Chương 104
***
Trong phòng ngủ công xá, A Đường nhìn nam tử tuấn tú mặt mày đỏ ửng nằm trên giường, có chút lúng túng không biết nên làm gì.
Khoảnh khắc trước, Yến Nguyên Chiêu đã uống thẳng một chén rượu đầy vào bụng, A Đường lúc đó mới sực tỉnh, vội ngăn không cho hắn uống nữa. Nhưng Yến Nguyên Chiêu chẳng hề để ý, vô cùng ung dung rót chén thứ hai, cũng một hơi cạn sạch. Ngoài tiếng ho khẽ do cay, lông mày cũng không hề chau lại.
A Đường thấy động tác hắn trôi chảy như nước, tư thế nhã nhặn bình tĩnh, trong lòng mới khẽ thở phào. Nếu hắn uống rượu như uống thuốc độc, thì người có lỗi chính là nàng rồi.
Nàng ngăn hắn uống chén thứ ba, “Được rồi được rồi, ta chịu thua chàng rồi, là ta nói sai.”
Yến Nguyên Chiêu khẽ “ừ” một tiếng, cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện về phủ, cúi đầu đọc vài công văn, gọi lại thuộc lại phân phó vài việc, rồi vội nắm tay nàng kéo về công xá phía sau nha môn.
A Đường vẫn còn đang thắc mắc sao hôm nay hắn lại về sớm như vậy, thì thấy trên mặt Yến Nguyên Chiêu từ lúc nào đã nhuộm một tầng đỏ ửng, đôi mắt đen sâu thẳm như hai hồ nước, mà gian ngủ lại ở bên phải tiền sảnh, vậy mà hắn lại nhấc chân rẽ trái.
Trong lòng A Đường đột nhiên dâng lên một linh cảm chẳng lành…
Là say rồi sao?
Nhưng loại rượu đó chỉ là rượu thường, chẳng nặng gì, nàng uống tám chén cũng không sao, Yến Nguyên Chiêu uống hai chén đã say?
Bạch Vũ vừa trông thấy hai người họ thì giật nảy mình như gặp ma, hỏi lang quân làm sao vậy, lang quân không nói lời nào.
A Đường đành cứng mặt cười gượng, nói là nàng lỡ khiến lang quân nhà mình uống hai chén rượu.
“Hai chén?” Bạch Vũ lẩm bẩm, “Lang quân uống nửa chén là đã say rồi mà…”
Nửa chén? Trước mắt A Đường bỗng tối sầm lại.
Tửu lượng của trẻ con sáu tuổi còn hơn Yến Nguyên Chiêu!
“Sau khi say thì chàng ấy sẽ như thế nào?” A Đường lúng túng hỏi Bạch Vũ.
Vẻ mặt Bạch Vũ hơi kỳ quặc, “Dù sao lang quân cũng không phải kiểu người say là làm loạn đâu. Tiểu nhân đi nấu canh giải rượu, phiền phu nhân chăm sóc lang quân một lát.”
Bước đi Yến Nguyên Chiêu đã có phần lảo đảo, A Đường vội vàng đỡ hắn vào phòng, cởi giày, dìu lên giường.
Yến lang quân say rượu rất ngoan ngoãn, tựa vào góc giường, nhìn nàng chằm chằm không rời mắt.
A Đường chạm vào ánh nhìn ấy một lúc, không nhịn được bật cười: “Chàng còn định giả vờ à? Lúc trước còn nói mình không uống rượu vì không thích, rõ ràng là tửu lượng kém, dễ say thì có!”
Yến Nguyên Chiêu như thể không nghe thấy, vươn tay ngoắc nàng, giọng điệu kiêu ngạo: “Lại đây ôm một cái.”
Ôm một cái… Mặt A Đường cũng đỏ lên, leo lên giường, chui vào lòng chàng.
Yến Nguyên Chiêu ôm nàng chặt đến phát đau, không chỉ vòng tay siết lấy eo, mà cả hai chân cũng quấn lấy hạ thân nàng, ép nàng cuộn tròn trong lòng, không cách nào nhúc nhích.
A Đường bị ôm đến nghẹt thở, “Chàng nới ra đi, nới chút thôi mà.”
Yến Nguyên Chiêu không hề nhúc nhích, hơi thở ấm nóng pha mùi rượu phả lên hõm cổ nàng, “A Đường, ta rất thích nàng.”
Tim A Đường chợt lỡ một nhịp, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nói thích nàng…
“Ta rất thích nàng.” Hắn lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
A Đường khịt mũi một cái, “Ta cũng thích chàng.”
Yến Nguyên Chiêu nói tiếp: “Lúc mới đến Khánh Châu, ngày nào nàng cũng ra ngoài chơi, ngày nào ta cũng mong nàng đến nha môn tìm ta, vậy mà nàng chẳng đến một lần.”
Giọng hắn trong trẻo, chẳng những không vương chút men say nào, lại còn khác hẳn tông trầm thường ngày, nói đến chỗ đó còn mang theo chút ấm ức, khiến lòng A Đường vừa chua xót vừa mềm nhũn.
Ai mà ngờ được Yến Nguyên Chiêu say rượu lại thành ra thế này…
“Ta sợ quấy rầy chàng, nếu chàng muốn ta đến thì phải nói với ta chứ.”
“Không thể nói được.” Yến Nguyên Chiêu kéo dài giọng, giọng điệu cứ như trẻ con làm nũng.
A Đường bật cười, “Đúng là sĩ diện chết được.”
Yến Nguyên Chiêu vẫn tiếp tục: “Bốn năm qua, ta cũng rất nhớ nàng. Còn nàng, có từng nhớ ta không? Nhất định là không rồi.”
A Đường nghẹn lại, “Thế sao trước kia chàng lại đối xử tệ với ta như vậy, bắt ta ngủ trong tủ, ngủ dưới đất, còn giật tóc ta nữa.”
“Là ta sai rồi.”
A Đường khẽ đáp, “Ta cũng nhớ chàng, còn thường xuyên mơ thấy chàng.”
Yến Nguyên Chiêu lắc đầu, “Ta không tin, miệng nàng chẳng bao giờ nói thật cả.”
A Đường dịu giọng, “Giờ ta không lừa chàng nữa rồi.”
Yến Nguyên Chiêu gối đầu lên vai nàng, không truy hỏi chuyện đó nữa, mà cứ gọi tên nàng hết lần này đến lần khác: “A Đường, A Đường…”
“Sao vậy?”
“Ta thích tên nàng. Điều này chứng minh bốn năm trước khi ta gọi nàng, ta không gọi nhầm người.”
A Đường bật cười, ngẩng mặt lên hôn hắn một cái.
“Lang quân, phu nhân, canh giải rượu xong rồi ạ!” Bạch Vũ gọi vọng từ ngoài cửa.
A Đường vội vã năn nỉ dụ dỗ để thoát khỏi vòng tay hắn, bưng canh giải rượu vào, dùng thìa đút cho hắn.
Nào ngờ Yến Nguyên Chiêu chẳng chịu uống, môi mím chặt không sao cạy ra được.
A Đường quyết định dùng cách trong tiểu thuyết nàng từng đọc, ngậm một ngụm canh rồi truyền qua môi cho hắn. Quả thật là thành công, nhưng Yến Nguyên Chiêu lại không chịu buông nàng ra, giữ chặt gáy nàng, vừa mút vừa liếm, khiến cả người nàng như tan ra trong vòng tay hắn.
A Đường thở dốc không thôi, lúc này mới nhớ ra, trong tiểu thuyết dùng cách này đút thuốc đều là với người đang hôn mê bất tỉnh.
Nàng dứt khoát đặt canh giải rượu lên bàn, không uống thì thôi, tiện tay lấy từ dĩa trái cây một quả nho tròn mọng đưa tới miệng hắn: “Ăn cái này đi, cũng giải rượu được đấy.”
“Nàng bóc vỏ cho ta.” Yến lang quân sai bảo rất là tự nhiên.
“Được rồi, đại nhân.”
