Tấc Lòng – Chương 34

Chương 34: Trận chiến (8)

***

Phương Thốn Tâm đưa mắt nhìn sang, người lên tiếng là một nam tu dung mạo thanh nhã tiêu sái, y phục thêu văn hạc, chính là vị tiên sinh dẫn đội của Vọng Hạc Thành, xuất thân từ Thái Vi Sơn, Trác Dĩ Minh.

Theo tin Vương Thắng dò hỏi được, Trác Dĩ Minh vốn là nội môn đệ tử của Thái Vi, thuở trước từng vào chiến trường Thiên Liệt, sau đó bị thương nặng để lại di chứng, mới bất đắc dĩ tạm lui khỏi chiến trường, tiếp nhận chức vụ ở Dục Tú Quán, lưu lại Vọng Hạc Thành tĩnh dưỡng.

“Chiến trường Thiên Liệt, khu chiến đấu thứ năm là nơi nào?” Phương Thốn Tâm vừa gỡ bỏ pháp bảo, vừa chậm rãi bước lên hỏi.

Phòng giám sát lần này rộng gấp mấy lần trước, số tu sĩ trông coi cũng tăng gấp đôi, chia ra trấn giữ tám phương vị, giám sát toàn diện.

Trác Dĩ Minh nhìn nàng một cái, còn chưa kịp trả lời thì trong phòng lại sáng lên một luồng quang mang nhạt. Một nam nhân từ trong ánh sáng bước ra.

Người này vai rộng như cánh cửa, thân hình cao lớn vạm vỡ, đến nỗi Trác Dĩ Minh đứng bên cạnh cũng bị che lấp thành gầy yếu. Hắn đảo mắt nhìn khắp phòng giám sát, ánh mắt rất nhanh khóa chặt trên người Phương Thốn Tâm, vừa không chút khách khí đánh giá nàng từ trên xuống, vừa sải bước thẳng tới.

Mỗi bước chân hắn nện xuống đất đều khiến người ta cảm thấy như mặt đất rung chuyển, mãi đến khi dừng lại trước mặt Phương Thốn Tâm, cái bóng chẳng khác nào núi nhỏ ấy lập tức bao trùm nàng.

Tuy không quen biết, nhưng Phương Thốn Tâm nhận ra hắn.

Đây chính là tiên sinh dẫn đội của Sư Viêm Thành tên gọi Phùng Đông, là huynh trưởng của Phùng Húc, kẻ từng gây mâu thuẫn với Mặc Thạch Thành và bị nàng dạy cho một trận. Phùng Đông nổi danh bao che và khó dây vào.

“Phương Thốn Tâm?” Giọng hắn trầm thấp, tràn đầy áp lực.

Phương Thốn Tâm nhướng mày, hờ hững nói: “Là ta. Phùng lão sư có gì chỉ giáo?”

“Ta đã xem trận ngươi giao thủ cùng Hồng Thao Tổ, quyền pháp không tệ. Chờ tỷ thí xong, chúng ta cũng đấu một trận.” Phùng Đông ngang nhiên hạ chiến thư.

“Được, ta bồi đến cùng.” Phương Thốn Tâm nhìn bắp thịt cuồn cuộn của đối phương, trong lòng có chút ngứa ngáy.

Bao cát hình người, đánh hẳn là rất sướng tay.

“Bắt đầu rồi.” Bên kia Trác Dĩ Minh mở miệng nhắc nhở hai người.

Phương Thốn Tâm không để ý tới Phùng Đông nữa, bước tới bên cạnh Trác Dĩ Minh, nhìn về điểm xuất phát của Mặc Thạch Thành.

Mỗi học trò Mặc Thạch Thành đều đeo một thẻ ngọc xanh bên hông, màu sắc thẻ ngọc sẽ tăng dần theo số điểm tích lũy khi họ giết dị thú.

Giữa học trò với nhau cũng có thể cướp đoạt thẻ tính điểm, đồng nghĩa với cướp điểm của đối phương. Học trò mất đi thẻ ngọc không chỉ mất điểm, mà còn mất tư cách tranh đoạt danh hiệu Thiên Tuyển giả. Cuộc tuyển chọn này chẳng những là cuộc so tài giữa các thành, mà còn là sự đối kháng giữa từng cá nhân. Ai có số điểm tiêu diệt dị thú nhất cao nhất, kẻ đó chính là Thiên Tuyển giả duy nhất của giải đấu.

Cũng chính vì vậy, chung kết luôn là trận đấu kịch liệt nhất trong toàn bộ cuộc tuyển chọn.

Trời càng lúc càng âm u, Dư Tùy cùng mọi người dựa theo vị trí hiển thị trên bản đồ, ngược gió mà tiến. Cơn gió quái dị này rất tà môn, lực gió sẽ tăng cường theo tốc độ hành động của bọn họ, vừa ngăn cản bước chân vừa âm thầm khiến hướng đi của họ bị lệch.

Bọn họ gian nan vượt qua một loạt cồn cát lớn nhỏ, rồi bất chợt dừng lại. Tang Mộ được bốn người vây ở chính giữa, nàng khép mắt, mũi kiếm Bi Tuyết trong tay chợt lóe một điểm sáng lạnh, bắn thẳng về phía cồn cát ở hướng đông.

Theo ngay điểm sáng ấy bỗng sinh ra một mũi nhọn sắc bén, đánh thẳng vào cồn cát. Chỉ nghe một tiếng “ầm” vang dội, cồn cát nổ tung, để lộ một con dị thú toàn thân đen kịt đang ẩn nấp. Dị thú này không có ngũ quan, cũng chẳng có tứ chi, chỉ mở một cái lỗ lớn trên thân, bên trong là một xoáy tròn, cát bụi bốn phía đều bị cuốn vào xoáy này, chậm rãi tụ thành một dòng cát xoay hút vào cái miệng khổng lồ ấy.

Gió bốn phía đều lấy vòng xoáy kia làm trung tâm, chuyển động không ngừng, nó muốn lôi cuốn cả bọn họ vào trong miệng.

Mất đi sự che chắn của cồn cát, dị thú lập tức lại muốn đào ngược xuống đất. Nhưng Dư Tùy đã nhảy vọt lên không, trên người khoác Hồng Quang Thuẫn do Tráng Anh hiển hóa, trong tay cầm Thanh Đằng Kiếm do Đại Minh biến ra, lao thẳng vào khe hở mà Đồng Quang Giáp vừa xé mở. Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở ngay phía trên vòng xoáy của dị thú.

Thanh kiếm hóa thành vô số dây leo, xuyên thẳng vào cơ thể dị thú, thân thể nó lập tức bị đâm thủng như cái sàng, vòng xoáy ngừng lại, cả con dị thú thoáng chốc nát vụn thành tro bụi.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong một hơi, dứt khoát lưu loát đến mức khiến người ta không kìm được reo hò.

Phương Thốn Tâm khoanh tay trước ngực, đứng trên cao quan sát toàn bộ, im lặng không nói.

So với Vọng Hạc và Sư Viêm có nhiều học trò thiên phú, Mặc Thạch Thành về mặt tổng hợp quả thực kém xa hai thành kia. Ưu thế duy nhất của bọn họ chính là sự phối hợp. Phương Thốn Tâm yêu cầu họ tu hành Thiên Tâm Quyết, để tăng cường sự nhạy bén của ngũ quan, nhờ đó hình thành sự ăn ý tâm thần nhất thể với đồng bạn, lấy đó bù đắp cho thiếu hụt cảm ứng linh khí của từng cá nhân.

Bốn người lấy Tang Mộ làm trung tâm, mượn năng lực cảm ứng linh khí hùng hậu của nàng mà mỗi người nắm giữ một vị trí, trận pháp sơ khởi đã có dáng hình. Vài ngày khổ luyện bế quan quả nhiên không uổng phí, sự phối hợp của bọn họ càng thêm ăn ý.

Theo sự tan rã của con dị thú đầu tiên, Mặc Thạch Thành cũng thuận lợi giành được ba điểm, song con đường tiến bước của họ chẳng vì dị thú kia biến mất mà khôi phục bình lặng. Trái lại, cồn cát bốn phía từng dãy từng dãy chuyển động, khiến họ lại phải lần nữa dấn thân vào trận chiến.

Bên Vọng Hạc Thành, dưới sự dẫn dắt của Vân Tịch, bốn đồng bạn hành tiến nhịp nhàng, hai người đá áp trận phía trước, hai bên cánh có hộ pháp bằng dây leo và đất, phía sau cùng là sáu lưỡi đao vây bọc. Mỗi khi tiến thêm một đoạn, mặt đất đều bị băng mỏng phủ kín, giam chặt những dị thú ẩn trong các ụ cát vào tầng băng.

Quả không hổ là thành đã nhiều năm liên tiếp đoạt quán quân, chẳng những có bậc thiên tài như Vân Tịch, mà sự phối hợp giữa đồng bạn cũng thuần thục đến mức có vài phần phong thái tiên quân, quả xứng là môn hạ do Trác Dĩ Minh dạy dỗ.

Lại nhìn sang Sư Viêm Thành, tuy về độ ăn ý không bằng hai thành kia, nhưng trong năm người thì có tới bốn là học trò có thiên phú, bản thân kẻ đứng đầu là Tôn Bạch Lan có thực lực gần như ngang ngửa Vân Tịch. Trong tay hắn đồng thời triệu hồi hai món Linh bảo là Đồng Quang Hạp và Bi Tuyết Kiếm, vô số lưỡi băng mỏng tung bay rợp trời, khiến người hoa mắt chóng mặt. Các đồng bạn khác cũng đều chọn pháp bảo công kích cường liệt, tiếp nối chiến lược nhất quán “lấy công làm thủ”, mỗi người tự giết dị thú, tốc độ cũng rất nhanh.

So ra thì Mặc Thạch Thành lại tỏ ra quá mức thủ thế, tốc độ chém giết không sao sánh bằng hai thành kia.

Điểm số của ba thành cũng bắt đầu biến động.

Nửa ngày kể từ lúc khai cuộc, Vọng Hạc Thành và Sư Viêm Thành rượt đuổi nhau, điểm số bám sát không rời, đều đã được bốn mươi lăm điểm, trong khi Mặc Thạch Thành chỉ có ba mươi điểm, bị bỏ xa phía sau.

“Dị thú này gọi là Phong Nhãn, là một trong những loài nhỏ bé nhất ở chiến trường Thiên Liệt.” Trác Dĩ Minh chăm chú nhìn vào chiến trường, chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng giám sát.

“Trác lão sư, ngài vẫn chưa nói cho ta biết, Bắc Vực của chiến trường Thiên Liệt là nơi thế nào?” Phương Thốn Tâm thu hồi ánh mắt, thành tâm thỉnh giáo.

Trác Dĩ Minh hơi khựng lại, đáp: “Bắc Vực của chiến trường Thiên Liệt… là một nơi sẽ ăn người.”

“Ăn người?” Phương Thốn Tâm khó hiểu.

Nhưng chưa kịp để Trác Dĩ Minh trả lời, chiến trường đã vang lên tiếng nổ dữ dội.

Cồn cát như một cây nấm khổng lồ bùng nổ, vô số bột phấn tựa bào tử phun trào từ trong xoáy, bị cuồng phong cuốn bay khắp chiến trường thứ năm. Vụ nổ bắt đầu từ một cồn cát ở khu vực của Sư Viêm Thành, từng ụ từng ụ liên tiếp phát nổ, lan tràn khắp chiến trường.

“Ta… ta không thở được!” Một học trò Sư Viêm Thành đang chém giết hăng nhất hoảng hốt kêu lên.

Vụ nổ khởi phát ngay từ cồn cát gần hắn nhất, vô số bột phấn phủ kín thân thể, hắn kinh hoàng trừng lớn hai mắt, hai tay gắt gao bóp cổ mình, nghẹt thở đến đỏ bừng cả mặt, loạng choạng lao về phía đồng bạn gần nhất. Song còn chưa kịp chạm tới, đã bị một bức băng tường mỏng ngăn lại.

Tôn Bạch Lan tay cầm Bi Tuyết Kiếm, nhanh chóng thi pháp, vừa ngăn chặn đồng bạn kia tiếp cận người khác, vừa quát lớn: “Thứ này sẽ mê hoặc thần trí, các ngươi mau qua đây!”

Theo tiếng quát dứt khoát, ba đồng bạn khác vội vã bay về bên cạnh hắn. Vô vàn băng tuyết tan ra thành mưa xối, cuốn sạch lớp bụi phấn trôi nổi quanh đó, chỉ riêng người đã trúng độc là không sao cứu vãn.

Hắn không dám chắc bột phấn này có lây truyền hay không, bốn bề bị bụi xám phủ kín, cảnh tượng mờ đục khiến phương hướng hỗn loạn.

Ở phía xa, tình hình Vọng Hạc Thành lại khả quan hơn nhiều. Bởi mỗi bước họ đi đều lấy băng mỏng phủ lên mặt đất và ụ cát bên cạnh, nên khi vụ nổ xảy ra, cát trong các ụ đã bị băng tuyết phong kín, bụi phấn bị giam trong băng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến họ.

“Gió… ngừng rồi sao?” Vân Tịch nhìn vào màn bụi xám xịt trong tầm mắt, chợt mở miệng nói.

Bên phía Mặc Thạch Thành, Tráng Anh kịp thời nâng cấp Xích Quang Thuẫn lên thành Xích Quang Tráo, bao trùm cả năm người trong đó.

“Có thể duy trì bao lâu?” Tang Mộ hỏi.

“Nhiều nhất nửa tuần hương.” Tráng Anh nghiến răng đáp. Xích Quang Tráo tuy có lực phòng ngự cực mạnh, nhưng tiêu hao cũng vô cùng khủng khiếp, dẫu hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể chống đỡ nửa tuần hương.

Tang Mộ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn xuống mặt đất.

Mặt đất vốn cứng rắn dưới chân bỗng trở nên mềm nhũn, dưới lớp cát sỏi dường như có thứ gì đó cuộn chảy, nhanh chóng hội tụ về một phương hướng.

Gần như ngay trong chớp mắt, mặt đất đen kịt nứt toác một đường khe.

Bụi phấn bốn phía bắt đầu bay về cùng một hướng, tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần hình thành một xoáy lốc. Lực hút từ lòng đất tuôn trào, cuốn tất cả mọi thứ xung quanh vào trong khe nứt ngày một rộng ra ấy.

Một vết nứt như vực sâu.

“Ừm. Bắc Vực từng nuốt chửng cùng lúc một ngàn tu sĩ, Phương cô nương biết con số này nghĩa là gì không?” Đối với biến hóa dữ dội đang diễn ra trên chiến trường, Trác Dĩ Minh vẫn không đổi sắc mặt.

“Muốn trở thành một tu sĩ thật sự có thể đặt chân vào chiến trường, tối thiểu cũng phải đạt cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đến Kết Đan sơ kỳ. Từ khâu tuyển chọn nhân tài, mỗi năm được vào Ngũ Tông sẽ không quá trăm người, mà trong trăm người đó, có thể thành công Trúc Cơ chưa tới ba phần. Một ngàn tu sĩ, ngoài việc đại diện cho một ngàn sinh mệnh, còn có nghĩa là hàng trăm năm bồi dưỡng của tông môn, cùng vô số nhân lực vật lực. Đồng thời tổn thất một ngàn tu sĩ, bất kể ở thời đại nào, đối với tu chân giới đều là thương tổn đến tận xương cốt.” Phương Thốn Tâm đáp.

Lúc này, Trác Dĩ Minh mới nghiêm túc nhìn nàng: “Xem ra Phương cô nương đối với tu hành cũng có nghiên cứu.”

“Không dám, chỉ gọi là có chút hiểu biết mà thôi.” Phương Thốn Tâm nói.

Trác Dĩ Minh lại hỏi nàng: “Vậy cô nương từng tìm hiểu về chiến trường Thiên Liệt chưa?”

“Chưa từng.” Phương Thốn Tâm khẽ lắc đầu.

“Dị thú trong chiến trường Thiên Liệt không ngừng sinh sôi tiến hóa, tốc độ vượt xa tu sĩ tu luyện. Chúng đã thoát khỏi hỗn độn mà sản sinh linh trí, hình thái cũng biến đổi không ngừng, ngươi căn bản chẳng thể đoán chúng sẽ lấy hình dáng gì xuất hiện trước mắt. Riêng Bắc Vực mà nói, Phong Nhãn chỉ là lỗ hổng của nó, dùng để cảm nhận con mồi trên mặt đất, còn hình thái thật sự của nó…” Trác Dĩ Minh vừa nói vừa cúi mắt, im lặng.

“Chính là Bắc Vực.” Phương Thốn Tâm tiếp lời hắn.

“Cái gì?” Phùng Đông kinh ngạc nhìn nàng.

“Sự tồn tại của Bắc Vực, bản thân nó chính là một con dị thú.” Phương Thốn Tâm nhìn xuống khe nứt khổng lồ đã lộ rõ hình dáng, trầm giọng nói.

Khe nứt hắc ám mịt mùng, tựa vực sâu không đáy.

Toàn bộ chiến trường đã hóa thành một cơn lốc xoáy khổng lồ lấy khe nứt làm trung tâm, học trò căn bản chống đỡ không nổi loại lực hút này, mười lăm người của ba thành đều bị cuốn vào, khiến tất cả mọi người trố mắt nghẹn thở, vô thức mà toát mồ hôi lạnh thay bọn họ.

“Ngươi đoán đúng rồi.” Trác Dĩ Minh vẫn ung dung: “Từ lúc bọn họ đặt chân vào chiến trường chung kết, chính là đã bước lên thân thể dị thú. Dĩ nhiên, nơi này chỉ là hư cảnh được dựng nên để khảo thí, chứ không phải Bắc Vực thực sự, không đến mức nguy hiểm như vậy.”

Thế nhưng, lời an ủi của hắn không có chút tác dụng nào.

Trong vực sâu hắc ám ấy, Phương Thốn Tâm nhìn thấy một sáng đỏ lóe qua.

Tia sáng đỏ kia như khe mắt nứt toác bóng tối, dữ tợn quỷ dị.

Thình thịch… thình thịch…

Lại nữa, nàng lại cảm nhận được nhịp tim quen thuộc kia. Chỉ khác là lần này, nhịp tim trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Cùng với đó, còn có mùi hương mê hoặc lan tỏa.

Thứ đó, cuồn cuộn trở lại.

Phương Thốn Tâm bất chợt bước nhanh vài bước, áp sát vào tấm chắn trong suốt, lạnh giọng: “Có thể chấm dứt trận đấu này không?”

“Cái gì?” Trác Dĩ Minh và Phùng Đông đều kinh ngạc nhìn nàng, như thể nghe thấy một lời nực cười khó tin.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *