Tấc Lòng – Chương 64

Chương 64: Rác rưởi

***

Trận đấu giữa Phương Thốn Tâm và Khâu Chước còn nửa ngày nữa mới bắt đầu, nàng phải tranh thủ chuẩn bị cho cuộc đấu pháp này.

Những vụ làm ăn lỗ vốn, nàng sẽ tuyệt đối không làm. May mà phần thưởng lần này có mười viên tinh hạch, trận đấu này nàng nhất định phải thắng.

Chỉ là, Thiên Hài Hư lại chọn đúng lúc này để ngừng mọi giao dịch linh khí trong khu pháp bảo, dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp tu sĩ gây rối, rồi ngay sau đó lại đem linh khí làm phần thưởng cho người thắng cuộc. Hành động này, thế nào cũng thấy có gì đó là lạ.

Cơn Địa Uyên Phong Bạo lần này đến thật quái dị, lại kéo dài không tan, nhìn bề ngoài thì như thể Thiên Hài Hư đang cho bọn họ một nơi trú ẩn, nhưng thật ra họ chẳng khác gì thú bị nhốt trong lồng, cam tâm tình nguyện trở thành vật hiến tế cho cối xay thịt bằng máu và xương này.

Dạo trước nàng mải mê luyện khí, chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, giờ bình tâm lại mới cảm thấy hoàn cảnh hiện tại thật sự có chút quái lạ.

Nàng vừa tính toán trong đầu, vừa lẩn tránh đám đông, lặng lẽ luồn vào khu xử lý rác của Thiên Hài Hư.

Khâu Chước không phải đối thủ có thể xem thường như hai người nàng gặp trước đó. Tu vi của hắn khoảng giữa Trúc Cơ kỳ, mà pháp bảo trong tay lại có thể phát huy sức mạnh ngang ngửa Trúc Cơ viên mãn. Nếu là trước kia, nàng chẳng thèm bận tâm, nhưng nay nguyên thần vẫn chưa phục hồi, cảnh giới lẫn thực lực đều sa sút, trong tay lại chẳng có đủ linh khí để vận dụng pháp bảo.

Khéo tay đến đâu cũng không thể nấu cơm khi không có gạo, chẳng lẽ nàng phải dùng thân thể của Nguyên Anh để lao vào đánh tay đôi với hắn sao?

Muốn đảm bảo vạn phần an toàn, nàng buộc phải bổ sung thêm linh khí cho mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách, lại còn là một cách cũ: tìm rác mà đào bảo.

Nếu lời Giang Tịnh nói không sai, thì toàn bộ pháp bảo hư hỏng của Nhật Quỹ Thành đều được đưa đến đây để xử lý thống nhất, vậy thì số lượng chắc chắn khổng lồ. Nơi này giết chóc tranh đấu không ngừng, số pháp bảo và linh kiện bị tổn hao mỗi ngày, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

Từ phía khu đài đấu truyền đến tiếng sấm rền như vang dội qua không trung. Vì quy tắc vừa bị thay đổi đột ngột, các tu sĩ vẫn còn trong cơn phấn khích, có thể đoán được mấy ngày tới các trận đấu sẽ vô cùng kịch liệt.

Phương Thốn Tâm đứng sau một tấm bình phong, khép mắt lại, thả ra một luồng thần thức dò xét phía trước. Khi xác nhận con đường trống không, không có người cũng chẳng có trận pháp cấm chế nào, nàng mới thu thần thức về, hóa thành một tia tàn ảnh lướt đi nhanh như gió.

Âm thanh phía sau dần dần chìm vào tĩnh lặng.

Hành lang dài hơn nàng tưởng, ánh sáng trắng xám rọi xuống lạnh lẽo, càng đi càng thấy âm u, chẳng giống nơi chứa phế bảo chút nào, ngược lại lại giống như nơi người ta cất giữ quan băng chứa xác chết.

Chẳng mất bao nhiêu sức, Phương Thốn Tâm đã đến được trước cửa khu xử lý rác.

Cửa đóng chặt, trên treo tấm biển “Người lạ chớ vào”. Nàng đưa tay khẽ đẩy, cửa liền mở ra.

Một căn phòng rộng đến mức còn lớn hơn cả khu thi đấu của Thiên Hài Hư, bên trong chất đầy những phế bảo đủ hình dạng, nhìn qua như biển như núi.

Giang Tịnh quả nhiên không lừa nàng, số lượng phế bảo ở đây thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.

Phương Thốn Tâm thả ra một luồng thần thức, nhẹ nhàng quét qua những đống phế bảo trước mặt, khóe môi lập tức khẽ cong lên.

Phần lớn những pháp bảo này, trong thân vẫn còn sót lại chút linh khí cực yếu, yếu đến mức không thể phát hiện bằng pháp khí thông thường. Nhưng góp gió thành bão, nếu hấp thu hết, cũng đủ giúp nàng cầm cự được một thời gian.

Nàng lại dùng thần thức rà soát xung quanh, xác nhận nơi này không có nguy hiểm gì, rồi mới lướt đến bên đống phế bảo đối diện cửa vào. Nghĩ ngợi một chút, nàng bèn đào một hố nhỏ chui vào, ngồi xếp bằng bên trong, sau đó kéo thêm vài món phế bảo che kín miệng hố.

Xong xuôi, nàng lại bật cười tự giễu, đúng là lo xa quá rồi, ngoài mình ra thì ai lại coi đống rác này là kho báu cơ chứ?

Nhưng mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, Phương Thốn Tâm không muốn chuốc phiền toái.

Khi đã hoàn toàn ẩn mình, nàng mới nhắm mắt, thả thần thức ra, để linh thức lặng lẽ trôi giữa biển phế bảo, hút lấy linh khí bên trong.

Từng luồng linh khí yếu ớt len lỏi chảy vào đan điền, tựa như những dòng suối nhỏ hòa về biển lớn.

Để tránh gây dao động linh khí mà bị người khác phát hiện, tốc độ hấp thu của nàng rất chậm.

Không biết qua bao lâu, những phế bảo xung quanh đã bị hút cạn đến chỉ còn một góc nhỏ, thì nàng đột nhiên dừng lại, thu thần thức về, mở mắt ra…

Qua kẽ hở giữa đống phế bảo, nàng nhìn thấy cửa phòng đang khẽ mở ra.

Có người đến.

Một bóng nguòi lóe lên, lặng lẽ trượt qua khe cửa, tiến vào trong.

Phương Thốn Tâm khẽ nhíu mày, thời buổi này ngoài nàng ra, còn có ai hứng thú với rác rưởi nữa sao?

Bóng người kia bước vào thêm vài bước, vừa vặn dừng ngay trước đống phế bảo nơi nàng đang ẩn thân.

Phương Thốn Tâm nheo mắt nhìn kỹ, người đến không ai khác, chính là “người tốt” Giang Tịnh mà nàng mới quen không lâu.

Lần trước hai người tách nhau ở khu pháp bảo cũng chưa bao lâu. Hắn vẫn mặc đạo bào như cũ, dáng vẻ ôn hòa bình thản, chỉ là ánh mắt đã khác, không còn hiền hòa như trước mà trở nên sâu lạnh, lộ ra vẻ sắc bén trầm tĩnh. Hắn lặng im đảo mắt nhìn quanh, như đang dò xem nơi này có ai khác không.

Phương Thốn Tâm lập tức dùng thần thức bao lấy toàn thân, giấu kín hơi thở không để đối phương phát hiện sự tồn tại của mình.

Sau khi dò xét một lúc, dường như Giang Tịnh xác định nơi này an toàn, hắn giơ tay kết ấn, trong không trung vẽ ra một lá phù chú. Một luồng xanh nhạt hiện lên trên đầu ngón tay, rồi được hắn nhanh chóng ấn xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, ánh sáng xanh chui vào lòng đất, hóa thành vô số dây leo nhỏ lan tỏa ra bốn phía, phủ kín mặt sàn căn phòng rồi dần tắt đi, tựa như chưa từng tồn tại.

Phương Thốn Tâm lặng lẽ phóng ra một chút thần thức thăm dò xuống dưới. Nàng phát hiện những dây leo ấy không hề biến mất, mà vẫn đang không ngừng sinh trưởng, cắm sâu xuống lòng đất.

Hắn đang tìm thứ gì đó sao? Dưới này… ẩn giấu điều gì à?

Tò mò trong lòng nàng lập tức bị hắn khơi dậy.

Giang Tịnh đứng yên một chỗ, không có hành động nào khác, tựa như đang chờ những dây leo dưới đất mang lại câu trả lời hắn muốn.

