Chương 108
***
Tối hôm ấy, trăng nhạt sao thưa, vầng mây phiêu đãng trên bầu trời đêm.
Một góc hoàng thành Chung Kinh, đốm lửa bé nhỏ không ai chú ý đang phình to với tốc độ đáng sợ, lan rộng ra, nơi đi qua đều bùng lên ngọn lửa nhảy múa rực vàng.
Đến khi cung nhân phát hiện, khói đen đã cuồn cuộn cuốn lên tận trời.
“Không hay rồi, cháy rồi!”
“Người đâu, mau tới dập lửa!”
“Càng cháy càng to!”
Tiếng hô loạn xạ nổi lên tứ phía, cung nữ thái giám vội vã xách nước tới dội, nhưng như muối bỏ bể, thoáng chốc đã bị lưỡi lửa hung hãn nuốt chửng.
Ngọn lửa mỗi lúc một dữ, khói càng lúc càng dày, ngay cả Vũ Lâm quân canh giữ hoàng thành cũng phải tham gia cứu hỏa.
Hoàng thành cách điện Thái tử chỉ một bức tường, cửa Thân Đức mở thông lối đi. Lợi dụng sự hỗn loạn, Vệ đội Thái tử âm thầm đánh ngất lính gác cổng, len lén tiến vào hoàng cung. Trong bóng đêm náo động, bọn họ lặng lẽ áp sát Tê Phượng điện nơi đương kim hoàng đế cư ngụ.
Một khắc trước, Long Khánh đế bị tiếng ồn ngoài điện đánh thức, liền rung chuông gọi nội thị, được báo là trong cung xảy ra hỏa hoạn. Mùa thu hanh khô, cháy trong cung cũng chẳng phải chuyện lạ, ông không để tâm, chỉ sai vài thị vệ ra ngoài giúp cứu hỏa, rồi cho lui hết hạ nhân, định nằm xuống ngủ tiếp.
Nào ngờ tiếng ồn chẳng những không ngớt mà còn hỗn loạn hơn. Long Khánh đế lại khoác áo ngồi dậy, chưa kịp gọi người, đã thấy có một bóng dáng loạng choạng chạy vào, giọng run run kinh hãi: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Nội thị đuổi theo sau, không dám lôi kéo, chỉ rối rít khuyên can: “Nương nương, bệ hạ đang nghỉ ngơi, người không thể vào…”
Long Khánh đế phẩy tay ngăn nội thị, Bùi quý phi lảo đảo chạy đến trước mặt ông, sắc mặt vàng vọt, không điểm trang, đầu không cài trâm, bên ngoài áo ngủ khoác đại một chiếc áo lụng thụng, vô cùng nhếch nhác.
“Quý phi, nàng làm sao vậy?” Hoàng đế cau mày hỏi.
“Thần thiếp…” Bùi quý phi ngập ngừng nói, “Thần thiếp nghe nói cung cháy, trong lòng sợ hãi, nên muốn đến tìm bệ hạ…”
Từ sau ngày Bùi Giản rời cung, Bùi quý phi đêm đêm bất an, ngày ngày bị Thanh Tranh canh chừng. Tối nay Thanh Tranh hầu hạ nàng đi ngủ xong lại biến mất không dấu vết, chẳng bao lâu thì trong cung bốc cháy. Quý phi mơ hồ đoán ra điều gì, nhân lúc Thanh Tranh chưa quay về, liều lĩnh chạy tới tẩm điện hoàng đế, nhưng nếu hỏi nàng định làm gì… chính nàng cũng không rõ.
Long Khánh đế tuy cảm thấy có điểm kỳ quặc, nhưng thấy quý phi hoảng loạn dựa dẫm mình như vậy, cũng không trách nữa, chỉ đỡ nàng ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Mà ngoài điện, trời đã đổi gió.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, bên trong còn lẫn cả tiếng binh khí giao tranh. Long Khánh đế cuối cùng cũng cảm thấy có điều không ổn, khàn giọng gọi nội thị, nhưng gọi mãi không có ai đáp lại.
Tay Bùi quý phi bắt đầu run lên.
Long Khánh đế đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía cửa điện, vừa đi vừa gọi người. Như có ai đó hồi đáp, cánh cửa điện đột ngột mở ra, ông ngẩng đầu lên nhìn… nhưng không phải nội thị, mà là: Thái tử.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Long Khánh đế trừng mắt già, giận dữ quát: “Người đâu! Người đâu mau tới đây!”
Hai viên tướng mặc giáp tiến vào, lập tức khép cửa lại, đứng chắn hai bên, tay đặt trên kiếm, không nói một lời. Ánh kiếm lạnh lẽo chói mắt, đâm thẳng vào tim gan, khiến Long Khánh đế cảm thấy đau buốt như kim đâm tận tim.
Đôi mắt dài hẹp của Triệu Khiêm liếc nhìn quý phi đang ngồi bệt dưới đất, trấn định giọng nói: “Phụ hoàng không cần gọi nữa, sẽ không có ai tới đâu. Vũ Lâm quân đang bị người của nhi thần cầm chân rồi.”
Long Khánh đế ôm ngực, thở hổn hển, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Nhi thần không muốn làm gì. Là người cấm túc nhi thần… nên nhi thần muốn gặp người, chỉ còn cách này thôi.” Triệu Khiêm thấp giọng đáp.
“Đồ hỗn láo… hỗn láo!” Mắt Long Khánh đế trợn trừng, cổ họng như bị tắc nghẽn không nói nên lời, nửa người run rẩy như một chiếc lá khô giữa gió thu. Quý phi vội bò dậy đỡ lấy ông, lại nghe “ọc” một tiếng, Long Khánh đế phun ra một ngụm máu tươi.
“Bệ hạ…” Quý phi nghẹn ngào gọi, nâng tay áo lau máu bên khóe miệng cho ông.
Triệu Khiêm cũng thoáng bị dọa, nhìn chằm chằm vào vết máu đỏ sẫm trên áo ngủ của phụ hoàng, ánh mắt cứng đờ.
Long Khánh đế đẩy tay quý phi ra, khàn giọng nói: “Ngươi… ngươi muốn gặp trẫm, vậy mà phải khiến máu đổ khắp Trung cung sao!”
Triệu Khiêm đau đớn lắc đầu: “Nhi thần cũng không muốn, nhi thần sẽ lập tức bảo bọn họ dừng tay.”
Hắn nghiến răng bước tới, lấy từ trong người ra một con dao găm.
“Ngươi định giết vua phản nghịch sao?” Long Khánh đế gào khản giọng.
“Nhi thần không dám.” Triệu Khiêm nói nhỏ, rồi quỳ xuống, dùng dao cắt một mảnh áo long bào màu vàng tươi của hoàng đế, đưa cho viên lang tướng đứng sau: “Mang cái này ra, nói với những người bên ngoài, ta và phụ hoàng muốn yên ổn nói chuyện, không được làm lớn thêm nữa.”
Lời này chẳng khác nào tuyên bố hắn đã khống chế hoàng đế, khiến Vũ Lâm Quân bên ngoài không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau khi mảnh vải vàng được đưa ra, tiếng ồn ngoài điện quả nhiên nhỏ dần, nhưng chợt lại vang lên một trận đánh đấm dữ dội, liền sau đó là tiếng hét trầm hùng: “Bệ hạ, thần đến chậm, xin thứ tội, người có an toàn không?”
Là giọng của một viên lang tướng Vũ Lâm Quân.
Trong tay Thái tử vẫn nắm dao, hai vị lang tướng mặc giáp áo đứng cạnh, kiếm cầm tay sáng loáng đầy sát khí. Long Khánh đế hít một hơi sâu, quát lớn: “Trẫm đang nói chuyện với Thái tử, các khanh lui ra ngoài đợi!”
Lang tướng Vũ Lâm Quân chần chừ một lát, rồi đáp trầm giọng: “Thần tuân chỉ.”
“Ngươi muốn nói chuyện gì với trẫm?” Long Khánh đế hỏi, giọng khô khốc.
Triệu Khiêm ném mạnh con dao xuống đất, giọng run rẩy: “Phụ hoàng, Thăng Nhi thực sự là con ruột của nhi thần, người đã trách oan nhi thần rồi!”
Long Khánh đế nghiến răng nói: “Trẫm biết, trẫm chưa từng không tin ngươi. Trẫm chỉ muốn tra rõ sự thật, để bịt miệng bọn bàn tán bên ngoài.”
“Không, không phải, người không tin con.” Triệu Khiêm lớn tiếng: “Con nói gì người cũng không tin. Con biết mình chưa đủ giỏi, từng phạm sai, nhưng không thể cứ đổ cả những tội không phải con làm lên đầu con.”
“Trẫm đã nói rồi… chuyện này còn chưa có kết luận!”
“Vậy sao người lại trừng phạt con nặng như thế?”
Long Khánh đế nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ chua xót: “Bởi vì trẫm luôn kỳ vọng ở ngươi, hy vọng ngươi trở thành một Thái tử xuất sắc. Trẫm phạt ngươi là muốn ngươi tự kiểm điểm, tỉnh ngộ.”
Triệu Khiêm lẩm bẩm hỏi: “Chẳng phải người muốn phế con sao?”
Long Khánh đế thở hắt ra: “Trẫm chưa từng có ý đó. Ngươi là con của trẫm và hoàng hậu, là đứa con mà trẫm thương yêu nhất, sao trẫm có thể nghĩ đến việc lập người khác?”
“Con không tin…” Triệu Khiêm thẫn thờ nói, “Trong mắt người, con làm gì cũng sai, là một Thái tử vô dụng, càng là một đứa con tệ hại. Những lời này chỉ là để an ủi con mà thôi… tiếc là, đã quá muộn rồi.”
Long Khánh đế hé mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải chỉ đến để nói chuyện này.”
Triệu Khiêm nhìn trân trối xuống nền gạch láng bóng: “Phụ hoàng, xin người hạ chiếu, truyền ngôi lại cho nhi thần. Người tuổi đã cao, không nên tiếp tục vất vả vì quốc sự nữa. Nhi thần sẽ phụng dưỡng người làm Thái thượng hoàng, tôn kính người còn hơn trước.”
Long Khánh đế từ tốn nói: “Nếu trẫm không đồng ý, ngươi định làm gì?”
Triệu Khiêm mặt mày xám ngắt: “Người nhất định sẽ đồng ý. Nhi thần đã dám lẻn vào cung trong đêm, tức là không còn đường lui.”
“Không, ngươi vẫn còn.” Long Khánh đế chỉnh lại tư thế, trầm giọng: “Ngươi mang người của mình rút lui, trẫm có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện này. Ngươi vẫn là Thái tử như cũ.”
Triệu Khiêm lắc đầu: “Nhi thần tuy ngu dại, nhưng không ngây thơ đến vậy. Một khi rút lui, đừng nói ngôi Thái tử, đến cái mạng này con cũng giữ không nổi.”
Hắn đột nhiên quỳ sụp xuống, khẩn thiết: “Phụ hoàng, xin người hãy đồng ý với nhi thần. Nhi thần không còn đường lui. Người đã có ý để con kế vị, sớm hay muộn cũng như nhau thôi. Nếu có chỗ nào con không làm được, người vẫn có thể dạy con mà!”
Ánh mắt già nua của Long Khánh đế nhìn sâu vào hắn.
Triệu Khiêm không dám đối diện, trong lòng trào lên đủ loại cảm xúc: thất vọng, phẫn uất, xen lẫn đau thương.
“Với tính cách của ngươi, không thể làm ra chuyện ép vua thoái vị như vậy. Là ai xúi giục ngươi?” Giọng Long Khánh đế khản đặc.
“Không ai cả.”
“Nói thật với trẫm!”
Triệu Khiêm mặt tái nhợt: “Không có ai, thật sự không có ai khác… là nhi thần tự mình muốn làm thế. Xin người hạ chiếu đi, đêm nay rất ngắn, nhi thần không còn nhiều thời gian nữa.”
Lúc hai phụ tử đang giằng co, bên ngoài, Vệ đội Thái tử và Vũ Lâm quân vẫn giương cung bạt kiếm đối đầu căng thẳng. Đám cháy huyên náo cũng dần được khống chế. Trên trời, ánh trăng mờ dần, trời đã gần sáng.
Trong cung tuy đã yên ắng lại sau nửa đêm huyên náo, nhưng vẫn khiến bên ngoài cung xôn xao. Cửa cung đóng chặt, mọi người chỉ biết trong cung có biến, nhưng không rõ đầu đuôi thế nào.
Việt vương dẫn phủ binh tới, cũng không được phép vào. Các đại thần đến chờ thiết triều từ sớm tụ lại bàn tán, ai nấy sắc mặt nặng nề.
Một thái giám trong cung ra truyền chỉ, nói hoàng thượng đêm qua không khỏe, hôm nay miễn triều, mong các đại thần quay về nghỉ.
Người truyền chỉ rõ ràng không phải nội thị bên cạnh hoàng thượng, đám đại thần xì xào nghi hoặc càng thêm sâu.
Trong Tê Phượng điện, Thái tử và hoàng đế giằng co cả đêm không ngủ, đôi mắt đều đỏ ngầu tia máu. Quý phi lặng lẽ ngồi bên, nước mắt đã cạn khô.
“Phụ hoàng, nếu người vẫn không chịu thoái vị, nhi thần đành bất đắc dĩ. Mong người đừng trách.” Triệu Khiêm nói.
Hắn lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong tay áo.
“Trong này có một viên đan dược, là thứ tốt nhất mà nhi thần dày công tìm được, đã chuẩn bị kỹ càng cho phụ hoàng. Nhanh gọn dứt khoát, sẽ không quá đau đớn.”
Long Khánh đế giờ đã là một lão nhân suy yếu, lúc này càng như già đi thêm mười tuổi, há miệng, cổ họng phát ra tiếng khò khè, “Ngươi… ngươi dám giết cha?”
Triệu Khiêm thống khổ đến cực điểm, “Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn như vậy… là người ép nhi thần, người sống quá lâu rồi…”
Long Khánh đế bỗng phá lên cười, tiếng cười vì già nua mà càng thêm quái dị: “Tốt lắm, trẫm thật đã nuôi được một đứa con tốt!”
Triệu Khiêm không nói một lời, run rẩy đổ viên thuốc ra lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Long Khánh đế.
Long Khánh đế trừng mắt nhìn hắn, không có chút ý định nào muốn nhận lấy.
Triệu Khiêm nghiến răng, vừa định ép thêm một bước, thì đột nhiên tay trống rỗng, Bùi quý phi, người đã im lặng cả đêm, bất ngờ vung tay cướp lấy viên thuốc, không chút do dự nhét vào miệng mình.
Hai người còn lại đều sững sờ tại chỗ.
“Quý phi!” Long Khánh đế thất thanh.
Sắc mặt Quý phi thê lương, “Bệ hạ, thần thiếp không muốn người chết… thần thiếp nguyện dùng thân mình thay thế…”
“Sao nàng phải khổ vậy…” Mắt Long Khánh đế ngấn lệ, ôm chặt lấy quý phi vào lòng.
Thuốc phát tác rất nhanh, máu tươi ào ào trào ra từ miệng quý phi, nàng gắng sức nói: “Bệ hạ… có thể vì bệ hạ mà uống thuốc độc… là may mắn của thần thiếp… thần thiếp chỉ mong người sẽ mãi mãi nhớ đến thiếp… mãi mãi nhớ đến nhà họ Bùi… nếu nhà họ Bùi có điều gì sai, xin người đừng trách…”
Long Khánh đế than khẽ: “Uyển Nhi… Uyển Nhi à…”
Một hồn ngọc hương, phút chốc quy thiên.
Long Khánh đế trơ mắt nhìn Bùi Uyển tắt thở trong vòng tay mình, ông ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn Thái tử đang sững sờ bên cạnh, “Nghiệt tử!”
Ông nhặt lấy bình sứ dưới đất, ném thẳng vào mặt hắn.
Thái tử ngơ ngác thất thần, thậm chí quên cả né tránh. Bình sứ đập mạnh vào giữa trán, tức thì máu tuôn ra thành dòng.
Ngoài cửa cung, Việt vương nóng ruột đi qua đi lại, do dự không biết có nên liều xông vào cung không.
Đúng lúc này, một nam tử áo vải cưỡi ngựa lao đến, thô bạo gạt văng gia nhân nhà Việt vương đang can ngăn, xuống ngựa ngay trước mặt ông. Việt vương kinh ngạc, nheo mắt nhìn kỹ dung mạo người đó, “Ngươi là… Lục Tử Nghiêu?”
***