Chương 33: Hoa thông thảo
***
Người nhà họ Thẩm tề tựu trong chính đường.
Thẩm Chấp Nhu ngồi ở ghế chủ vị, theo thứ tự bên dưới là Thẩm Tuyên, Thẩm Yến, Tống Chân, sau đó là hai nữ nhi của Tống Chân, còn Thẩm Nghi Đường ngồi gần cửa nhất.
Từ sau khi Thẩm Chấp Nhu trở về, quy củ trong Thẩm phủ vô hình trung nghiêm khắc lên gấp bội.
Tiểu đồng lần lượt mang lễ vật Thẩm Chấp Nhu đem từ Quan Nam về cho từng chủ nhân. Tặng cho Thẩm Tuyên và Thẩm Yến là nghiên mực, Tống Chân được tặng một chiếc vòng tay, A Du và A Cẩn thì mỗi người được một viên ngọc lưu ly.
Đến lượt Thẩm Nghi Đường, được đưa đến trước mặt là một đóa hoa thông thảo màu tím.
Nữ tử thường thích cài hoa, nhưng hoa tươi nhanh tàn, vì vậy người ta dùng lõi cây thông thảo sấy khô để tạo thành hình hoa, cho các cô nương cài lên tóc. Hoa thông thảo sống động hơn hoa lụa, bền hơn hoa sáp, từ phi tần công chúa đến dân nữ bình thường đều yêu thích, không phải món đồ không xứng mặt mũi.
Nhưng…
Thứ mà bất kỳ gánh hàng rong nào cũng có thể treo đầy trong gánh, vậy mà lại được lấy ra làm lễ vật mang từ Quan Nam về cho nàng, là qua loa hay là cố tình nhục mạ?
Thẩm Nghi Đường đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thấy ánh mắt lo lắng của Tống Chân nhìn sang, nàng mỉm cười đáp lại, bình thản đưa tay cầm lấy hoa thông thảo, cài thẳng lên búi tóc.
Thẩm Chấp Nhu hỏi vài câu về mấy vụ án Thẩm Tuyên phụ trách tại Đại Lý Tự nửa năm nay, sau đó lại bảo Thẩm Yến chọn một bài văn gần đây viết được, tối mang tới thư phòng.
Thẩm Yến răm rắp đáp lời.
Thẩm Chấp Nhu quay sang nói với Tống Chân đang mang thai: “Con đang mang thai mà vẫn vất vả lo liệu việc nhà, thật là cực nhọc. Nếu có việc gì quá sức, không cần miễn cưỡng.”
“Đều là việc trong phận sự, nào dám nói là cực nhọc.” Tống Chân khiêm tốn đáp, thấy thời cơ vừa vặn, liền đem chuyện Yến Nguyên Chiêu cầu thân với Thẩm Nghi Đường kể lại một lượt cho công công nghe.
Chân mày Thẩm Chấp Nhu chau lại, rồi lại chau lại, đợi Tống Chân kể xong, mạch máu trên trán ông nổi rõ, khẽ giật giật.
“Tiểu tử họ Yến nghiêm túc sao?” Ông nghiêng người về phía trước, giọng khàn hẳn đi.
“Phải, đích thân đến phủ bày tỏ thành ý.”
“Hắn nói muốn cưới nó?” Ông đưa tay chỉ về phía Thẩm Nghi Đường ngồi cuối hàng, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.
Thẩm Nghi Đường cúi đầu, lặng lẽ để đóa hoa thông thảo màu tím to tướng bên tóc trái đối diện thẳng với tay ông.
“Chính là muội muội Nghi Đường.” Lần này là Thẩm Tuyên lên tiếng trả lời.
Thẩm Chấp Nhu hừ mạnh một tiếng, há miệng muốn nói gì đó nhưng không thốt thành lời. Khóe mắt Thẩm Nghi Đường liếc thấy khẩu hình miệng ông, có vẻ là chữ “nực cười”.
Tống Chân dịu giọng nhắc: “Vì Yến ngự sử đã bày tỏ ý định kết thân, tức phụ không gửi thiếp canh của Nghi Đường sang nhà họ Lâm ở Vân Nghi nữa, định chờ phụ thân về rồi mới quyết định.”
“Quyết định gì nữa?” Thẩm Chấp Nhu trầm giọng nói, “Lão phu đã lập hôn ước với người ta, giấy trắng mực đen, một lời hứa đáng nghìn vàng, sao có thể nói đổi là đổi!”
Cả sảnh đường bỗng chốc yên ắng, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt khó tin.
“Ý phụ thân là, vẫn để Nghi Đường gả đến Quan Nam sao?” Tống Chân dè dặt hỏi.
“Chính thế.”
