Chương 2: Lần đầu gặp gỡ
***
Thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn, khi nói chuyện chiếc cằm duyên dáng khẽ nâng lên một chút.
Ánh mắt Yến Nguyên Chiêu lướt qua chiếc khăn đen đang được điểm xuyết vài cánh hoa lê trắng muốt trên đầu nàng. Hắn vốn cho rằng trong vườn có kẻ lén nghe, nên giả vờ vô tình đuổi theo, không ngờ lại là một tiểu cô nương xinh xắn.
Nàng ung dung, không chút sợ sệt, Yến Nguyên Chiêu cũng khó mà trách phạt. Có lẽ chỉ là tò mò lạc lối mà thôi. Chuyện nhỏ này cứ để Bùi Giản ứng phó là được, tên kia vốn rất khéo miệng với nữ nhi.
Quả nhiên, Bùi Giản mỉm cười niềm nở: “Đa tạ tiểu nương tử đã nhắc nhở. Cô nương trông khá lạ mặt, không biết là tiểu thư nhà ai?”
“Phụ thân ta họ Thẩm, hiện làm Thị lang Công bộ, huynh trưởng là Tư trực tại Đại Lý Tự.” Thẩm Nghi Đường nhẹ nhàng đáp.
“Ồ.” Bùi Giản trầm ngâm, “Thẩm thị lang có hai nhi tử, nữ nhi đều đã xuất giá, sao trong phủ vẫn còn một tiểu thư chưa gả?”
Thẩm Nghi Đường đáp: “Ta không lớn lên ở kinh thành, mới được đưa về Thẩm phủ gần đây, bởi thế người ngoài phần lớn không biết.”
“Thì ra là vậy. Thẩm cô nương, tại hạ họ Bùi, là…”
“Bùi thế tử, ta biết ngài,” Thẩm Nghi Đường nói dứt lời, lại nhìn thẳng vào Yến Nguyên Chiêu, “Còn có Yến ngự sử, đại danh của hai vị đã được nghe từ lâu.”
Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu, nhưng khi ánh mắt chạm vào ánh nhìn của nàng thì giữa chân mày lại thoáng cau lại, rất nhẹ nhưng rõ ràng.
Ánh mắt nàng nhìn hắn… quá mức táo bạo, quá mức nóng bỏng.
Tuy Yến Nguyên Chiêu không ham sắc dục, nhưng cũng chẳng phải thiếu niên ngây ngô mới mười mấy tuổi, loại ánh mắt này mang ý gì, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Lại nhớ tới dáng vẻ rình rập lúc nãy của nàng ngoài đình, còn gì là không hiểu?
Tiểu thư Thẩm gia này có ý với hắn.
Khuôn mặt trắng trẻo kia của nàng đang lặng lẽ nhuốm một tầng đỏ ửng, càng xác thực suy đoán của hắn.
Thẩm Nghi Đường cứ thế ngắm nhìn Yến Nguyên Chiêu thật lâu, cũng bởi vì… người này, diện mạo quả thật tuấn tú quá mức. Xương mày như cung, lông mày sắc tựa kiếm, sống mũi cao thẳng, hiếm có hơn cả là yết hầu nhô rõ, cổ dài thon thả, đường nét rõ ràng, khi nói khẽ rung rung.
Nhớ lại các tỷ tỷ ở Xuân Phong Lâu từng nói: loại dung mạo này, khi lên giường đều là anh hùng kiệt xuất.
Chỉ là… vì sao Yến Nguyên Chiêu lại là người chẳng ham hoan lạc chứ? Thật khó hiểu.
Gò má Thẩm Nghi Đường nóng ran, mãi đến khi ánh mắt của Yến Nguyên Chiêu dần lạnh lại, nàng mới biết ý mà thu hồi tầm nhìn.
Nếu sớm biết Yến đại nhân không thích nữ tử mặc nam trang, hôm nay đáng lẽ nên diện váy áo nữ nhi, ít ra cũng để lại ấn tượng đầu tiên tốt đẹp hơn.
