìn thẳng hắn thêm nữa. Dứt khoát đánh liều ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào hõm cổ ấm áp.

Mỹ sắc mê người thế này, nàng thật không chống đỡ nổi.

Năm ngón tay Yến Nguyên Chiêu bấu sâu vào eo lưng nàng, kéo nàng dán sát vào mình hơn nữa.

Hắn rốt cuộc có ý gì? Thẩm Nghi Đường nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

Thuộc hạ của Yến Nguyên Chiêu đã mời đích thân Khúc thứ sử đến.

Thẩm Nghi Đường nghe động tĩnh, nhích mông định bước xuống đất, nhưng lại bị Yến Nguyên Chiêu giữ chặt. Tay kia của hắn cũng siết lấy sau gáy nàng, không cho nàng xoay người để lộ mặt.

Xem ra hắn vẫn định diễn cho Khúc thứ sử xem cảnh mình đắm chìm trong sắc đẹp.

Thẩm Nghi Đường đành ngoan ngoãn rúc trong lòng hắn, tranh thủ lúc này, cách lớp y bào mà véo thử cơ ngực của hắn, rồi lại sờ dọc sống lưng. So với trước đây, hắn cường tráng hơn, da thịt cũng đàn hồi hơn.

Nàng quả là tham lam, ôm lấy hắn cứ như ôm gối dài khi ngủ, vùi mình trong hương vị nam nhân, cả người tê tê dại dại.

Yến Nguyên Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn đàng hoàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc xương sống nàng, vừa như Liễu Hạ Huệ thanh cao, lại vừa như tay lão luyện dạo chơi chốn phong nguyệt.

Khúc Đại vội vã bước vào sảnh, hấp tấp hành lễ với Yến Nguyên Chiêu, sau đó đi xem nhi tử của mình. Khúc Tam lang thấy phụ thân tới, không nhịn được nữa mà rên rỉ, tay ôm mông, mũi khịt khịt, hai hàng lệ tuôn lã chã: “Phụ thân, con đau quá…”

Khúc Đại đã nghe thuộc hạ của Yến Nguyên Chiêu thuật lại mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều là Tam Lang sai. Ông vừa giận vừa xót, mở miệng quở trách ngay: “Đau à? Đau là phải! Ngươi gây ra lỗi lớn thế này, Yến đại nhân đánh còn nhẹ đấy!”

Khúc Tam lang rấm rứt nức nở, không dám nói thêm lời nào.

Khúc Đại hận rèn sắt không thành thép, thở dài một hơi, đứng thẳng người nhìn về phía vị trí trên cao, nơi Yến Nguyên Chiêu đang ngồi.

Vị tuần sát sứ trẻ tuổi đang ôm lấy một vũ cơ nhỏ nhắn. Vũ cơ mặc áo nam nhân, quấn lấy tay hắn như rắn nước, dưới tà áo xanh tre trúc lộ ra mũi giày thêu nhỏ nhắn xinh xắn, đỏ rực như lửa.

Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt mà.

Một mỹ nhân được tuần sát sứ sủng ái đến mức này, nhi tử của ông lại dám dòm ngó, chẳng phải là chán sống rồi sao!

Khúc Đại cất lời, đau lòng chỉ trích Tam Lang một trận, thẳng thắn nhận lỗi là do phụ thân không dạy con nên người, xin thay con nhận tội, cầu xin Yến đại nhân nhẹ tay.

Yến Nguyên Chiêu nghe xong, cười như không cười: “Khúc Đại nhân nghiêm trọng rồi. Chỉ cần lệnh lang sau này đừng tự tiện xông vào chỗ ở của bản quan nữa là được.”

Khúc Đại vội vàng đáp: “Hạ quan nhất định sẽ dạy dỗ cẩu tử thật tốt, cấm túc hắn ba tháng… không, nửa năm! Nhất định không để ngài nhìn thấy thứ làm người ta ngứa mắt này nữa.”

Yến Nguyên Chiêu lạnh nhạt nói: “Đưa lệnh lang đi trị thương đi.”

Khúc Đại lau mồ hôi, biết việc này xem như xong rồi. Ông để tiểu đồng đi cùng dìu Tam Lang ra ngoài, còn mình thì khom lưng hành lễ, trước khi bước ra cửa lại do dự dừng chân, quay đầu lại.

“Khúc đại nhân còn việc gì sao?” Yến Nguyên Chiêu hỏi.

“Cái này…” Khúc Đại cười gượng, “Hạ quan muốn hỏi Yến đại nhân, hôm nay còn đến nha môn nữa không?”

Vừa rồi đầu giờ chiều, ông còn đang trình báo tình hình châu phủ cho Yến Nguyên Chiêu, định lát nữa cùng nhau đến nha môn thị sát. Không ngờ Yến Nguyên Chiêu nghe xong bẩm báo lại trầm ngâm hồi lâu, rồi nói có việc không yên tâm nên phải về xem, sau đó rời đi vội vàng.

Chẳng ngờ điều hắn lo lắng chính là mỹ nhân kia.

“Hôm nay không đi nữa. Tạm thời để Trương phó sứ thay mặt bản quan, có chuyện gì cứ báo với hắn.”

“Vâng, hạ quan cáo lui.”

Trước khi rời đi, Khúc Đại còn nhìn thật sâu vũ cơ chưa từng để lộ mặt kia. Hội Tiên Lâu từ khi nào lại xuất hiện một tuyệt thế giai nhân đến thế, khiến vị tuần sát sứ vốn nổi tiếng thanh tâm quả dục cũng phải mê đắm đến mức bỏ cả công vụ ở lại bầu bạn?

Sảnh đường lại trở nên yên tĩnh.

Yến Nguyên Chiêu thong thả gỡ tay khỏi người thiếu nữ, liếc nàng một cái: “Còn không cút xuống?”

Thẩm Nghi Đường lập tức buông tay, nhảy phắt khỏi đùi hắn, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

“Thân phận hiện tại của ngươi là…” Yến Nguyên Chiêu khựng lại, tựa như hai chữ định nói ra sau đó cực kỳ khó nghe, cau mày nói tiếp, “Sủng cơ của bản quan. Vừa rồi chỉ là diễn trò trước mặt người khác, đừng hiểu lầm.”

“Ta hiểu rồi.” Thẩm Nghi Đường mỉm cười đầy thấu hiểu, “Trước mặt người ngoài tất nhiên phải che giấu, ta phối hợp cũng không tệ chứ?”

Tuy nàng cảm thấy Yến Nguyên Chiêu diễn hơi quá đà, đến mức ảnh hưởng cả thanh danh bản thân, nhưng dẫu sao ôm cũng thấy thoải mái, đã nếm được ngọt ngào rồi thì nàng cũng chẳng buồn tính toán thêm.

“Lẳng lơ thành tính, bản chất khó đổi.” Yến Nguyên Chiêu lạnh giọng, “Vừa rồi ta không vạch trần ngươi là vì không muốn để người ngoài nghĩ nữ nhân của bản quan không biết giữ mình. Ngươi tưởng ta tin cái trò ma quỷ của ngươi à?”

Nụ cười trên mặt Thẩm Nghi Đường chậm rãi tắt, “Ta không nói dối, đúng là Khúc Tam lang xông vào, bị ngươi bắt gặp tại trận.”

“Là hắn cởi trói cho ngươi?”

“Phải.”

“Vậy cái lỗ thủng trên cánh cửa phòng ngủ là từ đâu ra? Trước khi ta đi, giấy cửa vẫn còn nguyên vẹn.”

Ánh mắt Thẩm Nghi Đường lóe lên, “Là Khúc Tam lang làm đấy! Trước khi trèo cửa sổ, hắn đi vòng qua cửa chính. Thấy cửa bị khóa, hắn chọc thủng giấy cửa để nhìn trộm bên trong. Nhìn thấy ta trong đó mới quay ra hậu viện.”

“Bên ngoài chính phòng có thị vệ canh giữ, hắn làm sao có thể ra vào không một tiếng động?”

“Cái đó ta không rõ, ngươi có thể tự đi hỏi Khúc Tam lang.” Thẩm Nghi Đường nói một cách chân thành.

Yến Nguyên Chiêu tức đến bật cười, rút từ ngực áo ra một chiếc trâm vàng, đầu trâm hình hoa sen nhưng một cánh đã bị gãy, còn kẹp theo mấy sợi tơ vàng uốn cong trong ngón tay, “Vốn là được ngươi cất trong tủ, sao lại nằm trên bàn? Giải thích xem?”