Chính đường rơi vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thẩm Nghi Đường nghiến chặt răng, trong lòng rủa thầm Thẩm Chấp Nhu cổ hủ, ngoan cố.
Tống Chân siết chặt khăn tay, đột nhiên không biết nên nói gì, hai đứa nhỏ A Cẩn và A Du không hiểu chuyện, nhìn mẫu thân đầy nghi hoặc, nàng bèn bảo vú nuôi đưa cả hai ra ngoài.
“Xin phụ thân suy xét kỹ lưỡng,” Thẩm Tuyên vội vàng nói, “Chỉ mới lập hôn ước, chưa đưa sính lễ, hoàn toàn có thể dùng cớ bát tự không hợp để lui hôn, không tính là thất tín. Nghi Đường may mắn được phủ công chúa để mắt tới, nếu còn cố chấp giữ nhà họ Lâm ở Quan Nam, thực sự đáng tiếc.”
Thẩm Chấp Nhu nheo mắt lại: “Không tính là thất tín? Lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được sao! Lão phu đi tuần đê ở huyện Vân Nghi, bất ngờ nước lũ dâng tràn, cuốn vỡ một đoạn đê, nếu không nhờ Lâm huyện lệnh ra sức che chắn bảo vệ, hôm nay các ngươi đã không còn thấy phụ thân nữa rồi! Ơn nhỏ còn phải lấy suối để báo, huống hồ là ơn cứu mạng! Lão phu gả nữ nhi sang đó, còn cảm thấy chưa đủ để đền đáp, nay lại vì muốn bám víu phủ công chúa mà bội tín lật lọng, chuyện đó lão phu khinh không thèm làm!”
Tiếng nói của Thẩm Chấp Nhu từ trầm thấp dần dần cao vút, khí thế hừng hực.
Trán Thẩm Tuyên đẫm mồ hôi, gắng gượng nói: “Lâm huyện lệnh cứu mạng phụ thân, con hết lòng cảm kích. Nhưng nếu phụ thân muốn báo ân, cũng không phải không có cách khác. Năm sau bộ Lại sẽ khảo hạch quan lại, phụ thân chỉ cần vì ông ta nói vài lời, giúp ông ta điều đến một huyện tốt hơn…”
“Câm miệng!”
Thẩm Chấp Nhu nổi giận: “Việc chính sự của Lâm huyện lệnh, thăng hay giáng, đều do Lại bộ khảo hạch định đoạt. Lão phu một đời công chính liêm khiết, quyết không làm chuyện thiên vị vì tư tình!”
Thẩm Tuyên không khỏi khó hiểu: “Phụ thân nâng đỡ hậu bối, sao lại xem là thiên vị được… Huống chi Lâm huyện lệnh có công trợ phụ thân trị thủy, lẽ ra cũng nên được thăng chức. Phụ thân nói giúp một lời, chẳng phải là chuyện tốt đẹp lưu truyền sao?”
Thẩm Chấp Nhu hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Thẩm Tuyên: “Ngươi một mực muốn thay nó sửa đổi hôn ước, chẳng lẽ là vì tham vọng quyền thế phủ công chúa mà đánh mất bản tâm?”
Dưới áp lực nặng nề ấy, trán Thẩm Tuyên túa mồ hôi: “Con không hề có ý tham quyền mộ quý, chỉ là vì nghĩ cho Nghi Đường. Muội ấy và Yến ngự sử hai bên đều có tình ý, gả cho hắn nhất định tốt hơn nhiều so với việc gả về Quan Nam.”
Nghe đến chữ “có tình ý”, sắc mặt Thẩm Chấp Nhu bỗng trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nghi Đường.
“Vả lại, Yến ngự sử là thanh lưu trực thần, xưa nay phụ thân cũng rất xem trọng hắn…” Tống Chân không ngừng ra hiệu cho Thẩm Tuyên, nhưng y giả vờ không thấy, vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Ai nói lão phu xem trọng hắn? Trưởng công chúa xa xỉ ngạo mạn, tiểu tử họ Yến kia thì cuồng vọng tự đại, nhà họ Thẩm ta không kết thân với loại người như vậy!”
Thẩm Chấp Nhu nổi giận đùng đùng, Thẩm Tuyên cuối cùng cũng đành câm lặng, cúi đầu không nói gì nữa.
Thẩm Yến thì đã từ sớm chui đầu rụt cổ, tránh né ánh mắt phụ thân, chăm chú nhìn vào vết nứt trên mặt bàn gỗ mun, giả vờ xuất thần.
