Mộng hồi Tây Châu – Chương 212

Chương 212: Bất Tiện Dương (30)

***

Lục Uyển Anh và Trình Hàn Lân trở về Phương phủ thì mặt trời đã xế bóng về tây.

Hỏi người hầu mới biết Hải Triều vẫn chưa quay về, ngược lại có người mang một phong thư đến, nói rõ là gửi cho Lục nương tử.

Lục Uyển Anh nhận lấy thư, tránh người xung quanh rồi mở ra xem, quả nhiên là do Hải Triều viết. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 211

Chương 211: Bất Tiện Dương (29)

***

Dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi tận mắt trông thấy cánh tay bị chặt đó, Hải Triều vẫn rùng mình sởn gai ốc, không nhịn được mà liên tục lùi lại.

Nàng nhặt một cành cây lên, nén nỗi sợ hãi và cảm giác cuồn cuộn trong bụng, quay lại chỗ cánh tay đứt, gạt lớp đất lên, cẩn thận quan sát, bắt chước cách mà Lương Dạ đã chỉ. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 6

Chương 6

***

Trương Tĩnh Hàm mỉm cười ngượng ngùng, vờ như không nhìn thấy sự khác thường ban nãy của hắn, tiện tay mang đi chiếc bánh mạch hắn không đụng tới.

Nàng bước ra sân, bẻ một miếng bánh có dấu mỏ chim giơ cao tay, hoàng oanh đang ở trên cây nghiêng đầu nhìn xuống, ngay lập tức bay vút tới, vừa quắp lấy miếng bánh vừa thả lại một con sâu xanh. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 209

Chương 209: Bất Tiện Dương (27)

***

Hải Triều gặp xong Phùng Úy Lãng, rón rén quay lại phòng của Lương Dạ, thấy hắn vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy chìm vào giấc ngủ say, trong lòng nàng bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng tư thế ngủ của Tiểu Dạ rất ngay ngắn, chăn cũng đắp kín, nàng vẫn cẩn thận kéo lại góc chăn cho hắn, rồi ngồi thêm một lát bên giường mới chịu đứng dậy rời đi. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 208

Chương 208: Bất Tiện Dương (26)

***

Quả thật Hải Triều đang gấp rút muốn gặp hắn, nhưng từ miệng nam nhân mắt xanh này nói ra, lại như mang một tầng ý vị khác.

Nàng vốn chẳng ưa những kẻ dẻo miệng trơn lưỡi không đứng đắn, nhưng đối diện với Phùng Úy Lãng, lại chỉ thấy bất lực nhiều hơn chán ghét. Continue reading