Chương 175: Nghi vấn của nàng
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Cố Hoàn Anh, đừng giả điên giả dại nữa.”
Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Hoàn Anh: “Trần Triều, Ưu Thăng, Thẩm Vọng Sơn… ngươi còn nhớ mấy cái tên này chứ?”
Bàn tay đang ôm đầu của Cố Hoàn Anh cứng đờ, tiếng gào rú đột ngột im bặt. Ông ta chầm chậm quay đầu lại, khuôn mặt đầy dữ tợn và u ám.
“Cố Thậm Vi, ngươi tưởng… ngươi thắng rồi đấy à?”
Cố Thậm Vi nhướng mày: “Ngươi tưởng… còn có người tới cứu ngươi nữa đấy à?”
“Trần Triều, Ưu Thăng, Thẩm Vọng Sơn… đều chết trong tay ngươi, mỗi khi nằm mộng lúc nửa đêm, bọn họ có hỏi ngươi rằng bảo vật gia truyền của họ đã biến đâu mất rồi không?”
“‘Tuyết Nhật’ của Trần Triều, ‘Giang Lăng Xuân’ của Ưu Thăng, ‘Hàn Mai Đồ’ của Thẩm Vọng Sơn… Lúc bọn họ rời nhà, tranh vẫn là tranh thật, vậy mà vòng qua tay ngươi một chuyến, mang về lại hóa thành đồ giả. Lúc đó giết người diệt khẩu trong cơn hoảng loạn thế nào?”
“Đến cả Cố Quân An nghe xong cũng nổi giận, phân là hai nhà cùng ăn, miệng vẫn còn dính đây này, sao lại mặt dày đổ hết lên đầu hắn?”
Ánh mắt Cố Hoàn Anh nhìn Cố Thậm Vi tối sầm lại, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước. Trong đáy mắt bình lặng kia, cuộn trào một cơn bão táp ngầm sắp bùng phát.
Nhưng Cố Thậm Vi không hề nao núng. Nàng phẩy tay một cái, tiếp tục đi sâu vào trong nhà lao, vừa đi vừa nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta đã có thể nói ra ba cái tên ấy, đương nhiên là đã nắm đủ chứng cứ trong tay. Ta nhân từ một lần, giao hết cho Khai Phong phủ. Cũng xem như lúc Tứ bá lên chảo dầu, ta giúp rắc thêm chút muối nêm nếm cho ngươi, khỏi cần cảm ơn ta!”
Nói xong, nàng chẳng buồn để ý đến tiếng mắng chửi phía sau của Cố Hoàn Anh, cứ thế nâng đèn lồng, từng bước bước tiếp.
Hàn Thời Yến lặng lẽ lắng nghe, nghiêng đầu nhìn Cố Thậm Vi: “Vậy ra, đây là thứ nàng chuẩn bị sẵn để đối phó Cố Hoàn Anh?”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Ừ. Ta cũng đâu có uổng phí ba năm trời.”
Dù là ai đi nữa, chỉ cần dùng ba năm đời người chỉ để điều tra một chuyện, thì cũng tra được đầu mối thôi, huống hồ nàng còn có một đám giang hồ trong Bình Đán lâu hỗ trợ.
Nếu không phải nàng biết được bí mật về Viễn Sơn đồ và mật thất của Cố Quân An, thì ban đầu nàng vốn định lấy ba mạng người này khiến Cố Hoàn Anh vạn kiếp bất phục.
Cố gia, thật sự không có ai là người tốt.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, quay đầu nhìn lại đoạn đường vừa đi qua. Trong nhà lao, mấy kẻ rượu chè vô dụng của Tam phòng không thấy bóng dáng, mẫu thân của Cố Thập Ngũ Nương Lư thị, cũng không có mặt. Ánh mắt nàng khẽ thay đổi, rồi xoay người đi tiếp vào trong.
So với bên ngoài hỗn loạn, hai gian phòng giam phía trong lại tĩnh lặng đến lạ thường.
Cố Ngôn Chi và lão phu nhân bị giam ở gian bên trái, còn Cố Quân An thì bị biệt giam ở gian bên phải.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Ngôn Chi chầm chậm ngẩng đầu lên. Chỉ sau một thời gian ngắn, ông ta già đi trông thấy. Ánh mắt ông ta trước tiên dừng lại trên người Hàn Thời Yến, rồi mới chầm chậm chuyển sang Cố Thậm Vi.
