Mộng hồi Tây Châu – Chương 233

Chương 233: Quán Nguyệt Sà (8)

***

Một khoảnh khắc dường như dài đằng đẵng cả trăm năm, âm thanh huyên náo bốn bề tựa hồ đều trôi xa, chỉ còn lại tiếng tim đập “thình thịch” của chính nàng.

Sau đó xung quanh thực sự tĩnh lặng hẳn, những tiếng hò hét lác đác như đốm lửa tàn dần tắt ngấm, tất cả mọi người đều nín thở. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 232

Chương 232: Quán Nguyệt Sà (7)

***

Hải Triều đếm đi đếm lại ba lần một trăm viên ngọc đổi bằng việc thế chấp cánh tay trái, cẩn thận bỏ vào túi vải, nắm chặt trong tay rồi lách người ra khỏi đám đông. Vừa ra đến nơi lại thấy Thanh Hà công chúa đang đứng đó, hai tay lồng trong tay áo, cười với nàng một cách đầy quái gở.

Hải Triều cảm thấy hơi khó chịu. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 231

Chương 231: Quán Nguyệt Sà (6)

***

Thanh Hà công chúa sống trong nhung lụa, sức lực tất nhiên chẳng đáng nhắc tới, mới chạy được vài bước đã thở hổn hển. Vốn là nàng ta kéo Hải Triều chạy, lúc này lại như một cái bao tải nặng trịch treo trên cánh tay Hải Triều, mặc cho Hải Triều kéo lê về phía trước.

Hải Triều quay đầu nhìn lại, thấy hắn vẫn bưng hai bát tô, thong thả bước tới, chẳng hề có chút vẻ gì là vội vã, nhưng khoảng cách giữa hai bên lại đang dần thu hẹp. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 230

Chương 230: Quán Nguyệt Sà (5)

***

Giọng điệu “Lương Dạ” nói chuyện với công chúa cũng lạnh nhạt, nhưng sự quen thuộc và dung túng ẩn trong đó, Hải Triều lại quá đỗi thân quen.

Không, không phải Lương Dạ, là Bùi Diệp. Trước mắt nàng vẫn chưa thể xác định họ có phải là cùng một người hay không, mặc dù từ vóc dáng đến hơi thở, cho đến đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ kia, đều quá đỗi giống Lương Dạ. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 228

Chương 228: Quán Nguyệt Sa (3)

***

Không đợi Lục Uyển Anh và Trình Hàn Lân trả lời, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Người lên thuyền không được chần chừ, mau chóng đến tầng của mình, ai không trở về vị trí trước khi khởi hành, chết.”

Hải Triều vội thúc giục họ, Lục Uyển Anh quyến luyến nắm lấy tay Hải Triều: “Chia ra rồi, muội phải làm sao?” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 226

Chương 226: Quán Nguyệt Sà (1)

***

Sau sự kinh ngạc ban đầu, A Cốc liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, mím môi chau mày, gương mặt vốn luôn mang ý cười bỗng trở nên kiên nghị lạnh lùng, cứng rắn như đồng đúc.

Hắn im lặng một lúc, rồi nói với Hải Triều: “Theo ta lại đây, ta có lời muốn nói với muội.” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 225

Chương 225: Thành Liêm Châu (2)

***

Hôn sự tuy là do Hải Triều nói ra, nhưng vừa nghe hai chữ “sính lễ”, mặt nàng vẫn nóng bừng, bước thẳng vào trong tiệm.

Chủ tiệm trạc bốn mươi, nhìn tướng mạo thì là người Nam Man. Trong tiệm chẳng có mấy khách, ông ngồi tựa trên chiếc ghế mây kê ngoài cửa, khoanh tay lim dim tắm nắng. Khi ngầng đầu liếc Hải Triều và Lương Dạ, ánh mắt dừng lại trên con dao lấy ngọc đeo bên hông nàng, lập tức ngồi thẳng dậy: “Tiểu nương tử, thanh bảo đao này của cô có thể cho ta xem thử được không?” Continue reading