Chương 41
***
Ngay từ đầu, Tạ Uẩn đã lừa nàng, đôi mắt hắn đột ngột mở ra trong rừng tùng là bằng chứng không thể chối cãi cho tất cả.
Trương Tĩnh Hàm cảm thấy mình giống như một trò cười, nàng cứ ngỡ mình đã làm một việc thiện, nào ngờ đó chỉ là khởi đầu cho màn đùa bỡn của hắn.
Sau đó, hắn giả vờ mất trí, giả vờ hòa nhã lừa gạt nàng, giễu cợt nàng, thao túng nàng, mọi thứ đều diễn ra trơn tru như lẽ dĩ nhiên. Ngay cả khi nàng vạch trần sự thật, trên mặt hắn vẫn không hề có lấy một chút hổ thẹn.
Ơn cứu mạng của nàng, hắn có từng thực sự để trong lòng không?
“Công Thừa tiên sinh, được người cứu mà lại lấy lừa dối để đáp lại, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt đối đãi, đó là bản tính lạnh lùng vô tình.”
“Ta chỉ từ chối rời thôn Tây Sơn cùng với quý nhân, thế mà hắn lại đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, khiến ta trở thành cái gai trong mắt dân làng, thậm chí còn lợi dụng thân thế của ta để ép ta cúi đầu trước hắn, thủ đoạn thật quá độc ác.” Trương Tĩnh Hàm hết sức chân thành nhìn Công Thừa Việt đối diện, đứng trên tảng đá cao, nói với hắn câu cuối cùng.
“Ta chúc quý nhân và Công Thừa tiên sinh tung cánh bay cao, lập chí lớn, dựng nghiệp vĩ đại. Còn ta, một nữ tử hết sức bình phàm, xin hãy để ta tiếp tục lặng lẽ sống cuộc sống của riêng mình.”
Lời vừa dứt, nàng nhảy xuống khỏi tảng đá, chỉnh lại chiếc áo váy vải thô trên người, rồi bước dọc theo dòng suối rời đi.
Trong dòng suối nhỏ, mực nước đen đã hoàn toàn bị hòa tan, chỉ trong chốc lát dòng nước lại trở nên trong vắt, có vài chú cá con vẫy đuôi bơi lội, nhìn rõ mồn một.
Công Thừa Việt nhìn theo bóng dáng nữ tử thôn dã ấy dần hòa vào rừng núi, cho đến khi biến mất không còn thấy nữa.
Hắn làm bộ phủi bụi trên ống tay áo, giọng điệu đầy phiền não, “Giờ thì phải làm sao đây? Những lời nàng nói ta lại chẳng thể phản bác, đành phải nghĩ cách giải thích với Tạ Uẩn thôi.”
“Lời nàng tuyệt nhiên không thể lặp lại, chẳng bằng nói thôn nữ đó gan quá nhỏ, trong lòng có tình ý với Tạ công sứ, nhưng lại không dám rời xa ngôi làng mình đã lớn lên từ nhỏ.”
Công Thừa Việt vừa gật gù vừa thong thả bước xuống khỏi tảng đá, cúi người nhặt chiếc quạt lông yêu quý của mình.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào chiếc quạt, một bóng đen khiến da đầu tê dại bỗng lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.
Lòng Công Thừa Việt chợt trĩu nặng, lập tức buông quạt, thấp giọng gọi, “Thất Lang.”
Sắc mặt Tạ Uẩn không chút biểu cảm.
*
“Chít, chít.”
Trên đường về nhà, một con chim nhỏ toàn thân lông vàng bay sà xuống trên đỉnh đầu Trương Tĩnh Hàm, ríu rít không ngừng.
Nàng nhận ra đó là hoàng anh, nàng bèn áy náy “chít” lại một tiếng, “Xin lỗi nhé hoàng anh, mấy hôm nay ta không ở nhà. Ngươi chờ thêm chút nữa, ta sẽ sớm quay lại thôi.”