Bùi Giản bên cạnh nhận ra Thẩm cô nương đặc biệt chú ý đến Yến Nguyên Chiêu, khẽ sờ mũi cười nói: “Thẩm cô nương thật quá lời rồi, tên tuổi của ta chắc chắn chẳng vang dội bằng Yến đại nhân đâu.”
Chỉ là lời khiêm tốn ngoài mặt mà thôi. Uy danh của Định Viễn Hầu Bùi Hùng, phụ thân của Bùi Giản sớm đã vang dội khắp Đại Chu. Diệt Nam Di, chặn Thiết Cốt, đánh bại Khuyển Nhung, cả đời tung hoành sa trường, công lao vô số. Dù bản thân Bùi Giản giống phần lớn công tử thế gia trong kinh, ham chơi nhàn tản, nuôi chim thả chó, nhưng chỉ riêng cái danh “nhi tử Bùi Hùng” cũng đủ khiến người khác phải ngước nhìn.
“Cả hai vị đều là rồng trong loài người, tiếng tăm vang dội, thực không cần khiêm nhường.” Thẩm Nghi Đường nhanh nhẹn đáp lời khen, ánh mắt vừa chuyển liền phát hiện Yến Nguyên Chiêu vẫn đang… nhìn nàng.
Không, nói nhìn nàng thì không đúng. Đầu hắn hơi nghiêng, ánh mắt vượt qua vai nàng, rơi xuống phía sau, chầm chậm quét qua từ trên xuống dưới.
Sau lưng nàng… chẳng phải là tấm bia đá đầy nét chữ thảo sao?
Yến Nguyên Chiêu… hắn thật sự đang đọc bia đá?
Từ thuở niên thiếu Yến đại nhân đã nhận được ánh mắt đưa tình, khăn tay thơm ngát từ các tiểu thư. Khi ấy, hắn luôn phất tay áo rộng, dứt khoát vung khăn trả lại, nghiêm giọng quở trách người không biết lễ nghi.
Sau này được mẫu thân khuyên răn nhiều lần, hắn mới học cách từ chối uyển chuyển, ôn hòa hơn. Hôm nay, trời xuân rực rỡ, trăm hoa đua nở, hắn cố gắng thu lại tính tình, không vạch trần mà chỉ vờ như chẳng thấy, chuyển hướng sang ngắm bia đá thư pháp.
Nào ngờ, Thẩm cô nương chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi với vẻ đầy nghi hoặc: “Yến đại nhân, sao ngài cứ nhìn tiểu nữ mãi vậy?”
Yến Nguyên Chiêu sững người.
Là hắn quá kín đáo chăng? Hay Thẩm gia tiểu thư này quá chậm hiểu?
Dù có hiểu sai, cũng không nên hỏi ra miệng thẳng thừng như thế!
Cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của Bùi Giản đang nhìn sang, Yến Nguyên Chiêu thu ánh mắt sâu thẳm như mực lại, mặt không đổi sắc nói: “Thẩm cô nương hiểu lầm rồi. Dưới cầu là hoa cam đường nở rộ, tại hạ chỉ đang thưởng hoa mà thôi.”
Thẩm Nghi Đường mỉm cười: “Là lỗi của tiểu nữ, đã chắn tầm ngắm của đại nhân.” Nói rồi, nàng lui sang bên hai bước, vừa hay để lộ toàn bộ tấm bia đá trước mặt hắn.
Yến Nguyên Chiêu ngẩng đầu nhẹ một chút, từ nữ tử đến bia đá, đều bị hắn quét sạch khỏi tầm mắt.
Bùi Giản cười: “Dưới cầu thì có gì đáng ngắm đâu, hoa ở đình lúc nãy còn đẹp hơn nhiều.”
