Sau khi ta mất tích – Chương 50

Chương 50

***

“Lệnh Dĩ Châu, về mục tiêu mùa giải sau của Trường quân sự Bắc Hải, Trường quân đội Trung Ương có lời nào muốn nói không?”

Ánh mắt Lệnh Dĩ Châu lạnh lùng, sau lưng ẩn hiện ảo ảnh Sư Tử Vàng, ánh nhìn sắc như dao, chiếu thẳng đến Tô Đường đang nâng ly ra hiệu từ xa. “Trường quân đội Trung Ương  đã năm lần liên tiếp vô địch. Giải lần này, cũng sẽ không có ngoại lệ.”

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 49

Chương 49 

***

Tô Đường chống cằm, ánh mắt lướt qua cơ bắp rắn chắc, đường nét mượt mà: “Thế… có tính phí không đấy?”

North cụp mắt nghĩ một chút, mím môi thốt ra một câu: “Mỗi lần một tinh tệ.”

Vệ Nhàn lập tức ngửa cổ tu ừng ực nước, ngay cả Vương Phú Quý bên cạnh cũng quay đầu tu lấy tu để để trấn tĩnh lại.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 48

Chương 48

***

Tiếng thở dài của Tô Đường rơi xuống nhẹ tựa lông hồng.

Jormungandr nhìn người mà mình ngày đêm mong nhớ bằng ánh mắt cuồng nhiệt và mê đắm, đôi mắt từng u tối nay bừng sáng niềm vui và kinh ngạc.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo quyền uy và khí thế không thể chống cự.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 47

Chương 47 

***

Chiếc lưỡi rắn tách đôi khẽ liếm lòng bàn tay Tô Đường, trong mắt Thần là ngọn lửa và cơn đói gần như có thể thiêu rụi tất cả, nhưng đầu lại cọ nhẹ vô cùng, cặp răng nanh nhọn khẽ miết qua da thịt.

“Hãy thử ta đi.”

“Ta đói lắm rồi, Mẫu thân… xin người cho ta một chút… chỉ một chút… dịch thể của người.”

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 45

Chương 45

***

Tô Đường thấy Jormungandr càng lúc càng tới gần, sợi dây bạc vắt ngang trước ngực lay động nhẹ, đôi chân dài thẳng tắp kia gần như dẫm thẳng lên Báo tuyết đang ẩn thân.

Tóc dài màu bạc còn đang nhỏ nước, rũ xuống gần tới bắp chân, từng giọt mưa lách tách theo tóc nhỏ giọt xuống sàn tàu.

Vòng kim loại đen trên đùi hắn siết chặt quanh bắp chân rắn chắc, ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên, từng múi cơ săn chắc nổi bật đến mức không cách nào phớt lờ.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 44

Chương 44 

***

“…Có khi chỉ là trùng hợp thôi, chắc gì hắn đã muốn lên đây lục soát… Một chủng Truyền Kỳ, đâu thể rảnh rỗi vậy được…” Vệ Nhàn ấp úng giải thích, có phần lúng túng.

Giữa cơn gió bão, sinh vật siêu phàm tóc bạc kia giơ tay lên.

Luồng gió xoáy tốc độ cao ngưng tụ ở đầu ngón tay, hóa thành một lưỡi dao gió sắc bén.

Năm ngón tay thon dài cắm thẳng vào thân phi thuyền.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 42

Chương 42 

***

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của Missa bừng sáng, thanh kiếm xuyên thẳng ngực Eustace, Tô Đường không kìm được hít sâu một hơi lạnh, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Eustace đã  bị thương nặng, nhưng thời gian Missa giáng lâm vẫn còn hơn nửa!

“Phụt!”

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 41

Chương 41

***

Việc triệu hoán có thời hạn, nếu đến khi hết thời gian mà Missa vẫn chưa thể kết thúc trận chiến, thì hắn cũng chẳng còn cơ hội để truy xét thân phận của cô nữa.

Đang suy nghĩ, Tô Đường bỗng cảm thấy một luồng gió mát lướt qua bên cổ, lại như có gì đó mềm mềm lông lá khẽ cọ qua da.

Cô quay đầu lại nhìn, thì thấy là con chồn gió của Giang Minh Thanh.

Continue reading