Sau khi ta mất tích – Chương 39

Chương 39

***

Eustace ném mấy con mồi xuống đất.

Những tân sinh viên bị tơ nhện trói chặt đứng bất lực sang một bên, trơ mắt nhìn Nhện Mộng Yểm vác Tô Đường đang nằm trên lưng, vui vẻ chạy về phía trung tâm mạng nhện.

Đôi mắt dài hẹp, đầy vẻ yêu dị phi nhân loại khẽ cong, khóe môi nhếch lên, miệng còn khe khẽ ngân nga một giai điệu quái đản nào đó. Ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng rất tốt của hắn.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 38

Chương 38

***

Nếu như lúc trước Vương Phú Quý chỉ cảm nhận được địch ý từ Nhện Mộng Yểm, thì đến giờ phút này, cậu mới thật sự hiểu: Khi một Siêu Phàm chủng nguy hiểm cấp cao thực sự bộc phát sát ý mãnh liệt, áp lực đó đáng sợ đến nhường nào.

Không khí trong phổi như bị rút sạch, tế bào toàn thân run rẩy không kiểm soát được.

Sự thù địch của đối phương dành cho cậu, trước kia chỉ là kiểu mèo vờn chuột, kiểu thờ ơ chơi đùa, Nhưng hiện tại, sát ý hướng về Jormungandr, lại sắc bén như lưỡi đao xẻ rừng chặt gai, đâm thẳng về phía trước.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 36

Chương 36 

***

Siêu Phàm chủng thuộc phe tà ác, rất hiếm khi che giấu cảm xúc của mình.

Ghen tị, oán hận, dã tâm, bọn họ từ trước đến nay luôn bộc lộ một cách triệt để.

“Loài sinh vật yếu ớt như thế cũng xứng đáng được người để tâm sao?”

Trong mắt rõ ràng lóe lên ác ý như chất độc, nhưng gương mặt trắng bệch tuấn tú của Eustace lại lộ vẻ thất vọng.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 35

Chương 35 

***

Tay đang nắm dao găm của Tô Đường khựng lại.

Hả? Thì ra… không phải muốn ăn thịt?

Ánh mắt Eustace quét qua trán và chóp mũi cô như tơ nhện, chậm rãi, dính nhớp.

Những giọt mồ hôi li ti thấm ướt tóc mái, kết thành một lớp lấp lánh trên làn da trắng mịn, từng hạt nhỏ trong suốt như sương sớm tụ lại.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 34

Chương 34 

***

Ánh trăng chiếu rọi vào đồng tử của Thần.

Thân thể khổng lồ nửa người nửa nhện kéo xuống một cái bóng mờ u ám, giống như lớp nhựa đen sền sệt và tối tăm, muốn chậm rãi nuốt chửng, nhấn chìm chủ nhân đang đứng trước mặt.

Trên gương mặt yêu mị ấy, ánh mắt nóng bỏng như một chiếc móc nhỏ, chui thẳng vào lồng ngực, móc lấy trái tim đang đập thình thịch, khiến người ta cảm giác máu trong người sôi trào.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 33

Chương 33

*

“Nhân loại…”

“Chỉ là để các người… dâng hiến cho ta một chút ác mộng mà thôi.”

Giọng nói âm u lạnh lẽo lững lờ trôi theo cơn gió đêm, nhưng những chi chân băng giá kia thì lại tàn nhẫn vô tình.

Cảm nhận được cơn gió tanh lạnh từ sau lưng và cái bóng đen đang dần áp sát, da đầu Trịnh Trí tê rần, máu dồn lên não, cậu ta lập tức đập mạnh vào vòng tay kích hoạt lá chắn phòng hộ.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 32

Chương 32

***

Đám tơ nhện này có độc đúng không?!

Tô Đường không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng cảm giác nổi da gà lan khắp người khiến cô lập tức điều khiển toàn bộ tinh thần lực bùng phát, dốc sạch ra ngoài để quét sạch đám tơ nhện dính dớp đang bám trên cơ thể.

Nhưng mấy sợi tơ này cực kỳ dẻo dai, giống như chó ghẻ bị đá một phát vẫn cứ bám dính không buông, bất kể cô làm thế nào cũng không thể gỡ hết được, cứ quấn lại quấn mãi.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 31

Chương 31

*

“Chị! Chị là người chị duy nhất của tôi đó!”

Nhìn đám người vây đánh mình bị giảng viên kéo đi, Vương Phú Quý như được tái sinh, kích động đến mức suýt nhào tới ôm luôn.

Lúc này, chuyện gì mà lừa cậu nuốt lễ vật, ngụy trang nói dối… tất cả đều biến khỏi đầu óc.

“Trường quân đội Trung Ương sao lại bắt tay với Nhật Bất Lạc?”

Continue reading