Chương 13
***
Trong không gian tĩnh lặng của tiểu viện nhỏ giữa núi, người đó áo quần đẫm máu quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đâm thấu người.
Nhưng dần dần, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười.
“A Hàm quả nhiên về muộn, nguy hiểm chẳng phải đã tìm tới tận cửa hay sao?”
Khi ấy, bàn tay đang bóp chặt cổ đối phương vẫn chưa buông, Trương Tĩnh Hàm trông rất rõ, từng đốt ngón tay hắn đang siết chặt hơn.
Hắn sẽ thản nhiên giết người ngay trước mặt nàng!
“…Lang quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trái tim vốn đông cứng của Trương Tĩnh Hàm bắt đầu đập loạn. Ở kiếp trước, chưa từng có cảnh tượng này, nàng hoàn toàn không thể đoán được điều gì đã diễn ra.
Nhưng giết người là tội nặng, có thể liên lụy đến cả thôn Tây Sơn.
Nàng lo lắng bước đến gần Tạ Uẩn, lại sợ chọc giận hắn khiến mọi thứ thành công cốc, bước chân nhỏ bé chậm rãi, do dự không thôi.
Tạ Uẩn thong thả nhìn nàng với vẻ hoảng sợ đáng thương ấy, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác hưng phấn rồi từ từ lan rộng như dây leo sinh trưởng nơi tăm tối, chiếm cứ mọi ngóc ngách mà hắn không hay biết.
“Lang quân.” Trương Tĩnh Hàm thật sự sợ hắn sẽ giết người, cố gắng giữ giọng nói dịu dàng để dỗ dành: “Ngài nới tay một chút, được không?”
Mồ hôi lạnh của sự căng thẳng thấm ướt sợi tóc bên má nàng, lại nhìn đôi giày cỏ xám xịt, chiếc váy thô sợi tung tóe lá cỏ cây rừng, lúc này nàng trông thật nhếch nhác và đáng thương.
Nàng không cố ý về muộn, chỉ vì mưu sinh, để gắng gượng nuôi sống bản thân, nàng không thể nhàn nhã qua ngày.
Tạ Uẩn bình thản thu tầm mắt lại, đồng thời cuối cùng nới lỏng các ngón tay đang siết cổ người kia.
Gã nam nhân kia thoát chết, cơ thể run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch chẳng khác nào hồn ma.
Trương Tĩnh Hàm bước lên hai bước, nhìn rõ mặt hắn, tám phần xa lạ vì không phải người thôn Tây Sơn, hai phần quen thuộc… hẳn là đã gặp qua đôi ba lần…
“Ngươi là người thôn Đông Sơn? Ta không quen biết ngươi, sao lại vào nhà ta?”
Gã như đã bị dọa sợ đến choáng váng, bộ dạng cợt nhả hàng ngày nay hoàn toàn biến mất, chỉ còn trơ lại nỗi hoảng loạn. Nghe nàng hỏi, gã mới lấy lại được chút thần trí.
“Cháu gái! A Hàm, là ta đây, là lục thúc phụ trong tộc của cháu, Dương Cẩu Nhi!”
Giọng gã khản đặc, trong mắt đầy khát vọng sống, nhưng nước mắt nước mũi chảy đầm đìa thật khiến người ta ghê tởm.
Trong ký ức, Trương Tĩnh Hàm lục tìm ra được chút thông tin về gã. Dương Cẩu Nhi của thôn Đông Sơn, một kẻ ăn bám khắp vùng ai cũng biết, thường ngày lười biếng lại hay trộm vặt. Đã mấy lần người ta lên bẩm với Hương lão của thôn Đông Sơn, gã an phận được vài ngày rồi lại gây chuyện.
“Ngươi đến nhà ta ăn trộm.” Nàng ghép nối sự việc, mím môi không nói thêm.
Đôi mắt Dương Cẩu Nhi đảo vèo vèo, sợ không dám nhìn sang nam tử đang im lặng bên cạnh, chỉ không ngừng cầu xin: “Ta chỉ thấy đào trong sân nhà cháu đỏ to ngon quá, A Hàm, nể tình cùng tộc, tha cho thúc phụ đi!”
Hắn nói dối.
Thực ra, hắn lén nhảy qua tường rào, mục tiêu không phải là mấy trái đào, mà là châu báu vàng bạc có thể tồn tại trong nhà.
Dương Cẩu Nhi đã theo dõi Mạnh đại phu vài hôm, từ khi vô tình phát hiện Hương lão thôn Tây Sơn đặc biệt mời thầy thuốc từ thành trấn về bằng xe bò, trong lòng liền ngứa ngáy.
Đích thân thuê xe bò mời đại phu, chẳng lẽ thôn Tây Sơn có nhà giàu sắp chết? Gã lén dò hỏi nhưng người thôn Tây Sơn ai cũng cảnh giác nhìn gã, điều đó càng khiến hắn tò mò hơn.
Sau đó khi Mạnh đại phu bị người khác giữ lại, Dương Cẩu Nhi nhân lúc không ai để ý, lén bám theo sau, ghi nhớ đường đến.
Lại hỏi dò thêm, mới biết trong nhà cô nương nổi tiếng ở thôn Tây Sơn này thật ra có quý nhân cư trú, đã mời thầy thuốc từ trong thành trấn xuống tận nơi vài lần, hắn vui mừng khôn xiết.
Khó trách đại bá trong tộc mấy ngày nay cứ lầm bầm nói rằng Hương lão bên Tây Sơn có ý mua trâu, hóa ra là trong thôn có một vị quý nhân giàu có.
Dương Cẩu Nhi phấn khích cả đêm không chợp mắt, nếu lấy được một thứ gì đó trên người vị quý nhân kia, đủ để hắn ăn thịt uống rượu thỏa thuê một thời gian dài.
Vậy nên hắn quyết định lén lút mò đến căn nhà bị rào bằng hàng rào này.
Thực ra hắn định mai phục trong bụi cỏ, đợi đêm tối tĩnh lặng mới ra tay, nhưng trời xui đất khiến, hắn phát hiện ra cháu gái ngoại của Trương Song Hổ không có nhà, trong phòng chỉ có một nam nhân bị thương ở chân.
Quý nhân? Hắn còn muốn gọi là phế nhân hơn!
Dương Cẩu Nhi vui sướng khôn xiết, nhìn chằm chằm bộ y phục lộng lẫy, trên mặt là tham lam thâm độc, lặng lẽ giết chết kẻ phế nhân đó, cướp hết gia sản, chẳng ai hay biết là hắn làm, lỗi tất sẽ đổ lên đầu cháu gái Trương Song Hổ…
Rồi hắn nhảy vào trong nhà, tay cầm một cây gậy gỗ, vung về phía nam nhân đang say ngủ.
Đập nát đầu hắn, lấy mạng hắn!
Thế nhưng điều khiến Dương Cẩu Nhi kinh hãi tột cùng xảy ra, kẻ mà hắn cho là phế nhân không những dễ dàng chụp gậy lại, mà còn bằng một tay nắm lấy vai hắn, hất hắn vào sát tường.
Sức lực khủng khiếp.
Dương Cẩu Nhi đau đến quằn người, định vùng dậy chạy, nào ngờ ngay lúc đó một mũi tên xuyên qua vai hắn, đóng lên vách.
Nhưng hắn không kịp kêu lên tiếng nào, vì nam nhân với gương mặt vô cảm đã bóp chặt cổ hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn như một con kiến có thể dí chết bất cứ lúc nào.
Hắn sẽ chết! Chắc chắn sẽ chết!
Dương Cẩu Nhi rơi vào nỗi khiếp đảm tột cùng, đúng lúc đó, cháu gái Trương Song Hổ trở về, nàng mở cửa gọi nam nhân như ma quỷ kia.
“Lang quân!”
Bàn tay bóp cổ hắn hơi nới ra, Dương Cẩu Nhi kiệt sức thoát chết trong gang tấc.
Thế là hắn bấu víu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, van xin Trương Tĩnh Hàm, tâng bốc làm thân, đến mức còn bịa ra chuyện ngày trước từng hái dâu tằm cho nàng lúc nàng còn nhỏ để lấy lòng.
Nhưng Trương Tĩnh Hàm có thể sống một mình bốn năm, không phải kẻ ngốc người ta nói gì cũng tin.
Nàng cúi nhặt cây gậy trên đất, vừa thô vừa nặng, không phải đồ ở trong viện này, hẳn là do Dương Cẩu Nhi mang tới.
Không ai mang gậy đi trộm đồ, trừ phi để đánh người.
“Lang quân, ngài… có bị cây gậy đánh trúng không?” Nàng không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng, mí mắt run lên vài lần, tiến tới trước mặt hắn.
Nhân quả trong kiếp trước khiến Trương Tĩnh Hàm luôn phòng bị kháng cự hắn, nhưng nàng không muốn thấy hắn chết, nhất là khuất nhục chết ở trong tay một kẻ ăn bám hèn hạ.
Thật quá nực cười.
Nụ cười bên khóe môi Tạ Uẩn đã biến mất không dấu vết, có lẽ vì bị nàng bắt gặp cảnh hắn suýt bóp chết người nên hắn chán ghét phải tiếp tục giả bộ trước mặt nữ tử này.
“Một con chuột hôi có thể làm ta bị thương ư? Đừng mơ.” Ánh mắt hắn lóe lên, chứa đầy khinh bỉ cao ngạo và lạnh lùng vô cảm.
Nếu Trương Tĩnh Hàm về muộn một bước, cổ con chuột kia đã bị bẻ gập, rồi bị vất xuống rừng cho thú ăn.
“May là không bị thương.” Trương Tĩnh Hàm cứng người, chầm chậm cúi đầu, giọng hắn làm nàng nhớ đến nỗi tuyệt vọng cùng cực trước lúc chết trong tiền kiếp.
Hơi lạnh lan khắp sống lưng, nàng im lặng đặt cái giỏ gỗ xuống.
Hai con thỏ, một con cuốc, dược thảo làm thuốc bột, vài loại quả rừng rau dại, và… hơn mười cây thánh dược trị thương Vương Bất Lưu Hành.
Tạ Uẩn nhìn nàng bày những thứ lộn xộn đó ra, nhẹ giọng nói, “Xem ra A Hàm cũng đồng ý ta giết một con chuột hôi.”
Nói xong, hắn lăn xe đẩy tiến lên, dùng một tay rút mũi tên đang cắm sâu trong vách gỗ.
Máu tươi phụt ra, Dương Cẩu Nhi rên lên một tiếng thảm thiết, đầu mũi tên sắc ngọt ghé sát vào yết hầu hắn, khiến toàn thân hắn mềm nhũn như bùn.
“Cháu gái, ta xin cháu, mau bảo quý nhân tha cho thúc phụ! Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho, á á á!”
Mũi tên khẽ lướt qua da thịt, rạch ra một vệt máu.
Trương Tĩnh Hàm sững người một thoáng rồi bật tỉnh, vội nắm lấy tay áo nam nhân: “Lang quân, hắn là cháu của Hương lão thôn Đông Sơn, giết hắn sẽ rắc rối lắm.”
Mỗi thôn cơ bản do một tộc người duy trì, Dương Cẩu Nhi có thể bị đánh bị thương, nhưng nếu chết đi, cả thôn Đông Sơn sẽ vì hắn mà ra mặt.
“Tha cho hắn? A Hàm quá nhân hậu sẽ bị người ta chèn ép đấy.” Tạ Uẩn nhìn xuống những ngón tay nhỏ xinh nhưng thô ráp dính bùn đất của nàng, ánh mắt sâu lắng như vực tối.
Đôi tay từng kéo cung bắn tên, từng khiến hắn thay đổi nhận thức về nữ tử thôn quê, hắn nhớ rõ, mỗi khi dùng sức đầu ngón tay nàng sẽ ánh xanh vì bầm máu.
Trương Tĩnh Hàm nắm tay thật chặt rồi lắc đầu: “Không phải như lang quân nghĩ là thả người bừa bãi, mà phải dạy hắn một bài học, chỉ cần không chết, nặng đến đâu cũng không sao.”
“Hắn quen thói trộm vặt, ai trong mấy thôn quanh đây cũng chán ghét. chỉ cần không chết, ngay cả Hương lão Đông Sơn cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Nàng giải thích cặn kẽ cho hắn nghe về lai lịch Dương Cẩu Nhi và quan hệ giữa các thôn làng. Giết người là chuyện lớn, đến lúc đó Hương lão nhất định sẽ báo Lý Chính, mà cậu nàng và mấy thanh niên tráng đinh trong thôn đang vắng mặt, nàng không dám chắc sẽ xử lý gọn ghẽ được.
“Vậy thì… phế hai tay hắn đi.” Giọng nói như băng giá rơi xuống, ngay sau đó là tiếng xương đứt gãy rợn người vang lên, cả hai cổ tay Dương Cẩu Nhi đều bị bẻ gãy, hắn đau đến suýt ngất lịm.
“Cút! Nếu sau này ngươi dám hé răng nói những lời không nên nói, lần sau mũi tên không dừng ở vai đâu, mà sẽ xuyên thẳng cổ họng.”
Nghe nàng thêm vào một câu hăm dọa, Dương Cẩu Nhi run rẩy như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm: “Vâng… vâng…”
Hắn lảo đảo chạy khỏi sân, toàn thân đau nhức khiến hắn sợ đến hồn xiêu phách lạc, chẳng dám nghĩ ngợi chuyện báo thù.
Trở về cáo trạng với Hương lão? Không, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi theo bản năng!
Trời dần tối, nhìn bóng hắn chạy khuất dạng, Trương Tĩnh Hàm thở phào nhẹ nhõm. Hai tay bị phế rồi, kẻ gây rối đáng ghét ấy từ nay không còn sức mà lật sóng.
“Bàn tay A Hàm còn định níu tay áo ta đến bao giờ?” Một giọng cười trầm thấp bỗng vang bên tai khiến nàng giật mình hoàn hồn, vội chóng vánh lùi xa một bước.
“Bẩn rồi.”
Nhìn hành động của nàng, Tạ Uẩn lạnh lùng mở miệng.
Trên tay áo hắn ngoài vệt máu, còn in rõ dấu vân tay của nàng, một màu xanh nhạt của nhựa cây dính vào trong lúc nàng hái thảo dược.
Trương Tĩnh Hàm xấu hổ, môi mấp máy, chỉ đành nói sẽ giặt sạch giúp hắn.
“Không, không chỉ giặt sạch áo, mà cả bản thân nàng nữa, xem đã bôi bẩn bản thân thành bộ dạng khó coi thế nào.”
Hắn thản nhiên buông lời, lại đẩy xe lăn, giữ khoảng cách.
Nàng đứng bất động một lát, rồi ôm giỏ gỗ quay về nhà bếp.
Không sao, nàng không giận. Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, nàng sẽ không còn phải nhìn thấy hắn nữa.
Trong sân, chỉ còn mình Tạ Uẩn, giữa bóng tối mông lung, hắn giơ tay áo lên, ghì sát mũi, chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Hương vị tươi mát, lại như mê hoặc, quẩn quanh trí óc hắn.
“A… Hàm.” Hắn khẽ gọi, mỏng môi mân mê hai chữ, thấy mình lại muốn cắn răng nghiến vào những ngón tay thon dài, nhuốm xanh vì thảo dược ban nãy của nàng.
***