Nữ phụ chết thảm – Chương 117

Chương 117

***

Ngàn năm qua, vòng Luân Hồi giam cầm vạn hồn sinh linh, không cho siêu sinh.

Ngay khoảnh khắc Ninh Tùy Uyên tử vong, những ký ức không nên quên lẫn những điều vốn nên lãng quên, toàn bộ đều tràn ngập vào tâm trí mỗi người.

Nha Cửu là hậu duệ của Thanh Ngô, linh lực vẫn còn, chưa bị điều khiển hoàn toàn.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 115

Chương 115 

***

“Ta khống chế không phải sinh tử của họ, mà là vòng Luân Hồi.” Phù Huỳnh chợt nhớ lại lời Ninh Tùy Uyên từng nói với nàng: “Thập Nhị Tà muốn cướp đoạt mệnh hỏa của ta. Nhưng không những không thành, mà còn ngược lại khiến ta trở thành mắt trận điều khiển vòng Luân Hồi này.”

Khi ấy, Phù Huỳnh chưa từng tin Ninh Tùy Uyên.

Lời hắn nói thật giả lẫn lộn, sơ hở chồng chất. Đến cuối cùng, Phù Huỳnh càng tin rằng chính vòng Luân Hồi đã giam cầm hắn, khiến hắn nghĩ trăm phương nghìn kế để thoát khỏi đó. Còn nàng cùng Tô Ánh Vi, chẳng qua chỉ là những quân cờ bị lợi dụng.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 114

Chương 114

***

Ánh mắt hắn lộ ra vài phần bi thương.

Phù Huỳnh thậm chí còn nhìn thấy trong đó ánh lên một tia lấp lánh, khiến vị Đế quân vốn cao cao tại thượng này thoạt nhìn lại mong manh đến tột cùng.

Thật nực cười. Kẻ từng là Ma Tôn kiêu ngạo năm nào, giết nàng chẳng khác nào giẫm chết một con kiến, nay nàng đem dao đâm thẳng vào ngực hắn, vậy mà hắn lại cầu xin nàng tha thứ.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 113

Chương 113

***

Vừa sang giờ Dần, Phù Huỳnh đã bị Thúy Lung và Thị Họa từ trên giường đỡ dậy.

Người hầu hạ nàng không ít, vòng trong vòng ngoài đều là người, rối rít xoay quanh, trận thế này khiến Phù Huỳnh vốn chỉ muốn làm qua loa cho xong lễ, lần đầu sinh ra một chút khẩn trương.

Nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 112

Chương 112

***

Từ khi Phù Huỳnh rời đi, thư phòng nhỏ hẹp này lại càng trở nên tịch mịch vô bờ.

Khóa Tiên Chú không chỉ khóa trói thân thể xác thịt, mà hễ nàng nảy sinh chút ý niệm muốn giãy giụa, linh chú sẽ xuyên thấu vào xương tủy, kéo theo cơn đau nhói đến mức cả đầu óc cũng như bị kim đâm dao cắt.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 35

Chương 35 

***

Tay đang nắm dao găm của Tô Đường khựng lại.

Hả? Thì ra… không phải muốn ăn thịt?

Ánh mắt Eustace quét qua trán và chóp mũi cô như tơ nhện, chậm rãi, dính nhớp.

Những giọt mồ hôi li ti thấm ướt tóc mái, kết thành một lớp lấp lánh trên làn da trắng mịn, từng hạt nhỏ trong suốt như sương sớm tụ lại.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 34

Chương 34 

***

Ánh trăng chiếu rọi vào đồng tử của Thần.

Thân thể khổng lồ nửa người nửa nhện kéo xuống một cái bóng mờ u ám, giống như lớp nhựa đen sền sệt và tối tăm, muốn chậm rãi nuốt chửng, nhấn chìm chủ nhân đang đứng trước mặt.

Trên gương mặt yêu mị ấy, ánh mắt nóng bỏng như một chiếc móc nhỏ, chui thẳng vào lồng ngực, móc lấy trái tim đang đập thình thịch, khiến người ta cảm giác máu trong người sôi trào.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 33

Chương 33

*

“Nhân loại…”

“Chỉ là để các người… dâng hiến cho ta một chút ác mộng mà thôi.”

Giọng nói âm u lạnh lẽo lững lờ trôi theo cơn gió đêm, nhưng những chi chân băng giá kia thì lại tàn nhẫn vô tình.

Cảm nhận được cơn gió tanh lạnh từ sau lưng và cái bóng đen đang dần áp sát, da đầu Trịnh Trí tê rần, máu dồn lên não, cậu ta lập tức đập mạnh vào vòng tay kích hoạt lá chắn phòng hộ.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 32

Chương 32

***

Đám tơ nhện này có độc đúng không?!

Tô Đường không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng cảm giác nổi da gà lan khắp người khiến cô lập tức điều khiển toàn bộ tinh thần lực bùng phát, dốc sạch ra ngoài để quét sạch đám tơ nhện dính dớp đang bám trên cơ thể.

Nhưng mấy sợi tơ này cực kỳ dẻo dai, giống như chó ghẻ bị đá một phát vẫn cứ bám dính không buông, bất kể cô làm thế nào cũng không thể gỡ hết được, cứ quấn lại quấn mãi.

Continue reading