Tấc Lòng – Chương 35

Chương 35: Bỏ cuộc

***

Khung cảnh bốn phía của phòng giám sát theo sự kiện học trò bị hút vào xoáy lốc mà thay đổi, ánh sáng bên ngoài đột ngột biến mất, chỉ còn lại những luồng sáng xoay tròn với tốc độ cao, nhảy nhót trong hơi thở mê ly bất an, dường như cả bọn họ cũng bị hút vào cái khe nứt quỷ dị khó lường kia.

“Phương cô nương, ta đã nói đây chỉ là hư cảnh mô phỏng Bắc Vực, tuy trông có hơi đáng sợ nhưng trên thực tế sẽ không đặt cho đám học trò này khảo nghiệm khó đến mức ấy. Cô nương hoàn toàn có thể yên tâm, sẽ không nguy hiểm đâu.” Trác Dĩ Minh lên tiếng khuyên giải.

“Chẳng lẽ Phương cô nương sợ rồi?” Phùng Đông khoanh tay trước ngực, ánh sáng từ ngoài chiếu qua đáy mắt, phản chiếu ra vài phần mỉa mai mê hoặc.

Phương Thốn Tâm không biện giải cho mình, chỉ liếc sang chiếc hộp kín chứa pháp bảo của nàng.

“Nếu ngươi sợ mà muốn rời đi, chỉ cần tuyên bố Mặc Thạch Thành rút khỏi trận đấu là được. Lão sư dẫn đội có quyền ấy.” Phùng Đông lại bổ sung thêm một câu.

Thế nhưng, những luồng sáng xoay tròn với tốc độ cao vào lúc này lại từ từ chậm lại, phòng giám sát hạ xuống đến một độ cao nhất định rồi dừng lại, vẫn lơ lửng giữa không trung, từ trên cao trông xuống không gian quỷ dị này.

Cảnh tượng đập vào mắt toàn là đất đỏ hồng và núi non cũng đỏ hồng, đến cả bầu trời cũng cùng một màu, mênh mông một dải khiến lòng người bất an, tựa hồ bị một thứ gì đó bao bọc kín mít, không lối thoát.

Năm người của Mặc Thạch Thành từ trên cao rơi xuống, chẳng thể giữ nguyên trận hình, tản mác khắp nơi. Dư Tùy và Tráng Anh may mắn vào thời khắc hiểm nghèo được Đại Minh dùng dây leo quấn lại, giống như một chùm nho rơi xuống phía tây.

“Đau quá! Bóp chết ta rồi!” Dư Tùy ôm mông đứng dậy khỏi mặt đất, vừa kéo sợi dây leo quấn ngang hông vừa kêu: “Đây là cái quỷ gì vậy?”

Khi nãy bọn họ còn ở bên ngoài giao chiến cùng dị thú, chẳng biết từ đâu nổi lên trận gió quái dị, tất cả đều bị cuốn đến nơi nhìn thôi cũng khiến người ta thấy khó chịu này.

Đại Minh còn đang vất vả đẩy Tráng Anh đè nặng lên người mình, vừa định mở miệng thì bỗng kinh hãi kêu: “Mau nhìn kìa, chẳng phải người của Sư Viêm Thành sao?”

Dư Tùy nhìn theo hướng hắn, thấy không xa quả nhiên có ba bóng người, trang phục là của Sư Viêm Thành, trong đó có một kẻ còn rất nổi danh chính là Tôn Bạch Lan của Sư Viêm Thành.

Xem ra trận gió quái dị kia không phân biệt công kích, tất cả đều bị cuốn vào đây?

Nghĩ vậy, trong lòng Dư Tùy liền thoải mái hơn chút.

“Hình như có người bị thương?” Tráng Anh chống vào vai Đại Minh cố gắng đứng lên, cũng mở miệng hỏi.

Trong ba người của Sư Viêm Thành, có một kẻ nằm bất động trên mặt đất, chẳng rõ ra sao.

“Có nên lại giúp không?” Đại Minh do dự hỏi.

Đã là đấu pháp, chuyện bị thương cũng chẳng hiếm, nhưng ngã gục không dậy nổi thì lại có phần nghiêm trọng. Dù hai thành từng có xích mích, song thấy đối phương trọng thương nguy hiểm mà vẫn khoanh tay làm ngơ thì cũng quá lạnh lùng.

“Khoan đã.” Dư Tùy ngăn Đại Minh và Tráng Anh, trong mắt mang cảnh giác nhìn về phía hai người của Sư Viêm Thành.

Dẫu sao đối phương cũng là kình địch trong trận chung kết, lại thêm quy tắc đấu pháp cướp điểm, không thể chắc chắn họ có giở trò gian trá hay không.

“Tôn Bạch Lan đang làm gì thế?” Đại Minh bỗng trừng lớn mắt, không dám tin nói: “Chẳng lẽ hắn đang…”

“Hắn đang cướp thẻ tích điểm của đồng bạn.” Dư Tùy tiếp lời.

Quả nhiên, không xa kia, Tôn Bạch Lan cúi người, đưa tay lôi thẳng tấm ngọc bài tích điểm từ hông đồng bạn đang hôn mê trên đất. Kẻ đồng môn bên cạnh thì vẻ mặt kinh ngạc, song chẳng dám ngăn cản.

“Người này ngay cả đồng môn cũng không tha?” Tráng Anh không thể tin nổi.

“Cẩn thận.” Vẻ hờ hững trên mặt Dư Tùy liền biến thành nghiêm nghị, trong tay Đồng Quang Hạp đã tỏa ra quang mang nhàn nhạt.

Phía đối diện, sau khi cướp xong ngọc bài của đồng bạn, Tôn Bạch Lan dùng ánh mắt âm trầm khóa chặt ba người Dư Tùy. Nơi này hiện chưa có dị thú nào xuất hiện, muốn thắng trận, đoạt được danh hiệu Thiên Tuyển giả, bọn họ chính là con mồi tốt nhất của hắn.

Tôn Bạch Lan ngay lập tức triệu hồi Bi Tuyết Kiếm, khí lạnh kết tụ thành mười mấy mũi băng trùy, mũi nhọn chĩa thẳng vào ba người Dư Tùy.

Đúng lúc song phương đấu pháp chỉ chực bùng nổ, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, trên mặt đất đỏ hồng đột nhiên mọc ra vô số khối u lồi, như từng cục thịt. Những khối thịt ấy dày đặc vây kín bọn họ, càng lúc càng lớn, khiến Dư Tùy nổi da gà. Còn Tôn Bạch Lan bên kia lại chẳng để ý chúng là vật gì, chỉ nghĩ đến việc ra tay trước để chiếm lợi thế.

Ánh sáng lóe lên, băng trùy đồng loạt phóng ra, luồng khí lạnh sắc bén quét ngang qua những khối thịt lồi trên mặt đất, chĩa thẳng về phía mấy người Dư Tùy. Dư Tùy đã sớm có chuẩn bị, thân hình khẽ chao đi, biến mất khỏi tầm mắt mọi người, thay vào đó chỉ còn vết nứt không gian bị Đồng Quang Hạp xé mở. Những băng trùy kia rơi vào khe nứt, rồi lại bắn ra từ sau lưng Tôn Bạch Lan, đâm thẳng tới lưng hắn.

Những tiếng “ầm ầm” vang lên, băng trùy đập vào bức tường đất do đồng bạn Tôn Bạch Lan dựng lên, vỡ thành vô số mảnh băng sắc bén bắn tung tóe. Mỗi mảnh băng đều như lưỡi dao, quét qua những khối thịt lồi.

“Bộp bộp” mấy tiếng vang dồn dập, tựa âm thanh quả chín nứt vỏ. Những khối thịt vốn đang lớn dần bị rạch toạc, từ trong tuôn ra từng dòng dịch nhớp nháp, quấn trong dịch nhầy là những sinh vật bò ra ngoài. Hình thái mỗi con đều khác biệt, duy chỉ có một điểm chung: chúng không mang hơi thở sinh mệnh, chẳng rõ là hung thú hay dị thú của Thiên Liệt.

Cùng lúc đó, những khối thịt chưa nứt vỡ cũng dần trong suốt, thứ gì đó ở bên trong liên tục ngọ nguậy, bóng dáng dần lộ rõ, trông chẳng khác nào trứng côn trùng sắp nở, khiến người nhìn sởn tóc gáy.

Lại một đường ánh sáng chém xuống, Tôn Bạch Lan nhìn thấy những quái vật ấy thì càng thêm phấn khích, Bi Tuyết Kiếm trong tay không chút lưu tình bổ thẳng xuống con quái gần mình nhất. Ở bên kia, Tráng Anh đã triệu ra Xích Quang Giám, Dư Tùy và Đại Minh khoác trên người Xích Quang Thuẫn, lưng tựa lưng, đối đầu với hai quái vật đang vồ tới, chỉ trong thoáng chốc đã chém đôi cả hai.

Những quái vật này thật ra không khó đối phó, song tiếng “bộp bộp” không ngừng vang lên, còn chưa kịp dọn sạch đợt đầu, những khối thịt khác đã tiếp tục nứt toác, càng lúc càng nhiều quái vật từ dịch nhầy bò ra, nối tiếp nhau ào tới như thủy triều.

Số lượng kinh khủng đến rợn người.

Từ trên nhìn xuống, toàn bộ không gian đã bị khối thịt lồi chiếm đầy, dịch nhầy tuôn tràn khắp nơi, đủ loại quái vật hình thù kỳ dị không ngừng chui ra, ập tới phía đám học trò như muốn nuốt chửng họ vào trong biển xác thịt.

Tang Mộ đứng trên đỉnh nham thạch do Từ Dương triệu xuất, cách đó không xa, nàng và Vân Tịch thoáng chạm mắt, rồi đồng loạt gật đầu như ý đã tương thông. Lúc này, cướp đoạt ngọc bài tích điểm không phải lựa chọn khôn ngoan.

Hai người đồng thời ra tay, băng tuyết phủ rợp trời, nối liền thành mảng, phong tỏa không gian xung quanh thành kết giới, chặn đứng lũ quái vật từ bốn phía tràn vào, rồi mới bắt đầu ra tay với đám bên ngoài đang ùn ùn kéo tới.

Trên khán đài, một mảnh tĩnh lặng, trận chiến căng thẳng kịch liệt khiến người xem chết lặng, đôi mắt không chớp lấy một cái, quên cả hò reo.

Bảng tích điểm dựng dưới vách ảnh đã hiện lên con số không thể tin nổi, điểm cộng dồn của ba thành tăng vọt, điểm tích lũy cá nhân của từng học trò cũng vùn vụt leo lên, ngọc bài bên hông ai nấy đều đã nhuộm đến mức chẳng phân biệt được sắc độ.

Ngồi ở hàng đầu, chư vị thành chủ cùng các tu sĩ tông môn đều trầm mặt nhìn chằm chằm cảnh tượng trên vách ảnh, lời bình giải một thời gian dài không kịp theo nhịp chiến đấu, bỗng chốc để lại khoảng trống.

Trong Phương Thiên Các, Mạc Đạo Nan đang cùng Lâm Tụng xem trận, cũng căng mắt nhìn vách, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, lẩm bẩm: “Không đúng… số lượng…”

“Diệp Huyền Tuyết đâu rồi?” Lam Tụng vốn dĩ đối với cuộc thi chọn lựa chẳng hứng thú, lúc đầu còn ngáp dài, nhưng càng xem càng không tự chủ bước thẳng đến trước vách ảnh, vẻ mặt thay đổi hẳn, khi thấy đối phương không đáp lại, giọng điệu lập tức nghiêm khắc, quát: “Mạc Đạo Nan!”

“Từ hôm qua đã không thấy Diệp tiên quân xuất hiện, hành tung khó nắm bắt.” Mạc Đạo Nan bị bị ông ta dọa cho giật mình.

“Liên hệ hắn ngay, gọi hắn trở về, hư cảnh của trận đấu này có chỗ không ổn.” Ánh mắt Lâm Tụng đã hoàn toàn trầm xuống.

Còn chưa đợi Mạc Đạo Nan trả lời, truyền âm phù trên người ông ta đã ong ong rung lên.

“Quán trưởng, hư cảnh Bắc Vực Thiên Liệt có vấn đề. Tổng số dị thú với con số chúng ta thiết lập không trùng khớp.”

Trận chung kết chọn lựa này, số lượng dị thú phỏng sinh được bố trí là hai trăm con, tổng giá trị điểm là một nghìn năm trăm, trong đó bao gồm ba dị thú cỡ lớn.

Thế nhưng cho đến hiện tại, một con dị thú lớn cũng chưa xuất hiện, vậy mà tổng điểm ba thành đã vượt qua một nghìn ba trăm. Trong khi trên vách ảnh phản chiếu vô số quái vật dị hình tràn ra từ khối thịt, không ngừng tấn công mười lăm học trò, tổng giá trị điểm ấy, rõ ràng vượt xa một nghìn năm trăm.

“Liên hệ phòng giám sát!” Mạc Đạo Nan lau mồ hôi đang chảy xuống trán, quả quyết nói.

Chốc lát sau, truyền âm phù lại vang lên, lần này, giọng người truyền tin đã có chút run rẩy.

“Quán trưởng, không thể liên lạc được với phòng giám sát.”

Phòng giám sát lúc này, bầu không khí đặc quánh căng cứng đến cực điểm.

Phương Thốn Tâm nhìn xuống phía dưới, thấy học trò bị Tôn Bạch Lan cướp mất ngọc bài tích điểm, lúc này đang ngã gục bất tỉnh trên đất, nàng đối diện với chất vấn và mỉa mai của Phùng Đông, chậm rãi nói: “Đệ tử của Phùng lão sư cũng đã bị thương, ngươi lại không lo lắng cho hắn sao? Vì sao không triệu hồi hắn về?”

Phùng Đông liếc qua học trò kia đang sa sâu vào vòng vây quái vật, thản nhiên đáp: “Trận chung kết này do Tôn Bạch Lan dẫn dắt, toàn bộ học trò đều phối hợp với hắn, dốc hết sức vì ngôi  vị quán quân mà chiến. Ta tin vào năng lực của đệ tử mình, cũng tin vào phán đoán của Tôn Bạch Lan. Hắn đã không chủ động yêu cầu truyền tống đồng bạn ra ngoài, vậy có nghĩa là thương thế không nghiêm trọng.”

Vì lợi ích của Sư Viêm Thành, việc Tôn Bạch Lan đoạt lấy ngọc bài tích điểm từ đồng môn đã hôn mê, không để phần điểm ấy rơi vào tay ngoại thành mới là hành động đúng đắn. Về phần tư tâm cá nhân, so với lợi ích tập thể thì có thể bỏ qua.

Hắn chỉ quan tâm Sư Viêm Thành có đoạt được quán quân hay không.

Phương Thốn Tâm khẽ cười nói: “Ta quả thật chẳng có được sự giác ngộ như Phùng lão sư. Ta xuất thân tiểu giới, chưa từng thấy qua trường hợp thế này, trong lòng tự nhiên sợ hãi.”

Vừa nói, nàng vừa thong thả bước đến bên chiếc rương cất giữ pháp bảo.

Hương khí ngọt ngào kia càng lúc càng đậm đặc, đậm đến mức như muốn bao trùm lấy nàng, biến khát cầu thành bực dọc, cũng khiến lòng nàng bất an.

Thứ đó ở ngay gần đây, ánh mắt hổ rình mồi mà ngó chằm chằm tất cả mọi người, chỉ chờ thời khắc chí mạng để xuất thủ. Đám học trò phía dưới đã rơi vào cảnh vô cùng nguy hiểm.

Song cảm giác này nàng chẳng sao nói ra được, dẫu có nói, người trong phòng giám sát cũng sẽ chẳng tin.

“Đã vậy, với thân phận là lão sư dẫn đội của Mặc Thạch Thành, ta tuyên bố: Mặc Thạch Thành rút khỏi vòng chung kết năm nay!”

Một lời dứt khoát, làm tất cả trong phòng giám sát sững sờ, kể cả Phùng Đông vừa mỉa mai nàng cũng không ngoại lệ.

“Phương cô nương, ngươi chắc chứ?” Người mở lời chính là một giám sát tu sĩ trong phòng.

“Ta chắc chắn. Xin lập tức triệu hồi toàn bộ học trò của ta trở về!” Phương Thốn Tâm không hề do dự gật đầu.

Theo cái gật đầu của nàng, một câu nói truyền khắp toàn bộ Dục Tú Quán, đồng thời vang vọng khắp trường đấu.

“Mặc Thạch Thành bỏ cuộc!”

Sự tĩnh lặng của trường đấu vỡ tan, một mảnh xôn xao dậy sóng.

Cả năm học trò đồng loạt bỏ cuộc ngay trong trận chung kết, chuyện này trong mười hai thành tuyển chọn, quả thực là lần đầu tiên xuất hiện.

Không chỉ tiên dân theo dõi, ngay cả các lão sư khác của Mặc Thạch Thành, thậm chí vài vị thành chủ ngồi ở hàng ghế đầu cũng kinh ngạc không thôi. Thẩm Khanh Y còn phải bật dậy từ chỗ ngồi, sững sờ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong phòng giám sát hiện lên trên vách ảnh. Ngồi phía sau hắn, Vương Thắng cùng các môn nhân Mặc Thạch Thành cũng trợn mắt há hốc mồm.

Bởi lẽ nhìn vào số điểm trên ngọc bài, Mặc Thạch Thành hoàn toàn có cơ hội tranh ngôi quán quân. Họ đã đợi cả mấy trăm năm mới chờ được một cơ hội xoay mình như thế. Cho dù không đoạt quán quân, cũng đã là một thành tích cực kỳ rực rỡ. Nhưng bỏ cuộc lại là chuyện khác hẳn.

Bỏ cuộc giữa chừng là điều vô cùng nhục nhã, sẽ khiến mọi nỗ lực họ bỏ ra cho lần tuyển chọn này tan thành mây khói.

“Mặc Thạch Thành bỏ cuộc!”

Cùng một câu nói, cũng đồng thời vang vọng trong hư cảnh chiến trường.

Dư Tùy, Tang Mộ và các đồng đội lúc này đang bị quái vật vây kín, đánh đến trời đất mù mịt, nghe được tin tức thì kinh hoảng vô cùng, thoáng chốc đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Họ bị buộc phải bỏ cuộc!

Đối diện với sự kiên quyết của Phương Thốn Tâm, ngay cả Trác Dĩ Minh và Phùng Đông trong phút chốc cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Sau ba lần truyền âm được phát ra, chính giữa phòng giám sát hiện ra pháp trận truyền tống. Học trò Mặc Thạch Thành lập tức sẽ bị cưỡng chế đưa trở về.

Pháp trận này vốn được dùng để bắt buộc triệu hồi học trò trở lại, ngoài việc bỏ cuộc thì cũng để cứu những kẻ bị thương quá nặng trong trận đấu. Một khi được truyền trở về, thì tư cách dự thi của học trò đó sẽ bị hủy ngay tại chỗ.

Tất cả ánh mắt, kể cả của những người ngoài trận, đều đổ dồn vào pháp trận truyền tống. Nhưng đợi rất lâu, cho đến khi ánh sáng trong pháp trận tắt đi, chính giữa pháp trận vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.

“Chuyện gì vậy?” Trác Dĩ Minh nhíu mày, lập tức nhận ra có điều bất thường.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh ngay lúc mọi sự chú ý còn dồn cả vào trận pháp, Phương Thốn Tâm bất ngờ tung quyền, trong nháy mắt đánh ngất vị tu sĩ canh giữ bên cạnh, thuận tay rút chìa khóa mở rương niêm phong từ thắt lưng hắn, rồi lại tung cước đá văng bàn, ôm lấy rương niêm phong của mình. Sau khi mở ra, nàng lập tức nhét toàn bộ vào túi trữ vật với tốc độ nhanh nhất.

Toàn bộ quá trình liền mạch như nước chảy mây trôi, đến khi mọi người kịp hoàn hồn, nàng đã đeo găng vào tay xong xuôi.

Cảnh tượng được truyền về khán đài theo dõi khiến cả trường huyên náo, lão sư dẫn đội của Mặc Thạch Thành quả thực là một kẻ điên.

“Ngươi định làm gì?!” Phùng Đông vừa quát lớn vừa ra tay ngăn cản.

Bùm——!

Một tiếng nổ vang dội, nắm đấm của Phương Thốn Tâm và Phùng Đông chạm nhau. Phùng Đông chỉ cảm thấy xương tay mình như sắp nứt toác, còn bên kia, Phương Thốn Tâm lại mượn chính cú đánh này để bật lùi ra sau, va mạnh vào kết giới của phòng giám sát.

“Nàng muốn xông ra ngoài!” Trác Dĩ Minh lập tức phản ứng, đoán ra ý đồ của Phương Thốn Tâm. Tiếc là pháp bảo không mang theo người, muốn ngăn cản thì cũng chỉ có thể tay không mà thôi.

Họ tuyệt đối không thể để Phương Thốn Tâm thoát khỏi nơi này. Một khi nàng xuất hiện trong phạm vi thi đấu, sẽ bị coi là phá hoại tính công bằng của cuộc thi, khi đó cả trận đấu đều sẽ không được tính.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *