Chương 183: Nội quỷ
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Trương Xuân Đình rõ ràng không muốn nói nhiều, chỉ điểm đến đó liền ngừng, Cố Thậm Vi hiểu ý nên cũng không truy hỏi thêm.
Chẳng trách Ngụy Trường Mệnh lắm mồm đến mức khiến người ta phát bực, còn nàng thì chuyện nhiều náo loạn khiến cả Biện Kinh rung trời chuyển đất, nên mới bị “phái đi biên quan” cả đôi.
Chỉ có điều, đây là ý của Quan gia, hay có kẻ nào không nhịn nổi nữa đã dâng sớ khuyên can?
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy gấp gáp, chỉ còn ba ngày thôi!
Đôi mắt nàng khẽ đảo, bước lên vài bước tới gần bên Trương Xuân Đình, hạ giọng nói: “Đại nhân, đêm qua thuộc hạ bị tập kích. Kẻ ra tay rất có khả năng là nội gián trong Hoàng Thành tư. Hắn đeo mặt nạ chim sẻ, từng giao thủ với Ngụy Trường Mệnh.”
“Người này võ nghệ cao cường, sử dụng một loại song kiếm, trong kiếm lớn giấu một thanh kiếm mảnh. Võ công chỉ kém thuộc hạ chút ít, nhưng thương thế của hắn nặng hơn, e rằng vài ngày không thể lành lại.”
Trương Xuân Đình vốn đang nắm bút, lúc này lại buông xuống.
Hắn nheo mắt nhìn Cố Thậm Vi, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, mãi một lúc sau mới mở miệng: “Ngươi muốn toàn bộ người trong Hoàng Thành tư cởi trần nhảy múa trước mặt ngươi, hay là bảo ta tổ chức đại hội vật tay?”
Mắt Cố Thậm Vi sáng rực lên: “Cả hai đều được!”
Trương Xuân Đình liếc nàng một cái: “Không được.”
“Trong mắt triều đình, trừ Quan gia ra, những kẻ còn lại đều coi Hoàng Thành tư như kẻ thù. Nếu không có lệnh Quan gia, Hoàng Thành tư phải là nấm mồ dưới bóng tối, không được phát ra một tiếng động. Mỗi người trong Hoàng Thành tư, đều phải là người chết còn sống.”
Nói đến đây, Trương Xuân Đình phẩy tay với nàng: “Chuyện nội gián, Lý Tam Tư tự có sắp xếp. Ngươi chỉ cần yên tâm chuẩn bị xuất phát đến Bắc Quan là được.”
“Cố Thậm Vi, đừng để ta phải nhắc lại. Ta chiêu mộ ngươi vào Hoàng Thành tư không phải để ngươi đến Biện Kinh báo thù, mà là để làm việc cho ta. Trong Hoàng Thành tư, không có kẻ ăn không ngồi rồi, đừng gây thêm phiền phức cho ta.”
Cố Thậm Vi ôm quyền, đáp: “Tuân mệnh!”
Nàng nói rồi, liếc nhìn bức bình phong trong thư phòng một cái, chậm rãi lui ra ngoài.
Nàng vừa đi khỏi, phía sau bình phong lập tức có người bước ra. Hắn nhìn theo hướng cửa, rồi quay lại nhìn Trương Xuân Đình: “Đại nhân, vì sao lại đối xử khác biệt với Cố Thậm Vi như thế? Nàng ta sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho ngài. Quan gia cũng đã bắt đầu bất mãn rồi.”
Trương Xuân Đình vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, cầm bút tiếp tục viết công vụ.
“Ngươi không hiểu, ta giữ nàng là có dụng ý. Cho dù không có Cố Thậm Vi, Quan gia sớm muộn gì cũng bất mãn với ta. Dù sao, người giết nhi tử của ông ta chính là ta.”
Cả Biện Kinh ai mà chẳng biết, Trương Xuân Đình từng chém chết Thái tử phế truất ngay tại Ngọc Đài, máu trên bậc thềm bị mưa cuốn ròng rã ba ngày ba đêm vẫn chưa rửa sạch.
“Không thể vì mình tàn nhẫn, liền đổ lỗi cho thanh đao là hung khí.”
Lý Tam Tư nhìn đôi tay của Trương Xuân Đình, lại nghĩ đến danh tiếng sát thần của Cố Thậm Vi bên ngoài, dường như đã hiểu ra đôi chút.
Người ta không dám đối diện sự thật rằng một Cố Thậm Vi mười ba tuổi lại có thể đồ sát máu chảy thành sông ở bãi tha ma, nên mới đổ lỗi cho thanh kiếm kia là hung vật số một thiên hạ.
“Đại nhân… hay là chúng ta rời khỏi Biện Kinh đi. Cùng Trường Mệnh nữa, chúng ta… vẫn có thể như ngày xưa…”
Trương Xuân Đình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cây lê trong sân vẫn chưa trổ hoa, không thấy được màu trắng thuần khiết của quê nhà. Hắn khẽ lắc đầu, giọng nói kiên quyết: “Ngày xưa là ngày xưa, bởi vì… mãi mãi không quay lại được nữa. Lấy gương soi cái mặt hung dữ của ngươi đi, ngươi nói mấy lời lải nhải ướt át đó, chẳng khác gì kể chuyện ma giữa đêm khuya.”
Nghe thấy Trương Xuân Đình chê bai, khoé miệng Lý Tam Tư giật giật.
Hắn vừa định rời đi, lại nghe Trương Xuân Đình lên tiếng: “Thời gian tới sẽ rất rối loạn, đêm đến chớ có ngủ say như chết, kẻo bị người ta cắt đầu còn không hay. Trời ở Biện Kinh sắp thay đổi rồi… Con mồi vừa ra, cũng là lúc bầy linh cẩu chúng ta xuất hiện.”
Trong lòng Lý Tam Tư trầm xuống.
Bất giác, hắn lại cảm thấy may mắn vì lúc này Ngụy Trường Mệnh sắp bị điều khỏi Biện Kinh.
Tuy đại nhân nói chuyện nhẹ nhàng, như thể đã nắm chắc phần thắng, nhưng bọn họ đã trải qua vô số trận mưa máu gió tanh, chưa có lần nào không cận kề cái chết. Lần này cũng vậy, hắn sẽ lại dùng mạng của mình để bảo vệ người đó, như mọi lần trước kia.
Đợi Lý Tam Tư rời đi, căn phòng liền rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn.
Khi cửa sổ đã đóng, hương trầm trong lò dường như bỗng đậm đặc hơn hẳn.
Trương Xuân Đình lặng lẽ ngồi một lúc, rồi đứng dậy bước đến giá bày đồ bên cạnh, ôm lấy một chiếc bình hoa lớn, thò tay vào bên trong mò mẫm rồi lôi ra một chiếc mặt nạ còn nguyên vẹn, hoa văn trên mặt nạ kỳ dị vô cùng, nhìn thôi đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu Cố Thậm Vi có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh hô thành tiếng, bởi hoa văn ấy chính là hình chim sử mà họ đang truy lùng bấy lâu.
Chiếc mặt nạ này đã có tuổi đời nhiều năm, trên mặt phủ đầy dấu vết của thời gian.
Trương Xuân Đình ngắm nghía hồi lâu, rồi lại nhét nó vào trong bình, đặt trở lại giá.
…
“Đại nhân, bên này!”
Cố Thậm Vi vừa từ chỗ Trương Xuân Đình đi ra đã nghe thấy tiếng gọi của Kinh Lệ. Nàng nhìn sang, thấy tên ngốc kia đang co ro núp dưới chân tường, dáng vẻ gian xảo như chuột, ai đi ngang cũng nghĩ thầm hôm nay đầu óc hắn có vấn đề.
Nàng âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn bước đến gần hắn: “Thế nào rồi?”
Kinh Lệ nghe vậy, lắc đầu: “Trước kia không chú ý thì không cảm thấy gì, nhưng giờ cố ý đi ngửi, ta lại phát hiện gần đây người bị thương trong Hoàng Thành tư hình như tăng lên rõ rệt. Ta có đi hỏi thăm vài huynh đệ cũ.”
“Họ nói dạo này nhiệm vụ ngày càng dày đặc, Trương đại nhân sai khiến họ còn dữ hơn sai trâu kéo cối. So ra, đội của chúng ta lại quá rảnh rỗi.”
Cố Thậm Vi trầm ngâm lắng nghe: “Có ai trong số bọn họ trùng khớp về mặt thời gian không?”
Kinh Lệ lại lắc đầu: “Các bộ trong Hoàng Thành tư không can thiệp lẫn nhau, nhiều vị chỉ huy đại nhân ta còn chưa từng gặp. Huống chi chuyện xảy ra vào ban đêm, nửa đêm canh ba ai cũng khó có chứng cứ vắng mặt.”
Nói đến đây, hắn có phần ỉu xìu: “E là lần này phụ lòng đại nhân giao phó rồi.”
Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Không liên quan gì đến ngươi. Ta đến Hoàng Thành tư đã lâu, cũng nên đi làm quen đồng liêu một phen.”
Nàng đến Hoàng Thành tư từ lâu, ban đầu là vụ án liên miên, sau đó lại một lòng nhằm vào Cố gia, thành ra vẫn chưa chính thức tiếp xúc các đồng liêu khác. Mà với chức thấp như Kinh Lệ, lại thêm cái mũi thính lừng danh trong Hoàng Thành tư, ai nhìn thấy hắn cũng cảnh giác, tránh xa còn không kịp.
Chức thấp thì cũng đâu thể ép cấp trên giơ tay lên cho ngửi thử mùi.
Kinh Lệ nghe vậy, cảm động đến mức mặt mày rưng rưng, đại nhân nhà hắn sao mà vừa giỏi giang vừa tốt bụng thế cơ chứ!
Hắn hít hít mũi, đột nhiên vỗ đùi hô lớn: “Đại nhân, ta suýt thì quên mất! Trong Hoàng Thành tư có nhà ăn lớn, mà các chỉ huy đều có bếp riêng. Giờ đúng lúc ăn trưa, đại nhân đi dùng bữa, không chừng sẽ gặp được vài người đấy!”
***
Chương 184: Mười vị chỉ huy của Hoàng Thành tư
Cố Thậm Vi nhìn Kinh Lệ, ánh mắt đầy vẻ đau đớn.
Thì ra trong Hoàng Thành tư lại có nơi ăn uống tiêu dao thế này, vậy mà đến giờ nàng mới biết! Trước kia không biết, không khéo đã bỏ lỡ biết bao nhiêu con gà nướng thơm lừng! Bao nhiêu miếng bánh đậu thơm ngậy!
Bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chằm chằm, nội tâm Kinh Lệ lập tức sôi trào. Hắn không khỏi ưỡn ngực lên, dốc hết tâm trí kể cho Cố Thậm Vi nghe chuyện xưa trong Hoàng Thành tư: “Dưới trướng Hoàng thành sứ có tổng cộng mười vị Chỉ huy sứ, năm người thuộc loại thân cận đặc biệt, gọi là quan thân sự, năm người còn lại là quan thân tòng.”
Chính ngọ trong Hoàng Thành tư vốn không náo nhiệt gì, hai người đi một lúc lâu cũng chẳng gặp được mấy bóng người.
“Hoàng thành sứ tiền nhiệm là Khang Dụ, chết rất thảm trong lúc tại nhiệm. Chưa đầy ba ngày sau, Trương đại nhân từ trên trời giáng xuống, oai phong nhậm chức. Trong dân gian có lời đồn…” Kinh Lệ vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác cứa cổ, “…nói là Trương đại nhân đã ‘khặc’ một phát tiễn Khang đại nhân về Tây Thiên. Nhưng ta cảm thấy không đến mức đó.”
Hắn hạ giọng nhỏ như muỗi kêu: “Một triều thiên tử một triều thần, Trương đại nhân vừa nhậm chức đã đưa theo Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh. Hai người này đều là thân tín trong thân tín, nghe nói còn là đồng hương với đại nhân nữa. Ngụy Trường Mệnh là quan thân tòng, quanh năm đi theo bên cạnh Quan gia.”
“Còn Lý Tam Tư tuy danh nghĩa là quan thân sự, nhưng trên thực tế chính là tổng quản của cả Hoàng Thành tư.”
“Trong đám chỉ huy thời Khang đại nhân, còn lại năm người. Trong đó có một người tên là Quan Kính. Quan Kính là kiểu ‘nước chảy đá mòn’, Hoàng Thành sứ thay bao đời, mà ông ta vẫn vững như bàn thạch. Trước cả khi Khang đại nhân đến, ông ta đã ở Hoàng Thành tư rồi. Ông là thân cận lâu năm bên Quan gia, đến cả Hoàng Thành sứ cũng phải nể mặt vài phần.”
Nói đến đây, mắt Kinh Lệ sáng rực lên: “Nghe nói Quan Kính đặc biệt giỏi chơi con quay, nên Quan gia mới quý ông ta.”
Gì cơ!?
Cố Thậm Vi suýt nữa không tin nổi tai mình. Giỏi chơi con quay thì có gì mà ghê gớm!?
Kinh Lệ thấy vẻ nghi ngờ trên mặt nàng, lập tức đỏ cả mặt vì kích động, giọng càng lúc càng hào hứng, cuối cùng cũng có chuyện mà hắn có thể giúp được đại nhân rồi! Nếu hắn mà nói không ra hồn, thì chính hắn cũng không tha thứ cho mình!
“Thuộc hạ nghe nói, Quan gia có cả một rương con quay, trên đó khắc tên các vị Ngự Sử trong Ngự Sử đài. Trong đó, con nào khắc tên Quan ngự sử thì đã bị chơi đến gãy ba cái rồi! Hàn ngự sử năm ngoái bị hỏng một cái, cái mới thay vào e rằng cũng chẳng trụ được bao lâu…”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, cảm thấy không còn gì để nói. Những lời đồn hoang đường này, khác gì chuyện nàng nằm dưới gầm giường nghe chuyện Vương ngự sử luyện ‘đứng tấn’ hằng đêm cùng mười tám tiểu thiếp!?
Nghĩ vậy, nàng không chút do dự kéo Kinh Lệ đang chạy sai đường trở về quỹ đạo: “Bốn người còn lại thì sao?”
Kinh Lệ “ồ ồ” hai tiếng: “Quan Kính giống như Ngụy Trường Mệnh, phần lớn thời gian đều ở trong cung, ít khi về Hoàng Thành tư. Ông ấy hơn bốn mươi tuổi, lông mày hơi vàng, đại nhân nếu gặp thì nhất định nhận ra.”
“Bốn người còn lại, thứ nhất là Lý Trọng Vân, cũng là quan thân tòng. Thân phận hắn đặc biệt, là người cùng tộc với Thái hậu, tính ra cũng thuộc hàng hoàng thân quốc thích. Tuy nói là vào Hoàng Thành tư từ thời Khang đại nhân, nhưng ta nghĩ dù sau này Trương đại nhân có đi, người này cũng chưa chắc bị gạt ra ngoài…”
“Trừ đại nhân và Ngụy Trường Mệnh, trong mười vị chỉ huy của Hoàng Thành tư, Lý Trọng Vân là người trẻ nhất.”
Giọng Kinh Lệ hạ vừa đủ nhỏ để Cố Thậm Vi đi bên cạnh có thể nghe rõ.
Nhà ăn chung của Hoàng Thành tư nằm ở một góc sân sau, hai người đi loanh quanh qua mấy ngõ nhỏ, mãi đến khi Cố Thậm Vi ngửi thấy mùi móng giò hầm thơm ngào ngạt mới thấy có dấu hiệu “sống”.
“Người thứ hai là Chu Hoàn. Hắn là thân tín duy nhất được Khang đại nhân đích thân cất nhắc. Khi Trương đại nhân lên thay, không ‘thanh tẩy’ mà để hắn lại, nhưng cũng rất ít người từng thấy mặt hắn. Nghe nói hắn giỏi cải trang biến hình, người dưới trướng cũng đều như vậy, thuộc nhóm hành sự về đêm.”
“Ta ở Hoàng Thành tư ba năm rồi mà chưa từng gặp Chu đại nhân lấy một lần. Hắn giống đại nhân, cũng là quan thân sự.”
“Người thứ ba là Trác Địch. Trước đây thuộc hạ đã từng nhắc đến rồi, vụ Mã Hồng Anh và Ngô Giang chính là Trác chỉ huy đi điều tra. Trước khi theo đại nhân, thuộc hạ từng làm việc dưới trướng ông ấy.”
“Trác đại nhân ở Hoàng Thành tư đã nhiều năm, tính ra thì ngoài Quan Kính, ông ấy là người có thâm niên lâu nhất. Người này bên ngoài trông rất nghiêm khắc, nhưng mà…”
Kinh Lệ đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không có ai, liền ghé sát vào tai Cố Thậm Vi nói nhỏ: “Nhưng mà, ông ấy có một bí mật… đặc biệt thích làm ruộng! Đại nhân, để ta nói cho người nghe, cả Hoàng Thành tư này chỉ có một mình ta biết được bí mật này thôi.”
“Một lần nọ, ta đến một thôn trang vùng ngoại ô Kinh thành xem người ta múa gọi thần! Ai ngờ lại bắt gặp Trác đại nhân giữa đồng ruộng. Lúc ấy ông ấy mặc áo vải thô, vai gánh hai thùng phân, ta sợ quá vội chui tọt vào vườn rau mà trốn, kết quả bị một con rắn hoa cắn ngay mông.”
“Ta chẳng dám hé nửa lời, đến tận khi ông ấy đi rồi mới dám bò ra. Hôm sau quay lại Hoàng Thành tư bẩm báo, vừa ngửi thấy cái mùi ‘chấn động trời đất’ trên người ông ấy, ta mới hiểu: thế gian đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra!”
Kinh Lệ kể đến đây thì đầy vẻ cảm khái. Cố Thậm Vi nghe xong thì chỉ muốn thở dài không thôi.
Nàng thật sự muốn hỏi hắn: đang yên đang lành sao lại đi xem người ta múa gọi thần? Nhưng nàng lại sợ nếu hỏi ra, sẽ phải nghe thêm một câu trả lời khiến người ta hoài nghi liệu hắn có còn là người bình thường không.
“Vậy còn người cuối cùng?”
Cố Thậm Vi vừa hỏi vừa cùng Kinh Lệ bước vào nhà ăn của Hoàng Thành tư. Nơi này trông không khác gì một tửu lâu hai tầng. Tầng một giống như đại sảnh, bày khá nhiều bàn ghế.
Quả đúng như lời Kinh Lệ nói, ngoài nhóm của họ có vẻ thảnh thơi đôi chút, những người còn lại trông ai cũng tất bật vội vàng. Người vào dùng bữa không nhiều, phần lớn chỉ ngồi lẻ tẻ ba bốn người một bàn, trông như chẳng ai quen biết ai, cũng chẳng có kẻ nào lớn tiếng bàn chuyện.
Lúc trông thấy Cố Thậm Vi bước vào, không ít ánh mắt tò mò nhìn nàng chăm chú, hẳn là vì bộ y phục trên người nàng.
Kinh Lệ không tiếp tục nói chuyện, mà đứng nghiêm trang, cung kính cúi người nói với nàng: “Đại nhân, mời lên lầu. Đi đứng cẩn thận kẻo vấp bậc thang.”
Cố Thậm Vi không nhiều lời, chỉ nheo mắt nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt không dừng lại quá lâu trên bất kỳ ai, rồi cứ thế thẳng bước lên lầu.
Đợi nàng vừa khuất bóng, bên dưới lập tức có không ít người đồng loạt đưa tay lên ngực, vỗ vỗ an ủi chính mình.
Kinh Lệ không đi theo. Dù không nói rõ, nhưng Cố Thậm Vi đoán rằng trong Hoàng Thành tư chắc có quy củ riêng, chỉ có Chỉ huy sứ mới được phép lên lầu.
Nàng không cưỡng cầu, tiếp tục bước lên. Tuy bước chân nàng rất nhẹ, nhưng người ở tầng trên vẫn nghe thấy. Nàng vừa nhô đầu lên khỏi cầu thang, đã thấy một lão đầu tròn trịa, nở nụ cười tươi rói bước ra đón: “Cố đại nhân lần đầu đến, muốn ăn gì, kiêng gì, cứ nói một tiếng. Ta họ Thạch, là đầu bếp của Hoàng Thành tư. Đại nhân nếu không ngại, cứ gọi ta là Thạch đầu bếp, hay ‘lão Thạch’ đều được.”
Cố Thậm Vi liếc nhìn chiếc muôi to trong tay ông ta, lắng nghe tiếng thở dài dài đều đều, trong lòng không khỏi âm thầm đánh giá lại Hoàng Thành tư thêm một lần nữa.
Nơi này quả thật là rồng rắn ẩn mình, ngay cả vị đầu bếp đứng xào nấu kia mà công phu cũng phi phàm. Nếu đặt ở bên ngoài, e rằng cũng là nhân vật có thể trấn giữ một phương.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, mỉm cười đáp: “Ta bị mùi thịt chân giò kho của lão Thạch hấp dẫn nên mới lần theo mùi mà đến. Ta không kén ăn gì, chỉ là đang đói lắm thôi.”
Lão Thạch nghe xong liền cười hề hề: “Chân giò thì có cả nồi đấy! Lập tức mang lên ngay!”
Cố Thậm Vi lại bước thêm một tầng nữa, ánh mắt hướng về phía chỗ ngồi gần cửa sổ. Hai người đang ngồi đó, nghe thấy tiếng nói chuyện, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
***