Chương 20
***
Ngụy trang? Hắn phát hiện rồi ư?
Không, không thể nào. Chuyện của kiếp trước hắn làm sao biết được? Trừ phi hắn cũng giống Trương Tĩnh Hàm, sống lại đời này, nhưng ông trời đâu thiên vị hai người cùng lúc… Nàng không chỉ một lần suy đoán về cái giá phải trả cho việc mình trọng sinh.
Tạ Uẩn trước mặt chỉ là Tạ Uẩn, hắn chưa từng sống lại.
“Ta đích thực không muốn học cùng lang quân.” Nàng lấy lại được vẻ trấn tĩnh, dè dặt liếc nhìn hắn.
“Ồ? A Hàm hãy cho ta một lý do hợp tình, nhớ phải nghĩ thật kỹ.” Nàng vừa dứt lời, Tạ Uẩn lập tức hỏi lại, giọng điệu mềm nhẹ không giống đang giận, thậm chí như đang chờ đợi một đáp án thú vị.
Tiếc thay, lời nàng lại khô khốc, tẻ nhạt.
“Vụ mùa sắp đến, ta không có rảnh rỗi. Hơn nữa, ta đã quen với cuộc sống hiện tại.”
Từ lúc mở mắt sống lại, trong hình dung về tương lai của nàng, vĩnh viễn sẽ không còn bóng dáng hắn.
“Mà lang quân vốn chẳng thuộc về nơi này. Khi vết thương khỏi ắt sẽ rời đi…”
“Mỗi sáng sau bữa ăn, nửa canh giờ, A Hàm nhớ kỹ, nàng phải học được mười hai chữ.” Tạ Uẩn hơi nghiêng đầu, dưới ánh nến vàng nhạt, nở nụ cười nhu hòa.
Hắn cắt ngang lời nàng, như thể vừa rồi chưa hề nghe thấy, hoặc có nghe cũng chẳng bận tâm.
Hơi thở Trương Tĩnh Hàm nghẹn lại, nàng bật dậy, dồn nén nói lớn: “Ta nói rồi, ta không muốn học!”
Hiếm khi thấy cô nương này nổi nóng như vậy, khóe môi Tạ Uẩn càng cong hơn, giọng nói thì kiêu ngạo xen chế nhạo, thong thả cất lời: “Trừ khi A Hàm cam tâm trở thành một ngu dân.”
Bị người dắt mũi, sống trong vùng trời chật hẹp, chỉ biết đói no, đời như cánh ve, ngắn ngủi buồn cười.
“Ngu dân…” Trương Tĩnh Hàm nhớ lại cuộc tranh luận trên sườn núi, đột nhiên cứng họng.
Nàng biết mình không nói thắng được hắn, bèn quay đầu cúi mặt đi thẳng.
“Bắt đầu từ ngày mai, chớ có lười biếng.”
Khoảnh khắc nàng xoay người, một luồng khoái cảm dâng lên trong lồng ngực Tạ Uẩn. Khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt bám theo nàng, lưu lại một chút rồi rời đi.
Hắn thích cảm giác này, vừa khống chế vừa âm thầm chiếm hữu con mồi, in lên nó dấu vết riêng thuộc về mình.
Còn với một nữ tử nông gia bình thường, được Thất lang gia đích thân chỉ dạy… không khác nào vận khí trời ban, hiếm có khó tìm.
Dẫu vậy, Trương Tĩnh Hàm chỉ muốn tránh hắn thật xa.
*
Cùng dưới bầu trời đêm ấy, Trương Song Hổ và năm người trong thôn đang đi trên con đường cách thôn Tây Sơn mấy chục dặm, ai nấy đều nặng trĩu tâm tư.
Mấy ngày đường vất vả, cả cơ thể lẫn nỗi lòng đều mệt mỏi, chỉ hận không mọc thêm đôi cánh bay thẳng về nhà.
Thế nhưng, họ lại không mang về được một tin tức nào khiến người trong thôn an lòng.
Nghĩ đến đó, một thanh niên trẻ bật khóc. Ca ca ruột của cậu ta cũng nằm trong nhóm mười ba người bị bắt đi đợt ấy, giờ trở về biết ăn nói thế nào với cha mẹ đây?
“A Xuyên, đừng khóc nữa, coi chừng thú dữ nghe thấy.” Một người chú họ của Lưu Xuyên vỗ nhẹ vai cậu, trong mắt cũng chất nỗi buồn.
Họ vất vả hỏi han khắp nơi, kết quả lại… như treo tim người trên lửa, lên chẳng được, xuống cũng không xong.
“Trời tối rồi, ai cũng mệt, nghỉ một lát thôi.” Trong lòng Trương Song Hổ càng thêm khó chịu, nhưng là trụ cột của cả nhóm, suốt đường ông vẫn giữ bình tĩnh, giờ chủ động dừng lại, tìm một mảnh đất trống để nghỉ ngơi.
Mọi người phân công nhau rõ ràng: người đi lấy nước, người nhặt củi, nhóm lửa, dựng bếp, chẳng bao lâu đã nấu được một nồi canh thịt. Họ lấy bánh mạch nướng sơ qua lửa mà ăn cùng, lặng lẽ dùng bữa tối.
“Không có tin tức cũng còn đỡ hơn mấy thôn bên Vương Pha, gần nửa số người đều mất mạng rồi…” Nam nhân lớn tuổi nhất đấm nhẹ lên chân, là người đầu tiên phá tan im lặng.
Giọng ông đầy xót xa, gương mặt mang nét từng trải.