Hôm nay cả nhà họ Thẩm đón gió tẩy trần cho Thẩm Chấp Nhu, vốn định mượn chuyện tốt này để khiến ông vui lòng, ai ngờ lại thành ra cục diện khó xử thế này. Không ai ngờ Thẩm Chấp Nhu chẳng những không đồng ý đổi hôn sự, mà còn nổi trận lôi đình. Ngay cả Tống Chân vốn xử sự khéo léo, cũng không biết nên giảng hòa thế nào.
Chính đường lại lặng ngắt như tờ, Thẩm Chấp Nhu trầm mặt, nâng chén trà nhấp một ngụm.
Trà thanh nhẹ mà hậu vị dài lâu, hương vị sâu lắng, dư vị ngọt lành, ngon hơn hẳn loại trà thường ngày trong phủ, khiến ông không kiềm được uống thêm một chén nữa.
Ông vừa lấy lại bình tĩnh, định mở lời, thì chợt nghe thấy một giọng nữ vang lên từ cửa.
“Phụ thân, nếu phủ Công chúa nhất quyết muốn cưới, người cũng không lay chuyển sao?”
Thẩm Chấp Nhu lập tức quay phắt về phía giọng nói.
Thiếu nữ cài đóa hoa tím trên đầu không hề né tránh ánh mắt, đối diện thẳng với ông, trong mắt lấp lánh ánh sáng kiên định.
Thẩm Chấp Nhu lạnh giọng: “Ở đây không đến lượt ngươi mở miệng.”
Đó vậy mà lại là câu đầu tiên Thẩm Chấp Nhu nói với nữ nhi nhiều năm không gặp. Nếu Thẩm Nghi Đường thật sự ở dưới suối vàng có linh, e rằng cũng tức đến bật dậy khỏi quan tài.
Thẩm Nghi Đường nén giễu cợt, cố chấp nói: “Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi, nữ nhi không thể giả câm giả điếc, mặc người định đoạt.”
“Nghi Đường!” Thẩm Tuyên quát khẽ, “Không được nói với phụ thân như thế.”
Thẩm Chấp Nhu nói: “Hôn nhân đại sự, do phụ mẫu định đoạt, mai mối làm chủ, đâu đến lượt nữ nhi như ngươi chen vào? Khi nãy chúng ta bàn việc, ngươi lẽ ra nên tự giác lui ra ngoài, không nghe, không hỏi. Ngươi đến phủ đã mấy tháng rồi, quy củ này còn chưa học được sao? Trưởng tức phụ, con dạy dỗ nó kiểu gì thế?”
Tống Chân cúi đầu: “Phụ thân bớt giận, là tức phụ dạy dỗ tiểu cô không chu đáo.”
Thẩm Nghi Đường ngẩng cao đầu: “Phụ thân không cho nữ nhi nói, nhưng có một chuyện nữ nhi không hiểu, nhất định phải xin phụ thân chỉ rõ.”
Nàng dứt khoát nói: “Phụ thân vì muốn báo ân mà gả nữ nhi đi, nhưng nếu nữ nhi gả sang đó, không hòa hợp với phu quân, phu thê bất hòa, khiến Lâm huyện lệnh phiền muộn, Lâm gia gà bay chó sủa, tệ hơn thì hắn ta ruồng bỏ nữ nhi, lúc đó phải nhọc lòng cưới thê tử thứ ba, ra ngoài nghe cũng chẳng mấy hay ho. Vậy thì hành động của phụ thân hôm nay, rốt cuộc là báo ân…”
“Hay là,” Nàng hé miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều, nụ cười thuần khiết như nước, “Lấy oán báo ân đây?”
Lời vừa dứt, Thẩm Chấp Nhu rõ ràng sững người.
Thẩm Nghi Đường nhìn ông ta trầm ngâm kinh ngạc, nghe tiếng Thẩm Yến hít mạnh một hơi khí lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác khoái trá.
Cũng xem như là thay cho cô nương họ Thẩm xa lạ ấy, trút được một ngụm giận.
Cái giá của việc trút giận, là nàng bị Thẩm Chấp Nhu cấm túc.
Thẩm Chấp Nhu sai người khóa cổng sân nhỏ nơi nàng ở, không cho ra ngoài, cũng không cho ai vào thăm, cơm nước đều phải đưa qua khe cửa.
Chung Kinh oi nóng mấy ngày liền, đột nhiên đổ mưa ngọt. Tiếng mưa tí tách rơi, không ngừng gõ lên song cửa, vẽ thành những vệt nước xiên xiên trên mặt giấy dầu bọc cửa sổ.
Thẩm Nghi Đường đi qua đi lại trong phòng, miệng như súng liên thanh, liên tục oán trách, xen lẫn vào âm thanh hỗn loạn của cơn mưa.