Ngay lúc đó, ánh mắt Phương Thốn Tâm đột nhiên trầm xuống. Nàng cảm nhận được trong không gian xung quanh truyền đến một luồng dao động khác thường, dường như có cơ quan hay cấm chế nào đó bị kích hoạt. Cùng lúc ấy vẻ mặt của Giang Tịnh cũng thay đổi, hiển nhiên hắn cũng bị biến động này làm kinh sợ.

Nhìn phản ứng của hắn, có vẻ như luồng dao động vừa rồi… chẳng liên quan gì đến pháp thuật mà hắn vừa thi triển?

Khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Giang Tịnh đã sải bước đến bên “núi rác” nơi nàng đang ẩn mình.

Không ổn!

Phương Thốn Tâm vừa đoán ra hắn định làm gì, thì đã muộn.

Không gian trong phòng đột nhiên biến đổi, cửa ra biến mất. Giang Tịnh không kịp rời đi, đành vội vàng gạt mấy món phế bảo sang một bên, toan đào một chỗ để chui vào. Nhưng hắn vừa vén được hai món lên lại bị gương mặt đột ngột xuất hiện trước mắt dọa cho ngẩn người.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cùng sững lại giữa không trung.

Vẫn là Phương Thốn Tâm phản ứng nhanh hơn, nàng vội vàng đẩy đống phế bảo bên cạnh ra, chừa cho hắn một khoảng trống nhỏ. Giang Tịnh lập tức cúi người, co chân chui vào, rồi kết ấn nhanh như chớp khiến đống phế bảo tự động khép lại, che kín chỗ họ đang ẩn.

Ngay khoảnh khắc ấy, vô số luồng linh quang đan xen hiện ra, tựa tấm lưới sáng phủ trùm khắp gian phòng. Ánh sáng ấy lóe lên, sắp xuyên qua những khe hở giữa đống phế bảo, thì trong tay Giang Tịnh bỗng bắn ra một mảnh băng lạnh buốt.

Mảnh băng vỡ nát, hóa thành vô số tấm băng mỏng trong suốt, nhanh chóng lấp kín những khe hở trước mặt hai người. Linh quang xuyên qua lớp băng, nhưng lại bị lệch hướng, xuyên ra từ phía bên kia, không đâm vào nơi họ ẩn thân.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên. Từ bức tường phía tây đột nhiên mở ra một cánh cửa bí mật, có người từ đó chậm rãi bước ra.

Phương Thốn Tâm liếc qua những luồng linh quang giăng đầy bên ngoài, trong lòng đã đoán được người đến là ai.

Viên Phương Trầm.

Lão đi chậm rãi đến trước mặt, dừng lại ngay phía trước nơi hai người trốn.

“Đây là khu xử lý rác, vốn chẳng ai lui tới. Dù thật sự có kẻ lạc vào cũng chẳng thể ngờ chúng ta giấu đồ ở bên dưới.” Có người đi theo phía sau, cẩn trọng lên tiếng: “Nguyên Tôn, ngài… có phải là nghĩ nhiều quá không…?”

Viên Phương Trầm đột ngột quay đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn.

“Bốp!”

Kẻ kia nhận ra mình lỡ lời, tự tát mạnh vào mặt, không dám nói thêm nửa câu.

Viên Phương Trầm hờ hững quay lại, tiếp tục bước quanh đống phế bảo, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Vừa rồi rõ ràng có pháp thuật dị thường phát ra từ lòng đất, nếu không phải chỗ này… thì còn có thể là ở đâu?”

Nghe đến đây, Phương Thốn Tâm liếc Giang Tịnh một cái, ánh mắt lạnh nhạt, thì ra là do ngươi mà rước họa vào thân!

Người này, đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì!

Người theo sát sau lưng Viên Phương Trầm cũng vội vàng phụ họa: “Có khi là bị ảnh hưởng bởi cơn Địa Uyên Phong Bạo, nên mới xuất hiện dao động chăng? Dù gì thì đó cũng là lõi pháp trận duy trì toàn bộ phòng ngự của Thiên Hài Hư này.”

Viên Phương Trầm nghe vậy thì không đáp, chỉ lặng lẽ đi vòng quanh đống phế bảo một lượt, sau đó quay lại đứng trước cửa.