Thẩm Nghi Đường cắn răng, “Cái này… cũng có thể là Khúc Tam lang lấy ra khi lục tìm trong tủ, ta không để ý…”

Giọng nàng càng nói càng nhỏ, Yến Nguyên Chiêu hừ lạnh, “Bịa không nổi nữa rồi? Ta thật không ngờ ngươi có bản lĩnh đến vậy, biết cởi trói, biết mở khóa… à đúng rồi, còn biết cải trang, chẳng trách bị truy nã lâu như thế mà vẫn ung dung ngoài vòng.”

Thẩm Nghi Đường cố chấp cãi lại, “Ngươi nói mở khóa là có ý gì? Ta nghe không hiểu. Tin ta đi, đúng là Khúc Tam lang cởi trói cho ta.”

Dù sao Yến Nguyên Chiêu cũng sẽ không đi hỏi Khúc Tam lang, đối với người hắn chướng mắt, một chữ cũng chẳng thèm nhiều lời. Chỉ cần nàng cứ một mực chối, khiến hắn nửa tin nửa ngờ là đủ rồi.

“Ngươi sinh ra đã thích nói dối vậy sao?” Yến Nguyên Chiêu bỗng hỏi.

Thẩm Nghi Đường sững người.

“Ta về sớm hơn ngươi tưởng.” Yến Nguyên Chiêu nói, “Vừa hay bắt gặp cảnh giấy cửa bị rạch, để ta nhìn rõ, nghe rõ những gì xảy ra bên trong.”

Sắc mặt Thẩm Nghi Đường xám xịt, “Ngươi về từ khi nào?”

“Khi ngươi nói ‘Chàng chờ một chút, để ta ra ngoài hôn chàng.”

Cổ họng Thẩm Nghi Đường bắt đầu khô rát.

Yến Nguyên Chiêu cười nhạt, “Ngươi bảo Khúc Tam lang mở cửa sổ giúp ngươi trốn đi, đúng không?”

Thẩm Nghi Đường đờ đẫn gật đầu.

“Khúc Tam lang không muốn ngươi đi, còn ngươi lại nghe hắn đổi ý, vì muốn hắn làm tình lang của ngươi?”

“Không phải không phải!” Thẩm Nghi Đường vội vã phủ nhận, “Ta sao có thể để mắt đến hắn. Chẳng qua ta thấy dụ hắn vào phòng thì dễ ra tay hơn. Lúc đó nếu không phải ngươi xuất hiện, ta đã định dùng gối sứ đập vào sau gáy hắn rồi.”

“Tốt nhất là vậy.” Yến Nguyên Chiêu nghiến từng chữ, ánh mắt dần dần ánh lên sát khí, “Nếu ngươi thật sự để hắn động vào thân thể ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Thẩm Nghi Đường im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi cái cảm giác quái lạ trong lòng, cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn ta vì ngươi mà giữ trinh tiết sao?”

“Không phải nên thế sao?”

“……Vì sao lại phải như thế?”

“Ngươi là nữ nhân đã bái đường thành thân, động phòng hoa chúc với ta. Làm sao có thể còn dính dáng đến nam nhân khác?”

Thẩm Nghi Đường hơi ngẩn người, “Nhưng chúng ta đâu phải phu thê thật, hơn nữa ngươi còn định tống ta vào đại lao!”

“Không mâu thuẫn.” Yến Nguyên Chiêu nhàn nhạt đáp.

Nữ lừa đảo không nói gì nữa.

Yến Nguyên Chiêu đưa tay day trán, trong lòng thấy dễ chịu đi không ít. Nhưng đúng lúc đó, thiếu nữ trước mắt đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, trong mắt lóe lên tia gian xảo.

“Nếu ngươi đã có yêu cầu như vậy với ta, vậy thì đừng nhốt ta vào lao ngục. Nếu không, ta nhất định sẽ tìm mọi cách quyến rũ ngục tốt, mỗi ngày ngủ với một người khác nhau, để ngươi biến thành con rùa đội mũ xanh!”

Yến Nguyên Chiêu suýt nữa nghẹn thở, một hơi tắc ngay cổ họng. Kiếp trước hắn đã tạo nghiệp gì mà đời này phải vướng víu với loại nữ nhân thế này.

Thật là… vô lại không biết xấu hổ!

Hắn bật dậy khỏi ghế, sầm mặt đi đến trước mặt nàng, túm lấy cánh tay nàng kéo mạnh một cái.

“Ngươi định làm gì?” Thẩm Nghi Đường hoảng hốt kêu lên, “Ngươi là quân tử, quân tử chỉ nói không động thủ, càng không thể đánh nữ nhân!”

Hôm nay hắn quả thực không làm quân tử nữa!

Yến Nguyên Chiêu không nói nửa lời, vung tay “bốp” một cái tát thẳng vào mông nàng.

Một tiếng vang trầm đục vang lên, Thẩm Nghi Đường đau đến kêu thét, nước mắt lập tức trào ra. Cái tát này đánh trúng ngay vết thương do bị xóc nảy hôm trước, đau đến mức nàng mềm nhũn cả thắt lưng, ngã ngồi dưới vạt áo Yến Nguyên Chiêu, hàng mi cong dài ướt đẫm, lệ rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

Yến Nguyên Chiêu cúi xuống nhìn nàng từ trên cao, “Còn dám nói năng linh tinh nữa không?”

Thẩm Nghi Đường hé miệng, chỉ “ư ư” khóc.

Yến Nguyên Chiêu dịu giọng, “Về phòng.”

Thẩm Nghi Đường bấu chặt lấy vạt áo hắn, không nhúc nhích, hồi lâu mới nghẹn ngào: “Ta… ta đứng không nổi.”

Yến Nguyên Chiêu lúc này mới nhớ ra mông nàng vốn đã có vết bầm, chắc là đau không nhẹ. Hắn đứng sững tại chỗ một lúc, rồi cúi xuống chạm vào mặt nàng, một mảng ướt đẫm. Thẩm Nghi Đường rụt lại, né khỏi tay hắn, giơ tay áo lên lau nước mắt.

Cuối cùng Yến Nguyên Chiêu ôm nàng về phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thẩm Nghi Đường cứ rên rỉ khe khẽ, không nói một lời, Yến Nguyên Chiêu do dự hồi lâu, rốt cuộc đặt nàng nằm sấp lên bàn, định cởi thắt lưng quần nàng.

Thẩm Nghi Đường nức nở, nhưng vẫn không quên vươn tay ngăn lại. Yến Nguyên Chiêu nào thèm để ý nàng có đồng ý hay không, một tay ghì chặt tay nàng, tay kia nhanh như chớp kéo phăng áo quần, để lộ ra hai bên mông tròn trịa.

Làn da trắng nõn giờ tím bầm một mảng, xanh đỏ loang lổ, nhìn mà giật mình.

Cơn gió mát lùa qua khiến mông lạnh buốt, Thẩm Nghi Đường tức đến há miệng cắn tay hắn. Yến Nguyên Chiêu hất một cái, không hất ra được, liền bấu mạnh vào chỗ chưa bị thương trên mông nàng. Thẩm Nghi Đường đau đến nới lỏng hàm, buông hắn ra.

Yến Nguyên Chiêu rút tay, ấn đầu nàng xuống mép bàn, tiếp tục xem xét vết thương.

Thẩm Nghi Đường lại “ư ư” khóc, lẩm bẩm gì đó, Yến Nguyên Chiêu ghé tai nghe, thì ra là: “Ngươi đang sỉ nhục ta…”

Rốt cuộc là ai sỉ nhục ai trước?

Yến Nguyên Chiêu nghiến răng: “Là ngươi tự chuốc lấy.”

Tay hắn vẫn đặt trên mông nàng, thậm chí còn kéo thắt lưng nàng xuống thấp hơn. Nước mắt Thẩm Nghi Đường rơi ào ào, lần này là khóc vì tức giận. Không nói đến chuyện mông nàng lúc này chắc chắn trông thảm hại đủ màu, cho dù không bị thương, thì có ai đời tiểu thư khuê các nào chịu để người ta kéo quần mình ra xem thế này? Dù có là phu quân cũng không được!

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nàng lại bắt đầu giãy giụa.

Yến Nguyên Chiêu bị nàng làm cho đau đầu, thấp giọng quát: “Ngươi không thể ngoan ngoãn như trước nữa sao!”

Trái tim Thẩm Nghi Đường khẽ run lên, sững sờ tại chỗ.

***

Chương 61

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *