Mộng hồi Tây Châu – Chương 135

Chương 135: Cô Hoạch Ca (3)

***

Tiểu hòa thượng kia quay đầu lại, miệng khẽ hé mở, cái muôi gỗ trong tay rơi tõm vào thùng cháo. Bên cạnh có một sa môn chừng mười bảy mười tám tuổi búng mạnh vào đầu hắn: “Cẩn thận chút!”

Trình Hàn Lân xoa cái đầu trọc, lí nhí: “Đắc tội rồi, Đàm Viễn sư huynh…”

Vị sa môn pháp hiệu “Đàm Viễn” kia xem ra khá yêu quý tiểu sư đệ này, hắn xắn tay áo, dùng chiếc trúc đũa kẹp cái muôi lên, hất bớt cháo loãng dính trên đó, rồi mới trả lại cho sư đệ: “Làm việc cho cẩn thận, may là ta nhìn thấy, nếu để sư phụ thấy thì không khỏi phạt đệ đi cọ hố xí đâu!” Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 134

Chương 134: Cô Hoạch Ca (2)

***

Hải Triều há miệng hồi lâu mà chưa kịp hoàn hồn. 

Nàng đảo mắt nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một gian phòng lớn đơn sơ, rộng thì rộng thật nhưng ngoài mười mấy chiếc giường trải trên đất ra thì chỉ có một hàng tủ gỗ, vài chiếc hòm mây. Trên giường hoặc nằm hoặc ngồi đều là bọn trẻ con, nhỏ thì mới chừng bốn, năm tuổi, lớn cũng chỉ mười tuổi hơn, gần như đứa nào đứa nấy đều mặt vàng da xanh, gầy yếu tiều tụy, thoạt nhìn là biết ngay con nhà bần hàn. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 133

Chương 133: Cô Hoạch Ca (1)

***

Bên kia tấm ván im lặng một thoáng, đúng lúc Hải Triều còn do dự có nên đạp tung cái ván mỏng kia cứu người hay không, thì đã nghe một tràng quát chói tai của nam nhân: “Các ngươi điên à!” Tiếp đó là một chuỗi lời thô tục khó nghe. 

Từ nhỏ đến lớn, Hải Triều chưa từng nghe nhiều lời chửi rủa thập cẩm đến thế, thầm nghĩ tên ác đồ này hung hãn quá mức, đã hành hung không thành còn dám mắng chửi, nàng tức khắc hít một hơi định mắng lại, nhưng miệng vừa hé đã bị Lương Dạ che lại. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 131

Chương 131: Làng chài

***

A Cốc vác cây xẻng sắt đứng ở cửa, thấy người mở cửa là Lương Dạ, nụ cười vừa nở nửa chừng lập tức cứng lại trên mặt.

Ngay sau đó ánh mắt hắn rơi xuống khóe môi Lương Dạ vẫn còn rỉ máu, lông mày nhíu chặt.

Lương Dạ thản nhiên gật đầu, liếc nhìn cây xẻng trên vai hắn: “Có chuyện gì vậy?” Continue reading

Tấc Lòng – Chương 30

Chương 30: Trận chiến (6)

***

Mùi hương ngọt ngào ấy, tựa như tiếng hát của Giao nhân truyền đến từ đêm trăng u tĩnh trên biển, mê hoặc kẻ ở cõi đất liền, khiến người ta lạc lối, cam tâm dâng hiến máu thịt và tính mệnh.

Thế nhưng, vùng hải vực hư ảo này vốn chẳng phải bí cảnh chân thật, chỉ là một ảo cảnh nhân tạo. Mọi thứ họ nhìn thấy lúc này đều chỉ là ảo tượng chồng chất, kể cả những con linh trùng mà họ gặp, kỳ thực cũng chỉ là thú cơ giới mô phỏng mà thôi. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 29

Chương 29: Trận chiến (5)

***

Phương Thốn Tâm cười như không cười, ánh mắt dán chặt lấy Canh Chiêu, trong lòng thầm đóng dấu cho y một cái mác: đạo đức giả.

Canh Chiêu chẳng biết nàng nghĩ gì, vẫn giữ nụ cười nhã nhặn như thường, giọng ôn hòa nói: “Năm nay Mặc Thạch Thành thật sự tỏa sáng, xuất sắc hơn hẳn mọi năm. Người người đều khen Mặc Thạch Thành chính là hắc mã của kỳ tuyển chọn này. Theo ta thấy, đó đều là công lao của Phương lão sư. Nếu không có lão sư dốc lòng chỉ dạy, sao có Mặc Thạch Thành của hôm nay?” Continue reading

Tấc Lòng – Chương 28

Chương 28: Trận chiến (4)

***

Phương Thốn Tâm hoàn toàn không hay biết bản thân đã trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người, là một trong số ít vị lão sư qua các cuộc tuyển chọn có thể sánh ngang với đệ tử mười hai thành về việc được chú ý.

Trận đấu khai mở, nàng dẫn năm học trò Mặc Thạch Thành bước vào truyền tống thất. Khác với vòng sơ khảo, lần này trong truyền tống thất còn có hai tiên quân khoác giáp đen đứng sừng sững. Khí tức lạnh lẽo, sát ý ngùn ngụt, hoàn toàn bất đồng với tiên quân Vọng Hạc Thành mà họ từng gặp trước đó. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 27

Chương 27: Nước đục

***

Tấm bảng gỗ treo trước cửa tiệm của Lão Đường, vốn ghi chữ “khai nghiệp mười hai canh giờ”, rốt cuộc cũng bị gỡ xuống. Cánh cửa gỗ khép hờ phát ra tiếng “kẽo kẹt” rồi đóng lại, con hẻm u tịch lập tức chìm hẳn vào bóng tối.

Điều kiện đã bàn xong, Lão Đường cẩn thận ôm lấy bình máu uế cùng cây Linh Tất Chùy đi thẳng vào hậu đường, bỏ mặc Phương Thốn Tâm trong tiệm. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 26

Chương 26: Linh Tất

***

Khi Phương Thốn Tâm bước ra khỏi tĩnh thất, trời hãy còn sớm, sương mai chưa tan, cả Dục Tú Quán yên tĩnh tựa một con cự thú chưa mở mắt, phục dưới ánh thái dương.

Nàng nghĩ ngợi một chút, không quay về Phi Vân Lâu mà đi thẳng ra khỏi cổng Dục Tú Quán.

Sau một trận đấu với Hồng Đào Tổ, Phù Dao Bầu của nàng đã hoàn toàn phế hỏng, linh khí trong đan điền cũng cạn kiệt. Nàng cần đến cửa hàng của Lão Đường, xem có thể kiếm được món pháp bảo nào dùng được, kẻo gặp địch mà tay không tấc sắt. Continue reading