Chương 3: Liều mạng
***
Ngày thứ ba, mưa tạnh mây tan. Bóng những cột trụ vốn mơ hồ chẳng thấy rõ nơi chân trời xa xăm, nay hiện ra nguyên hình. Ấy là một ống khói bằng đá khổng lồ, không lúc nào ngừng tuôn ra khói đặc cuồn cuộn, hơi khói lan tỏa che lấp cả nhật nguyệt, đến mức dẫu mây đen đã tan, bầu trời vẫn chỉ một màu xám xịt nặng nề.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ cùng các loại kiến trúc trong thành đều dùng đá đen dựng nên, cùng mang một hơi thở lạnh lẽo cứng rắn như kim thạch. Người qua lại trên đường vốn chẳng nhiều, có chăng thỉnh thoảng gặp một hai kẻ cũng đều cõng hành trang, vội vã gấp gáp. Phương Thốn Tâm thử bước tới bắt chuyện, song không một ai thèm để ý tới nàng.
Giữa các tu sĩ nơi đây, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Phương Thốn Tâm chỉ có thể tùy ý đi dạo quen mặt phố phường, cứ thế quan sát đến ngày thứ ba, rốt cuộc nàng đứng trước cửa lớn của Tiên Dân Phủ.
“Tiên Dân Phủ Mặc Thạch Thành” sáu chữ lớn khắc trên vách đá, phương chính lạnh cứng, hệt như thành trì này. Mãi đến ngày thứ ba đặt chân tới đây, Phương Thốn Tâm mới biết tên của thành này: Mặc Thạch Thành.
Tiên Dân Phủ rốt cuộc không phải là động phủ chỉ có cánh cửa đồng, hai cánh cửa đen khổng lồ mở rộng, cửa chẳng có ai canh giữ, thỉnh thoảng có người ra vào. Phương Thốn Tâm dừng bước một lát, rồi mới đặt chân lên bậc đá mà bước vào.
Bên trong phủ bố cục ngay ngắn, rộng gấp trăm lần tiểu động phủ của Tố Thanh, theo lối hình chữ Quyển “冋”, chính giữa là sân viện vuông vức, trống trải chẳng trồng hoa cỏ cây xanh, trái lại mặt đất khắc đầy hoa văn phức tạp, giống như một đại trận lan khắp mọi ngõ ngách trong Tiên Dân Phủ.
Không một ai bước ra chỉ dẫn, những kẻ đến đây dường như đều quen đường quen lối, chỉ có Phương Thốn Tâm đứng giữa sân không biết nên đi đâu.
Ba mặt sân viện đều là phòng ốc, trên mỗi cửa có treo bảng đề tên. Chính Bắc là “Ngũ Đốc Thính”, to lớn nhất; hai bên Đông Tây chia thành năm gian. Đông Tây phòng còn có người qua lại, chỉ riêng cửa lớn Ngũ Đốc Thính đóng chặt, có lẽ nơi ấy là chỗ nghị sự của những người quản lý Mặc Thạch Thành, thường ngày chẳng mở cho người ngoài.
Nàng đảo mắt một vòng, bước về hướng về căn phòng đề chữ “Nơi Tiên Dân Đăng Ký”.
Nơi ấy kẻ ra vào ít nhất, giữa phòng chỉ bày một chiếc bàn dài, sau bàn ngồi hai nam tử, một người ngáp dài, một người gác chân lên bàn, đang tán gẫu nhàn tản.
“Thời hạn nộp thuế thành sắp tới rồi, ngươi nói thành chủ chúng ta lấy gì mà nộp cho Ngũ Tông?”
“Ta nào biết? Việc ấy chẳng tới lượt chúng ta bận tâm. Thừa thì giờ chi bằng nghĩ xem nên làm thế nào để rời khỏi chốn quỷ quái này.”
“Không phải là nói chuyện phiếm thôi sao, lúc có vị Thẩm thành chủ mới tới, ta còn từng cảm khái, rốt cuộc cũng có một kẻ từ tiên nô bò lên được hạ dân. Hắn còn chèn ép đuổi đi tiên thành chủ xuất thân từ Vân gia, thực chẳng đơn giản. Ai ngờ mới ba tháng, đã xảy ra chuyện này.”
“Ấy là tại hắn ngu xuẩn, chẳng có thân phận, chẳng có hậu thuẫn mà dám đối nghịch Vân gia. Giờ thì hay rồi, bị người ta đánh tráo hàng hóa, thượng cấp thì giả, hạ cấp thì rởm, dọn sạch cả kho, chỉ để lại cho hắn một đống tàn cục. Đến khi không nộp nổi thuế, không chỉ bị bãi chức, còn phải chịu tội tra xét. Thuế thành lại chia đều, khổ chính là chúng ta, còn phải nộp thêm lần nữa thuế đầu người!”
Người kia nói đến đây, bất chợt nổi giận, chân gác trên bàn hung hăng đá một cái, vừa định buông lời thô tục, đã bị đồng liêu bên cạnh huých khuỷu tay.
“Có người vào rồi, bớt mắng chửi đi.” Đồng liêu nhắc nhở.
Người nọ không cam tâm mà rút chân về, trừng mắt nhìn Phương Thốn Tâm bước từ ngoài cửa vào, gõ gõ mặt bàn, hằn học bảo: “Nơi này chỉ tiếp nhận đăng ký thân phận tiên dân.”
Phương Thốn Tâm không để ý đến thái độ của hắn, bước thẳng tới trước án: “Ta là tiên dân của tiểu giới, một tháng trước vừa tới Cửu Hoàn.”
Sắc mặt người kia càng khó coi, ngoẹo miệng mỉa mai với đồng liêu: “Nhìn xem, lại một dã dân tới ăn bám.”
Dã dân?
Trong lòng Phương Thốn Tâm nhấm nháp cái xưng hô ngập tràn khinh miệt này.
Bọn họ dường như chẳng hề hoan nghênh tiên dân tiểu giới như nàng.
“Ghét nhất chính là lũ dã dân này, cái gì cũng không cần làm, tới là được ưu ái, lại còn giành giật tài nguyên với chúng ta.” Người nọ vừa oán thán, vừa phất tay trên bàn án.
Trên mặt bàn lập tức hiện ra một khối đá lớn.
“Gần đây tâm tình hắn không tốt, ngươi chớ để bụng. Ta gọi là Vương Thắng, phụ trách đăng ký vào sổ.” Người kia mới mở miệng với Phương Thốn Tâm, “Tên của ngươi, thọ nguyên, đến từ nơi nào…”
Phương Thốn Tâm theo từng câu đối đáp mà trả lời, chỉ đến lúc báo lai lịch, nàng mới ôm một tia hy vọng cuối cùng, nói ra hai chữ “Thiên Di”. Đáng tiếc, phản ứng của Vương Thắng giống hệt như khi Tố Thanh nghe đến “Vân Hải Nhất Mộng”.
Thiên Di đã không còn, Vân Hải Nhất Mộng cũng đã không còn.
“Ba trăm tuổi?” Trái lại, Vương Thắng lấy làm kinh ngạc với thọ nguyên của nàng hơn.
“Khoảng chừng ba trăm, cụ thể bao nhiêu thì ta cũng nhớ không rõ, có vấn đề gì sao?” nàng đáp.
Thọ nguyên của tu sĩ dài lâu, sống càng lâu thì đối với số tuổi thọ cụ thể càng thêm mơ hồ. Nàng chỉ nhớ khi nàng “chết đi” là hơn ba trăm tuổi, vừa mới tu đến Nguyên Anh cảnh, nhưng cảnh giới ấy vốn do uống đan dược mà cưỡng ép tăng lên để báo thù. Trong đại chiến Vân Hải Nhất Mộng, nàng chịu trọng thương, lại bị trói trên Thanh Hư Hỏa, khiến kinh mạch tổn hại nặng nề, cảnh giới tụt xuống chẳng biết bao nhiêu tầng. Huống hồ nơi này không hề có linh khí, nàng chẳng những không thể thi triển thần thông, cũng chẳng thể tu bổ kinh mạch, đến cảnh giới thực tại của bản thân cũng không rõ ràng.
Song điều khiến Vương Thắng kinh ngạc lại là chuyện khác: “Không có vấn đề gì, chỉ là thọ nguyên của tiên dân hạ đẳng thường ở khoảng hai trăm đến hai trăm năm mươi, hiếm lắm mới sống quá ba trăm. Ngươi quả thật… sống thọ.”
Nếu chẳng phải dung nhan nàng thực sự không giống một lão niên, hắn đã muốn gọi một tiếng “tiền bối” rồi.
Phương Thốn Tâm chợt nhớ đến gương mặt Tố Thanh, đầu đầy tóc bạc song dung nhan chẳng hề già nua, cùng những tiên dân mấy ngày qua nàng gặp trên đường.
Cảnh giới của họ dường như đều ở Luyện Khí trung kỳ. Luyện Khí kỳ vốn là cửa ngõ nhập môn của con đường tu tiên, tuy thọ nguyên và thể phách mạnh mẽ hơn phàm nhân, song nếu không thể thuận lợi Trúc Cơ mà tiến lên tầng tiếp theo, cũng vẫn phải đối diện với sự suy lão của thân thể, chỉ là chậm hơn phàm nhân nhiều phần. Họ cần dựa vào các loại đan dược dưỡng nhan để duy trì dáng vẻ trẻ trung.
Nàng đoán Tố Thanh hẳn từng dùng một số linh đan hiệu quả không mấy hoàn hảo, nên vẻ ngoài mới nửa già nửa trẻ như thế.
Nếu nơi này tiên dân hạ đẳng đều tính theo cảnh giới Luyện Khí, thì so với thời đại của nàng, tuổi thọ trung bình của Luyện Khí kỳ chỉ khoảng hơn một trăm năm mươi năm, còn ở đây lại kéo dài thêm gần trăm năm.
Ấy cũng coi như một loại… tiến bộ.
Mà nàng, một “dã dân”, thọ nguyên ba trăm tuổi quả thực quái lạ.
Chắc bởi tình cảnh các tiểu giới khác nhau, thỉnh thoảng xuất hiện tuổi thọ chẳng khớp cảnh giới cũng chẳng có gì lạ. Vương Thắng tuy lấy làm ngạc nhiên, nhưng không truy xét, chỉ nhân lúc nàng còn đang suy nghĩ thì mau chóng ghi chép xong tin tức, lại nói:
“Đặt tay lên đây, thử nghiệm cảm giác về linh khí.”
Phương Thốn Tâm thấy hắn cẩn thận lấy ra một chiếc hộp vuông, trên mặt vẽ phù văn, khảm tinh thạch ngũ sắc. Nàng theo chỉ dẫn, đặt lòng bàn tay lên ngay chính giữa tinh thạch ngũ sắc.
Một luồng khí mát lạnh quen thuộc chậm rãi thấm vào lòng bàn tay nàng.
Thân thể nàng lập tức có phản ứng.
Đó là linh khí. Cực kỳ nhỏ bé yếu ớt linh khí.
“Sao lại chẳng có phản ứng gì?” Vương Thắng nhìn tinh thạch trên hộp không có chút biến hóa nào, cau mày, “Ngươi thật sự không cảm nhận được gì sao? Hay là nhắm mắt, thử tập trung cảm giác lại lần nữa?”
Nhưng hắn nào biết, Phương Thốn Tâm chẳng phải không cảm nhận được linh khí. Trái lại, trong khoảnh khắc ấy, linh thức nàng phóng ra, ép chặt luồng linh khí kia, đồng thời men theo sợi linh khí mà dò tìm xuống nguồn gốc.
Nguồn ấy không xa, chính ngay dưới lòng đất Tiên Dân Phủ.
Ở đó chôn một chiếc đỉnh vuông, trong đỉnh chứa đầy tinh thạch xanh biếc, bốn phía bày phù trận phức tạp, cùng một loại với phù văn trên hộp vuông và đá lát bên ngoài.
