Chương 34: Lòng dạ sắt đá
***
Cơn mưa lớn ở Chung Kinh đổ suốt đêm mới ngừng. Trong Thẩm phủ chỗ nào cũng đọng những vũng nước trong veo, cành lá rậm rạp và mái ngói xanh rũ đầy nước, chỉ cần một trận gió thoảng hoặc tiếng động là lại đổ ào xuống như thác.
Vân Tụ nhanh nhẹn trèo tường nhảy vào sân nhỏ, vẩy mấy giọt mưa trên tay áo, đẩy cửa bước vào phòng.
“Thế nào rồi?” Thẩm Nghi Đường ném cho nàng một chiếc khăn tay để lau mái tóc còn ướt.
Nàng đang bị cấm túc, nha hoàn trong viện không được phép ra ngoài, chỉ có thể trông cậy vào Vân Tụ lén lút dò la tin tức.
“Hôm nay người phủ công chúa đến rồi. Lục ma ma đi cùng bà mối. Tống thị bày tỏ ý từ chối, nhưng ma ma cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần, sau đó Thẩm Chấp Nhu đích thân ra mặt giải thích, rồi tiễn người phủ công chúa về.”
“Chuyện ta tuyệt thực có truyền ra ngoài không?”
Vân Tụ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Sáng nay có một nha hoàn nhà bếp nhận tiền của ta, lén nói với người khác rằng ngươi đang tuyệt thực để phản đối lệnh phụ thân, chẳng ngờ bị người phủ công chúa nghe thấy. Thẩm Chấp Nhu lập tức phủ nhận với Lục ma ma, sau khi tiễn khách đi thì phạt hai nha hoàn kia mất tháng lương. Nhờ Tống thị xin hộ, nên giảm xuống còn nửa tháng.”
“Lần sau nàng ta đưa cơm thì cho thêm chút tiền.” Thẩm Nghi Đường nói.
Vân Tụ gật đầu, Thẩm Nghi Đường lại dặn tiếp: “Người nhà họ Thẩm không thể mặc kệ ta tuyệt thực được. Ta đoán A tẩu sắp đến khuyên nhủ rồi, mau giấu hết đồ ăn trong phòng đi, đừng để lộ dấu vết.”
Nhưng Thẩm Nghi Đường không ngờ người đến khuyên nàng lại không phải Tống Chân, mà là Thẩm Chấp Nhu.
Đầu giờ chiều, Thẩm thị lang ngồi ngay ngắn trong phòng nàng, sắc mặt bình lặng như nước. Vân Tụ bưng trà lên rồi lui ra ngoài.
Thẩm Chấp Nhu khẽ liếc nhìn chén trà, ánh mắt lướt qua Thẩm Nghi Đường ngồi bên dưới, dừng lại ở cánh cửa đóng chặt.
“Người tuyệt thực mà vẫn uống trà?” Thẩm Chấp Nhu mở lời, giọng điệu đầy giễu cợt.
Thẩm Nghi Đường không kiêu căng cũng chẳng khúm núm: “Nữ nhi tuyệt thực để phản đối hôn sự, là để bày tỏ quyết tâm, chứ không phải để tìm chết. Nên không ăn, nhưng vẫn phải uống nước.”
“Ngươi cho rằng làm vậy, ta sẽ đồng ý gả ngươi vào phủ công chúa sao?”
Thẩm Nghi Đường im lặng chốc lát: “Nữ nhi không biết. Nhưng điều có thể làm được vốn không nhiều, nên phải thử một lần.”
“Dẹp ngay cái ý nghĩ đó.” Thẩm Chấp Nhu quát lớn, “Bất kể ngươi làm gì, lão phu cũng không thay đổi chủ ý. Vì ngươi căn bản không xứng với Yến Nguyên Chiêu!”
Giọng nói khàn đục rơi xuống như búa, mang theo khí thế đè nặng của một trọng thần triều đình. Nếu có người ngoài ở đó, e rằng đã run rẩy vì khiếp sợ.
Nhưng Thẩm Nghi Đường lại hoàn toàn không hề nao núng, đôi mắt đen láy như điểm mực thẳng thắn nhìn người “phụ thân” sắt đá trước mặt, không chút né tránh.
Thẩm Chấp Nhu cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của nàng, cúi xuống liếc nàng một cái, rồi như bị thiêu đốt, lập tức dời ánh mắt đi.
Thẩm Nghi Đường nói: “Đó là cách nghĩ của phụ thân. Còn nữ nhi tự thấy mình xứng đáng với chàng.”
“Hừ.” Thẩm Chấp Nhu cười lạnh, “Mẫu thân ngươi xuất thân thấp kém mà tâm cao hơn trời, không từ thủ đoạn quyến rũ chủ tử, chết khi sinh chính là báo ứng. Còn ngươi, cũng giống hệt nàng ta, chẳng biết thân phận mình là gì, mới vào phủ chưa đầy ba tháng đã quyến rũ được tên nhãi họ Yến. Ở Sùng Chân đạo quán mấy năm mà chẳng học được chút quy củ nào. Quả nhiên là mẹ nào con nấy!”
Cơn giận của Thẩm Chấp Nhu còn dữ dội hơn cả nàng tưởng. Nói đến mức hai gò má gầy gò giật nhẹ, ngực phập phồng lên xuống.
Đến lúc này, Thẩm Nghi Đường đã hiểu. Sự chán ghét của Thẩm Chấp Nhu với một nữ nhi thứ xuất, rõ ràng bắt nguồn từ người tỳ nữ từng “quyến rũ chủ tử” kia.
Nàng rất muốn hỏi thử xem, năm đó tỳ nữ kia rốt cuộc đã “quyến rũ” thế nào, là lả lơi đưa tình hay là chuốc rượu bỏ thuốc?
Ở thanh lâu, có thứ gì mà nàng chưa từng thấy? Dù là xuân dược mạnh đến mấy, cũng không thể khiến nam nhân hoàn toàn mất lý trí, lại càng không đến mức không hoan hảo thì chết.
Trên đời này chưa từng tồn tại thủ đoạn dụ dỗ nào có thể thành công mà không cần chút phối hợp từ phía nam nhân. Thật nực cười, loại nam nhân đạo đức giả như Thẩm Chấp Nhu mới là nhiều nhất, chính bản thân không vượt qua nổi cám dỗ, lại còn đổ lỗi rằng người khác làm hỏng danh tiết của mình.
Dòng suy nghĩ của Thẩm Nghi Đường vòng một vòng lại quay về, nàng dịu dàng như mưa bụi đáp: “Phụ thân nói những điều đó, nữ nhi nghe chẳng hiểu gì cả. Thân phận là nữ nhi của Thị lang Công bộ, được mời đến dự yến thọ của Trưởng công chúa, tại yến tiệc có cơ duyên kết giao với Yến ngự sử, đôi bên mến nhau, bởi vậy mà chàng tới cầu hôn, chỉ đơn giản như thế thôi.”
Nàng bình thản đến vậy, lại khiến Thẩm Chấp Nhu càng lộ ra vẻ thất thố.
Thẩm Chấp Nhu cũng nhận ra điều đó, lửa giận hạ xuống đôi chút, lông mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mới nói: “Hắn chẳng qua chỉ hứng thú nhất thời, đâu có đến mức không cưới ngươi không được, đừng mơ mộng hão huyền nữa. Một đứa con của tỳ nữ tiện mệnh như ngươi, vốn chẳng nên vọng tưởng trèo cao.”
Thẩm Nghi Đường mỉm cười: “Nữ nhi chỉ thuận theo lòng mình, tuyệt không có ý trèo cao. Phụ thân tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Nhưng lòng nữ nhi không phải đá, không dễ xoay chuyển. Nếu muốn gả nữ nhi về Quan Nam, thì tuyệt đối không thể.”
Có một điều Thẩm Chấp Nhu nói không sai, Yến Nguyên Chiêu đúng là chỉ nhất thời hứng thú với nàng. Tình ái vốn như ngọn lửa mới nhen, cháy rực rỡ trong chốc lát, đợi thời gian trôi qua, chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo.
Nhưng điều Thẩm Nghi Đường mưu cầu, chỉ là tình cảm trong khoảnh khắc ấy, đủ để khiến hắn cưới nàng vào cửa.
Ánh mắt Thẩm Chấp Nhu trở lại đặt trên người nàng, giọng điệu cũng hơi dịu xuống.
“Ta là phụ thân ngươi, tuyệt không hại ngươi. Điều kiện của Lâm huyện lệnh không tệ, cưới ngươi cũng là xứng đôi. Hắn nể mặt ta, nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi. Gả về đó, có ngày lành để sống, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Thẩm Nghi Đường giọng nhẹ mà cứng rắn: “Nữ nhi đa tạ phụ thân đã lo nghĩ. Nhưng nếu được gả cho Yến ngự sử, ngày tháng sẽ càng tốt hơn. Phụ thân chẳng lẽ không mong nữ nhi sống tốt hơn sao?”
Chiếc chén trà sứ trắng ngọc bị Thẩm Chấp Nhu đặt mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng trầm nặng.
“Không biết tốt xấu.”
Thẩm Chấp Nhu phất tay áo rời đi.
Vân Tụ đứng ngoài lén liếc theo bóng lưng ông ta, bước vào phòng thấy Thẩm Nghi Đường vẫn còn mang nét cười trên mặt, không khỏi lấy làm lạ: “Cãi nhau gay gắt thế kia, sao ngươi lại còn cười?”
“Lão già đó vừa rồi giận đến mức muốn đập vỡ chén trà, mà vì tiết kiệm không nỡ đập, đành phải đặt thật mạnh xuống bàn cho hả giận, chẳng phải buồn cười lắm sao.” Thẩm Nghi Đường cười vui vẻ nói.
Thẩm Chấp Nhu sải bước quay về thư phòng, chân vừa bước một cái, nước đọng bắn lên làm ướt cả giày và vạt áo.
Ông chẳng để tâm, trong đầu lại hiện lên đôi mắt sáng rực của tiểu nữ nhi, trong đó có cả sự cứng cỏi, quật cường, và thất vọng dành cho ông ta, tựa như một tấm gương sáng lóa, bất ngờ phản chiếu lại đoạn ký ức ông từng chôn giấu nơi đáy lòng.
Hồi ức rõ mồn một, lại chẳng dám truy tìm, trăm mối dâng lên, chữ “hối hận” như đập thẳng vào tim.
Gương mặt gầy guộc của Thẩm Chấp Nhu phủ một tầng sương lạnh, ông không biết tự lúc nào đã dừng bước dưới gốc cây ngô đồng già trước thư phòng, lặng lẽ thở dài.
Một cơn gió lùa tới, cây ngô đồng đổ xuống một trận mưa đọng, ướt đẫm cả vai áo ông.
“Phụ thân!”
Thẩm Tuyên đứng dưới mái hiên từ xa trông thấy, vội vã chạy tới: “Sao người không tránh mưa!”
“Không sao.” Thẩm Chấp Nhu hồi thần, phủ sạch mưa trên vai. “Con tới tìm ta à?”
“Con còn vài lời muốn thưa với phụ thân.” Thẩm Tuyên hạ giọng.
“Hừ,” Thẩm Chấp Nhu liếc hắn, “Vẫn là vì chuyện hôn sự của nó?”
“Vâng… Con nghe nói người mới tới viện của A Đường, muội ấy thực sự đang tuyệt thực sao? Người đã khuyên can chưa?” Thẩm Tuyên đỡ phụ thân đi về phía thư phòng, đẩy cửa, ân cần hỏi han.
“Cái gì mà tuyệt thực, trò trẻ con dọa người thôi, cũng chỉ có con mới tin là thật. Nó nhịn vài ngày, rồi cũng sẽ ăn thôi.” Thẩm Chấp Nhu thẳng thừng đáp.
Thẩm Tuyên lo lắng: “Dù vậy cũng không thể mặc kệ. Phụ thân, chẳng lẽ hôn sự ấy thực sự không còn đường lui nữa sao? Con đã nghĩ rồi, nếu người không muốn thất tín, vậy hay là chọn một nữ nhi nhánh khác trong tộc họ Thẩm nhận người làm phụ thân, thay A Đường gả sang Quan Nam, cách này cũng tạm ổn.”
“Con cả ngày nghĩ gì vậy!” Thẩm Chấp Nhu nổi giận, “Không cần, cứ để nó gả!”
Thẩm Tuyên thoáng thất vọng, định nói thêm gì đó thì thấy ánh mắt của phụ thân, đục ngầu nửa phần, chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Ta hỏi con, hôm nay Lục ma ma nói phủ công chúa mang đến bảy tám hòm sính lễ cho Thẩm cô nương, tức phụ con còn tự ý vui vẻ mà nhận, nó không hiểu chuyện, chẳng lẽ con cũng không hiểu?”
Thẩm Tuyên sửng sốt: “Bảy tám hòm sính lễ? Con không hay biết gì cả, đều là những gì vậy?”
“Ăn, mặc, dùng, không thiếu thứ gì, con tự về hỏi nó đi!”
Thẩm Tuyên vừa mới trò chuyện với Tống Chân xong đã tới đây, nhưng nàng chưa hề nhắc gì đến. Trong lòng dấy lên lo lắng, lại nhớ đến chuyện hôm trước nàng bảo nhà mẫu thân ‘bổ sung’ đồ đạc, nửa nghi ngờ nửa bàng hoàng, đành nói: “Hôn sự còn chưa định, nhận nhiều lễ vật như vậy quả thật không ổn. Tức phụ làm sai, mong phụ thân nghĩ nàng đang mang thai, xin người đừng trách nặng.”
“Đương nhiên ta hiểu.” Thẩm Chấp Nhu nói, “Ta không trách nó nhiều, nhưng con phải khuyên răn cho kỹ, lần sau đừng hồ đồ như thế nữa, kẻo hỏng gia phong Thẩm phủ ta.”
Thẩm Tuyên liên tục vâng dạ, chợt nhớ ra: “Những sính lễ ấy, có thể trả lại không?”
Thẩm Chấp Nhu giận sôi: “Ăn rồi, dùng rồi, con nói xem còn trả thế nào!”
Thẩm Tuyên dè dặt nói: “Nếu không trả lại được, mà nhà ta lại từ chối lời cầu hôn của phủ công chúa, thì đúng là khó xử. Trưởng công chúa và Yến công tử đều không phải người dễ nói chuyện. Nếu vậy… chi bằng ta thuận nước đẩy thuyền, gả A Đường đi…”
“Thẩm Tuyên!” Thẩm Chấp Nhu quát lớn, dứt khoát ngắt lời.
Thẩm Tuyên lập tức rùng mình, im bặt.
Thẩm Chấp Nhu hỏi: “Con còn nhớ lần gần nhất con ba lần bảy lượt tranh cãi với phụ thân là khi nào không?”
Thẩm Tuyên ngơ ngác: “Nhi tử không nhớ rõ.”
“Con cũng biết đấy!” Thẩm Chấp Nhu nói, “Ngươi xưa nay hiếu thuận, rất ít khi trái lời trưởng bối, vậy mà lần này vì một đứa muội muội không đủ tư cách bước lên chính đường, lại dám đối nghịch với phụ thân.”
Thẩm Tuyên lúng túng đáp: “Nhi tử không dám chống đối, chỉ là thật lòng thương xót A Đường… Huống chi trước lúc mẫu thân lâm chung từng dặn dò nhi tử đón A Đường về, tìm cho muội ấy một chốn tốt đẹp. Mẫu thân cả đời tin Phật hướng thiện, nhi tử đối đãi tử tế với A Đường, cũng là để hoàn thành tâm nguyện chưa trọn của người.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Ánh mắt Thẩm Chấp Nhu sâu thẳm, “Con đừng tưởng ta không biết trong chuyện này còn có ẩn tình khác.”
Sắc mặt Thẩm Tuyên lập tức trắng bệch.
Thẩm Chấp Nhu không chịu buông tha: “Năm xưa nha hoàn to gan lớn mật ấy, tên là gì, Xích Đào?”
“…Bích Đào.” Thẩm Tuyên ngẩn ngơ nói.
“Con nhớ rõ quá nhỉ.” Giọng Thẩm Chấp Nhu trầm đục, “Hồi ấy nó thân thiết với con, mẫu thân sợ con lui tới quá gần với nha hoàn sẽ ảnh hưởng việc đọc sách, nên mới đưa con đến thư viện. Nó quyến rũ tiểu lang quân không thành, mới quay sang câu dẫn nam chủ tử, mới có đứa nữ nhi kia. Một nữ nhân lẳng lơ mê hư vinh như vậy, căn bản không đáng để con nhớ mãi không quên, lại càng không đáng để con ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’, tranh giành cho con của nó thứ mà nó không xứng có được!”
Tiếng nói rắn rỏi của Thẩm Chấp Nhu vang vọng bên tai, Thẩm Tuyên cúi đầu thật sâu. Hắn biết những lời kia có phần không phải, nhưng lại không đủ can đảm để phản bác.
Năm đó, phụ thân được điều từ Chung Kinh đến nhậm chức ở Lãng Châu, cả nhà dọn vào khu nhà sau nha môn.
Bích Đào là nha hoàn ở phòng của Nghi Thục muội muội, dung mạo diễm lệ, mỗi lần cười đôi mắt hạnh cong cong tựa như hồ xuân nước biếc, lấp lánh mê hoặc, vừa vô tình vừa hữu tình.
Nàng giống như bao thiếu nữ mười lăm tuổi khác, hoạt bát vô tư, lương thiện ngây thơ, nguyện vọng lớn nhất là hầu hạ chủ tử chu đáo, sau được đặc xá thoát thân phận, gả cho một nhà tử tế.
Là hắn cứ bám lấy nàng, dạy nàng học chữ đọc sách, dụ nàng may túi thơm, rồi tặng nàng đôi khuyên trăng sáng do chính tay chọn. Sau đó nửa dụ dỗ nửa ép buộc, đưa nàng lên giường.
Họ đã có một đoạn thời gian thiếu niên mỹ mãn, nhưng đến khi nàng cầu xin một lời hứa, hắn lại hoảng hốt bỏ chạy, trốn vào thư viện.
Một năm sau quay về, mọi thứ đã chẳng thể quay lại như cũ.
Thẩm Tuyên chưa từng nghĩ, phụ thân mình một lòng vùi đầu chính sự, chưa bao giờ quan tâm chuyện hậu viện, lại biết rõ chuyện giữa hắn và Bích Đào năm xưa.
Hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất âm trầm, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự giễu. Năm đó hắn không bảo vệ được nàng, bây giờ cũng chẳng thể bảo vệ nữ nhi của nàng.
Thôi vậy.
Điều quan trọng nhất là bảo vệ bí mật của mình, để nó mãi mãi bị chôn sâu trong bóng tối, không bao giờ bị người khác lôi ra ánh sáng.
Thẩm Tuyên khó khăn ngẩng đầu, dáng vẻ chính là lúng túng vì bị nói trúng tâm sự: “Phụ thân dạy rất phải.”
Thẩm Chấp Nhu hận sắt không thành thép: “Hôn sự của nó cứ quyết định vậy đi, con đừng can dự nữa.”
“Dạ.”
Thẩm Tuyên lui ra khỏi thư phòng, dưới mái hiên gió nổi lên, thổi tay áo tung bay. Hắn đứng yên một lát, đem tất cả hoảng loạn và áy náy nuốt ngược vào trong, rồi bước thẳng vào luồng gió ẩm ướt phương Nam.
***