Chương 79: Lừa dối
***
Hiệu suất làm việc của Triệu Ất vô cùng cao, vừa mới đáp ứng chuyện tu sửa tiền sảnh mà bọn họ phá hỏng, chân trước còn chưa kịp bước ra ngoài, chân sau đã phái người tới. Tiền sảnh ngổn ngang nhanh chóng được dọn sạch, đồ gia khí mới nối tiếp nhau đưa vào, chẳng bao lâu đã lấp đầy cả sảnh.
Phương Thốn Tâm ngồi xếp bằng trên tháp la hán, nhìn hai khay ngọc thạch chất đầy ghi chép sự vụ khắp nơi, đầu bắt đầu ẩn ẩn đau nhức.
“Nhìn sắc mặt ngươi kìa, sao còn khó coi hơn lúc đánh nhau với dị thú Hỏa Uyên thế.” Triệu Ất đi rồi, Tiểu Ngũ cũng dần bình tĩnh lại, thấy Phương Thốn Tâm đối diện ngọc thạch với vẻ mặt không vui, bèn ngồi xuống dưới tay nàng, nói: “Nếu thật sự không được thì nhờ bọn họ một tay.”
Vừa nói, Tiểu Ngũ liếc nhìn bốn người Cuồng Quyền.
“Trước kia khi còn lang bạt bên ngoài, Man Thủ từng làm chưởng quỹ, Đạo Nhân từng giữ chức quản sự, Lang Quân từng mở quán rượu, còn Cuồng Lang từng dẫn đội săn bảo vật, đều là nhân tài hữu dụng. Nếu ngươi tin được bọn họ, chi bằng để họ trước tiên giúp ngươi sắp xếp qua một lượt.” Tiểu Ngũ nói.
Hắn và bốn người ấy đã ở chung một khoảng thời gian không ngắn, đối với quá khứ của họ cũng biết ít nhiều.
Mắt Phương Thốn Tâm lập tức sáng lên, nào khác gì đang buồn ngủ mà có người đưa gối?
Khoảng thời gian này nàng tiếp xúc cùng bốn người Cuồng Quyền, thấy ngoài chuyện tu vi còn chưa đủ, thì về kiến thức, lời ăn tiếng nói hay cách đối nhân xử thế đều không tệ, quả thực đúng là nhân tài thích hợp.
“Được, vậy làm phiền họ rồi.”
“Không phiền gì cả! Vì Mỹ Nhân mà cống hiến chính là vinh hạnh của chúng ta.” Mãn Thủ trong nhóm Cuồng Quyền lập tức đáp lời đầu tiên.
Từ khi Phương Thốn Tâm thắng ba trận trên lôi đài, lại còn thành công chém giết Hỏa Uyên dị thú, trở thành chủ nhân của Thiên Hài Tư, bốn người họ gần như lời nào cũng nghe theo nàng, ngay cả địa vị của Tiểu Ngũ cũng bị đặt sau nàng.
Nhìn bốn người bưng đi hai khay linh ngọc, Phương Thốn Tâm cuối cùng cũng thở phào, liếc sang Tiểu Ngũ: “Nói đi, sao cứ gặp đại ca là ngươi lại muốn đánh muốn giết?”
Sắc mặt Tiểu Ngũ lập tức trầm xuống: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Có phải do đại ca ngươi quá xuất sắc, nên ngươi ghen tị với hắn?” Phương Thốn Tâm hỏi.
“Bậy bạ! Ta ghen tị với hắn?! Ngươi đừng nói lung tung!” Mặt Tiểu Ngũ ửng đỏ.
“Ngươi không nói thì ta chỉ có thể đoán mò thôi. Sau này ta còn phải giao thiệp với hắn, nếu hai huynh đệ các ngươi cứ gặp nhau là đánh đánh giết giết, chẳng phải rắc rối sao.” Phương Thốn Tâm lại nói.
“Ngươi yên tâm, ta đi là được.” Tiểu Ngũ quay mặt sang chỗ khác, để lộ một bên má, trên má còn có vết thương dài chưa lành, càng lộ vẻ quật cường hờn dỗi.
Phương Thốn Tâm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mỉm cười, đứng dậy ngồi xuống sát cạnh bên mà nói: “Đừng đi, chúng ta có giao tình vào sinh ra tử, ngươi nỡ lòng để ta một mình ở đây sao?”
Tiểu Ngũ chau mày, nhìn nàng chằm chằm: “Có gì thì nói thẳng, ngươi thế này ta không quen.”
“Ta thấy ngươi với người nhà không mấy hòa thuận, chắc đã lang bạt bên ngoài một mình khá lâu rồi nhỉ?” Phương Thốn Tâm vỗ vai hắn với vẻ ‘chân thành tha thiết’, “Người nhà ngươi có phải thường hay đem ngươi ra so với huynh trưởng không? Từ nhỏ đến lớn chắc ngươi đã chịu không ít áp lực?”
Tiểu Ngũ càng chau mày sâu hơn: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Có phải ngươi muốn chứng minh cho gia tộc thấy, cho dù không có sự che chở của gia tộc, ngươi cũng có thể tự mình mở ra một cõi trời đất? Có phải ngươi hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành người giống như đại ca mình, thậm chí còn vượt qua hắn?” Phương Thốn Tâm tiếp tục nói.
“…..” Tiểu Ngũ còn chưa kịp đáp, đã thấy bàn tay phải của mình bị Phương Thốn Tâm dùng cả hai tay nâng lên, nắm chặt.
Trong lòng bàn tay nàng có vết chai, chà nhẹ lên mu bàn tay hắn khiến da dẻ ngứa ngáy, hơi ấm truyền qua mang đến cảm giác khác thường, làm hắn có chút mê loạn.
Chiếc khuyên bạc trên tai thiếu niên lóe ánh sáng mờ ảo, như hệt tấm tự tôn mong manh nhạy cảm của hắn.
“Phương Thốn Tâm, ngươi có thể im miệng được không!” Tiểu Ngũ mặt lạnh, nhưng lại không hề rút tay về khỏi tay nàng.
Phương Thốn Tâm càng thêm “dịu dàng”: “Muốn vượt qua đại ca ngươi thì có gì khó? Muốn tự mình mở ra một con đường, lại có gì khó? Thay vì cực khổ vất vả cứ mãi chạy theo sau lưng hắn, chi bằng tự mình đánh ra một lối đi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Tiểu Ngũ càng thêm phiền muộn, “Mở ra một cõi trời đất? Ngươi nói thì dễ lắm, ngay cả việc thắng chín mươi trận ở Thiên Hài lôi đài còn chưa qua nổi, nói gì đến chuyện vượt qua hắn?”
Từ nhỏ đến lớn, đại ca hắn luôn là niềm kiêu ngạo trong mắt gia tộc, bất kể làm việc gì cũng đều nhận được ủng hộ, gần như đã là người kế thừa được định sẵn của gia tộc. Còn hắn, với thân phận út tử trong nhà, sống mãi dưới cái bóng của huynh trưởng, từ bé đã bị nhồi nhét quan niệm rằng chỉ cần đánh thắng huynh trưởng thì mới được gia tộc trọng dụng, nếu không thì chỉ là quân cờ củng cố thế lực, giống như mấy huynh đệ khác, phải cưới nữ nhi của thế gia mà bản thân chẳng hề yêu thích, rồi sống một cuộc đời bị người khác thao túng.
Hắn không cam lòng.
“Vì sao nhất định phải là lôi đài?” Phương Thốn Tâm ép chặt lấy tay hắn, “Đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn của kẻ trên dùng để khống chế kẻ thường. Muốn thoát khỏi gia tộc, ngươi phải thoát khỏi cái bóng của huynh trưởng trước đã. Tiểu Ngũ, chúng ta quen biết cũng đâu ngắn, ta cảm thấy năng lực của ngươi tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đó. Ngươi có gan, có khí phách, cũng có tầm nhìn, rõ ràng là người có thể làm thành đại sự. Đừng phí công cho những trận tranh đấu vô nghĩa, nếu đã muốn đoạt, thì đoạt lấy thứ thật sự có ích!”
Biết Phương Thốn Tâm bấy lâu, Tiểu Ngũ chưa từng nghe nàng nói được một câu dễ nghe, nay nàng bỗng nhiên dài dòng khẳng định hắn, thật sự khiến hắn khó mà thích ứng, nhưng phải nói rằng… nghe vào cũng thấy vui lòng.
“Cái gì mới là thật sự có ích?” Hắn hỏi nàng.
“Đại ca ngươi bây giờ ở Nhật Quỹ Thành lăn lộn như cá gặp nước, ngươi cũng có thể! Không cần khổ cực bò lên từ lôi đài, hiện tại ngay trước mắt ngươi đã có một cơ hội.” Phương Thốn Tâm vừa nói vừa kéo tay Tiểu Ngũ đặt lên ngực mình, thành khẩn: “Trở thành chủ nhân của Thiên Hài Tư!”
“…….” Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, nàng có biết mình đang nói gì không?
“Làm phó thủ của ta, vị chủ nhân thứ hai của Thiên Hài Tư. Ta giao Thiên Hài Tư cho ngươi quản lý!”
Phương Thốn Tâm mỉm cười, đem củ khoai nóng bỏng tay ấy ném sang cho hắn.
Nói tiếp một thôi một hồi nàng mới dỗ được Tiểu Ngũ gật đầu, đồng ý tiếp nhận chức Phó hư chủ của Thiên Hài Tư, tâm tình Phương Thốn Tâm khá hơn đôi chút.
Một Thiên Hài Tư rộng lớn thế này, nếu không an bài vài người thân cận, nàng thật sự không kham nổi. Dù phần thưởng của nhiệm vụ Khô Cốt là Thiên Hài Tư, nhưng thực tế tiếp quản nó lại không hề dễ dàng, chỉ riêng mấy tên quản sự bụng dạ khó lường kia đã đủ làm nàng đau đầu.
Tiểu Ngũ với thân phận đích hệ thế gia, sự bồi dưỡng từ nhỏ vốn chẳng phải người thường có thể so sánh. Đừng nhìn hắn hành sự có vẻ ngông cuồng, chưa đủ chín chắn, nhưng khi bàn đến chuyện Vọng Hạc hay tranh đấu giữa các thế gia môn phái, hắn lại có cách nhìn riêng, phân tích mạch lạc rõ ràng. Hơn nữa, chỉ tính riêng thân phận đích hệ của Trác gia, cho dù hắn có tách rời gia tộc thế nào, có cái thân phận ấy ở đó, đám hồ ly trong Thiên Hài Tư ít nhiều cũng phải nể mặt.
Với tình thế hiện tại, quả thực không ai thích hợp hơn hắn để ngồi vào vị trí này.
Nghĩ đến đây, nàng vừa quay đầu lại thấy Diệp Huyền Tuyết đang đứng ở cửa, ánh mắt khóa chặt trên người mình, lập tức lại tính toán trong lòng.
Diệp Huyền Tuyết đem trọn màn kịch nàng nắm tay Tiểu Ngũ, giọng điệu tha thiết ấy, tất cả đều thu vào mắt. Tâm tình tốt đẹp lúc sáng sớm giờ đã tan biến không còn.
“Ngươi lợi dụng hắn.” Nhìn nữ nhân đang bước lại gần, hắn lạnh lùng mở miệng.
Phương Thốn Tâm nói: “Sao có thể gọi là lợi dụng? Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Hắn quá thiếu rèn luyện nên cũng phải mài dũa. Huống hồ, ngươi tưởng hắn thật ngốc sao? Tiếp quản Thiên Hài Tư nếu không có lợi, chỉ bằng vài câu nói của ta thì có thể dỗ hắn gật đầu sao?”
Muốn chứng minh bản thân, ngoài sức mạnh cá nhân, còn cần địa vị và danh phận. Thân phận Phó hư chủ của Thiên Hài Tư nói ra ngoài cũng đâu mất mặt.
Nói xong chuyện của Tiểu Ngũ, Phương Thốn Tâm lại bảo: “Diệp Huyền Tuyết, ngươi có phải cũng muốn tra xét Thiên Hài Tư, nếu vậy thì hay là ngươi cân nhắc…”
“Không cần cân nhắc.” Lời còn chưa dứt, Diệp Huyền Tuyết đã đoán ra ý nghĩ trong đầu nàng: “Đừng mơ, ta sẽ không ở lại Thiên Hài Tư.”
Vừa nói hắn vừa xoay người bước vào phòng, không chờ Phương Thốn Tâm kịp nói thêm câu nào, cánh cửa đã “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Phương Thốn Tâm bị chặn ngoài cửa lập tức nghẹn lời.
Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách? Nếu nàng nhớ không lầm, vừa mới rồi hình như hai người còn vừa trao nhau một nụ hôn quên mình kia mà.
Quan hệ này, một chút cũng chưa từng thay đổi.
Có người trợ giúp dẫu sao vẫn tốt hơn cảnh bên người trống trơn. Bảo Phương Thốn Tâm xông pha nơi tiền tuyến thì dễ, chứ bảo nàng quản lý một môn phái thì lại chẳng phải sở trường, may mà còn có Tiểu Ngũ cùng bốn người Cuồng Quyền có thể gánh đỡ.
Tạm thời giao những việc vặt cho bốn người Cuồng Quyền, Phương Thốn Tâm vốn tưởng mình có thể thở được đôi chút, nào ngờ lại nhận được tin Triệu Ất nhắn, mời nàng đến khu Linh Hạch của Thiên Hài Tư để bàn bạc chuyện tu sửa linh võng, nàng đành phải vội vã đến đó.
Khu Linh Hạch nằm ở phía bắc Thiên Hài, có ba tầng cửa lớn dày nặng, lại thêm cấm trận và con rối trấn giữ nghiêm mật, chỉ có thân phận Hư chủ của Thiên Hài mới mở được. Vì Phương Thốn Tâm vẫn chưa chính thức nhậm chức Hư chủ, nên hiện giờ do Thành chủ Nhật Quỹ Thành tạm quản, được thành chủ phê chuẩn thì Triệu Ất mới có thể mở ra.
Khi Phương Thốn Tâm vội vã đến khu Linh Hạch, Triệu Ất đã dẫn theo Sầm Thâm cùng vài tu sĩ khác mà nàng chưa từng gặp, đang bàn bạc tình trạng hư hại của linh hạch và linh võng.
Từng luồng khí lạnh toát ra từ khu Linh Hạch, nơi này tựa như một hầm băng. Bốn vách đều được xây bằng băng gạch, lượn lờ sương giá, linh hạch được đặt ở nơi sâu nhất. Khác hẳn với Tẩy Linh Tinh nàng từng cảm nhận trong Tiên Dân Phủ ở Mặc Thạch Thành, linh hạch của Thiên Hài Tư lại là một chiếc hộp sắt khổng lồ cấu tạo phức tạp, kết nối với linh võng của Nhật Quỹ Thành và toàn bộ linh võng của Thiên Hài Tư, có thể trữ giữ linh khí truyền đến từ Nhật Quỹ Thành, rồi phân phối ra khắp Thiên Hài, trở thành nguồn năng lượng vận hành các nơi.
Nếu đem Thiên Hài Tư ví như một con người, thì linh hạch chính là trái tim, còn linh võng chính là kinh mạch, tim nối với kinh mạch, đưa máu chảy khắp toàn thân, bảo đảm cơ thể vận động bình thường.
Mà nguyên lý ấy, cơ bản cũng giống như nguyên lý luyện chế pháp bảo ở thế giới này.
“Độ hư hại khá nghiêm trọng, nên mới gọi ngươi đến tận nơi xem.” Triệu Ất ra hiệu nàng nhìn vào hư tượng đang nổi trước mặt Sầm Thâm.
Trước mặt bọn họ đặt một chiếc đài trắc linh to lớn, dưới sự chủ trì của Sầm Thâm, mấy tu sĩ phân tán bốn phía, trong tay mỗi người đều cầm dụng cụ trắc linh để dò xét tình trạng tổn hại của linh võng Thiên Hài.
Phía trên đài trắc linh, hư tượng dần hiện ra đồ hình tuyến đường linh võng theo từng điểm thăm dò của các tu sĩ.
Tuyến đường linh võng đan chằng chịt, dày đặc phức tạp hơn cả mạng nhện, gần bốn phần mười hiển thị màu đỏ, biểu thị đoạn linh võng ấy đã có vấn đề.
“Hiện tại chỉ mới tu bổ đoạn linh võng này để đảm bảo vận hành cơ bản của Thiên Hài Tư.” Triệu Ất chỉ vào một mảnh tuyến toàn màu xanh trên đồ hình, nói: “Nhưng các vấn đề khác của linh võng rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời sửa chữa sẽ dần dần tê liệt, cho đến khi hoàn toàn tắc nghẽn và sụp đổ. Căn cứ vào mức độ hư hại hiện có, có không ít nơi e rằng đã chết hoàn toàn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho việc thay thế toàn bộ bộ phận linh võng ấy…”
“Chuẩn bị cái gì?” Phương Thốn Tâm nhìn chằm chằm vào những mảng đỏ mà hỏi.
“Chuẩn bị linh thạch. Xây dựng linh võng cần lượng lớn linh thạch.” Hắn đáp.
“Các ngươi chắc kết quả dò xét chuẩn xác chứ?” Phương Thốn Tâm quay sang nhìn Triệu Ất.
“Trong toàn Cửu Hoàn này, không tìm được thiết bị nào chuẩn xác hơn đài trắc linh.” Triệu Ất khoanh tay, cúi mắt nhìn nàng, vẻ mặt dường như mang theo ý cười trào phúng, như thể cười nhạo nàng không hiểu biết.
“Vậy sao?” Phương Thốn Tâm thản nhiên cười khẽ, cũng khiêu khích mà đáp lại bằng một nụ cười.
Có thể chuẩn xác bằng linh thức của nàng sao?
Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa lớn Thiên Hài Tư vốn lạnh lẽo vắng vẻ suốt hai ngày, bỗng xuất hiện một gã nam nhân lôi thôi nhếch nhác.
“Chao ôi, hỏng đến mức này rồi à?” Ông ta vừa nhìn Thiên Hài Tư sụp đổ thê thảm, vừa cảm thán, vừa bước vào trong.
Trong lôi đài cũng tiêu điều vắng vẻ, chẳng có bao nhiêu khách, chỉ có tu sĩ của Thiên Hài Tư bước ra nghênh tiếp, khách khí hỏi: “Vị đạo hữu này, mấy hôm nay lôi đài tạm dừng, ngài muốn…”
“Ta tìm người.” Ông ta dừng lại một chút, “Tìm Phương… à, Mỹ nhân Cuồng Quyền.”
“Ngài tìm Hư chủ của chúng ta?” Tu sĩ cả kinh, “Chẳng hay ngài là…”
“Hư chủ… lời đồn là thật sao.” Ông ta nghe được xưng hô ấy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Hơn một năm không gặp, nàng ta vậy mà đã thành công đến thế.
“Nói với nàng, cố nhân từ Vọng Hạc Thành đến thăm. Họ Đường.”
***