“Thiên hạ này có phụ thân nào như ông ta không, cho dù có ghét nữ nhi đến đâu, cũng không thể bỏ qua một vị phò mã sẵn có ngay trước mặt, nhất định phải gả cho một gã huyện lệnh ở tận chân trời góc bể, lại còn là người từng có thê tử nữa chứ, chẳng phải cố tình không muốn nữ nhi sống tốt sao?”
“Dù cho ông ta thực sự không muốn ta sống yên lành, cũng đâu đến nỗi phải từ chối cả phú quý vinh hoa chứ? Phủ công chúa tiền bạc nhiều như nước, kết thông gia với Trưởng công chúa, chẳng những nhà họ Thẩm được lợi, mà còn kết được mối thân tình lưng chừng với hoàng gia nữa! Người khác có chạy đứt hơi cũng không với được cơ hội này, ta cực khổ xoay xở mãi mới nhét vào tay ông ta, vậy mà ông ta còn ngại bẩn mà ném ra!”
“Lại còn nói là báo ân nữa chứ, đúng là buồn cười chết đi được, nếu thật sự cảm động đến thế thì ông ta sao không tự gả qua đó làm thê tử của người ta luôn cho rồi!”
Vân Tụ nghe nàng nói càng lúc càng quá trớn, cố gắng nhịn cũng không dám lên tiếng.
Mãi đến khi Thẩm Nghi Đường mắng đến mệt, giận dỗi nằm vật xuống giường, Vân Tụ mới lên tiếng: “Hành động lần này của ông ta đúng là ngoài dự liệu, nhưng ngươi từ trước tới nay vốn khéo nhìn sắc mặt người khác, sao hôm nay lại ăn nói sắc sảo như thế, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa?”
“Cho dù ta có khép nép cầu xin, nói lời mềm mỏng, ông ta cũng chẳng đối xử với ta tốt hơn là bao. Đã thế, ta còn phải nuốt ấm ức vào bụng làm gì.” Thẩm Nghi Đường vừa nói vừa cởi áo.
Vết thương trên vai phải nàng đã đóng vảy, vải áo ma sát qua lại khiến nó ngứa ngáy vô cùng. Thẩm Nghi Đường dứt khoát để lộ hẳn bờ vai, bắt chéo chân, cầm quạt con quạt lấy quạt để cho chỗ thương, như thể có thể xua đi cơn ngứa vậy.
Vân Tụ nhìn dáng vẻ thiếu đoan trang ấy, cau mày: “Nhưng ngươi không những không giành được quyền giải trừ hôn ước, còn bị nhốt lại thế này, chẳng phải càng bất lợi sao?”
“Không sao.” Thẩm Nghi Đường thản nhiên nói. “Thẩm Chấp Nhu cứng đầu như vậy, trong lòng ông ta, chuyện gả ta đi xa đã là chuyện quyết rồi. Ta nói gì làm gì cũng vô dụng, muốn giải quyết vấn đề, giờ chỉ có thể dựa vào ngoại lực thôi.”
Vân Tụ lập tức hiểu ra: “Ý ngươi là phủ Công chúa?”
Thẩm Nghi Đường gật đầu: “Trưởng công chúa đã gửi cho ta nhiều đồ như vậy, chứng tỏ bà ấy tán thành mối hôn sự này. Nếu Thẩm Chấp Nhu cự tuyệt, bà ấy nhất định sẽ ra tay tranh đấu.”
Thực ra hôm Yến Nguyên Chiêu đến Thẩm phủ, khi nhắc đến Trưởng công chúa, đã cho nàng một viên thuốc an thần.
“Có mẫu thân ở đó, nàng càng không cần lo lắng. Chỉ cần mẫu thân muốn tranh điều gì, thì chưa từng thất bại bao giờ. Cho nên dù tình huống xấu nhất xảy ra, Thẩm thị lang không chịu hủy hôn, mẫu thân cũng sẽ buộc ông ta đổi ý.”
Nghĩ lại những lời ấy, Thẩm Nghi Đường khẽ cong môi cười: “Ngươi nghĩ xem, Trưởng công chúa tự mình đến cầu thân cho nhi tử, là muốn thấy Thẩm cô nương ngoan ngoãn nghe lệnh phụ thân chờ gả về Quan Nam, hay là muốn thấy nàng ta kiên quyết phản kháng, thà chết cũng không gả?”
Vân Tụ hiểu ý nàng: “Nếu là thà chết không gả, chẳng lẽ phải khóc lóc ăn vạ, treo cổ dọa người?”
Thẩm Nghi Đường xua tay: “Như thế phiền lắm, tuyệt thực cho đơn giản. Ngươi thân thủ nhanh nhẹn, lén đi kiếm ít đồ ăn tích trữ trước đi, từ giờ trở đi, đồ ăn mà nhà bếp đưa tới, ngươi đừng nhận nữa.”
***