Chương 22: Đoạn tuyệt tình duyên
***
Thẩm Tuyên cứ tưởng mình nghe nhầm, “Ngài tìm muội muội của hạ quan?”
Yến Nguyên Chiêu không buồn dây dưa, muội muội không biết điều, huynh trưởng cũng chẳng thể thoát khỏi trách nhiệm. Mắt chim ưng đảo qua lạnh lẽo, “Ta sẽ không nói lần thứ ba. Bảo nàng ta ra đây ngay.”
“Vâng.” Uy nghiêm của trưởng quan đè ép, Thẩm Tuyên buột miệng đáp lời.
“Khoan đã,” Yến Nguyên Chiêu bổ sung, “Bảo nàng đừng tốn thời gian chải chuốt, cứ thế ra là được.”
Thẩm Tuyên không sai gia nhân đi báo, mà tự mình đi tìm Thẩm Nghi Đường. Một là để thể hiện thành ý, hai là có cớ tránh mặt Yến Diêm Vương.
Chỉ là, dọc đường hắn vừa đi vừa nghĩ, người này tự tiện đến phủ, không nói rõ lý do đã gào lên đòi gặp muội hắn, đúng là quá vô lễ. Phẩm cấp của Yến Nguyên Chiêu cũng chỉ cao hơn hắn chưa tới một bậc, lại chẳng làm cùng nha môn, công vụ thì hắn nghe theo cũng đành, nhưng đây là địa bàn của hắn, sao phải cúi đầu nhún nhường thế này?
Lý lẽ rõ ràng nằm trong tay mình!
Thẩm Tuyên bất chợt dừng bước, toan quay về lý luận với hắn một phen. Nhưng hình ảnh gương mặt phủ đầy băng gia của Yến Nguyên Chiêu lại chợt lóe trước mắt, hắn do dự giây lát, rốt cuộc vẫn nghiến răng đi tìm muội muội .
Cũng chẳng rõ Yến Nguyên Chiêu muốn gặp A Đường làm gì.
Một lát sau, Thẩm Nghi Đường đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn đã tới chính sảnh. Người còn chưa bước vào, giọng đã vang lên trước: “Yến đại nhân, ngài tìm ta à?”
Chữ “ta” ngân nga trong trẻo, đến đoạn cuối thì đột ngột rụng xuống khi Yến Nguyên Chiêu quay người lại.
Gương mặt tuấn tú của Yến Nguyên Chiêu căng cứng, ánh mắt sắc như dao cứa thẳng vào nàng.
Hắn đang nổi giận.
Thẩm Nghi Đường nuốt tiếng cười, im lặng bước qua ngưỡng cửa, đóng cửa lại, rón rén đi về phía hắn.
Yến Nguyên Chiêu giơ mảnh giấy nhỏ ra trước mặt nàng, “Đây là nét chữ của ngươi?”
Tim Thẩm Nghi Đường run một cái, “… Là của ta.”
Yến Nguyên Chiêu siết tay, mảnh giấy lập tức bị vo tròn lại thành một cục. Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm găm chặt lên người nàng, “Ngươi đưa đan dược cho mẫu thân ta.”
Một câu nói nhẹ như gió, lại nặng như núi, đè cho người ta nghẹn cả ngực.
“Phải.” Thẩm Nghi Đường thừa nhận, “Nhưng ‘Hồn Khiên Mộng Nhiễu’ khác với những đan dược khác, nó không có độc…”
Tuy Đại Chu sùng Đạo, nhưng chuyện dùng đan vẫn là điều nhạy cảm. Đan dược là trợ lực hay mê hoặc, là cứu người hay hại người, khen chê đủ kiểu, nên nàng và Trưởng công chúa đều ngầm hiểu với nhau mà giấu không nói cho Yến Nguyên Chiêu.
Sắc mặt Yến Nguyên Chiêu còn trầm hơn cả màn đêm.
Thẩm Nghi Đường nhìn sắc mặt đoán ý, đôi mắt đen khẽ chớp, lập tức dịu giọng nhận lỗi: “Xin lỗi, Yến đại nhân, là lỗi của ta, ta không nên đưa thuốc.”
Yến Nguyên Chiêu cười lạnh: “Lỗi à? Ta thấy ngươi đắc ý lắm thì có! Giấu ta, dùng tà đạo lắm chiêu tiếp cận mẫu thân ta, ngươi khác gì bọn tiểu nhân nịnh hót dâng đan lên Thánh Thượng để mưu cầu ân sủng chứ! Giờ mẫu thân ta vì đan dược mà ngất lịm, ngươi chỉ buông một câu xin lỗi, Thẩm nương tử, ngươi có tim không?”
“Trưởng công chúa ngất rồi?” Thẩm Nghi Đường sững người, “Không thể nào… Ngài chắc chắn là do đan dược sao?”
Yến Nguyên Chiêu tức giận nói: “Đại phu bảo thế đấy! Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn chối trách nhiệm sao?”
“Vậy tình hình Trưởng công chúa thế nào? Có nguy hiểm không?” Thẩm Nghi Đường hoảng hốt hỏi.
Yến Nguyên Chiêu lạnh lùng nhìn nàng, “Nhờ phúc của ngươi, mẫu thân ta không sao. Nếu không thì ta đã lấy tội mưu hại Trưởng công chúa mà tống ngươi vào lao rồi.”
“Thế thì tốt rồi.” Thẩm Nghi Đường thở phào, cắn răng chịu đựng cơn giận của hắn, cố gắng giải thích, “Yến đại nhân, đây thật sự là sự cố ngoài ý muốn, đan dược đó không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu. Có phải Trưởng công chúa đã uống quá liều một lần không…”
Ánh mắt của Yến Nguyên Chiêu sắc như dao, khiến nàng càng nói càng nhỏ, sợ đến mức nói gì cũng giống như đang đổ thêm dầu vào lửa.
Sau khi nàng im lặng, Yến Nguyên Chiêu thu ánh nhìn lại, chắp tay sau lưng, quay người đi, không nhìn nàng nữa.
Chính sảnh lập tức rơi vào một khoảng lặng chết chóc, đến cả cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Nghi Đường nhìn bóng lưng thẳng tắp và bờ vai khẽ phập phồng của hắn, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Trực giác báo cho nàng biết – nàng xong rồi.
“Ngươi nói cho ta nghe, thế nào mới tính là gây hại?” Yến Nguyên Chiêu bỗng xoay người chất vấn, Thẩm Nghi Đường giật nảy mình.
“Phụ thân ta mất sớm, mẫu thân chịu đả kích quá lớn, tâm trí rối loạn, từng có thời gian tưởng rằng phụ thân vẫn còn sống, suốt ngày gọi tên ông ấy. Chúng ta phải bỏ biết bao tâm sức, mời không biết bao nhiêu đại phu, mới dần dần giúp người tiếp nhận hiện thực, tỉnh táo lại. Vậy mà ngươi lại đưa cho người loại thuốc khiến lòng người mê muội, thần trí lạc lối như vậy! Nhỡ đâu người bị kích thích mà tái phát bệnh cũ, thì còn nghiêm trọng hơn cả vết thương thể xác!”
Sắc mặt Thẩm Nghi Đường tái nhợt.
Yến Nguyên Chiêu nhìn thẳng vào mắt nàng, “Thẩm Nghi Đường, ngươi khiến ta quá thất vọng.”
“Ta…” Hai hàng mi Thẩm Nghi Đường run rẩy, cố nén nước mắt. Ánh mắt sâu như vực thẳm của Yến Nguyên Chiêu rọi thẳng lên người, khiến tim nàng như rơi thẳng xuống đáy cốc.
“Trước đây những chuyện vượt khuôn vượt lễ của ngươi, ta còn nghĩ là chút đùa giỡn giữa đôi bên, nhưng lần này thì thật quá đáng. Nực cười là ta từng thật lòng suy nghĩ muốn cưới ngươi làm thê tử, là ta đã nhìn nhầm người.” Yến Nguyên Chiêu khẽ nở nụ cười tự giễu.
Thẩm Nghi Đường sững sờ đứng tại chỗ.
Yến Nguyên Chiêu cúi người, từng chữ như chém xuống: “Xin ngươi không cần xuất hiện trước mặt ta nữa, càng không được lại gần mẫu thân ta.”
Nói xong câu ấy, vẻ mặt hắn không còn chút cảm xúc, khôi phục phong thái uy nghiêm lạnh lùng của vị ngự sử quyền cao chức trọng, nhấc chân mang giày đen rời đi.
Thẩm Nghi Đường theo bản năng giơ tay nắm lấy tay áo hắn.
Yến Nguyên Chiêu liếc nhìn bàn tay trắng nhỏ bám trên tay áo mình, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Ngài đừng đi!” Thẩm Nghi Đường nắm càng chặt hơn, đôi mắt đầy vẻ đáng thương nhìn hắn.
Yến Nguyên Chiêu không nói gì thêm, mạnh mẽ hất tay nàng ra. Thẩm Nghi Đường bị sức lực của hắn đẩy loạng choạng, ngã ngồi xuống đất, bật tiếng kêu đau, “Yến đại nhân!”
Trước mặt là bóng lưng lạnh lùng cứng rắn, không hề do dự, từng bước rảo nhanh rời khỏi sảnh.
Đêm tối theo cánh cửa mở rộng ùa vào, Thẩm Nghi Đường ngồi dưới đất, đầu óc rối như tơ vò. Trưởng công chúa sao lại đột nhiên ngất đi? Yến Nguyên Chiêu làm sao có thể nói từng định cưới nàng? Rõ ràng hôm đó hắn còn bảo nàng cách kết quả tốt còn xa!
Nếu lời hắn là thật, vậy thì việc nàng đưa đan dược lần này chính là một bước đi sai chí mạng, tự tay phá hỏng hết mọi kế hoạch.
Thẩm Nghi Đường vừa hối hận vừa uất ức, trong lòng rối loạn vô cùng, lại xen cả tủi thân. Nàng vừa chớp mắt, nước mắt lập tức trào ra.
Thẩm Tuyên đứng ngoài thấy Yến Nguyên Chiêu sải bước đi mất, liền vội cùng Tống Chân đi vào.
“A Đường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Chân kinh hãi đỡ lấy Thẩm Nghi Đường đang ngồi dưới đất.
Mấy ngày trước Trưởng công chúa vừa đến mời, hôm nay Yến ngự sử lại đích thân đến tìm, Thẩm Nghi Đường rốt cuộc có chuyện gì với mẫu tử họ?
Thẩm Tuyên thấy khoé mắt Thẩm Nghi Đường ươn ướt, “A Đường, muội… muội khóc à? Là Yến Nguyên Chiêu bắt nạt muội sao?”
Thẩm Nghi Đường lắc đầu, giờ phút này nàng chẳng còn tâm trí nào để nghĩ ra lời dối trá, chỉ còn biết rấm rứt khóc nấc lên.
Thẩm Tuyên quýnh quáng: “Rốt cuộc là chuyện gì, muội nói đi!”
Tống Chân vội đưa khăn tay cho Thẩm Nghi Đường, trừng Thẩm Tuyên một cái, “Đừng hỏi nữa, không thấy A Đường đang đau lòng mà khóc sao.”
Thẩm Nghi Đường quả thực đau lòng, con vịt nấu chín bay mất, người nàng tốn bao công sức câu dẫn thì chạy mất, năm nghìn lượng hoàng kim sắp vào tay cũng theo đó tiêu tan.
Càng nghĩ càng thấy tủi, càng nghĩ càng không cam tâm, nước mắt như dây trân châu đứt đoạn, rơi từng hạt từng hạt.
Thẩm Tuyên và Tống Chân đưa mắt nhìn nhau, đều nghẹn lời.
…
Trăng muộn cong cong, rắc xuống mặt đất một tầng băng sương. Cuộc náo loạn nho nhỏ do Trưởng công chúa ngất xỉu ban ngày đã sớm lắng xuống, đêm ở phủ công chúa lại yên tĩnh và dịu dàng như cũ.
Bạch Vũ rón rén bước vào phòng Yến Nguyên Chiêu, bước chân cực nhẹ nhàng.
Lang quân vì chuyện của Trưởng công chúa mà phiền lòng, sau đó lại tức giận vô cớ cưỡi ngựa rời phủ một mình, lâu lắm mới trở về, trong phòng vẫn để đèn suốt, hiển nhiên là trằn trọc khó ngủ.
Thế nên Bạch Vũ tranh thủ hoàn tất chuyện lang quân giao từ mấy hôm trước, định nhân dịp này mang ra để giúp hắn phân tán chú ý.
Hắn dâng lên mấy trang giấy, “Lang quân, đây là thông tin về Thẩm cô nương mà ngài yêu cầu, tiểu nhân đã tra xong rồi.”
Yến Nguyên Chiêu chẳng buồn liếc mắt, giọng trầm lạnh, “Vứt đi.”
Bạch Vũ ngẩn người, “Hả?”
Yến Nguyên Chiêu nói: “Sau này đừng nhắc đến nàng ta nữa, cứ coi như trên đời này chưa từng có người đó.”
“…Vâng.” Bạch Vũ tuy không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ném xấp giấy vào giỏ đựng bản thảo bên bàn.
Lang quân còn bảo hắn đi tra bát tự Thẩm cô nương, chẳng phải là có ý định cưới nàng làm thê tử ư? Sao đột nhiên lại bảo là thế gian không còn nàng ta?
Yến Nguyên Chiêu chỉ về phía góc phòng, nơi ổ nhỏ của Lê Nhung chất đầy vài con cá đầu to, “Ngươi gói hết đống đồ nàng tặng lại thành bọc, bảo Thu Minh mang đến Thẩm phủ trả.”
Bạch Vũ nghẹn lời, “Những món đó… Lê Nhung rất thích mà…”
“Trong phủ không có nha hoàn sao? Cứ phải trông cậy vào nàng ta?”
Bạch Vũ lập tức im bặt, ngoan ngoãn thu dọn đồ rời đi.
Một đêm trôi qua, trời dần sáng, sắc trời mùa hạ buổi sớm tan dần màu đen dày đặc của rạng đông, chỉ còn lại ánh sáng lam nhạt thanh sơ.
Yến Nguyên Chiêu như thường lệ dậy sớm rửa mặt, thay quan phục, thắt đai lưng, đi giày đen. Hắn không thích có người hầu hạ sát thân, những việc ấy đều tự tay làm. Ra cửa, Bạch Vũ đã dắt ngựa chờ sẵn, hắn phi thân lên ngựa, dọc theo đại lộ phủ sương của kinh thành, nét mặt nghiêm nghị tiến về hoàng cung dự triều.
Thân thể Long Khánh đế mỗi lúc một suy, triều sớm ngày càng kết thúc sớm hơn. Sau buổi chầu, Yến Nguyên Chiêu dùng chút điểm tâm, rồi ghé qua Ngự Sử Đài xử lý vài công vụ trọng yếu, lấy thêm vài quyển hồ sơ mang theo, chưa đến giờ ngọ đã quay về phủ.
Trưởng công chúa hôm qua đã uống thuốc, ngủ một giấc yên lành, tới tận khi mặt trời lên ba sào mới thức, tự cảm thấy thân thể không có gì bất ổn, liền dùng cơm trưa như thường.
Yến Nguyên Chiêu ngồi đối diện, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của bà, “Mẫu thân?”
Trưởng công chúa chậm rãi uống xong một bát cháo gạo trân châu, đặt chiếc thìa vào bát đánh “đinh” một tiếng: “Ta không bệnh, cũng không điên, con không cần giáo huấn ta.”
Yến Nguyên Chiêu đau đầu nói: “Nhi tử không có ý giáo huấn mẫu thân, chỉ là đan dược vốn không phải thứ tốt lành, trong bình vẫn còn một viên, con đã cất đi rồi, sau này mong mẫu thân đừng động tới nữa.”
Trưởng công chúa hừ một tiếng, “Thì ra con đã biết rồi?”
“Chuyện Thẩm cô nương đưa đan dược cho mẫu thân, không khó đoán ra. Mẫu thân không nên giấu con.” Yến Nguyên Chiêu nói.
Trưởng công chúa tùy tiện phản bác lại, “Con qua lại với Thẩm cô nương chẳng phải cũng giấu ta, còn nói cái gì ‘không thể nói’.”
Yến Nguyên Chiêu cười khổ, “Trước kia giấu mẫu thân là vì không muốn quá vội vàng, cũng không muốn người quá kích động. Nhi tử đúng là đã động lòng với nàng, nhưng đó là chuyện trước hôm qua. Tối qua con đã đến Thẩm phủ, nói rõ với nàng rồi, bảo nàng đừng đến gần mẫu tử ta nữa.”
“Cái gì?” Trưởng công chúa đập chiếc thìa lần nữa, “Ta không nghe rõ, con nói lại lần nữa.”
“Con đã nói rõ với Thẩm cô nương, bảo nàng đừng đến gần…”
Trưởng công chúa ngắt lời: “Câu trước cơ!”
Yến Nguyên Chiêu nghiêng đầu, không nói nữa.
***