Kiếm Các văn linh – Chương 130

Chương 130

***

Buổi sớm tinh mơ, sương lạnh giữa ngày đông giá vẫn chưa tan hết, lấy học cung làm trung tâm, bốn phương tám hướng xung quanh đã dựng lên tổng cộng mười sáu võ đài.

Chu Mãn, Kim Bất Hoán vừa từ Đông xá bước ra hội hợp mặt với Nê Bồ Tát, thì trông thấy ngoài kia người đông như nước, đâu đâu cũng là tu sĩ đến xem Kiếm Thí. Còn những tu sĩ dự thi thì đều tụ tập ở quảng trường rộng lớn ngay trước học cung, nhìn về hướng tây là có thể thấy rõ bức vách kiếm cao ngất kia. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 129

Chương 129

***

Sáng sớm Chu Mãn đã lên đỉnh kiếm các, mãi đến ngày hôm sau vẫn chưa xuống.

Trong khi đó, học cung lại náo nhiệt vô cùng.

Không chỉ tu sĩ các tông môn lớn từ Lục Châu Nhất Quốc đã đến, mà các học tử của Tề Châu Ký Hạ Học Cung, Thần Đô Y Xuyên Thư Viện, và Trung Châu Nhạc Lộc Thư Viện cũng đã tề tựu đông đủ. Ngoại trừ đám thế gia tử đệ ở Y Xuyên Thư Viện có phần tự cao tự phụ, thì hai nơi còn lại đều nhanh chóng hòa hợp thân thiết với bên này của Kiếm Môn Học Cung. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 128

Chương 128

***

Ngoài ngươi ra, còn ai dám mang họ Vương?!

Khi nói câu ấy, khóe môi nàng khẽ cong lên một độ cung mơ hồ, thoạt nhìn quả thật chỉ như một lời đùa cợt, nhưng vì Vương Thứ đứng quá gần, đến mức có thể rõ ràng nhìn thấy chút huyết tinh đáy mắt nàng…

Lời nói thốt ra bằng giọng điệu như vậy, thường lại chính là sự thật. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 127

Chương 127

***

Thế nào gọi là mắng người mà không cần đến lời lẽ thô tục?

Hai chữ “khiêu khích” gần như viết rõ rành rành trên khuôn mặt nàng, không hề che giấu!

Trước đó nàng bất ngờ ra tay đã khiến mọi người giật mình, giờ lại buông ra câu này, dù là những kẻ trước nay chưa từng nghe danh nàng cũng lập tức bừng tỉnh. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 125

Chương 125

***

Một nơi như Bạch Đế Thành, trong thiên hạ có vị tu sĩ nào lại không muốn tận mắt chiêm ngưỡng chứ? Huống hồ, Vương Thứ cũng chỉ là muốn tham gia Kiếm đài Xuân thí, thử sức một phen, thật sự chẳng có gì đáng để người ta nghi ngờ.

Ngược lại, Chu Mãn và Kim Bất Hoán nghe xong thì trong lòng đều nghĩ: Tâm nguyện này nhạt nhẽo quá đi mất. Muốn nằm trong mười người đứng đầu của Xuân Thí, chỉ “thử” thì chẳng được gì, phải có khao khát chiến thắng mãnh liệt mới được. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 124

Chương 124

***

Chu Mãn cúi đầu, đầu ngón tay khẽ chạm lên môi, mắt nhìn hắn rồi bỗng cất lời: “Trong lòng bàn tay ngươi có mồ hôi. Trong phòng còn có trận pháp cách âm, sao lại căng thẳng đến vậy?”

Kim Bất Hoán thấy động tác ấy, thân hình thoáng khựng lại.

Nhưng rồi hắn vội dời ánh mắt, hai tay chắp sau lưng, ngón tay siết lại trong lòng bàn tay, đáp: “Vội quá nên quên mất thôi.” Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 123

Chương 123

***

Trong Nhược Ngu đường, bỗng chốc yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng giọt nước nhỏ xuống từ chiếc đồng hồ nước ở góc tường.

Đừng nói người khác, ngay cả Vi Huyền cũng hoàn toàn không ngờ tới. Từ sau vụ hạ độc trong học cung lần trước, Vương Thứ vì Chu Mãn mà phá lệ can dự một phen vào chuyện của Vương thị, ông đã biết hắn đối với Chu Mãn mang theo vài phần đặc biệt. Nhưng vốn dĩ hắn là người tính tình luôn ẩn nhẫn, nội tâm không dễ bộc lộ ra trước mặt người khác, lần này lại có thể thẳng thắn quang minh chính đại đến thế… Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 122

Chương 122

***

Nói xong lời này, Tống Lan Chân bước thẳng qua bên người Chu Mãn, chẳng buồn ngoái lại một cái, dáng vẻ tựa đóa lan thanh nhã tịch mịch, chẳng mấy chốc đã đi xa.

Chu Mãn đứng nguyên tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới chợt nhớ ra: “Khổ Hải Đạo, phụ thân của Vương Cáo, tức là Vương Kính?” Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 121

Chương 121

***

Rời khỏi Kiếm Các đã là cuối giờ Tỵ, mặt trời lạnh lẽo treo lơ lửng giữa trời. Ở bên ngoài, thủ tọa, trưởng lão cùng các phu tử đã chờ từ lâu, ai nấy đều dồn ánh mắt hoặc hiếu kỳ hoặc thăm dò về phía Chu Mãn, hẳn là đang suy đoán rốt cuộc có chuyện gì mà Vọng Đế lại cùng nàng trò chuyện lâu đến thế.

Thế nhưng Chu Mãn chỉ khẽ gật đầu với họ rồi bước đi, rồi quay sang nói với Kim Bất Hoán và Vương Thứ: “Đi thôi.” Continue reading