Căn phòng lúc này đã bị linh quang của lão giăng kín, mỗi sợi linh quang chính là một con mắt của lão. Nếu trong đây có kẻ ẩn náu, tuyệt đối không thể qua mắt được.

Nghĩ vậy nhưng lão vẫn cảm thấy chưa yên tâm, giọng trầm xuống: “Đem đống rác này hủy hết đi, đỡ chướng mắt.”

Hai người đang ẩn thân trong đống rác: Phương Thốn Tâm và Giang Tịnh, đưa mắt nhìn nhau. Bên ngoài truyền đến tiếng đáp khẽ: “Vâng.”

Ngay sau đó, cánh cửa khép chặt, biến lại thành bức tường liền mạch như ban đầu.

Tiếng rầm rầm vang lên, mặt đất dưới chân toàn bộ “núi rác” đột nhiên biến mất.

Một tiếng “xoạt!” vang vọng, Phương Thốn Tâm cùng Giang Tịnh theo cả đống rác mà rơi thẳng xuống dưới.

*

Nửa ngày nhanh chóng trôi qua. Thoắt cái đã đến thời khắc quyết đấu trên Thân Thố đài giữa Mỹ Nhân Cuồng Quyền và Tâm Bọ Cạp Khâu Chước.

Lối vào khu quan chiến của Thân Thố đài đã được mở, vô số tu sĩ cầm vé chen chúc ùa vào, lấp kín cả khán đài.

“Mỹ Nhân sao vẫn chưa tới?” Cuồng Quyền Man Thủ đi cùng Tiểu Ngũ ngó nghiêng khắp nơi, không thấy bóng dáng Phương Thốn Tâm đâu.

Bọn họ đã chờ ở ngoài khá lâu, mãi đến khi lối vào khu quan chiến sắp đóng, Tiểu Ngũ mới đành dẫn theo bốn người Cuồng Quyền bước vào.

Khán đài đã chật kín chỗ, náo nhiệt hiếm thấy, đây là cảnh tượng hiếm hoi của Thân Thố đài, vừa thấy Tiểu Ngũ, ánh mắt của vô số người lập tức đổ dồn tới.

“Ơ kìa, chẳng phải là Thiếu Gia Cuồng Quyền sao? Nghe nói bị phế rồi cơ mà!” Có tiếng giễu cợt vang lên từ khán đài.

“Hắn còn dám ló mặt ra à? Hay là bất lực rồi nên sai nữ nhân của mình lên đánh hộ?” Một giọng khác cười nhạt.

“Đúng là mất mặt giới tu sĩ chúng ta! Cút đi, đừng làm bẩn mắt ông đây nữa!” Tiếng mắng mỏ nối tiếp, không chút nể nang.

“Thiếu gia…” Cuồng Quyền Man Thủ lo lắng liếc Tiểu Ngũ, dè dặt gọi.

Nhưng Tiểu Ngũ vẫn giữ nguyên sắc mặt, bước đi bình thản như chẳng nghe thấy, cho đến khi trong đám đông có kẻ cười to: “Đừng đuổi hắn, cứ để hắn ở lại mà xem nữ nhân của mình chết trên đài, để xem Khâu Chước rửa mối nhục cũ thế nào!”

Lời vừa dứt, tiếng cười ầm vang, từng tràng hô “Khâu Chước!” vang dội khắp khán đài.

Tiểu Ngũ dừng bước, chậm rãi quay đầu, ánh mắt tối lạnh như lưỡi dao quét về phía kẻ vừa nói.

Tên đó đang cười hả hê, nhưng chỉ cần một cái liếc của Tiểu Ngũ, tim hắn bỗng đập loạn, cổ họng nghẹn lại. Hắn định mắng tiếp, thì trước mắt hoa lên, ngay sau đó phụt một tiếng, há miệng phun ra mấy chiếc răng lẫn máu tươi.

“Thứ nhất.” Tiểu Ngũ nói, giọng lạnh như băng, “Nàng không phải nữ nhân của ta, nàng có danh hiệu riêng. Thứ hai nàng sẽ không thua.”

Nói dứt lời, hắn xoay người, lặng lẽ tiếp tục bước về phía trước. Vừa đi hắn vừa ngẩng lên nhìn về phía đài đấu.

Trên đài, Phương Thốn Tâm vẫn chưa xuất hiện.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *