Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 25

Hồi thứ hai mươi lăm

Thạch Chân có chút kích động, Viên Đạt Quỳ vội hỏi: “Có thể tra được phương vị cụ thể không?”

Cao Thiên Mẫn bấm tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm: “Thiên khai địa khuyết, bát môn quy tàng, hoàng tuyền bích lạc khí, hiện!” Ngón tay hắn búng thẳng về phía trước, quang mang trong trận mạch rung động kịch liệt, chiếc lược gỗ đào không chịu nổi lực lượng, “rắc” một tiếng vỡ vụn thành mạt gỗ.

Trương mụ mụ suýt khóc thành tiếng, vội đưa tay bịt miệng.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 24

Hồi thứ hai mươi bốn

Trong các dạng đề thi công chức, Thạch Chân giỏi nhất hai loại: “phán đoán định nghĩa” và “phân tích dữ liệu”, đặc biệt có năng lực sắc bén trong việc bắt từ khóa, nắm trọng điểm số liệu, tách rời cấu trúc ngữ nghĩa phức tạp và phân tích mối liên hệ logic bên trong. Hôm nay, đúng là lúc để chuyên môn phát huy.

Chỉ liếc sơ qua tài liệu vụ án bằng tốc độ mười dòng một mắt, trong đầu Thạch Chân đã có đại khái manh mối. Nàng bèn mượn tiểu nhị trong khách điếm mấy tờ giấy tuyên dài bốn thước, trải trên sàn thành trận thế, cầm bút vừa viết vừa vẽ.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 22

Hồi thứ hai mươi hai

Thạch Chân ba ngày liền quên ăn quên ngủ, đem từng lời nói, từng hành động của Quảng Bạch Quân phân tích mổ xẻ kỹ lưỡng, lại kết hợp với các lối phát triển quen thuộc trong tiểu thuyết, cuối cùng suy ra được hai khả năng:

Một là: Quảng Bạch Quân hiện tại vẫn còn là người tốt, còn một khoảng thời gian nữa mới hóa thân thành Ma Quân BOSS. Nàng có thể lợi dụng quãng thời gian này, tìm cách cảm hóa, cứu vãn người này.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 21

Hồi thứ hai mươi mốt

Sau khi nói xong, Thạch Chân tràn đầy mong chờ nhìn phản ứng của Quảng Bạch Quân.

Nào ngờ Quảng Bạch Quân chỉ ngây người nhìn nàng, hồi lâu không nói gì.

Thạch Chân nghĩ ngợi chốc lát, đoán có lẽ là mình nói chuyện quá thông tục, vị Quảng Bạch Quân vốn quen kiểu câu chữ cổ văn này chưa chắc đã nghe hiểu, bèn hắng giọng một cái, nắn nót lại: “Tiểu nữ Thạch Chân ở thôn Nhung Nhung, đặc biệt đến bái hội Quảng Bạch Quân để thỉnh giáo một chiêu.”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 20

Hồi thứ hai mươi

Ra khỏi tửu lâu, chính là đại lộ trung tâm.

Một đoàn bảo kiếm lao đi với tốc độ kinh người, ban đầu còn thấy tàn ảnh kiếm khí, chỉ vài nhịp thở sau đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Đám kiếm tu nóng ruột đến mức giậm chân tại chỗ, mất kiếm rồi thì chẳng thể phi kiếm mà bay, căn bản không đuổi theo kịp, vài kiếm tu trẻ tuổi sắp khóc đến nơi.

Đúng lúc nguy cấp, một Trận tu bước ra, vẽ phù giữa không trung hiện ra một trận Bát Quái đường kính sáu thước. Quang trận xoay tròn, bên trong xuất hiện một chiếc muỗng vàng, trông như một chiếc la bàn hư ảo, chuôi muỗng chỉ thẳng về hướng nam.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 19

Hồi thứ mười chín

Giữa tháng hè, sen nở rực rỡ suốt mười dặm, hương thơm ngào ngạt nồng đượm, gió thoảng qua khiến người ta hắt hơi liên tục.

Thạch Chân ngồi trên một tảng đá lớn, đặt tấm bản đồ Thất Châu lên đầu gối, vừa gặm thịt khô vừa nghiên cứu đường đi.

Trước lúc xuất phát, nàng đã đặc biệt hỏi thăm Lục sư huynh, từ thôn Nhung Nhung đến Tiêu Châu, con đường gần nhất là qua thành Linh Tê, men theo hành lang buôn bán sông Linh, vòng qua Thiên Nguyên Quốc, tới trấn Vọng Tiên. Từ trấn Vọng Tiên đi thuyền ra biển, mất khoảng ba ngày là đến được Tiêu Châu.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 18

Hồi thứ mười tám

Lần này, Thạch Chân chỉ mất nửa ngày đã tới được trấn Huyền Nguyệt.

Tường thành trấn Huyền Nguyệt đã được trùng tu, so với trước kia càng thêm uy nghi tráng lệ. Trên tường thành treo một bức tranh chữ khổng lồ dài mấy trượng, viết: Hội Tiên Thiện Huyền Nguyệt.

Trên cổng thành còn có hai cặp câu đối, văn phong phảng phất khí thế tuyên truyền:

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 17

Hồi thứ mười bảy

Thạch Chân ngồi dưới gốc cây Huyền Nguyệt, ngắm trăng, ngắm hoa, ngắm thịt nướng.

Ngô Hoán thay một bộ y phục đơn giản, nhìn Thạch Chân ăn ngấu nghiến thì mỉm cười lấy khăn tay ra, dịu dàng lau miệng cho nàng, nói: “Chừng ấy năm trôi qua rồi, muội vẫn ham ăn y như hồi nhỏ.”

Thạch Chân đánh một cái ợ rõ to, tu liền hai chén trà lớn, cũng cười nói: “Tỷ cũng chẳng khác gì hồi nhỏ cả.”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 16

Hồi thứ mười sáu

Toàn bộ sân viện chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ dị.

Phong Luân Thiện liếc xéo Ngô Hoán, “Nương tử ngoan của ta, nàng đang nói gì vậy?”

Vẻ mặt Ngô Hoán lạnh băng, nàng rút từ tay áo ra một cuộn trục thư, “soạt” một tiếng mở ra: “Tám năm qua, Phong Luân Thiện dựa vào thân phận tiên đồng của Thiên Kiếm Các, tác oai tác quái, ức hiếp bách tính, cưỡng đoạt dân nữ, thu tiền phi pháp, chiếm đất làm của, ngang ngược không việc ác nào không làm, khiến người người sợ hãi như gặp sói hổ. Ta đã ghi lại đầy đủ mọi tội trạng của hắn trong quyển trục này, tổng cộng hai trăm ba mươi sáu vụ, từng vụ từng việc, đều có nhân chứng, vật chứng và lời cung khai!”

Continue reading