A Đường bóc xong một quả, đưa đến bên miệng hắn, Yến Nguyên Chiêu ngoan ngoãn há miệng nuốt lấy phần thịt quả. Nàng đút liền mấy quả, cuối cùng Yến Nguyên Chiêu nhanh như chớp ngậm luôn ngón tay nàng.
Đầu ngón tay tê rần một trận, tim A Đường run lên, cảnh tượng lần trước hắn ngậm tay nàng còn như in trong ký ức.
“Cái này không ăn được đâu.” Nàng khẽ dỗ dành.
Yến Nguyên Chiêu lẩm bẩm: “Ăn được, ngọt.”
Hắn ngậm rất chặt, không chịu nhả ra chút nào, cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay khắp cơ thể, A Đường cắn chặt môi.
Yến Nguyên Chiêu mút mấy cái mới chịu nhả tay nàng ra, đôi mắt cong cong, cười đến lém lỉnh: “A Đường ngọt lắm, tay ngọt, miệng cũng ngọt…”
Hắn liệt kê hết chỗ này đến chỗ khác đều “ngọt”, dọc theo cổ nàng nói xuống dưới, A Đường nghe đến đỏ bừng cả mặt như đám mây hồng ngoài khung cửa sổ, vội lấy tay bịt miệng hắn lại, “Không cho nói nữa.”
“Ưm.”
“Giỏi thật đó, kỹ thuật dỗ người còn giỏi hơn cả lang quân trong thanh lâu.” A Đường sờ mặt hắn, “Ta thấy vẫn không nên để chàng uống rượu.”
“Được, ta hứa với nàng.”
Khóe mắt Yến Nguyên Chiêu thường ngày sắc lạnh nay tan thành mây khói, gương mặt ửng hồng vừa rạng rỡ vừa cao ngạo, cứ như trẻ ra mười tuổi, giống y như một tiểu quan chốn tửu quán, toàn thân toát ra một thứ mị lực vừa xa lạ vừa cuốn hút.
A Đường không nhịn được mà ôm hắn vào lòng, Yến Nguyên Chiêu không phản kháng, đầu ngoan ngoãn dựa lên ngực nàng. A Đường thử xoa xoa đầu, hắn cũng ngoan ngoãn để nàng xoa.
“Thật biết nghe lời…” A Đường vuốt mái tóc mềm mượt, mắt cụp xuống, khẽ thì thầm: “Giá như chàng không phải đại quan thì tốt biết mấy, ta nuôi chàng ở nhà, ngày nào chàng bắt bẻ ta ta cũng chịu được.”
“Nếu A Đường không muốn ta làm quan, vậy thì ta không làm nữa.”
A Đường giật mình.
“Thôi thôi thôi, lời này không được nói bừa. Nếu chàng vì ta mà từ quan, ta sẽ coi thường chàng đó.”
Nàng vừa dứt lời lại thấy bối rối, “Nhưng mà… hình như ta lại thích dáng vẻ chàng làm quan, vừa lạnh lùng vừa oai phong…”
“Nhưng nếu không từ quan, A Đường lại không chịu cùng ta…” Yến Nguyên Chiêu thì thào, “Tại sao nàng không chịu chứ? Nàng là thê tử của ta mà, ta vất vả lắm mới tìm được nàng, nàng không thể bỏ ta lại nữa, không thể nhẫn tâm như vậy được…”
A Đường nghe đến đó, tim như ngâm trong nước đắng, đau đến rối loạn cả nhịp, cuống quýt dỗ dành: “Đừng như vậy mà, chàng là Yến đại nhân kia mà, sao lại nói mấy lời như thế chứ, chờ chàng tỉnh lại nhất định sẽ muốn tự tát mình!”
Yến đại nhân ngẩng đầu lên khỏi ngực nàng, ánh mắt xa xăm nhìn nàng.
“Ta nhìn người khác có thê tử con cái, lúc nào cũng thấy ngưỡng mộ. Ta nghĩ, lẽ ra ta cũng nên có một vị thê tử, nàng rất thông minh, rất đáng yêu, còn bày đủ trò để làm ta vui. Nếu như nàng không bỏ trốn trong đêm tân hôn, thì giờ con chúng ta cũng đã lớn rồi, chắc không kém nhi tử của Bùi Tử Tự bao nhiêu…”
A Đường đưa tay lau khóe mắt đã ươn ướt, “Bùi Giản có con rồi sao? Khi nào vậy, cưới tiểu thư nhà ai thế?”
Yến Nguyên Chiêu chẳng thèm để ý, ánh mắt mỗi lúc một thêm ảm đạm, “Trước đây ta hận nàng gạt ta, giờ lại thấy may vì nàng từng gạt ta, nếu không thì ta đã chẳng có cơ hội gặp được nàng… A Đường, A Đường, đừng giận dỗi nữa, về nhà với ta đi, nàng muốn gì ta cũng cho, muốn làm gì ta cũng đồng ý…”
Lời nói đầy van nài, đôi mắt đen nhánh ấy thậm chí đã ánh lên vẻ ươn ướt.
A Đường chưa từng thấy Yến Nguyên Chiêu như vậy, cứ như có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy trái tim nàng, kéo ra mãi, vừa nhức vừa đau.
“Đừng nói nữa, chàng đừng nói nữa…” Nàng lại ôm chặt lấy chàng, hôn loạn lên cổ chàng, tay luồn xuống tháo đai lưng, “Chàng như vậy ta không chịu nổi đâu… Hay là ta với chàng làm chuyện vui vẻ một chút nhé…”
Nụ hôn của nàng cuồng loạn xông tới môi chàng, gấp gáp, vội vã, chẳng theo quy tắc nào cả, như thể muốn nhốt lại con dã thú đang tuôn trào khỏi lồng ngực.
Thế nhưng lúc này Yến Nguyên Chiêu lại không chịu phối hợp, ấn lấy cánh tay nàng đẩy ra, giọng khàn đặc: “Không được, nàng tránh ra.”
A Đường ngẩn người, “Tại sao?”
“Chuyện như vậy… chỉ có thể làm với thê tử.”
“Chàng mới vừa nói ta là thê tử của chàng mà…”
Yến Nguyên Chiêu dường như cũng bị nàng làm cho hồ đồ, nét mặt ngẩn ra như đang chìm vào suy nghĩ. A Đường thấy vậy lại định hôn tiếp, nhưng lại bị chàng đẩy ra lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nói không tính, phải do A Đường tự nói mới tính.”
A Đường sững sờ tại chỗ, hai hàng nước mắt rốt cuộc rơi xuống, lăn dài không ngớt.
*
Rạng sáng hôm sau, ngoài cửa sổ trời dần chuyển sang màu lam sẫm, chim sớm hót líu lo dịu nhẹ. Trong phòng đêm vẫn chưa tan hết, ánh sáng còn mờ mờ xám xịt, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi rượu sót lại.
A Đường mở mắt sớm một cách lạ thường, rồi nhanh chóng phát hiện nguyên nhân khiến nàng tỉnh dậy.
Yến Nguyên Chiêu chống đầu bằng tay, nằm nghiêng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trầm lặng khó đoán.
Không biết hắn đã dõi theo nàng như vậy bao lâu.
A Đường bị ánh mắt ấy nhìn đến chột dạ: “Chàng tỉnh rồi à? Trời vẫn còn sớm mà, hay là ngủ thêm chút nữa nhé? Hoặc chàng đói bụng không, hôm qua chàng chưa ăn gì cả, nếu đói ta gọi người mang điểm tâm lên…”
“Không sao, ta không đói lắm.” Chàng đáp nhàn nhạt.
A Đường khẽ gật đầu, liếc nhìn chàng thật nhanh rồi cúi đầu xuống, “Chuyện sau khi chàng về hôm qua, chàng… còn nhớ gì không?”
Hàng mi dài của Yến Nguyên Chiêu cụp xuống, giọng chàng trầm thấp: “Nhớ một phần.”
Tim A Đường giật thót, “Phần nào?”
***