Tấc Lòng – Chương 72

Chương 72: Báo thù

***

Truyền âm đột ngột vang lên khiến tim Phương Thốn Tâm chấn động mạnh. Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền Tuyết vừa được nàng “câu” ra khỏi vòng xoáy, hắn chỉ xòe tay, chẳng nói một lời.

Phần thưởng là Thiên Hài Tư?

Nghĩa trên mặt chữ thật sao?

Theo hiểu biết của nàng về Thiên Hài Tư trong khoảng thời gian này, đây chẳng khác nào hầm vàng của Nhật Quỹ Thành. Có được Thiên Hài Tư, chẳng phải tương đương với nắm trong tay một ngọn núi vàng tiêu xài không hết ư?

Trong khoảnh khắc, Phương Thốn Tâm lập tức hết đau đầu, hết tức ngực, đôi mắt sáng quắc, nàng muốn tham gia!

Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng lập tức triệu hồi báo tuyết, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu của Diệp Huyền Tuyết: Đi hay không đi? Muốn đi thì nhanh lên!

Hỏa Uyên dị thú thực lực quá cường đại, có Diệp Huyền Tuyết cùng đi cơ hội thắng của nàng lớn hơn, tổn thất cũng giảm bớt.

Còn về Hàn Nam Tinh… sức dụ hoặc của hắn so sao được với một con dị thú Hỏa Uyên.

Lúc này, Hàn Nam Tinh đã đuổi tới cửa vào Huyền Lôi Trận. Nghe thấy đạo truyền âm vang vọng khắp Thiên Hài Tư, hắn triệt để bạo nộ, vẻ mặt dữ tợn đến méo mó, gào thét: “Sư tỷ, ngươi lừa ta!”

Vừa quát, hắn vừa triệu hồi Bách Binh Hạp, từ trong hạp bay ra hàng loạt trường kiếm, theo vạt áo hắn tung bay giữa không mà hóa thành một đại trận kiếm, ập tới cửa vào.

Cả không gian run chuyển, sức mạnh hủy thiên diệt địa chỉ trong nháy mắt đã ập đến.

Lúc này Diệp Huyền Tuyết đã ngồi ngay sau lưng Phương Thốn Tâm, nghe động tĩnh cũng chẳng quay đầu, chỉ ném Phù Sương Minh Quang ra ngoài. Linh khí ấy lập tức hóa thành một tấm khiên băng sáu cạnh, che chắn sau lưng hắn. Trên người Phương Thốn Tâm cũng lóe lên ánh xanh, khiên quy giáp hiển hiện, hộ vệ hai người, chuẩn bị gắng sức đỡ đòn mà thoát khỏi truy sát.

Thế nhưng, đòn công kích dữ dội dự liệu lại không giáng xuống. Ngay tại cửa vào cấm chế, những luồng điện lôi bùng sáng, toàn bộ kiếm trận của Hàn Nam Tinh bị lôi quang chặn lại, vang lên những tiếng nổ rung trời chấn động, hơi nóng cuồn cuộn lan ra bốn phương.

“Sư đệ, đừng vội.” Một giọng nữ lạnh nhạt từ vực sâu vọng đến. “Đối thủ của ngươi, là ta.”

Ngay sau đó, bóng dáng một nữ tử yểu điệu tinh mỹ từ từ hiển hiện.

Bên ngoài, báo tuyết đã chở Phương Thốn Tâm cùng Diệp Huyền Tuyết lao thấp thoát khỏi Huyền Lôi Trận. Không rõ Hàn Nam Tinh chạm phải cấm chế gì, nhưng công kích nhắm vào họ dường như đã bị chặn đứng, tạm thời hai người được an toàn.

“Nhiệm vụ Khô Cốt Mười Sao, đây là cấp bậc cao nhất phải không?” Phương Thốn Tâm đã gấp không chờ nổi mà mở thẻ thử bảo. Quả nhiên, ở dòng đầu tiên của nhiệm vụ sáng lên mười đầu lâu vàng.