“Gấp gáp vậy, đã muốn tới đây diễu võ dương oai rồi sao?”
Cố Thậm Vi nhìn thẳng vào mắt ông ta, không tránh né: “Tại sao lại đối xử với phụ thân ta như vậy? Ông ấy rất kính trọng ngươi.”
Dù nàng biết rõ Cố Ngôn Chi là người vô tình, trong mắt ông ta, bất kỳ người con nào cũng chỉ là con cờ, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi câu ấy.
Không phải vì mình, mà là vì phụ thân Cố Hữu Niên của nàng.
Cố Ngôn Chi nheo mắt lại, trông vô cùng bình thản: “Dòng dõi thư hương không cần lũ giang hồ thảo khấu. Kẻ cam tâm sa đọa, ta nên đối xử với hắn thế nào?”
“Rõ ràng có tài đứng vào hàng tam giáp, lại không chịu xuất sĩ, kẻ bất hiếu nghịch đạo như vậy, chết cũng đáng đời.”
“Án Phi Tước là do chính hắn rước họa vào thân, ta chẳng qua chỉ cân nhắc thiệt hơn, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho sự hưng thịnh của Cố gia. Thực tế đã chứng minh, nếu không có ngươi như một biến số xen ngang, thì lựa chọn đó của ta hoàn toàn chính xác.”
“Thắng làm vua thua làm giặc, mỗi gia tộc đứng được trên đỉnh cao đều là máu chảy đầu mũi dao, giẫm lên xác tộc nhân mà lên. Ta tưởng ngươi chết qua một lần rồi thì sẽ khôn ra được chút ít, không ngờ ngươi vẫn y như phụ thân ngươi, không làm nên chuyện lớn.”
“Còn về mẫu thân ngươi, một đứa nữ nhi nhà thợ rèn thô kệch, làm sao xứng bước vào đại môn Cố gia ta?”
Cố Thậm Vi lắng nghe, siết chặt nắm tay.
Nàng quay sang nhìn Cố Ngôn Chi: “Phụ thân ta vào cung làm Ngự Đới, là do ngươi mượn cớ vụ án quân khí để ép ông ấy đi? Mục đích là để dọn đường cho án Phi Tước?”
Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa quan sát từng cử chỉ của Cố Ngôn Chi. Thấy trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó như nghĩ đến điều gì, liền khẽ hừ một tiếng không rõ ý tứ.
Trong đầu Cố Thậm Vi lập tức xoay chuyển rất nhanh, xem ra, phụ thân nàng vào cung làm Ngự Đới chưa chắc là do Cố Ngôn Chi sai người bố trí từ đầu. Rất có thể, mục tiêu ban đầu của bọn họ chỉ là số vũ khí kia.
Tiện thể, Cố Ngôn Chi cũng muốn nhổ cỏ tận gốc Vân Kiếm sơn trang, đồng thời loại bỏ tức phụ Tả Đường mà ông ta khinh thường từ đáy lòng.
Cố Ngôn Chi nhìn dáng vẻ của Cố Thậm Vi, trong lòng dâng lên một cơn bực bội, chủ động dời ánh mắt đi, lắc đầu: “Ta không có gì muốn nói với ngươi. Trước đó ngươi cố tình ly gián, muốn khiến Trường Canh xa rời ta, định lấy nó làm điểm đột phá, ta đều đã nghe cả rồi.”
“Ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích. Bọn chúng căn bản không thể cho ngươi câu trả lời mà ngươi muốn. Bởi vì bọn chúng cũng không biết người đó là ai. Mà cho dù ta có chết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Ngôn Chi liếc về phía Hàn Thời Yến.
Cố Thậm Vi bắt được ánh nhìn đó, bật cười lạnh: “Ngươi muốn nói kẻ đứng sau kia họ Hàn? Thủ đoạn ly gián như vậy cũng quá tầm thường rồi đấy.”
Cố Ngôn Chi chỉ nhướng mày, không nhìn nàng, cũng không phản bác.
“Nay hắn đã không còn ra tay cứu Cố gia, Phúc Thuận công chúa cũng sẽ không cứu Cố Quân An, vì nàng ta đã biết được thân thế của A Trạch rồi. Ngươi đoán xem, giờ phút này, có phải nàng ta còn hận Cố Quân An hơn cả ta?”
Sắc mặt Cố Ngôn Chi thay đổi, khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu.
“Xem ra người Cố gia mà ngươi giấu ở bên ngoài không chỉ có mỗi Cố Quân Bảo. Cho nên đến lúc Cố gia đi vào đường cùng, ngươi cũng không chịu hé nửa chữ về thân phận kẻ đó. Bởi vì trong lòng ngươi cho rằng, mọi thứ Cố gia đã làm đều sẽ được ký thác lên người ấy.”
“Chỉ cần người đó còn, cho dù các ngươi đều chết hết, thì Cố gia vẫn có cơ hội Đông sơn tái khởi. Nói vậy thì, rất có thể người đó đã ở bên cạnh hắn rồi… Xét về tuổi tác, lớn hơn Cố Quân Bảo một chút…”
Cố Thậm Vi chăm chú quan sát sắc mặt Cố Ngôn Chi, thấy ông ta rõ ràng đã không còn bình tĩnh, trong lòng liền khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Cố Ngôn Chi có thể nuôi Cố Quân Bảo ở bên ngoài, làm kỳ vọng sau cùng khi gia tộc sụp đổ; cũng có thể trong lúc nước sôi lửa bỏng mà quyết đoán đem người của Tam phòng cho người khác làm con thừa tự, điều này chứng tỏ ông ta từ đầu đã tin vào đạo lý “thỏ khôn ba hang”.
Nhưng Cố Quân Bảo giờ đã lộ diện, người của Tam phòng thì chỉ là một lũ ăn hại, hoàn toàn không thể gánh vác trọng trách… Cố Thậm Vi dễ dàng khiến bọn họ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Trong tình huống như vậy mà Cố Ngôn Chi vẫn quyết không hé miệng, một chữ cũng không dám nói ra.
Vậy thì chỉ có hai khả năng.
Một là, ông ta sợ. Sợ kẻ đó thủ đoạn độc ác. Nhưng Cố gia đã bị cuốn vào án gian lận khoa cử, một khi án định, thì chính là tử tội, có ai tới cứu cũng không lật lại được nữa, trong tình thế ấy ông ta còn sợ điều gì?
Hai là, ông ta vẫn còn hậu chiêu. Vẫn còn giữ lại một tia hy vọng để Cố gia Đông sơn tái khởi.
Đôi mắt nàng khẽ lóe sáng, liếc nhìn lão phu nhân đang ngồi yên lặng ở góc tường, không nói một lời: “Hay là, ta vẫn còn một vị thúc phụ thứ xuất nữa, đang chờ lấy máu toàn bộ Cố gia để nuôi lớn bản thân… Thật đúng là cảm động đến trời đất cũng phải rơi lệ.”
***
Chương 176: Chúc các người đoàn viên
“Không đúng! Đã có thể dùng máu của con trưởng để hiến tế, sao lại gọi là thứ tử được! Hắn hẳn phải là con ruột của người trong lòng ngươi mới đúng…”
Ba chữ “người trong lòng” vừa thốt ra, đôi mắt của Cố lão phu nhân, vốn đờ đẫn như gỗ mục, bỗng dần khôi phục thần sắc. Bà hơi cứng ngắc quay đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Chi.
Ánh mắt hung tàn và u ám kia, quả thật giống hệt Cố Hoàn Anh khi nãy.
Toàn thân Cố Ngôn Chi rúng động, trong giọng nói mang theo vẻ hoảng loạn, ông ta nghiêm giọng quát về phía Cố Thậm Vi: “Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó! Gây chia rẽ khắp nơi, nhìn người thân mình đầu rơi máu chảy, chết một cách thê thảm, đó là tâm nguyện của ngươi hay sao?”
“Liên Phương, nàng đừng tin lời nó!”
Sắc mặt Cố lão phu nhân không chút biến chuyển, vẫn chăm chăm nhìn Cố Ngôn Chi.
Cố Thậm Vi khẽ cười thành tiếng: “Chuyện chó Cố gia cắn nhau, ta sớm thấy chán đến tận cổ rồi! Giờ chỉ mong cả nhà các ngươi đoàn tụ dưới địa phủ, sum vầy mỹ mãn, đó mới là tâm nguyện của ta – nữ nhi Cố Hữu Niên và Tả Đường!”
“Dẫu liệt tổ liệt tông Cố gia mà thấy, e rằng cũng phải nổ pháo đánh trống, khen ta là con cháu chí hiếu!”
Vừa nói, Cố Thậm Vi vừa đưa tay phải ra về phía Cố Ngôn Chi. Nàng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhìn ông ta, sau đó lần lượt co từng ngón tay lại: đầu tiên là ngón trỏ, rồi đến ngón giữa, bỏ qua ngón áp út, rồi co ngón út lại sau vài cái đong đưa lơ đãng trước cửa ngục.
Cuối cùng, nàng buông tay xuống, nháy mắt với ông ta một cái.
“Tổ phụ yên tâm, chỉ cần Cố Thậm Vi còn một ngày, Cố gia tuyệt đối không thể rạng rỡ tổ tông, càng không thể trở thành nhân vật hiển hách có tiếng ở Biện Kinh này.”
“Tất cả những thứ ngươi để tâm, ừm… sẽ ‘bùm’ một tiếng mà tan thành mây khói!”
Dứt lời, Cố Thậm Vi khẽ vẫy tay với Cố Ngôn Chi, lại quay sang vẫy tay với lão phu nhân, rồi xách đèn lồng thong thả rời khỏi nơi đó theo lối cũ.
Cố Ngôn Chi nhìn theo bóng nàng, cuối cùng không kìm nén được nữa. Ông ta túm chặt song sắt cửa ngục, điên cuồng lắc mạnh, gào lớn: “Cố Thậm Vi! Cố Thậm Vi! Nghịch tử, ngươi dám!”
Cố Thậm Vi nghe thấy, bước chân cầm đèn khựng lại. Nàng quay đầu, mỉm cười liếc nhìn hai bên phòng giam.
“Ồ, quên mất chưa báo cho các ngươi một tin đại cát tích đức, Phúc Thuận công chúa đã biết rõ lai lịch của A Trạch rồi. Nhất định sẽ rất biết ơn các ngươi đó!”
“À, còn nữa, bồ câu mà tổ phụ nuôi béo cực kỳ, chiếc nhẫn kia cũng đẹp đấy, chỉ là hoa văn xương bồ quá đỗi tầm thường, ta không thích lắm. Nhưng vì chúng ta cùng họ Cố, ta sẽ trồng đầy xương bồ trên phần mộ nhi tử yêu quý của ngươi.”
Nói rồi, nàng cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt ve mấy vòng trên chuôi kiếm bên hông: “Chỉ là không biết, họ Cố các ngươi… có mộ phần để mà trồng hay không nữa…”
Nói xong, nàng không hề ngoảnh lại, quay người rảo bước về phía cửa địa lao.
Hàn Thời Yến thấy vậy, ba bước gộp thành hai, xách đèn đuổi theo.
Cố Ngôn Chi lúc này mới hoàn hồn từ cơn chấn động, vồ lấy song sắt nhà giam, điên cuồng lắc lư, gào rống: “Cố Thậm Vi! Cố Thậm Vi! Nghịch tử ngươi dám!”
Ông ta gào đến tan phổi xé gan, nhưng tiếng gào kia lại bị một trận cười quái dị cắt ngang. Lưng ông ta lạnh toát, lập tức quay người lại, nhìn về phía lão phu nhân đang ngồi phía sau.
Lão phu nhân nhe răng, nở nụ cười dữ tợn, tiếng cười quái dị bật ra từ cổ họng, càng cười càng điên dại, cuối cùng phá lên cười ngặt nghẽo: “Hahaha! Báo ứng, báo ứng rồi! Cố Ngôn Chi, ngươi thấy không, ngươi gặp báo ứng rồi… báo ứng… báo ứng!”
Cố Ngôn Chi nhìn dáng vẻ điên loạn của bà, trong lòng chợt thắt lại, ông ta bám chặt song sắt nhà ngục, điên cuồng gào lên: “Cố Thậm Vi! Cố Thậm Vi!”
Thấy Cố Thậm Vi không hề dừng bước, Cố Ngôn Chi hoảng hốt quay sang nhìn Cố Quân An bị giam ở phòng giam đối diện: “Quân An, Quân An, con…”
Cố Quân An vẫn ngồi trong góc tối, hờ hững liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì ngài hại ta, ta đã có thể đường đường chính chính đỗ tiến sĩ, ra làm quan, phong hầu bái tướng đâu phải là chuyện xa vời! Tất cả đều do ngài… do đám phế vật các người kéo chân ta!”
“Nếu không phải các người là bùn nhão không trát nổi tường, làm chuyện bẩn thỉu lại không biết lau sạch đít, ta sao lại rơi vào bước đường như hôm nay!”
“Haha! Ngài từng nói đưa ta một bước lên mây cơ mà? Ở đâu? Ở đâu chứ?!”
Những câu cuối cùng của Cố Quân An gần như là gào lên, ánh mắt điên cuồng kia khiến lòng Cố Ngôn Chi chợt lạnh toát. Ông ta nhìn chằm chằm y, không thể tin nổi: “Ngươi… có biết mình đang nói gì không?”
Ông ta còn định nói thêm, nhưng đã bị tên lính ngục mất kiên nhẫn cắt lời.
Gã lính cầm đại đao, đập vài cái lên song sắt, trợn mắt hung dữ nhìn Cố Ngôn Chi: “Gào cái gì mà gào! Còn tưởng mình là quan lớn triều đình đấy à? Bọn ông đây không biết chắc? Gian lận khoa cử đấy, là trọng tội phải chém đầu đó!”
“Không soi gương mà nhìn lại mình xem, không có bản lĩnh còn ham leo cao! Mất mặt không chứ!”
Vừa nói, hắn vừa thô bạo mở cửa nhà giam, kéo Cố lão phu nhân họ vẫn đang cười như điên ra ngoài: “Mụ già này như phát rồ rồi! Đổi chỗ giam riêng cho mụ ta đi, tránh để lát nữa lại kể ra mấy chục trò cười của Cố gia nữa thì…”
Tên lính đi cùng cười hô hố phụ họa: “Bốn mươi chín trò! Bốn mươi chín trò! Trời ơi, cười đến bao giờ mới hết!”
Mặt Cố Ngôn Chi đỏ bừng như máu, ông ta giơ tay lên, tức giận định lao ra ngoài. Nhưng lại bị lính ngục đẩy mạnh một cái, ngã nhào vào trong, cửa ngục lập tức bị khóa chặt lại.
Gã lính khịt mũi khinh bỉ, buông lời mắng mỏ: “Có mặt mũi làm, không có mặt mũi nghe à! Cả Biện Kinh này ai chẳng biết? Còn ra vẻ cái gì!”
Nói rồi, hắn lôi lão phu nhân đi xuyên qua hành lang gấp khúc, quanh co vài lần, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất vắng người, đẩy mạnh bà ta vào một phòng giam trống không.
Phòng giam này hiển nhiên đặc biệt, xung quanh không có ai khác. Bên trong trống trải, chính giữa đặt một chiếc ghế gỗ lạnh lẽo.
Cố lão phu nhân họ thấy vậy, không do dự mà ngồi phịch xuống. Bà không cười nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa không khóa phía trước, cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.
Một lúc sau, hai chiếc đèn lồng xuất hiện trước cửa ngục.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào đôi giày đen nhánh dưới ánh đèn, rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thậm Vi.
“Tam nhi do ta sinh, ta hiểu rõ. Nó chẳng qua là kẻ nhát gan vô dụng, cho dù ngươi đặt cả núi vàng núi bạc trước mặt nó, nó cũng sẽ lo lắng đến mức đêm mất ngủ, một ngày gọi mười câu ‘Mẫu thân, số tiền này có được tiêu không đây?’”
“Chỉ cần nó không đến Biện Kinh, không tìm ngươi gây sự, không làm người Cố gia nữa… ngươi có thể tha cho nó một con đường sống được không?”
“Đổi lại, ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả mọi chuyện mà ta biết. Ngươi không nói gì, ta sẽ coi như ngươi đã đồng ý.”
Cố Thậm Vi không trả lời, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Phụ thân ta… thật sự là con ruột của bà và Cố Ngôn Chi sao?”
***