Kiếm Các văn linh – Chương 10

Chương 10

***

Một lúc lâu, Kim Bất Hoán bỗng dâng lên cảm giác ngẩn ngơ khó tả trong lòng, không nhịn được mà nghĩ: Lúc nàng hỏi “Ngươi không quay lại nhìn thử xem ta trông thế nào à”, hắn lẽ ra nên bất chấp mà quay đầu lại mới phải.

Hắn đứng thật lâu trên sườn núi, mãi sau mới quay trở lại Giáp Kim Cốc.

Dòng suối đã nhuộm sắc máu, những tu sĩ đồng hành đều ngã rạp rải rác khắp nơi trong cốc, Trần Tự vẫn nằm tại chỗ cũ, thương thế quá nặng, chưa tỉnh lại.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 9

Chương 9

***

Đều chơi cung tiễn, ai lại không nhận ra?

Ý đồ của Trần Tự quá rõ ràng, chẳng qua là muốn “dẫn rắn ra khỏi hang” mà thôi.

Chu Mãn hiểu điều đó hơn ai hết, không cần quay đầu cũng biết sau lưng đã có sát cơ khóa chặt lấy mình. Thế nhưng nàng không hề nóng vội, chỉ yên lặng dựa vào tảng đá lớn, lặng lẽ gác tên lên dây, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía dưới.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 8

Chương 8

***

Giáp Kim Cốc nằm cách Tiểu Kiếm thành cổ bốn mươi dặm về phía tây, được hai ngọn núi vây quanh, hình thế tựa móng ngựa. Ở cửa cốc có một dòng suối nhỏ uốn lượn theo thế núi đổ xuống, cuốn trôi lớp đá đỏ vàng trong cốc, ban ngày nhìn vào, tựa như một dải lụa vàng rực rỡ.

Chỉ là hiện giờ đêm tối đã buông, trăng sao đều ẩn mình, cảnh ấy tự nhiên chẳng thể thấy được.

Có điều ở cuối dòng suối, mặt nước trong một vũng sâu lại lấp lánh vài luồng sáng xanh nhàn nhạt, lúc thì tản ra như đàn cá bơi lội, khi lại tụ lại như rắn dài uốn lượn.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 7

Chương 7

***

Vì Bích Ngọc Tủy, Chu Mãn càng thêm dụng tâm tu luyện.

Bởi lẽ Nghệ Thần Quyết ngoài tâm pháp ra còn có cung pháp, so với những công pháp chỉ chú trọng nội lực như Thần Chiếu Kinh, thì nó còn thêm phần tu luyện về mắt, tay và tâm.

Ấy là vì người cầm cung có ba thứ không bắn: Mắt không sáng thì không bắn, tay không vững thì không bắn, tâm không tĩnh thì không bắn.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 6

Chương 6

***

Thấy Kim Bất Hoán mãi không lên tiếng, thanh niên áo tím bên cạnh cất giọng hờ hững:
“Diệt cỏ không trừ tận gốc, ắt để lại họa về sau. Theo ta thấy, giết quách đi cho xong.”

Kim Bất Hoán nghe vậy cuối cùng cũng có phản ứng, nhẹ nhàng nói: “Không cần giết.”

Thanh niên áo tím lập tức cau mày, rõ ràng không đồng tình, thậm chí còn có phần vô lễ: “Ngươi thật đúng là chán sống.”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 5

Chương 5

***

Năm đó, khi trốn chạy khỏi sự truy sát ráo riết của Vương thị, Chu Mãn thường hay trú thân ở những nơi như thế này, nay quay lại có cảm giác như về đến nhà, vô cùng thong dong tự tại.

Mặt đường trải một lớp bùn đen, không rõ vốn dĩ nơi này đã vậy, hay là do năm này tháng nọ, đám phàm nhân lê bước mà dẫm nát tích tụ nên.

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 3

Chương 3

***

Một nhóm người đã đợi ngoài nhà tranh rất lâu, nhưng vẫn không thấy ai trở về.

Lão giả tay chống gậy mây không khỏi cau mày.

Nam tử ăn mặc quý phú bên cạnh, họ Khổng tên Vô Lộc, là một quản sự của Nhược Ngu Đường, một nhánh thế lực của nhà họ Vương ở Thần Đô tại Thục Châu. Sợ đại nhân vật đợi lâu mất kiên nhẫn, hắn vội nói: “Tiểu cô nương vừa rồi đi lên núi, chắc là để viếng mộ mẫu thân. Mẫu thân nàng ta mới mất, có lẽ vì quá đau lòng nên chưa muốn xuống ngay…”

Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 1

Chương 1

***

Giữa đêm khuya khoắt, vầng trăng tròn cô độc treo lơ lửng trên cao.

Vách núi dựng đứng nhuốm đen, in đầy dấu kiếm chém đâm; khe sâu u ám cuộn chảy dòng máu đục ngầu; trên đỉnh Ngọc Hoàng cao chín nghìn trượng, tiên cung đạo quán từng lơ lửng giữa mây trời nay đã đổ nát, chỉ còn vách tường gãy vụn, gạch đá hoang tàn…

Khắp núi rải rác thi thể môn nhân, chết thảm dưới trời sao.

Continue reading