Nghe vậy, Lưu Xuyên lại bật khóc, lo lắng cho ca ca mình.
Thôn Vương Pha ấy thật thê thảm, có nhà chỉ còn lại một bà lão và đứa cháu nhỏ.
Mạng người đổi lấy vài tấm lụa, mấy hộc kê mạch, thậm chí xương cốt còn bị chôn nơi đất khách, chưa chắc đã yên, biết đâu còn bị chó hoang đào lên gặm nhấm…
Lưu Xuyên nức nở mãi không thôi, làm người ta vừa bực vừa đau lòng.
“Dù sao, lời vị quý nhân kia nói không sai, đúng là có tiền trợ cấp. Dù những người bị bắt đi từ bốn thôn Tây Sơn, Đông Sơn, Tiểu Dương, Bình Mã của chúng ta không thể nào vô sự cả, nhưng không có tin tức chính là tin tốt nhất. Cụ thể thế nào, chắc phải về hỏi quý nhân, chắc hẳn người ấy sẽ biết.”
Trương Song Hổ mở lời an ủi, gửi gắm chút hy vọng vào vị quý nhân mà cháu gái mình đã cứu về.
Không còn cách nào khác, vì họ chỉ là dân đen, việc biết được huyện Vũ Dương chia lính ra ba đợt, đã là cố gắng tột cùng.
Hiện giờ, lính đợt một và đợt hai đều có tin xác thực về thương vong. Chỉ có đợt ba nơi có người của thôn Tây Sơn thì bặt vô âm tín, như thể bị lãng quên.
“Đúng vậy, vị quý nhân ấy lai lịch không tầm thường, hẳn hiểu tình hình bên trong. Nhìn cách người ấy ăn nói e chừng là xuất thân từ nhà vương hầu.” Trịnh Phục nghiến răng, nếu tổ tiên nhà hắn không suy tàn, con trai hắn nào đến mức phải chịu cảnh sống chết không rõ.
Quân đội chưa từng bắt người từ các dòng họ hiển quý, thậm chí những nhà danh tiếng nghèo hèn cũng không bị lựa chọn. Chỉ có dân đen, đúng, chỉ dân đen bị chăn dắt như trâu bò lợn ngựa, bị đánh đập, bị lợi dụng đến tàn mạt.
“Phục, im miệng.” Trương Song Hổ bỗng đứng dậy, nheo mắt nhìn về một hướng, nhiều năm săn bắn đã rèn cho ông thính giác và thị lực nhạy bén hơn người thường.
“Có tiếng vó ngựa đang tới đây. Nhớ kỹ, không ai được lên tiếng.”
Người có tư cách cưỡi ngựa là hạng họ không thể đụng vào, nhưng càng là như vậy càng phải cẩn trọng.
Mấy người liếc nhau, siết chặt những ngọn giáo mang theo bên mình.
Riêng Trương Song Hổ, sau lưng đeo một cây cung lớn, chăm chú dõi theo phía bụi đất đang cuộn lên, chỉ trong vài nhịp hơi thở, đã có hơn hai mươi người xuất hiện trong tầm mắt họ.
Phát hiện ra sự có mặt của họ, một nam nhân vận trường bào sĩ tử lập tức hạ lệnh mọi người dừng lại, cũng tìm một khoảng đất trống để nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua Trương Song Hổ cùng cây cung sau lưng, còn những người phía sau như Trịnh Phục, Lưu Xuyên thì chẳng buồn để mắt đến.
“Chỉ là vài dân quê, không cần bận tâm.”
Người mặc văn bào và đoàn võ sĩ tráng kiện sau lưng đều từ quận Trường Lăng xuất phát, đích đến thực sự là quận Nam, chỉ tiện đường cưỡi ngựa băng qua Vũ Lăng, đương nhiên hành sự vô cùng kín đáo.
Hai bên cách nhau bởi một đoạn quan đạo, từ đêm khuya đến hừng đông, cứ thế mà bình an vô sự.
Nhưng đến sát giờ khởi hành, một biến cố nhỏ xảy ra, chẳng biết từ đâu xuất hiện một con sói lạc đàn, nhằm vào con ngựa không buộc cương của vị văn sĩ kia.
Con sói bất ngờ lao lên cắn ngựa, nhưng còn chưa kịp vồ, một mũi tên đã xuyên thẳng cổ họng nó.
Văn sĩ nhướng mắt nhìn sang, trên mặt thoáng hiện vẻ tán thưởng: “Cung pháp thật tốt. Không biết tráng sĩ người từ đâu đến?”
“Quý nhân quá khen, chúng ta là dân huyện Vũ Dương.” Trương Song Hổ khẽ cúi đầu, rút mũi tên khỏi xác sói, rồi gọi dân làng tiếp tục lên đường.
“Huyện Vũ Dương… nghe nói dãy núi Dương có quá nửa thuộc về huyện ấy.” Nam nhân áo văn bào cầm quạt lông chim, khẽ phẩy một cái, ánh mắt thoáng qua vẻ trầm tư.
Tình mật báo cho hay, Sứ quân đã bị tập kích và mất tích ở quận Nam, mà hắn nhớ rất rõ trên bản đồ, quận Nam và quận Vũ Lăng có một dãy núi Dương nối liền mạch.
“Hạ lệnh của ta, Giải lĩnh mười người ở lại, lập tức đến huyện Vũ Dương truy tìm tung tích sứ quân.”
“Tuân lệnh, Công Thừa tiên sinh.”
***