“Đúng vậy.” Yến Nguyên Chiêu gọi: “Tử Tự, không còn sớm nữa, hồi chủ viên thôi.”
Bùi Giản còn chưa kịp đáp, Thẩm Nghi Đường đã tự nhiên tiếp lời: “Tiểu nữ cũng định về chủ viên, nếu tiện đường, không biết có thể cùng đi với hai vị công tử không?”
“Không tiện.” Yến Nguyên Chiêu bình thản đáp, “Nam nữ khác biệt, cùng đường e ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm cô nương.”
Là lo cho danh tiếng của ta, hay là sợ liên lụy danh tiếng chính mình? Thẩm Nghi Đường thầm bĩu môi, nhưng mang vỏ bọc tiểu thư Thẩm gia, cũng không thể lỗ mãng, chỉ đành đứng đó nhìn theo bóng Yến đại nhân xoay người rời đi.
Bùi Giản nhún vai, cười như không: “Thẩm cô nương, xin thứ lỗi. Hắn luôn cũ kỹ như thế đấy. Kinh thành không lớn, lần sau lại gặp.”
Thẩm Nghi Đường mỉm cười gật đầu.
Yến Nguyên Chiêu vừa bước đi được vài bước, lại bất ngờ quay đầu lại.
Ánh mắt Thẩm Nghi Đường sáng lên.
“Thẩm cô nương,” Hắn trầm giọng nói, “Nếu cô nương là người trong Thẩm phủ, phiền ngươi chuyển lời giùm tại hạ đến lệnh huynh Thẩm tư trực, bảo hắn đừng tránh mặt tại hạ nữa. Chuyện công quan trọng, không thể chậm trễ.”
Dứt lời, vạt áo xanh lam khẽ lay, giày đen dẫm lên những cánh hoa rơi lác đác, hắn thật sự rời đi.
Một câu cuối cùng kia của Yến Nguyên Chiêu khiến Thẩm Nghi Đường mất mấy nhịp mới hoàn hồn. Nàng ngồi bệt lên tấm bia đá, hai chân đung đưa không chạm đất, lẩm bẩm: “Tiểu Đào, có phải… ta đã làm hỏng rồi không?”
Tiểu Đào cụp mắt gật đầu: “Từ lúc cô nương chạy tới dưới đình nghe lén, đã bắt đầu hỏng rồi.”
……
Từ Nghĩa Viên trở về Thẩm phủ chưa bao lâu, Tống thị đã đến thăm nàng.
Phu nhân của Thẩm Chấp Nhu là Vệ thị đã qua đời hai năm trước, theo luật Đại Chu, trong vòng ba năm sau khi thê tử mất không được tái hôn, vì thế vị trí chủ mẫu Thẩm phủ hiện còn bỏ trống, tạm thời do Tống Chân, thê tử của trưởng tử Thẩm Tuyên quản lý nội vụ.
Tống Chân tuổi chưa tròn ba mươi, đã quản lý Thẩm phủ đâu vào đấy, chu đáo gọn gàng, đối với Thẩm Nghi Đường lại càng quan tâm săn sóc, là một người tẩu tử hiếm có.
Hai nữ nhi của Vệ thị đều đã xuất giá, để lại cả một dãy hậu viện trống không người ở, Tống Chân hào phóng giao toàn bộ cho Thẩm Nghi Đường sử dụng. Thấy bên cạnh nàng chỉ có một mình Tiểu Đào hầu hạ, bèn từ bà tử mua thêm một nha đầu lanh lợi, lại điều thêm một đứa tôi tớ làm việc nặng trong phủ, giao cả cho nàng.
Tống Chân còn lo nàng vừa đến phủ sẽ cảm thấy cô đơn, ngày nào cũng đích thân tới thăm hỏi, trò chuyện với nàng thật lâu.