Những tinh thạch này linh khí dồi dào hơn nhiều, cũng thuần khiết hơn, hẳn là căn nguyên cung cấp linh khí cho toàn bộ phù trận và hộp vuông của Tiên Dân Phủ.
Thế nhưng, ở giữa không trung phía trên chiếc đỉnh ấy… lại hiện ra một khuôn mặt.
Má gầy nhọn như dùi, đôi mắt lớn chẳng thấy tròng trắng, miệng ngoác gần tận vành tai. Gương mặt kia giống hệt diện mạo một con rắn, đang tham lam nuốt lấy linh khí trong tinh thạch.
Ánh sáng trên tinh thạch dần dần tan biến, linh khí cũng theo đó mà khô kiệt.
Điều này… rõ ràng không hề bình thường.
Người của Tiên Dân Phủ thực sự không phát giác, hay là cố ý mặc kệ?
“Dã dân vẫn cứ là dã dân, chỉ e đến mùi vị linh khí là gì cũng chẳng biết.” Nam nhân đang đứng một bên khinh khỉnh giục, “Đừng phí thời gian nữa, mau ghi chép xong rồi tống khứ nàng đi!”
Vương Thắng khẽ thở dài, chuẩn bị viết vào mục cảm nhận linh khí trong hồ sơ của nàng ba chữ “chưa đo được”.
Phương Thốn Tâm chau chặt mày, rơi vào mắt người ngoài thì giống như nàng đang dốc hết sức bình sinh để cảm nhận linh khí. Chỉ có nàng mới rõ, linh khí dưới đất của Tiên Dân Phủ đã sắp bị quái vật mặt rắn kia nuốt sạch.
Nàng có nên nói cho bọn họ biết tình hình này chăng? Hay giả vờ như chẳng hay biết?
Nếu nói ra, sau đó nàng phải giải thích thế nào việc mình phát hiện ra dị trạng dưới lòng đất? Nơi tiên giới hoàn toàn xa lạ mà cổ quái này, nàng không cách nào xác định hành động ấy sẽ mang đến hậu quả gì cho bản thân.
Ý niệm lóe lên như điện trong đầu, thì bên gã nam nhân kia lại thúc giục: “Còn chưa buông tay? Có ấn thêm cũng chẳng ra được hoa đâu.”
Vừa dứt lời, hắn đưa tay muốn hất tay nàng ra, song chưa kịp chạm tới thì dưới chân bỗng dậy lên chấn động dữ dội. Liền sau đó, bên ngoài vang lên tiếng đất đá nổ tung, một bóng đen từ lòng đất lao vút lên trời.
Tiếng thét thảm thiết lập tức xé tan không khí, mấy người vừa mới bước vào sân viện trong chớp mắt đã bị bóng đen hất tung, rơi xuống chỉ còn lại đống thịt nát chi tàn.
Người trong Tiên Dân Phủ từ các phòng ào ra, hai kẻ bên cạnh Phương Thốn Tâm cũng không ngoại lệ, thậm chí chẳng buồn thu hồi hộp vuông đã vội xông ra ngoài. Vì vậy bọn họ cũng không nhìn thấy, ngay khi Phương Thốn Tâm rút tay về, năm viên bảo thạch trên hộp vuông đồng loạt phát sáng.
“Đó là thứ gì? Từ đâu chui ra vậy?”
“Hình như… từ dưới đất.”
“Dưới đất?Không ổn rồi, Tẩy Linh thạch…”
“Đừng lo Tẩy Linh tinh nữa, mau chạy…”
Chữ “chạy” còn chưa dứt, kẻ nói đã bị cái miệng lớn từ trên ập xuống cắn ngang lưng, thân thể vặn gãy treo lơ lửng, mưa máu tung tóe.
Vương Thắng trơ mắt nhìn đồng liêu vừa mới còn oán thán bên tai mình, trong nháy mắt bị xé nát. Hắn sợ đến mức toàn thân bất động, chỉ có thể run rẩy dõi theo con mãng xà mặt người lộ ra nụ cười âm hiểm, lại lần nữa lao xuống chụp lấy hắn.
Ngay khi hắn tưởng mình cũng sẽ thành miếng mồi trong cái miệng máu ấy, trong chớp nhoáng có người nắm chặt lấy tay, mạnh mẽ lôi hắn vào trong phòng.
Quái vật cắn hụt, lập tức vươn thẳng đầu thò vào phòng truy sát. Phương Thốn Tâm vừa vung roi cuốn lấy cả chiếc bàn dài ném vào miệng quái, vừa quát lớn với Vương Thắng đang run như cầy sấy: “Đóng cửa lại!”
Quái vật một hơi nghiền nát bàn án, Vương Thắng lúc này mới bừng tỉnh, vịn tường bật dậy, vung tay ấn mạnh xuống cơ quan trên vách.
Ầm vang một tiếng, cánh cửa đồng dày nặng rơi xuống, khít khao đóng kín căn phòng. Ngay sau đó, mặt cửa đồng dội vang từng tiếng nặng nề như vạn vật bị đập.
May thay cửa ấy do tinh thiết rèn thành, chẳng dễ bị phá.
Quái vật điên cuồng nện cửa phát tiết cơn giận bị con mồi trốn thoát, nện hơn chục lần mới thôi. Nhưng cửa đã lưu lại vô số vết lõm, đủ thấy sức lực nó khủng khiếp thế nào.
Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Vương Thắng dựa tường run như cầy sấy, nhìn Phương Thốn Tâm mà đến chữ “cảm tạ” cũng chẳng thốt ra nổi.
Phương Thốn Tâm cầm roi đứng trong phòng, sắc mặt không chút gợn sóng. Không có linh khí, linh thức cũng vô dụng, song cảnh giới năm xưa vẫn còn, thính giác nàng nhạy bén vô cùng. Nàng nghe rõ mồn một động tĩnh ngoài kia.
Ngoài kia sau cơn hỗn loạn ngắn ngủi, lại yên lặng hẳn.
Trực giác mách bảo nàng, có gì đó bất thường.
Một luồng ý lạnh buốt trườn lên lưng, nàng theo bản năng vung roi quất xuống cơ quan của cánh cửa đồng. Vương Thắng còn chưa kịp phản ứng thì thấy cửa đồng đột nhiên bật mở, bản thân hắn bị roi nàng quấn chặt, kéo theo cả người bay vút ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất trong phòng vụn thành bột phấn, quái vật từ lòng đất chui lên, cuồng nộ phá nát cả gian phòng.
Vương Thắng kinh hồn táng đảm.
Chỉ cần chậm thêm nửa bước, cái mạng nhỏ của hắn đã vùi trong miệng xà rồi.
Hắn run rẩy hỏi, nhìn bóng dáng Phương Thốn Tâm vẫn ung dung đứng giữa sân: “Làm… làm sao bây giờ?”
Phương Thốn Tâm kỳ quái nhìn hắn một cái, đáp gọn lỏn: “Chạy!”
Nói đoạn, nàng vung roi cuốn lấy Vương Thắng, lao thẳng ra ngoài cửa phủ.
Nếu không chạy, chẳng lẽ ở lại lấy thân nuôi quái vật sao?
Nhưng vừa mới bước qua cửa lớn Tiên Dân Phủ, một luồng ánh sáng đột ngột bốc lên tận trời, hóa thành kết giới che kín toàn bộ phủ viện.
Sắc mặt Vương Thắng lập tức xám ngoét, khóc rống: “Xong rồi, chết chắc rồi.”
Tiên Dân Phủ đã khởi động tiên chướng phòng ngự khẩn cấp, người ngoài không thể tiến vào, mà kẻ trong… cũng đừng hòng thoát ra.
“Thoát không được thì đánh!” Phương Thốn Tâm quả quyết xoay người, tiện thể giận dữ buông một câu: “Mẹ kiếp, vừa mới tỉnh lại đã phải liều mạng nữa rồi!”
Bản tính của nàng, bấy giờ mới phơi bày.
***