Chương 135: Cô Hoạch Ca (3)
***
Tiểu hòa thượng kia quay đầu lại, miệng khẽ hé mở, cái muôi gỗ trong tay rơi tõm vào thùng cháo. Bên cạnh có một sa môn chừng mười bảy mười tám tuổi búng mạnh vào đầu hắn: “Cẩn thận chút!”
Trình Hàn Lân xoa cái đầu trọc, lí nhí: “Đắc tội rồi, Đàm Viễn sư huynh…”
Vị sa môn pháp hiệu “Đàm Viễn” kia xem ra khá yêu quý tiểu sư đệ này, hắn xắn tay áo, dùng chiếc trúc đũa kẹp cái muôi lên, hất bớt cháo loãng dính trên đó, rồi mới trả lại cho sư đệ: “Làm việc cho cẩn thận, may là ta nhìn thấy, nếu để sư phụ thấy thì không khỏi phạt đệ đi cọ hố xí đâu!” Continue reading