Chương 171: Chất vấn Quan gia
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Chẳng phải rất thú vị hay sao?
Lúc trước đền thờ Cố gia được dựng lên cao bao nhiêu, giờ đây sập đổ, vỡ nát khiến mảnh vỡ bắt vào mặt đau bấy nhiêu!
Kể từ khi Đại phòng và Nhị phòng Cố gia xảy ra chuyện, những gia quy từng khiến Cố gia vang danh khắp Biện Kinh nay lại trở thành bằng chứng bị thiên hạ cười nhạo.
Hàn Thời Yến không để cho Cố Ngôn Chi có lấy một cơ hội phản bác, lạnh lùng tiếp tục nói: “Người làm, trời nhìn. Có lẽ ông trời cũng không thể làm ngơ trước lòng tham quyền thế của Cố gia, nên mới để lại chứng cứ sắt đá như thế.”
“Sau khi Cố Hoàn Anh trả lại bức Viễn Sơn đồ, tất cả tranh vẽ của Âu Tùng đều được phu nhân của Vương ngự sử thu lại, khóa vào kho chứa thứ bảy mươi chín của bà ấy. Kho đó từ ấy đến nay chưa từng bị mở ra. Cho đến đêm qua, trưởng tử Âu Lục, thứ tử Âu Dương của Âu Tùng, cùng với Ôn học sĩ, người am hiểu việc giám định tranh và Mã Thiện, đãi chiếu của Họa viện, mới đồng loạt mở khóa kho kia, lấy ra bức Viễn Sơn đồ được phong kín trong rương gỗ, sau đó đặt vào ống tranh, niêm phong lại bằng ấn ký.”
Nói đến đây, dù là Hàn Thời Yến cũng không nhịn được mà tán thán: Vương phu nhân quả thật là kỳ nữ tử đương thời!
Đêm qua, sau khi tiễn Cố Thậm Vi, hắn bận rộn điều tra chuyện Viễn Sơn đồ. Khi ấy, tuy chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng hắn đoán rằng Cố Hoàn Anh chắc chắn đã vẽ một bản giả Viễn Sơn đồ để đánh tráo với nguyên tác của Âu Tùng. Sau đó dùng chính bức tranh thật của Âu Tùng làm lễ vật hối lộ vị chủ khảo năm xưa, đổi lấy đề thi.
Đừng xem thường một bức tranh nhỏ. Quan gia vốn có mười phần yêu thích tranh của Âu Tùng, sau khi Vương ngự sử càn quét toàn bộ tác phẩm của Âu Tùng, mười phần yêu thích ấy tăng thành mười hai phần. Nếu lúc đó có ai dâng lên một bức Viễn Sơn đồ, thì chẳng khác nào cầu thần gặp núi linh, cầu gì được nấy!
Nhưng điều Cố Ngôn Chi đặt ra cũng là vấn đề hắn từng suy nghĩ. Sau từng ấy năm, ai có thể chứng minh được rằng bức tranh ấy thật sự do Cố Hoàn Anh đánh tráo?
Hắn có nghĩ ra một cách ứng phó, cũng giống như cách chứng minh một người là Lý Đông Dương thật sự vậy.
Văn nhân xem chữ, nhìn tài.
Giả thì không thể thành thật, thật cũng chẳng thể làm giả. Dù Cố Hoàn Anh có tài đến đâu, ông ta cũng chỉ là một con người. Tranh giả của ông ta vẫn có thể bị người sành tranh phát hiện. Những thủ pháp làm giả hay dùng, cùng với vài thói quen đặc biệt, người hiểu biết đều có thể nhận ra.
Chuyện này liên quan đến gian lận trong khoa cử, liên quan đến sự sống còn của Cố gia, hắn sao có thể phụ lòng tin của Cố Thậm Vi, tất phải khiến người đó một lần mà thân bại danh liệt, đóng đinh lên cột nhục muôn đời.
Hàn Thời Yến vừa điểm tên, Ôn học sĩ đang đứng trên triều lập tức chớp mắt một cái, bước ra khỏi hàng, khom người hành lễ.
Trời biết ông ta mệt mỏi đến nhường nào! Tuổi già ngủ chẳng sâu, hiếm hoi lắm mới ngủ được một giấc ngon, còn chưa kịp mơ thấy mình quay lại trường thi, đấm Lão Hàn, đá Lão Vương, xé xác Lão Lê, cuối cùng giành được trạng nguyên đầu bảng… thì đã bị cái tên tiểu tử Hàn Thời Yến lôi từ trong chăn ấm ra!
Người ta vẫn nói: “Kẻ sẽ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác!”
Hàn Thời Yến lăn lộn cùng Hoàng thành tư và Khai Phong phủ ba ngày thôi mà đã phải nhìn khác rồi! Xem những lời hắn nói hôm nay ở triều xem, so ra, đến cả người luôn toát ra mùi tiền như Vương ngự sử cũng trở nên văn nhã lịch sự hơn!
Lại nhìn hành động của hắn đêm qua… chỉ một chữ “kéo” thôi đã toát lên cái khí chất thô lỗ của võ tướng rồi!
Ôn học sĩ thầm nghĩ, lần sau không chừng Hàn Thời Yến sẽ cầm phất trần mà ném thẳng vào mặt Quan gia mất!
Nghĩ đến đó, ông bỗng tỉnh táo hẳn: “Quả đúng như vậy. Phu nhân Vương ngự sử quả thực đã niêm phong bức tranh thật của Âu Tùng nhiều lớp. Trong kho phủ đầy bụi dày, trên lớp bụi hoàn toàn không có dấu chân người. Có thể thấy suốt từng ấy năm qua, kho ấy chưa từng bị mở ra.”
“Lão thần khi ấy thấy lạ, còn hỏi phu nhân một câu, vì sao lại làm thế? Phu nhân đáp: ‘Hoàn Anh giỏi làm giả, không biết mượn tranh để làm gì. Nếu nàng có ở trong phủ, nhất định sẽ không cho ông ta mượn; nhưng đã cho mượn rồi thì cũng nên vá lại chuồng sau khi mất bò, để tránh sau này tranh cãi lại ảnh hưởng đến thanh danh của đại nhân nhà ta.’”
Lúc ấy ông ta còn không cho là đúng, chỉ cảm thấy nữ nhân kiến thức nông cạn, thương nhân trọng lợi mà đa nghi.
Nhưng đến khi bức tranh ấy vừa được mang ra, ông ta thậm chí hối hận đến mức muốn cất lời: Vương phu nhân ơi! Có muốn đổi phu quân không? Tôn tử nhà ta năm nay vừa tròn hai mươi…
Tổ phần nhà Vương đại nhân chắc phải cháy bừng mấy trăm dặm, ông ta mới có thể cưới được một nhân vật như Vương phu nhân!
“Huynh đệ Âu gia đã xác nhận bức Viễn Sơn đồ kia là giả, không phải bút tích thật của Âu Tùng. Lão thần cùng Mã đãi chiếu đã cẩn thận đối chiếu giám định… Tuy không thể khẳng định chắc chắn là do Cố Hoàn Anh làm ra, nhưng có thể xác định rằng trong thiên hạ hiện nay, người có thể làm giả được đến mức đó, chỉ có ba người.”
“Một là trưởng tử Âu Lục của Âu Tùng, hai là phụ thân của Mã đãi chiếu… người thứ ba chính là Cố Hoàn Anh.”
Hàn Thời Yến nghe đến đó, khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy hài lòng.
Ôn học sĩ vốn là người cẩn trọng, tuổi tác đã cao, càng không muốn vì lời nói hôm nay mà bị cuốn vào cơn lốc khoa cử gian lận. Nhưng ông ta không nói rõ, cũng chẳng khác gì đã thừa nhận.
Bởi vì phụ thân của Mã đãi chiếu đã qua đời từ lâu, còn Âu Lục khi đó đang thủ tang ở quê nhà Tương Dương, hoàn toàn không có mặt tại Biện Kinh.
Nói cách khác, lúc đó ở Biện Kinh, chỉ có một mình Cố Hoàn Anh!
“Cố Quân An mua chuộc người đốt Phúc Thuận khách điếm, sắp đặt một xác chết giả để đánh lừa thiên hạ rằng Lý Đông Dương đã chết, sau đó giam Lý Đông Dương trong mật thất, bắt hắn thay mình luyện chữ điểm vàng thành ngọc.”
“Lý Đông Dương cùng với thủ bút năm xưa của y có thể chứng minh: Cố Quân An đích thực đã lấy được đề thi trước khi thi.”
“Còn trước kỳ thi xuân, Cố Hoàn Anh lại mượn từ phủ Vương ngự sử bức Viễn Sơn đồ, rồi âm thầm dùng thủ đoạn ‘đánh rồng tráo phượng’ với nó…”
Nói đến đây, Hàn Thời Yến cười lạnh một tiếng.