“Đến lúc đó, ta sẽ nhận lấy con sâu của ngươi.”
Hoàng anh đáp xuống lòng bàn tay nàng, Trương Tĩnh Hàm vui vẻ vuốt ve bộ lông của nó, miệng lẩm bẩm một mình.
“Không biết con khỉ con nhìn thấy cái gì mà kêu la om sòm, đừng nói là đã gây cháy rừng, hay là…” Giọng nàng chậm lại, thực ra hôm trước khỉ con đã kêu lên như thế bởi vì có người nhận lễ bồi tội của nó rồi mà vẫn nhỏ nhen lấy cành cây đâm nó trả thù.
Nhưng Tạ Uẩn quả thực đã lên xe ngựa rời đi, dân làng ai nấy đều xác nhận, chắc hẳn không thể sai.
Nàng cố gắng đè nén chút bất an trong lòng, tiếp tục bước đi. Hoàng anh vỗ cánh bay khỏi tay nàng, để lại một chiếc lông mỏng màu vàng rơi xuống.
Trương Tĩnh Hàm nhặt chiếc lông lên, rồi vô cùng may mắn phát hiện ra một ổ trứng vịt trời màu xanh lục.
Không bắt được cá, trứng vịt trời cũng đâu tệ, nàng hí hửng ôm cả chục quả trứng, mang vào nhà cậu đặt trong bếp.
“Nếu ta không tránh xa hắn, trái lại còn vì sự lạnh lùng cùng độc ác của hắn mà đem lòng yêu thích, thì ta mới thật sự ngu ngốc biết chừng nào. Mắt mù, lòng mù, làm sao có thể có kết cục tốt đẹp?”
Bữa tối, nàng và Xuân Nhi, Hạ Nhi cùng mọi người đều được ăn trứng vịt trời nướng thơm lừng.
“Đại tỷ, vị Công Thừa tiên sinh đó khi nào mới rời đi?” Xuân Nhi tò mò hỏi.
Cậu mợ và mọi người đều nhìn sang, Trương Tĩnh Hàm bình thản đáp: “Ngày mai, hoặc ngày kia, quý nhân đều đã đi rồi, hắn là mưu sĩ sao lại nán lại nơi này.”
“Quý nhân… hình như quay lại rồi. A Báo nói, buổi chiều quý nhân chặn hắn lại, hỏi về chiếc xe đẩy.”
Trương Song Hổ nhíu mày, dặn dò cháu gái tạm thời đừng nghĩ đến chuyện dọn về nhà cũ nữa, có lẽ quý nhân còn định lưu lại vài ngày.
Trương Tĩnh Hàm lơ đãng gật đầu, vậy ra tiếng khỉ con kêu la thật sự là vì Tạ Uẩn? Nghĩ đến thời điểm tiếng kêu vang lên, nàng siết chặt đôi đũa gỗ trong tay.
Công Thừa Việt là người thông minh, chắc hắn biết điều gì nên nói, điều gì phải giữ kín.
Nhưng dù như thế, lòng nàng vẫn thấp thỏm, chẳng thấy yên ổn.
Cuối cùng, nàng đưa ra quyết định. Hôm sau, khi trời chưa sáng, nàng nhẹ nhàng rút tay mình khỏi cánh tay Xuân Nhi, mang theo cung tên, dây mây, dược thảo và túi nước, đi thẳng vào rừng sâu.
Nàng định ở lại trong núi, để giảm tối đa cơ hội chạm mặt Tạ Uẩn.
Trương Tĩnh Hàm đi bộ hơn nửa canh giờ lên núi, đến thung lũng nơi nàng từng lấy mật ong, chỗ này kín đáo, ngoài nàng ra hầu như không có ai lui tới.
Hôm nay thời tiết dễ chịu, gió núi mát rượi thổi đến, vô cùng thoải mái.
Nàng ăn vài quả dại và một cái bánh mạch, lúc làm lúc nghỉ, nửa ngày trôi qua đã thu được không ít, nhưng nàng không vội trở về mà dùng dây mây đan một chiếc xích đu thô sơ buộc lên cây.