Ban đầu Thẩm Nghi Đường lo sợ Tống Chân sẽ hỏi chuyện quá khứ của mình, lỡ sơ suất là sẽ lộ tẩy, nhưng Tống Chân hầu như chẳng nhắc gì đến cuộc sống trong đạo quán của nàng, chỉ mải miết kể về những kiểu trang phục, trang điểm và kiểu tóc đang thịnh hành của các tiểu thư Kinh thành, lại kể mấy chuyện thú vị trong các gia đình quan văn khiến nàng bật cười, cho nên hai người ở chung rất nhẹ nhàng.
“Muội thấy sao? Hoa ở Nghĩa Viên có đẹp không?” Tống Chân hỏi.
“Rất đẹp, mẫu đơn và hải đường đều rực rỡ vô cùng. Muội còn đặc biệt bẻ một cành hải đường mang về cài tóc cho A tẩu nữa đó.” Thẩm Nghi Đường nhận lấy cành hoa phớt hồng từ tay nha đầu, tự tay cài lên búi tóc cho Tống Chân.
Tống Chân soi gương đồng, giả vờ trách nàng, “Muội đó, đi ngắm hoa mà còn nhớ đến A tẩu.”
“A tẩu đối xử tốt với muội như vậy, muội làm gì cũng sẽ nghĩ đến A tẩu chứ.”
Tống Chân vuốt cành hoa bên tóc, nét cười rạng rỡ. Phu quân nàng trước khi đưa muội muội về phủ đã dặn dò kỹ lưỡng, nói rằng Nghi Đường sống trong đạo quán khổ sở bao năm, rất không dễ dàng, dặn nàng phải chăm sóc chu đáo. Vì thế chuyện gì nàng cũng để tâm, không ngờ Thẩm Nghi Đường lại là người hoạt bát, miệng ngọt hay cười, sau mấy ngày tiếp xúc, nàng càng thêm yêu quý cô em chồng mới gặp này.
“Ngoài hoa ra, còn thấy gì nữa không?”
Thẩm Nghi Đường hiểu ý, Tống Chân đang hỏi có để mắt đến lang quân nào không.
Hôn nhân Đại Chu chú trọng phụ mẫu đặt đâu ngồi đó, nhưng cũng không hẳn là mù quáng, phần lớn các nam thanh nữ tú trước khi được bà mối đến nhà dạm hỏi, đều đã có cơ hội “nhìn trúng” nhau từ trước trong các buổi yến tiệc hay buổi dạo xuân.
Trước lúc ra ngoài, nàng cũng đã nói rõ chuyện này với Tống Chân.
Thẩm Nghi Đường đã sớm có chuẩn bị, “Còn gặp được rất nhiều tiểu nương xinh đẹp, vườn rộng quá, muội và Tiểu Đào đi dạo bị lạc đường, may mắn gặp hai vị lang quân chỉ lối giúp…”
Tống Chân vội hỏi, “Lang quân nhà ai vậy?”
“Một vị là Ngự sử của phủ công chúa, Yến đại nhân, một vị là phủ Thế tử Định Viễn hầu, Bùi công tử.”
Tống Chân khẽ bĩu môi, “Đều là những lựa chọn tệ nhất để làm phu quân, sao lại gặp phải hai người đó chứ.”
Thẩm Nghi Đường nói: “Muội có nghe nói Bùi thế tử là người phong lưu, nhưng tại sao nói Yến đại nhân cũng là lựa chọn tệ?”
Tống Chân bèn mở lời, phần lớn là những gì Tiểu Đào đã báo lại, nhưng cũng có vài chỗ khác biệt.
“Yến Nguyên Chiêu là một trong số ít người có tài trong tông thất, tiểu nương muốn gả cho hắn không đếm xuể. Hắn từng vài lần định thân nhưng không thành, vì căn bản hắn chẳng muốn cưới. Thậm chí còn từng từ chối cả nữ nhi chính thất phủ Tể tướng. Chuyện này cho thấy, hoặc là mắt hắn quá cao, hoặc là…” Tống Chân đỏ mặt, vội vàng nói, “Có bệnh kín.”
Thẩm Nghi Đường thầm nghĩ, hẳn là vế trước.
“Hắn làm việc lạnh lùng nghiêm khắc, không dễ chung sống. A tẩu là người từng trải, hiểu rõ nhất việc chọn phu quân phải chọn người tính tình hòa nhã, hiểu phong nhã, như A huynh của muội vậy…” Nói đến đây mặt Tống Chân lại đỏ thêm một tầng, “Gả cho Yến Nguyên Chiêu làm thê tử, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu lạnh nhạt.”
“Huống chi, mẫu thân hắn là công chúa, chỉ riêng chuyện hầu hạ bà bà ở nhà dân thường đã khó, huống hồ lại là Minh Xương Trưởng công chúa, danh tiếng vang vọng khắp nơi.”
“Thẩm phủ ta không trèo cao nổi với hắn, cũng chẳng thiết gì. Nghi Đường, muội đừng có bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc đấy.” Tống Chân nhẹ nhàng dặn dò.
“A tẩu, muội hiểu mà.” Thẩm Nghi Đường cầm trong tay một đóa hải đường nho nhỏ, “Còn một chuyện nữa, lúc đó muội có khai tên họ với Yến đại nhân, ngài ấy bảo muội chuyển lời đến A huynh. A huynh bận việc không gặp được, phiền A tẩu giúp muội nói lại.”
Nàng thuật lại nguyên văn lời nhắn của Yến đại nhân, sắc mặt Tống Chân liền trở nên khó coi.
Thẩm Nghi Đường hỏi: “Chẳng lẽ giữa A huynh và Yến đại nhân có hiềm khích gì sao?”
“Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài thường cùng hợp tác điều tra án, A huynh muội và Yến Nguyên Chiêu từng nhiều lần làm việc chung. Mấy hôm trước, A huynh vi hành đến một sòng bạc tên Kim Ngọc Các ở Cư Thắng Phường để điều tra vụ án, bị Yến Nguyên Chiêu bắt gặp. A huynh không muốn dây dưa với hắn, tránh mặt không gặp, thế mà hắn lại cho rằng A huynh lén lút, còn nói gì mà làm lỡ việc công… Mấy lời đó đừng nhắn lại cho A huynh, tránh cho thêm bực bội.” Tống Chân tức tối nói.
Đại Chu cho phép mở sòng bạc, nhưng nghiêm cấm quan viên đánh bạc.
Thẩm Nghi Đường gật đầu, “Đúng vậy, Yến đại nhân không nên suy đoán hồ đồ. Cho dù A huynh thật sự có đánh bạc, thì cũng là vì phá án mà giả bộ, hoàn toàn có thể thông cảm.”
“Chính là vậy.”
“Có điều những sòng lớn như Kim Ngọc Các, vào cửa là phải kiểm tra tài sản, còn phải nộp lệ phí vào cửa rất cao, số tiền khởi đầu để đánh bạc còn cao bằng tổng bổng lộc vài năm của A huynh, nha môn chắc chắn sẽ không hoàn tiền, A huynh đúng là dốc lòng phá án, không tiếc công sức.”
Tống Chân sững sờ, “Vào sòng bạc phải tốn nhiều tiền thế sao? Nghi Đường, sao muội biết mấy chuyện đó?”
“Muội cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Sòng càng lớn thì đặt ra yêu cầu càng cao, tiêu nhiều cũng là để thắng lớn mà.” Thẩm Nghi Đường đáp.
Tống Chân đối xử với nàng rất tử tế, bất kể Thẩm Tuyên có thật sự đánh bạc hay không, thắng hay thua, Thẩm Nghi Đường đều thấy nên nhắc nhở A tẩu đang quản lý trong phủ một tiếng.
Tống Chân im lặng hồi lâu, rồi chuyển sang vài câu chuyện phiếm khác, sau đó vội vàng cáo từ.
***