“Bức Viễn Sơn đồ thật rốt cuộc đã bị Cố Hoàn Anh đem tặng cho ai để đổi lấy đề thi? Hiện giờ bức tranh ấy đang ở đâu? Quan gia có biết chăng?”
Dưới gầm bàn, tay Quan gia khẽ siết trong khoảng không, rồi buông ra ngay sau đó. Bao nhiêu thứ thuận tay đều đã bị ông ta ném vỡ, chẳng lẽ giờ lại tháo đầu tên thái giám kia ra mà ném tiếp?
Ánh mắt ông đảo qua lại giữa Hàn Thời Yến và Vương ngự sử, bỗng nhiên đứng bật dậy: “Án gian lận khoa cử của Cố Quân An, giao cho Giang Bá Dư và Vương Nhất Hòa phụ trách điều tra, nhất định phải tra cho ra lẽ!”
Đầu óc Cố Ngôn Chi ong ong, ông ta chỉ nghe được mấy chữ “án gian lận khoa cử của Cố Quân An”, liền lập tức tối sầm trước mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Quan gia nói xong, phất tay áo, sải bước đi thẳng ra ngoài điện.
Tên thái giám đứng trước điện nhặt lại phất trần và mũ, nghiêng người nhìn Hàn Thời Yến, hạ giọng nói: “Hàn ngự sử, Quan gia mời ngài vào thư phòng hỏi chuyện.”
Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, liếc mắt trấn an Vương ngự sử.
Vị Ngự Sử kia đảo trắng mắt một cái, bực mình nói: “Nhớ đòi lại giúp ta bức Viễn Sơn đồ thật. Thứ đó đắt lắm đấy!”
Hàn Thời Yến cười khẽ, thầm nhủ: Đắt đâu chẳng thấy, ông chỉ sợ làm ăn lỗ vốn, về nhà bị Vương phu nhân cắt mất bạc tháng thì có! Lương triều đình cấp chẳng là bao, nhưng bạc tháng do Vương phu nhân cho lại nhiều vô kể.
Hàn Thời Yến không thèm để ý đến ông ta: “Ngài dẫn Lý Đông Dương cho Trường Quan.”
Nói rồi liền theo thái giám vào thư phòng của Quan gia. Vừa bước vào cửa, một chén trà liền bay thẳng về phía hắn. Hàn Thời Yến không né tránh, chén trà đập mạnh vào trán hắn, máu lập tức chảy xuống ròng ròng.
Quan gia thấy vậy, lại vớ lấy nghiên mực, nhưng lần này đã có người kịp thời ngăn lại.
***
Chương 172: Quan gia và Ngự Sử
Hàn Thời Yến vừa bước vào đã cau mày lại, trong thư phòng này ngột ngạt đến mức khó chịu, mùi hương xông nồng nặc như muốn ướp cả người lẫn vật trong phòng, khiến đầu óc quay cuồng, buồn nôn choáng váng.
Chắn trước mặt Quan gia là một người mặc đạo bào, tay cầm phất trần. Trông lão chừng năm sáu mươi tuổi, tóc điểm bạc, quả có vài phần phong thái tiên phong đạo cốt.
Thấy ánh mắt của Hàn Thời Yến dừng lại trên người mình, lão đạo sĩ mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang khuyên giải Quan gia: “Yếu thắng cường, nhu khắc cương, tĩnh chế động. Quan gia chớ vội động nộ, tu tâm vẫn là thượng sách.”
Quan gia chầm chậm hạ tay, buông nghiên mực xuống.
Lão đạo sĩ đảo mắt nhìn tình hình trong thư phòng, vuốt râu lắc đầu, lặng lẽ rời đi.
Chưa đợi Quan gia mở miệng, Hàn Thời Yến đã chủ động lên tiếng: “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ… mà Quan gia lại đắm mình trong chuyện quỷ thần…”
Lời còn chưa dứt, Quan gia đã không nhịn được nữa, bất chợt chụp lấy nghiên mực ném mạnh xuống đất, rồi chỉ thẳng vào mặt Hàn Thời Yến mà quát:
“Trẫm là cữu phụ của ngươi đấy! Ngươi vì muốn giúp nữ nhân họ Cố kia mà đối đầu với Cố gia, ngươi có từng nghĩ đến việc trẫm là cữu phụ của ngươi chưa? Có từng nghĩ đến chuyện Cố Quân An là trượng phu của Phúc Thuận chưa?”
“Ngươi muốn làm trung thần của Đại Ung, vậy ngươi có biết bản thân mình đang trung với ai không?”
“Hàn Thời Yến! Nhi tử mà trẫm nâng niu trong lòng còn mong trẫm chết, chỉ cần trẫm chưa chết, nó sẽ không thể mưu nghịch xưng vương. Bây giờ ngay cả chất nhi mà trẫm coi trọng cũng muốn giơ kiếm chĩa vào trẫm sao? Lương tâm của ngươi còn không?!”
Hàn Thời Yến bình tĩnh nhìn thẳng vào Quan gia, không hề lùi bước.
“Vạch trần việc gian lận khoa cử, vậy mà cũng là giơ kiếm về phía ngài sao? Là ngài để lộ đề thi hay là ngài nhận lấy bức Viễn Sơn đồ kia?”
“Thời Yến không thẹn với trời đất, không thẹn với Đại Ung, lại càng không thẹn với cữu phụ.”
“Nếu cữu phụ cho rằng ta dẫn Lý Đông Dương lên đại điện chỉ vì Cố Thậm Vi, vậy thì quá xem thường ta rồi! Ta không trực tiếp vạch trần chuyện này trong triều sớm, cữu phụ biết vì sao không? Có phải ngài lại muốn giống như vụ án quân khí năm đó, vụ án ngân thuế, hay vụ diệt môn ở Thương Lãng Sơn, lại một lần nữa lấp liếm qua loa, tô vẽ thái bình giả tạo sao? Đúng vậy, Thời Yến đích thực có tư tâm.”
Quan gia như thấy được cơ hội phản kích, cười lạnh nhìn Hàn Thời Yến: “Không phải sao! Trẫm đã đoán đúng rồi!”
Ánh mắt Hàn Thời Yến rực lửa, nhìn thẳng vào Quan gia khiến đối phương không khỏi chột dạ, cả người run lên.
Quan gia giận đến mức giơ tay chỉ vào cây cột bên cạnh: “Ngươi đâm đi! Đám Ngự Sử các ngươi lúc nào cũng mang cái trò đâm đầu vào cột ra hù người! Ngươi đâm thử xem! Trẫm đã sai người bọc hết các cột trong đại điện này rồi! Ngươi cứ đâm xem sao!”
Thế nhưng Hàn Thời Yến lại không hề mỉm cười: “Tư tâm của ta, chẳng phải là vì bức Viễn Sơn đồ kia đang treo trong tư khố của cữu phụ đó sao?”
Một câu nói khiến đầu Quan gia như vang lên tiếng ong ong, khuôn mặt già đỏ bừng!
Tức đến mức định chộp lấy chặn giấy trên bàn ném đi, nhưng khi thấy vật ấy là di vật của Âu Tùng, làm bằng ngọc trong suốt ông ta lại đành nén giận, từ bỏ ý định: “Lẽ nào trẫm còn phải cảm tạ ngươi?”
Hàn Thời Yến lắc đầu:
“Không cần. Giữ gìn uy nghiêm của quân chủ, vốn là trách nhiệm bất đắc dĩ của bề tôi. Cữu phụ, chỉ khi cắt bỏ phần thịt thối rữa, thì phần thịt mới mới có thể mọc lên. Một triều đại phồn vinh giả tạo, đó thật sự là điều ngài mong muốn sao?”
“Quân thượng nêu gương từ trên, bách quan noi theo phía dưới.”
“Ngài thật sự muốn cả Đại Ung này từ trên xuống dưới đều nhu nhược vô năng, coi nỗi oan ức và đau khổ như không hề tồn tại, để người tốt không được khen thưởng, kẻ ác không bị trừng phạt, để bách tính vĩnh viễn không có ngày thấy được công bằng sao?”
“Hay là muốn luật pháp của Đại Ung ta, cũng trở thành trò cười bị khắc lên sử sách, khắc lên bia đá như bốn mươi chín điều gia quy Cố gia?”
Quan gia tức đến nỗi ngã ngửa ra sau, bàn tay ông run rẩy, môi mấp máy, định nói điều gì đó.
Nhưng lại nghe Hàn Thời Yến cất giọng:
“Là ai đã dâng bức Viễn Sơn đồ ấy lên cho cữu phụ, người đó có biết đề thi chăng? Hoặc giả, hắn lấy được đề thi bằng cách nào? Vì hiến bảo đồ mà hắn được lợi bao nhiêu, thiên hạ này không ai rõ hơn cữu phụ!”
“Thời Yến ta nguyện ngày ngày đứng trên đại điện, chờ xem toàn tộc Cố gia diệt vong, chờ xem kẻ làm lộ đề thi bị áp giải ra pháp trường!”
Quan gia cười lạnh một tiếng:
“Trẫm không cho ngươi lên triều sớm, ngươi làm được gì?”
“Vậy thì ở Ngự Sử đài, nhìn Quan gia trừ sạch bọn sâu mọt của Đại Ung!”
“Đuổi ngươi khỏi Ngự Sử đài, ngươi lại làm được gì?”
“Vậy thì đứng trước Khai Phong phủ, chờ đến khi chân tướng rõ ràng!”
“Lưu đày ngươi ba ngàn dặm!”
“Dẫu là trong phần mộ, oan hồn của thần cũng phải thấy được Quan gia giết chết kẻ dâng bảo đồ kia!”
Quan gia hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Thời Yến: “Ngươi đang uy hiếp trẫm!”
Nếu ông không để Giang Bá Dư và Vương Nhất Hòa điều tra đến cùng vụ án này, không trừng trị Cố gia… thì Hàn Thời Yến sẽ bất chấp thể diện của ông, đem chuyện bức Viễn Sơn đồ đang cất trong tư khố của ông loan báo thiên hạ!
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Quan gia ba bước gộp thành hai, xông tới trước mặt Hàn Thời Yến, giơ tay định đánh hắn, nhưng phát hiện mình thấp hơn hắn cả cái đầu, tức giận đến mức phải nhảy lên, tát một cái thật mạnh vào trán Hàn Thời Yến.
Thấy vết máu đỏ tươi vương trên tay, ông sững lại trong thoáng chốc, ký ức xưa ùa về, tay ông khựng lại giữa không trung, rồi chậm rãi buông xuống, thở dài thật dài.
“Cút cho trẫm!”
Hàn Thời Yến chắp tay, ngẩng đầu nhìn ông: “Thần cáo lui!”
Hắn còn định nói thêm gì đó, nhưng Quan gia đã quát: “Câm miệng! Cút!”
Hàn Thời Yến khẽ nhướng mày, không nói thêm một lời, lặng lẽ lui ra ngoài.
Ra tới cửa, hắn nhìn thấy Thái sư Giang Bá Dư đang đứng đợi bên ngoài, phía sau là Vương Nhất Hòa. Hàn Thời Yến hành lễ với hai người, rồi sải bước rời đi.
Vương Nhất Hòa nhìn vết đỏ rực nổi bật trên trán Hàn Thời Yến, môi khẽ động đậy. Ông ta dõi theo bóng lưng dứt khoát kia, rồi âm thầm thu lại ánh nhìn.
Làm thần tử có rất nhiều kiểu gian thần, nịnh thần, trung thần… đương nhiên cũng có trung thần thà chết vì đạo, quyết không khuất phục!
Ông lặng lẽ theo sau Thái sư Giang Bá Dư bước vào thư phòng của Quan gia, im lặng hành lễ.
Quan gia nhìn thấy hai người, gằn giọng: “Các ngươi đến đúng lúc. Kẻ lộ đề là Chu Hựu Cẩn, cứ theo công đạo mà xử lý đi! Giang khanh, về Cố gia… Cây vừa mới mọc đã bị bẻ gãy, thiên hạ sau này rốt cuộc vẫn là của Thành nhi. Thời Yến hắn cứng nhắc vô tình, không hiểu được khổ tâm của trẫm, phải làm sao đây?”
Thái sư Giang Bá Dư mỉm cười ôn hòa: “Quan gia nên vui mừng mới đúng. Hàn ngự sử là một trung thần cũng là một cô thần! Tuy tính khí cương trực, thủ đoạn cứng rắn, nhưng lòng trung thành với Quan gia, với Đại Ung, ai ai cũng đều thấy rõ.”
Giang Bá Dư vừa chậm rãi nói, vừa lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực đưa cho Quan gia. Quan gia nhận lấy, chậm rãi lau vết máu trên tay.
“Còn về Cố gia, đêm qua Cố Quân An đã bị Ngô Giang bắt vào đại lao Khai Phong phủ. Phúc Thuận công chúa có đến cầu tình không? Công chúa hiếu thuận, lại biết đại nghĩa, thần tin nàng sẽ không khiến Quan gia khó xử.”
Ánh mắt Quan gia rũ xuống, thần sắc tối lại, chẳng thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì.
Nhưng Giang Bá Dư và Vương Nhất Hòa đều đã quá quen với điều này, cả hai cũng cúi đầu, im lặng đứng yên tại chỗ.
***