Mãn môn sao trảm – Chương 50

Chương 50: Chứng cứ

***

“Hí!”

Phu xe bỗng siết mạnh cương ngựa, trên con phố dài mờ tối, một cỗ xe ngựa màu xám giản dị chao đảo mấy lượt rồi mới dừng lại. Đám hộ vệ chung quanh lập tức rút đao kiếm, vòng thành một vòng, ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng phía trước.

Phía trước, có người chặn xe! Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 49

Chương 49: Bắt đầu

***

Trong điện, mấy người sững lại.

Tưởng Du theo bản năng nhìn về phía Diệp Tích Nhân, không ngờ nàng và Nghiêm Đan Thanh lại có giao tình sâu đến thế, ngay cả Mã Sơn cũng nghe lệnh nàng…

Lương Việt thì chẳng còn kịp để tâm đến những điều đó, vội vàng đứng bật dậy: “Chuyện gì xảy ra?” Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 48

Chương 48: Danh Sách

***

Văn Đức Điện lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Hoàng cung dựng tạm ở Nam Đô vô cùng sơ sài, chẳng kịp chạm rồng vẽ phượng, chỉ phủ một tầng lụa mỏng sắc vàng nhạt để biểu thị nơi đây chính là trung tâm quyền lực của triều Đại Lương.

Thế nhưng, gió lùa từ cổng lớn vẫn khẽ lay tấm lụa, lộ ra bên dưới lớp sơn son đã cũ kỹ của những cây cột gỗ tròn. Dù che đậy thế nào, vẫn khó giấu được vết tích tạm bợ, phơi bày một Đại Lương khốn đốn, triều đình đang chao đảo trong gió mưa. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 47

Chương 47: Phản bội

***

Giữa Diệp Tích Nhân và Tưởng Du vốn đã có mối thù cũ, lại thêm oán mới.

Trong ký ức của Tưởng Du, mồng Một tháng Ba ông ta từng muốn hãm hại Diệp Trường Minh gian lận khoa cử, kết quả người kia lại chẳng hề đến trường thi; mồng Hai tháng Ba lại sai Lục Thiên dùng tượng Phật để vu oan, vẫn chẳng thành công… Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 46

Chương 46: Tức giận

***

Diệp Trường Minh nghĩ mãi không thông, quay đầu hỏi: “Hôm nay ở triều đình, vì sao Nghiêm tiểu tướng quân lại cam tâm tình nguyện chịu chết?”

Tuy rằng phe chủ chiến nhất mực đòi giết hắn, nhưng đã có Tể tướng ủng hộ, lại thêm thái độ bệ hạ cũng dần buông lỏng, nếu Nghiêm Đan Thanh còn chịu biện giải thêm đôi câu, ắt vẫn có khả năng giữ được mạng sống! Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 44

Chương 44: Người quen

***

Còn chưa kịp để Tưởng Du hiểu rõ cái cảm giác quen thuộc kia, đã nghe nữ tử trước mặt mở miệng: “Tưởng tướng, thật sự đã lâu không gặp. Hôm nay mời Tưởng tướng đến đây là có một việc muốn thỉnh giáo, mong ngài giải đáp.”

Giọng điệu nàng rất khách sáo, vô cùng lễ độ, con người cũng thanh nhã dịu dàng, nhưng lưỡi dao sắc bén trong tay lại kề chặt bên cổ, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể lập tức cắt đứt yết hầu. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 43

Chương 43: Thân thuộc

***

Sáng sớm mờ tỏ, trên đường hiếm hoi bóng người, Nghiêm Đan Thanh kéo Diệp Tích Nhân đến bờ sông hộ thành, tìm một góc hẻo lánh, ngồi xuống bãi cỏ sạch sau gốc cây.

Tiếng nước sông chảy róc rách trong buổi sớm tĩnh lặng lại càng rõ rệt. Hai người vừa ngồi xuống, Nghiêm Đan Thanh mới bàng hoàng phát giác mình còn đang nắm tay Diệp Tích Nhân, vội vàng buông ra. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 42

Chương 42: Kín đáo

***

Phủ Tể tướng.

Tưởng Du đang cúi đầu viết tấu chương, hàng chữ nhỏ trên giấy ngay ngắn rõ ràng. Trong thư phòng chật hẹp tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ nghe thấy nhịp thở bình ổn của ông. Viết xong, ông cầm bút lặng lẽ nhìn chăm chú vào nội dung phía trên, ngồi ngây ra trong thư phòng, bất động như tượng gỗ. Mãi đến khi giọt mực sắp nhỏ xuống, ông mới giật mình bừng tỉnh, vội đặt bút lông sang một bên, khẽ buông một tiếng thở dài nặng nề. Continue reading

Mãn môn sao trảm – Chương 41

Chương 41: Thủy hình 

***

Xích Trản Lan Sách chết rồi!

Trong cung đã loạn thành một nồi cháo, phe chủ hòa giận đến nhảy dựng.

“Thái tử Bắc Yến chết ngay tại Nam Đô của Đại Lương ta, chuyện hòa đàm này còn bàn gì nữa?! Chỉ sợ đại quân Bắc Yến chẳng bao lâu sẽ cùng Đại Lương quyết một trận sống mái!” Continue reading