Nhiệm vụ Khô Cốt Mười Sao chính là nhiệm vụ đặc biệt, chỉ có Thành chủ Nhật Quỹ Thành mới đủ tư cách ban ra. Nhiệm vụ này không giới hạn đẳng cấp người thử bảo, thông thường chỉ khi vô cùng khẩn cấp và cực kỳ nguy hiểm, thậm chí ảnh hưởng đến cả sự an nguy của Nhật Quỹ Thành, mới được liệt vào loại đặc biệt.

Trong lịch sử dài hàng trăm năm của Nhật Quỹ Thành, loại nhiệm vụ này rất hi hữu, nhưng mỗi một cái đều là hiểm nạn khốc liệt, uy hiếp đến cả khu vực rộng lớn, thậm chí toàn thành. Bởi vậy, phần thưởng cũng cực kỳ hậu hĩnh.

Nhiệm vụ lần này: trừ diệt Hỏa Uyên dị thú. 

Phần thưởng ngoài Thiên Hài Tư, còn có lượng lớn kinh nghiệm thử bảo. Phương Thốn Tâm ước chừng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đủ để nàng từ cấp Thanh nhảy thẳng lên cấp Kim, khoảng cách đến cấp Hoàng chỉ còn một bước nữa mà thôi.

Phần thưởng nặng như thế, nàng quyết không để người khác đoạt mất.

Xác nhận tính chân thực của tin tức, Phương Thốn Tâm thu thẻ thử bảo, thúc giục báo tuyết gia tăng tốc độ.

Nhìn bộ dáng nàng hăng hái phấn chấn, chẳng còn nửa phần ủ rũ suy sụp khi ở trong vực sâu ban nãy, Diệp Huyền Tuyết lặng lẽ dán cho nàng một tấm nhãn trong lòng: quả nhiên, chỉ có tiền mới là linh đan diệu dược trị lành nàng tốt nhất.

Một báo hai người, hóa thành lưu quang, chớp mắt đã lướt vào phòng cấm thứ nhất.

Cách một đoạn không xa, Phương Thốn Tâm và Diệp Huyền Tuyết nghe thấy từ bên ngoài vọng vào tiếng binh khí va chạm dữ dội, từng đợt pháp lực cuồn cuộn tràn qua cấm môn, khiến cả hai phải tạm dừng bước.

Bên ngoài đang có người giao chiến?

Chẳng lẽ sau khi truyền âm của Thành chủ Nhật Quỹ vang lên, tu sĩ Thiên Hài Tư đã lập tức hành động, đang cùng Viên Phương Trầm và những kẻ canh giữ bên ngoài ác đấu?

Nhưng tốc độ này… có phải quá nhanh rồi chăng? Nếu tu sĩ Thiên Hài Tư có thể nhanh chóng tìm đến thế này, thì đâu đến nỗi để mặc Hàn Nam Tinh giở trò lừa gạt bấy lâu?

Hay là Tiểu Ngũ?

Tuy nàng đã kịp thời truyền âm cho Tiểu Ngũ, bảo hắn nghĩ cách đưa tin cho Triệu Ất. Với thân phận của Triệu Ất trong Nhật Quỹ Thành, nàng tin hắn có đủ khả năng liên hệ với những người chủ sự trong thành. Vậy thì Tiểu Ngũ cũng đã rõ tình hình. Nhưng thương thế của hắn chưa khỏi, nếu một mình đối đầu với năm người Viên Phương Trầm, căn bản không có lấy nửa phần thắng.

Hắn tuyệt không phải hạng người liều lĩnh như thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một khả năng.

“Bên ngoài là người của Thành chủ Nhật Quỹ Thành!” Phương Thốn Tâm nói.

Việc công bố nhiệm vụ Khô Cốt Mười Sao hôm nay rõ ràng là có chuẩn bị từ trước. Có lẽ Thành chủ đã sớm đoán được mưu đồ của Hàn Nam Tinh, nên mới sắp đặt thế cục nơi đây. Chỉ là không ngờ lại để nàng và Diệp Huyền Tuyết chen chân vào.