Đốt hương ngải đuổi côn trùng, rắc thêm thuốc bột, Trương Tĩnh Hàm dựa vào xích đu, lặng lẽ ngắm bầu trời xanh biếc và dãy núi trập trùng phía xa.
Đung đưa một lúc, nàng thiếp đi.
Tiếng cười trầm thấp, quỷ mị vang bên tai. Nàng ngủ rất sâu, nét mặt thả lỏng, dường như đang chìm trong mộng đẹp yên bình.
Chẳng mấy chốc, dây mây xanh siết chặt như đang chịu một sức nặng khó tưởng, in vết sâu vào thân cây cứng cáp.
May thay, dây mây và cây cối ở núi Dương đều đã sinh trưởng mấy chục năm, dù gánh nặng lớn cũng không gãy, mà bền bỉ che chở cho người vẫn luôn thân thiết với chúng.
Trong cơn mơ màng, má nàng như được một bàn tay lớn đỡ lấy, rồi đặt lên đôi chân rắn chắc.
Một cơn gió núi thổi qua, thung lũng yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng gió.
Mấy ngón tay thon dài khẽ vén lọn tóc bị gió thổi bay, sợi tóc mềm mại trượt xuống, còn ngón tay thì lướt từ má xuống mũi chỗ có nốt ruồi nhạt, rồi tới đôi môi tự nhiên, xuống cằm nhỏ cứng cỏi, cuối cùng là cổ mảnh mai.
Ngón tay dừng lại, lạnh lùng cảm nhận nhịp đập dưới cổ nàng, chỉ cần hơi siết lại thêm một chút lực mạch đập sẽ ngừng, và nàng sẽ không bao giờ thở thêm lần nữa.
Hắn bật cười lần nữa, giết một người đang ngủ say như nàng chẳng có gì khó.
Thấy không, thật dễ dàng.
Hắn là kẻ trời sinh lạnh lùng, thủ đoạn tàn độc, vậy để lại cho nàng một trải nghiệm sâu sắc chẳng phải là điều hợp lý lắm sao?
Giá như ngay từ đầu nàng đừng cứu hắn hoặc sau khi cứu hắn thì tránh xa, đằng này lại cố ý tỏ vẻ quyến rũ, phô bày nhan sắc, đạt được mục đích rồi thì hối hận, buông câu rằng “sẽ không bao giờ thích”.
Ha, hắn đã nói với nàng biết bao lần, đừng hối hận, đừng hối hận!
Khi ánh mắt đen như mực của hắn đã phủ đầy tơ máu đỏ sẫm, nàng khẽ ho một tiếng, như khó thở.
Tay Tạ Uẩn khựng lại, cúi đầu lạnh lùng nhìn nữ tử đang gối đầu trên chân hắn, những ngón tay rời khỏi cổ nàng, siết chặt lấy cằm nàng.
Nàng không tỉnh lại, nhưng cơ thể gặp hiểm nguy thì hàng mi lại vô thức run rẩy, như đang vùng vẫy với chính mình.
Nhưng vô ích.
“A Hàm, có ai từng nói với nàng không, đừng bao giờ khơi dậy sự hiếu thắng của một người. Thích chỉ là chút tình cảm thoáng qua, vài ba ngày là nhạt, thế mà nàng lại khăng khăng rằng không bao giờ!”
Tạ Uẩn lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn nàng tối tăm, rợn người. Một ngày nào đó hắn sẽ khiến nàng hối hận đến mức muốn nuốt ngược những lời ấy về.
“A Hàm, rồi nàng sẽ hối hận.”
Xưa nay chưa từng có ai sau khi chà đạp hắn mà vẫn có thể bình yên vô sự. Thực ra sự tàn độc thật sự của hắn vẫn chưa thực sự phơi bày trước mặt nàng.
“Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ hiểu rõ thôi.”
Tạ Uẩn hạ giọng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của nàng, ánh mắt lạnh lẽo kết hợp với giọng nói dịu dàng ấy tạo nên một sự cân bằng kỳ dị và quái lạ.
“Tốt nhất là nên ngoan ngoãn.”
*
Một chiếc chân lông vỗ mạnh vào mặt Trương Tĩnh Hàm, nàng tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, cảm thấy lưng mỏi và eo đau nhức.
“Tiểu Ly, may nhờ ngươi gọi ta dậy, ngủ thêm chút nữa khéo xương cốt ta vỡ vụn rồi.”
Cằm nàng đau âm ỉ, nàng cẩn thận xoa xoa, vô cùng bực bội.
Đúng là nàng không nên ngủ trên chiếc xích đu bằng dây mây, lại còn tựa vào thân cây, chắc chắn là ngủ không đúng tư thế nên cằm bị dây mây siết vào.
Cổ cũng vậy, vừa tê rát lại khó chịu.
“Meo!”
Mèo mun cúi thấp người, cảnh giác đi một vòng quanh nàng, sao người bạn loài người của nó bỗng nhiên ngốc thế, bị kẻ địch tấn công mà chẳng hề hay biết?
“Có chuyện gì không ổn à?” Trương Tĩnh Hàm thấy phản ứng của Tiểu Ly kỳ quái, toàn thân khẽ chấn động, căng thẳng quan sát xung quanh. Cung tên, túi nước vẫn ở chỗ cũ, chiếc khung gỗ không hề bị động vào, ngay cả thuốc bột rắc dưới đất cũng y nguyên.
Nàng thở phào, chủ động đưa tay ra để mèo mun ngửi.
Là mùi của nam nhân đó!
Mèo mun nhận ra mùi, lông trên lưng nó dần xuôi xuống, nó liếm ngón tay người bạn, đã là người quen, vậy… chuyện tấn công xem như là đùa giỡn?
Loài người thật phức tạp.
Mèo mun duỗi người nhảy lên xích đu, dây mây đung đưa không ngừng, cái đuôi nó dựng cao vểnh lên.
“Thì ra muốn chơi à, ngồi vững nha.” Trương Tĩnh Hàm nhanh chóng bỏ qua chút nghi ngờ, vui vẻ chơi đùa cùng mèo mun.
Sau đó, nàng còn gọi con hồ ly đỏ đang trốn rất xa lại gần, xích đu đủ lớn để cùng lúc chứa hai con vật.
Thế nhưng, hồ ly đỏ chỉ đứng từ xa nhìn nàng, nhất quyết không chịu tới gần, như thể trên người nàng có gì rất đáng sợ.
Trương Tĩnh Hàm hết suy đoán rồi lại tự hỏi, cuối cùng đành cho rằng do chính thuốc bột nàng rắc, động vật trên núi đa phần không ưa mùi này, gặp là tránh xa.
Nàng bèn ném cho hồ ly đỏ một con gà rừng mình tự bắt, trước đây nó tặng nàng cây thuốc Vương Bất Lưu Hành, nàng còn chưa cảm ơn.
Thấy vậy mèo mun không vui, trừng mắt xanh tròn nhìn nàng, meo meo như đang oán trách: “Con người, sao lại thiên vị thế?”
Trương Tĩnh Hàm cong mắt cười, trịnh trọng đặt một con chuột đồng trước mặt Tiểu Ly, “Tôn quý Tiểu Ly đại nhân, mời ngài thưởng thức.”
Tiếng cười của nàng bay khắp thung lũng, vang vọng thật lâu.
Khi mặt trời sắp lặn, nàng gùi chiếc khung gỗ từ thung lũng trở về, hồ ly đỏ vẫn không chịu lại gần nàng.
Trương Tĩnh Hàm chẳng bận tâm, nhưng vừa bước vào thôn, ánh mắt kín đáo mà soi mói của dân làng làm nàng lạnh sống lưng.
Họ nhìn nàng như đang nhìn một kho báu khổng lồ, trong mắt đầy cuồng nhiệt.
***