Đông Quân – Chương 222 (Kết thúc phần đã viết)

Chương 222

***

Ngu Thuấn Thần thản nhiên nói: “Dạo trước, ta thường xuyên ra vào Giám Sự giám, có biết đôi chút về việc rèn binh khí.”

Đám hán tử đến từ Lương Châu nghe vậy thì bừng tỉnh, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ.

Ngu đại nhân chỉ là “biết đôi chút”, vậy mà có thể nhìn thoáng qua đã phân biệt được kỹ thuật chế tạo của những thanh đao này. Còn bọn họ những người suốt ngày tiếp xúc với binh khí, lại chẳng nhận ra điều gì. Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi dâng lên một tia kính nể đối với vị văn thần xuất thân này.

Continue reading

Đông Quân – Chương 221

Chương 221

***

Kim Dực vệ lĩnh mệnh, lần lượt kéo đi những thi thể thích khách ngổn ngang trên mặt đất.

Thẩm Mộng Phi hỏi: “Không cần tra xét lại thân phận của những thích khách này sao?”

Ngu Thuấn Thần liếc nhìn hắn, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng không mang vẻ xa cách: “Thẩm tướng quân đã kiểm tra thi thể, có phát hiện gì không?”

Continue reading

Đông Quân – Chương 220

Chương 220

***

Tiểu Cát Tường nhe răng cười với Doanh Đông Quân, lắc đầu: Chỉ là vết thương nhỏ, không đau chút nào.

Doanh Đông Quân đưa tay chạm vào lưng hắn, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm.

Những vết thương khác trên người Tiểu Cát Tường đúng là không nghiêm trọng, nhưng hai vết trên lưng và đùi lại sâu đến mức lộ cả xương, máu chảy không ngừng khiến gương mặt hắn trắng bệch, vậy mà hắn vẫn cười.

Continue reading

Đông Quân – Chương 219

Chương 219

***

Bà tử hoảng sợ vội vàng giật cương, cố gắng tránh chiếc xe cút kít lao thẳng tới.

Nhưng con hẻm này quá hẹp, khoảng cách giữa chiếc xe cút kít và xe ngựa lại quá gần, mà nó lại lao thẳng vào chính giữa. Cuối cùng, bà từ đánh xe gần như ép đầu ngựa sát vào tường mới miễn cưỡng tránh được việc ngựa hoảng loạn.

Xe ngựa cũng buộc phải dừng lại đột ngột.

Continue reading

Đông Quân – Chương 218

Chương 218

***

Doanh Đông Quân nở nụ cười rạng rỡ, nói với Thẩm Mộng Phi: “Thôi vậy, Tiểu Cát Tường, chia ra mười cây ngưu tâm thảo cho Thẩm lang quân đi.”

Tiểu Cát Tường liếc nhìn công chúa nhà mình, lập tức hiểu ý. Hắn ôm chặt bọc thuốc trong tay, cố tình tỏ ra vẻ do dự, tiếc nuối.

Thẩm Mộng Phi thấy vậy, dù có chút chần chừ nhưng vẫn ôn hòa nói: “Đa tạ cô nương đã có lòng. Chỉ là, nếu thực sự không tiện, vậy thôi, chúng ta có thể ra khỏi thành tìm tiếp.”

Continue reading

Đông Quân – Chương 217

Chương 217

***

Tiểu Cát Tường cũng rất ấm ức.

Hắn đường đường chính chính đến lấy thuốc, vậy mà chẳng biết từ đâu nhảy ra một tên mãng phu chặn đường, còn muốn cướp thuốc của hắn!

Hừ! Tiểu Cát Tường không ra tay lấy mạng gã mãng phu này ngay khoảnh khắc hắn động thủ, bản thân đã cảm thấy hôm nay mình rất kiềm chế, cũng rất nể mặt người nhà họ Ngu rồi!

Continue reading

Đông Quân – Chương 216

Chương 216

***

Khi xe ngựa đi vào phố Chu Tước, Tiểu Cát Tường chợt nhớ ra một chuyện.

Tiểu Cát Tường: Vừa rồi bắt mạch cho Dư Niên công công, phát hiện mấy viên thuốc lần trước chế ra có tác dụng với thân thể của ông ấy, nhưng vẫn cần điều dưỡng lâu dài, thuốc không thể gián đoạn.

Doanh Đông Quân nói: “Ngươi bỏ thêm chút công sức đi, dược liệu cứ lấy loại tốt nhất, nếu bạc không đủ thì đến tìm Chu Diễm.”

Continue reading

Đông Quân – Chương 214

Chương 214

***

Tiêu thái hậu không suy nghĩ nhiều đã giao chuyện dạy dỗ Doanh Đông Quân cho Niệm Ngư, bởi vì nàng nhận ra rằng, bản thân là một Thái hậu nhiếp chính, tâm tư nên đặt trên triều chính, chứ không phải một công chúa không quyền không thế.

Đến tận bây giờ, Doanh Đông Quân đã không còn xứng đáng làm đối thủ của nàng nữa. Phải tốn công đối phó với nàng ta, chẳng phải là đang đề cao nàng ta hay sao?

Lúc này, một thái giám bước vào bẩm báo: “Tân nhiệm Đại tướng quân Phi Kỵ vệ , Cố Phượng Chiêu cầu kiến.”

Continue reading

Đông Quân – Chương 213

Chương 213

***

Vừa bước ra khỏi cửa cung, Lý Hoằng Thừa đã thở dài nặng nề.

A Kim lập tức hỏi: “Lang quân, có chuyện gì vậy?”

Lý Hoằng Thừa cười khổ lắc đầu: “Vị Ngu đại nhân kia, tuổi còn trẻ đã ngồi vào chức cao, quả nhiên danh bất hư truyền! Ta vốn định tìm cách bắt chuyện, thăm dò một chút về hắn, không ngờ còn chưa kịp mở lời, đã bị hắn dùng hai câu nói lột sạch nội tình. Ta thấy hắn như đang ngầm cảnh cáo ta vậy.”

Continue reading