Diệp Huyền Tuyết khẽ gật đầu, tán đồng suy đoán ấy, lại nói: “Bất kể là người của ai, muốn tru diệt Hỏa Uyên dị thú, trước tiên phải bắt được Viên Phương Trầm.”

Được hắn nhắc nhở, Phương Thốn Tâm cũng nghĩ ngay tới việc cấm chế Vực hỏa hiện đang nằm trong tay Viên Phương Trầm. Nàng chỉ đáp gọn: “Ta biết rồi, mở cửa đi.”

Diệp Huyền Tuyết phóng ra một luồng sáng bắn thẳng vào cửa.

Bên ngoài, một luồng lực mạnh mẽ ầm ầm nổ tung, có người bị chấn văng, mắt thấy sắp đập thẳng vào cửa thì cửa lại đột ngột mở ra. Kẻ ấy lảo đảo rơi vào trong, được một bàn tay đón lấy.

“Tiểu Ngũ? Thương thế chưa khỏi, ngươi chạy tới đây làm gì?” Phương Thốn Tâm nhìn người trong tay mình, không khỏi cau mày.

“Ta uống thuốc rồi, không sao.” Tiểu Ngũ nói. Chuyện thế này sao có thể thiếu hắn được!

Nói xong, hắn liếc nhìn về phía sau Phương Thốn Tâm, vừa vặn chạm phải ánh mắt “Giang Tịnh”, lập tức trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Lại là tên đạo sĩ này?!

Lúc này Phương Thốn Tâm đã buông tay, ánh mắt chằm chằm dán ra ngoài cửa. Ngoài kia, bóng người bay loạn, đấu pháp kịch liệt đến trời đất mịt mờ. Hết đợt này đến đợt khác, từng luồng linh lực bạo liệt bùng nổ tứ tán. Quả nhiên, ngoài Tiểu Ngũ, còn có những người khác.

Hơn nữa đều là gương mặt quen thuộc.

Chủ võ đài Thìn Long, Tô Đoạn Thủy, và chủ võ đài Tỵ Xà, Hà Sầu. Hai người này vốn là nhân vật danh chấn trong võ đài Thiên Hài Tư, không ngờ đều là người của Thành chủ Nhật Quỹ Thành. Tính theo thời điểm bọn họ ẩn thân vào Thiên Hài Tư, thì có lẽ Thành chủ đã bố trí ván cờ này từ lâu.

Thực lực của Tô Đoạn Thủy quả nhiên cường hãn, gần như lấy một chọi ba, thân hình nhanh đến mức không ai bắt kịp, chỉ có thể nhìn thấy gió lưỡi sắc bén quanh người nàng không ngừng bắn ra, nhắm thẳng vào yếu huyệt của đối thủ. Hà Sầu cũng chẳng kém, thiền trượng trong tay hắn nện xuống đất, hóa thành một pháp trận màu vàng kim khổng lồ, từng quả cầu lửa từ trời giáng xuống.

Thế nhưng, dù mạnh mẽ như vậy, lúc này họ vẫn rơi vào thế hạ phong, chỉ gắng gượng chống đỡ.

Bởi vì bên ngoài đã đầy rẫy linh huyền của Viên Phương Trầm. Thần thức lão quá mức cường đại, gần như biến toàn bộ xung quanh thành lĩnh vực riêng, bất kể đối phương thi triển pháp bảo nào, đều bị lão áp chế ngay lập tức. Huống hồ bên cạnh lão còn có bốn tu sĩ khác, trong đó có Đỗ Phỉ, thực lực đều không tầm thường. Có linh huyền phụ trợ, sức chiến đấu của bọn họ gần như tăng gấp đôi.

Tình thế của Tô Đoạn Thủy và Hà Sầu đã vô cùng bất lợi.

“Tiểu Ngũ, có muốn báo thù không?” Phương Thốn Tâm bất ngờ hỏi.

Tiểu Ngũ thoáng ngẩn người, rồi rất nhanh đã hiểu ý, đôi mắt lập tức sáng rực: “Còn cần phải hỏi sao?”

Hắn hận không thể băm Viên Phương Trầm ra từng mảnh, rửa mối nhục trên võ đài khi trước.

“Vậy thì nghe ta…” Phương Thốn Tâm ghé sát tai hắn, thì thầm vài câu, cuối cùng nhấn mạnh từng chữ: “Ta muốn lão sống! Ngươi đừng đánh chết lão!”

Tiểu Ngũ gật mạnh đầu, vừa định mở miệng, thì một luồng sát khí sắc bén đột ngột ập tới. Bên ngoài, Viên Phương Trầm đã chú ý đến bọn họ, ánh mắt tối sầm khóa chặt.

Hai kẻ này xuất hiện từ bên trong, tất nhiên chính là kẻ đánh cắp Lôi Nhãn mà Hàn Nam Tinh đã nói đến.

Lão tuyệt không thể bỏ qua!

Nghĩ vậy, ánh mắt Viên Phương Trầm lập tức khóa chặt Phương Thốn Tâm và Diệp Huyền Tuyết.

Trong nháy mắt, linh huyền của lão kết thành lưới, trùm thẳng xuống hai người. Cả hai gần như ngay lập tức bị thần thức lão bao phủ.

Thế nhưng, không xa nơi ấy, nữ tu kia vẫn thản nhiên đứng trên con báo tuyết cũ nát đầy vết vá, lơ lửng giữa không, khẽ nở một nụ cười với lão.

Viên Phương Trầm cảm thấy nụ cười kia của đối phương cao cao tại thượng, tràn đầy khinh miệt, như thể đã nhìn thấu lão.

Một nữ tu mới đánh qua ba trận võ đài mà cũng dám khiêu khích lão như vậy? Lửa giận trong lòng Viên Phương Trầm lập tức bị nụ cười ấy khơi lên, lão lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, mấy sợi linh huyền theo ánh mắt mà lao thẳng về phía Phương Thốn Tâm.

Thế nhưng Thương Báo như đã sớm có dự cảm, chỉ hơi nghiêng người một tấc, hoàn hảo tránh khỏi linh huyền kia, như thể mọc ra đôi mắt có thể nhìn xuyên qua đường đi của chúng vậy.

Phương Thốn Tâm vừa né đòn, vừa cười mắt hí, nói với Diệp Huyền Tuyết ở phía sau: “Cho ta mượn dây leo dùng chút……”

Diệp Huyền Tuyết lập tức hiểu ý, ngón tay gọi ra một nhánh dây mây nhỏ, cắm thẳng xuống mặt đất. Cành dây leo ấy sinh trưởng cực nhanh, trong chớp mắt đã lan khắp đất ngầm, lặng lẽ mọc lên từ phía sau Viên Phương Trầm.

Hai tay Viên Phương Trầm khẽ điểm giữa không, tựa như khống chế con rối, ném Đỗ Phỉ cùng một gã tu sĩ khác đang giao đấu với Tô Đoạn Thủy về phía Phương Thốn Tâm. Dưới sự điều khiển của hắn, Đỗ Phỉ triệu ra pháp bảo Khiếu Hỏa Dẫn, hóa thành hỏa phụng gào thét bổ nhào tới Phương Thốn Tâm; gã tu sĩ kia thì cầm cự phủ, bổ xuống nàng.

Phía bên kia, Tô Đoạn Thủy đột ngột bớt được hai đối thủ, áp lực giảm đi, nhưng nhìn tình hình thì thầm kêu một tiếng không ổn.

Nàng xoay người tung một cước, chấn lùi đối thủ, toan bay tới tiếp viện Phương Thốn Tâm, song linh huyền của Viên Phương Trầm đã sớm giăng kín bốn phía. Nhận ra ý đồ của nàng, lão không hề cho cơ hội, chỉ khẽ thu sợi huyền đã đâm thẳng vào cánh tay trái nàng.

Tô Đoạn Thủy thoáng biến sắc, trong lòng thầm sốt ruột. Cùng lúc ấy, ánh mắt Viên Phương Trầm nheo lại, ánh sáng lạnh hung hiểm lóe lên. Nhưng ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Thốn Tâm lại điều khiển báo tuyết lật nghiêng người, bất ngờ từ kẽ hở giữa hai luồng công kích mà thoát ra, hoàn mỹ tránh khỏi sát chiêu.

Phù Dao Bầu trong tay nàng thổi ra một luồng gió mềm mại, cuốn lấy chân gã tu sĩ cầm phủ, khiến thế phủ đổi hướng, bổ thẳng về phía hỏa phụng của Đỗ Phỉ.

“Ầm!”

Một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên, hỏa phụng bị phủ xé tan, mà cự phủ cũng bị thiêu thành tro bụi.

Viên Phương Trầm khó tin nhìn cảnh trước mắt. Lão không rõ nữ tu kia né được sát chiêu bằng cách nào, nhưng chưa kịp nghĩ thông, đã cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Một bóng đen đã lặng lẽ xuất hiện ngay sau lão.

Cánh đen mở rộng, Tiểu Ngũ cầm Huyền Kim Kiếm, đâm thẳng vào lưng lão, mũi kiếm xuyên sâu vào ngực.

Trong khoảnh khắc, máu tung tóe.

Viên Phương Trầm khó tin quay đầu, thấy sau lưng đã giăng kín tầng tầng dây leo xanh, như một tấm lưới trói buộc toàn bộ linh huyền của lão.

Mỗi một nhánh dây leo đều chứa đựng một tia thần thức mà Phương Thốn Tâm đã truyền nhập. Những thần thức ấy cường đại hơn lão gấp bội, cắt đứt toàn bộ cảm ứng phía sau lưng. Nguyên thần của nàng vốn mạnh đến mức có thể nghiền nát linh huyền của Viên Phương Trầm, song lần trước vì cứu Tiểu Ngũ mà nàng mạo hiểm động nguyên thần, lập tức chịu phản phệ, hiện tại không dám tùy tiện tái sử dụng. Nên nàng nghĩ ra cách này: mượn dây leo của Diệp Huyền Tuyết làm dẫn, dệt thành một tấm lưới linh thức, lặng lẽ xóa sạch linh huyền sau lưng Viên Phương Trầm.

Khi Viên Phương Trầm trọng thương, linh huyền bốn phía cũng lập tức hỗn loạn, bốn tu sĩ còn lại đánh theo đó mà rối loạn. Tô Đoạn Thủy và Hà Sầu nhìn nhau, nhanh chóng phản công.

Tiểu Ngũ một kiếm thành công, không hề dừng lại, lập tức tung một cước giữa không, đá thẳng vào đầu Viên Phương Trầm, khiến cả người lão văng lên cao. Vô số dây leo nhỏ lập tức cuốn tới, như thể sống dậy.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết vang dội, hai tay hai chân Viên Phương Trầm đều bị dây leo xuyên thủng.

Cả thân thể lão run rẩy dữ dội, vô số thần thức bám trên dây leo xanh như trăm ngàn mũi kim, chọc thẳng vào kim đan và nguyên thần, khiến lão đau đớn tột cùng. Lão gắng gượng ngước nhìn về phía nữ tu kia, dường như đã hiểu ra điều gì.

Thì ra… chủ nhân của luồng nguyên thần cường hãn từng cứu Tiểu Ngũ hôm đó, chính là nàng.

Nhưng lão đã không thể thốt lên được nữa.

Phương Thốn Tâm khẽ đưa ngón tay trỏ lên môi, làm một động tác “suỵt”, dịu dàng mà tàn nhẫn.

Ngay sau đó, báo tuyết hóa thành điện quang, lao thẳng ra khỏi cấm môn, vun vút mà đi.

Dây leo cuốn lấy, bao cả thân thể Viên Phương Trầm như cái kén, thu về tay Diệp Huyền Tuyết, bị hắn chặt chẽ khống chế.

Hai người một báo, mang theo một tù nhân, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Tiểu Ngũ khẽ vỗ đôi cánh đen, cũng theo sát bay ra ngoài.

Tô Đoạn Thủy và Hà Sầu liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra.

Bọn họ định cướp lấy Hỏa Uyên dị thú!

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *