Chương 12: Cơ bảo
***
Ban ngày nàng bỏ ra hai vạn linh thạch mua về hai rương phế bảo lớn, cuối cùng chỉ giữ lại một chiếc nỏ tay, một chiếc huyễn giới và một chiếc âm linh. Những phế bảo còn lại đều bị nàng rút sạch linh khí tàn dư, hóa thành bột vụn, còn linh khí hút ra thì gom hết vào đan điền. Lượng linh khí ấy đối với nàng gần như chẳng đáng kể, nhưng nếu dùng để thúc động những pháp bảo hạ phẩm này thì lại vừa đủ.
Trong số đó, ngoài chiếc nỏ tay thuộc loại công kích, thì huyễn giới và âm linh đều thuộc phòng ngự. Huyễn giới có thể thi triển một loại ảo thuật nhỏ, âm linh thì phát ra thứ vô thanh có thể quấy loạn thần hồn, đều chỉ là pháp thuật cấp thấp.
Kỹ thuật luyện chế pháp bảo ở tân Cửu Hoàn xác thực tiến bộ hơn nhiều so với thời của nàng.
Như loại linh khí này, nguyên vốn phải là tu sĩ đạt đến Trúc Cơ kỳ mới có thể vận dụng, cho dù luyện thành bùa chú hoặc pháp bảo cũng cần tu vi tương ứng mới có thể thi triển. Ấy vậy mà những món pháp bảo hạ phẩm này lại gần như chẳng hạn chế cấp bậc, chỉ cần khởi động máy lò xo là có thể phóng ra, hơn nữa linh khí tiêu hao giảm đi năm phần, chỉ dùng đến linh khí hỗn độn hạ phẩm, mà chi phí luyện chế lại càng rẻ mạt.
Đây là một cuộc biến đổi to lớn, ưu điểm rõ ràng mà khuyết điểm cũng hiển nhiên.
Nó quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt, như một món cơ quan binh khí chết cứng, chẳng thể mang đến cho chủ nhân chút ngộ đạo nào, cũng chẳng thể theo sự thăng tiến tu vi mà tự nâng cấp.
So với gọi nó là pháp bảo, quả thực gọi là cơ bảo thì thích hợp hơn.
Song đối với tiên dân ở nơi này, loại cơ bảo không có cấp bậc lại tiêu hao ít, hiển nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.
Bởi thời đại linh khí cạn kiệt, cho dù là Nguyên Anh tu sĩ cũng chẳng thể tùy tiện thi triển pháp thuật.
Hiện giờ tuy nàng rút được chút linh khí nạp vào đan điền, nhưng muốn vận dụng thần thông Nguyên Anh thì tuyệt đối không thể. Dẫu vậy điều này cũng không ngăn trở nàng coi thân thể mình như một linh hạch khổng lồ để cung cấp linh khí cho pháp bảo, lại còn trực tiếp dùng thần thức dẫn động, chẳng cần lò xo máy. Với tu vi của nàng, thậm chí có thể từ linh khí hỗn độn trong đan điền luyện thành một loại linh khí ngũ hành, từ đó mượn nỏ cơ bắn ra một mũi linh tiễn ngũ hành.
Dĩ nhiên, chỉ có một mũi mà thôi.
Dù sao việc luyện hóa linh khí ngũ hành cần hao phí một lượng lớn linh khí hỗn độn.
Tâm tình Phương Thốn Tâm vô cùng thống khoái, nàng có cảm giác như một đứa trẻ mới có được món đồ chơi lạ, hiếu kỳ không thôi mà khám phá tất cả những thứ mới mẻ.
Giải quyết xong vấn đề phế bảo không thể dùng, nàng lại nghĩ mình còn có thể cải tạo thêm ba món pháp bảo này, nâng cao uy lực của chúng.
“Uy lực không tệ, ngươi thật lợi hại!” Vương Thắng vừa khen vừa đưa y phục đã được chỉnh sửa lại cho Phương Thốn Tâm, rồi lại chau mày: “Có điều cái cây mà ngươi phá hủy là Tiên Dân Đường bỏ ra hai ngàn linh thạch mua về, có lẽ ngươi phải…”
Bồi thường.
Bồi thường hai ngàn linh thạch.
“……” Phương Thốn Tâm đã thấy tuần hộ viên của Tiên Dân Đường giận dữ xông tới.
Sau khi Vương Thắng cười nịnh không ngớt mà nhận lỗi thay, tuần hộ viên mới chịu nể mặt, không lôi kẻ phá hoại vào ngục của Tiên Dân Phủ, chỉ bắt nàng phải bồi thường theo giá, khoản phí ấy sẽ bị khấu trừ từ thù lao dạy học.
Khuôn mặt Phương Thốn Tâm nhăn nhó như khổ qua.
Túi tiền nàng đã sạch bóng hơn cả mặt, chưa kiếm được đồng nào mà trước tiên đã mất đi bốn ngày lương.
Huấn luyện lần này kéo dài mười lăm ngày, thuộc chế độ bế quan toàn diện, học trò đều ăn ở tại Tiên Dân Đường. Sau khi quét dọn xong học đường, đám học trò lê bước nặng nề trở về diễn võ trường thì trông thấy Phương Thốn Tâm với vẻ mặt âm trầm. Ban ngày bọn họ đã lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, hiện tại không dám vọng động, tất cả im thin thít xếp hàng vào chính giữa diễn võ trường.
Vương Thắng thầm lấy làm kỳ lạ.
“Ngươi còn việc gì?” Phương Thốn Tâm liếc nhìn hắn còn đứng chôn chân bên cạnh, cất tiếng hỏi.
Vương Thắng vội vàng cáo từ: “Không, ta lập tức trở về.”
Nhưng vừa xoay người đã bị nàng gọi giật lại.
“Đợi một chút, ta muốn hỏi thù lao dạy thay mỗi buổi là năm trăm linh thạch, tính cho một buổi chiều đúng không?” Thấy Vương Thắng gật đầu, nàng mới tiếp lời: “Vậy nếu ta hy sinh thời gian riêng, buổi tối mở thêm lớp cho bọn họ, có thể tính thêm thù lao không?”
“Cái này…” Vương Thắng có chút khó xử, “Ta cũng không rõ.”
“Vậy phiền ngươi hỏi giúp ta một câu, thay ta tranh thủ chút được không?” Phương Thốn Tâm mở miệng.
“Chuyện đó thì không thành vấn đề.” Vương Thắng lập tức đáp ứng, lại liếc nhìn đám học trò đang tập luyện đến mức lảo đảo như sắp ngã, không đành lòng, nói: “Ờm… luyện thì luyện nhưng cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”
“Yên tâm, ta chịu được.” Phương Thốn Tâm nhướng mày.
Vương Thắng nghẹn lời, ai bảo nàng đâu chứ?
Đám học trò phía dưới cũng mang tâm trạng phức tạp. Dư Tùy không nhịn được thầm phỉ nhổ, cái gì mà “hy sinh thời gian riêng để mở lớp thêm cho bọn họ”? Trơ trẽn như thế mà cũng nói ra được, rõ ràng là lấy công trả thù!
Phương Thốn Tâm chẳng để ý họ nghĩ gì, chỉ bảo tất cả ngồi xếp bằng tại chỗ rồi chậm rãi đọc bốn câu khẩu quyết.
“Bộ pháp quyết này tên là Thiên Tâm Quyết, có thể tụ khí ngưng thần, tích khí thành hơi thở, dung thân vào vạn tượng thiên địa. Tuy chẳng giúp các ngươi hấp nạp linh khí để tu hành, nhưng có thể bồi dưỡng nguyên thần, nâng cao ngũ giác.”
Thiên Tâm Quyết vốn là pháp môn hô hấp nàng đã bắt đầu tập từ năm sáu tuổi khi mới biết chữ, cũng là tâm pháp nhập môn của phần lớn tu sĩ trong Cửu Hoàn cổ. Dù chẳng phải công pháp chí diệu vô thượng, nhưng lại là khởi điểm của tiên môn, là nền tảng của đại đạo. Hiện giờ linh khí tuy cạn, song thiên địa chưa diệt vạn vật còn sinh cơ, tức vẫn còn hơi thở để nương theo.
Nàng giảng giải một lượt phương pháp vận chuyển, sau đó khép mắt, tự mình điều tức hô hấp, không đoái hoài gì đến bọn họ nữa.
Chẳng bao lâu, học trò phía dưới lần lượt bị cơn buồn ngủ kéo gục, người này đến người khác ngã lăn ra đất ngáy khò khò. Chỉ có Tang Mộ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thiền, bất động như lão tăng nhập định. Bên kia Dư Tùy bị cơn buồn ngủ kéo đến, song thấy Tang Mộ như vậy, lại nhớ đến khoảng cách giữa hai người khi đối chiến với Phương Thốn Tâm ban ngày, bất giác hạ quyết tâm, gắng gượng không ngã, lâu dần thậm chí còn tập tành vụng về theo Thiên Tâm Quyết.
Trăng rơi khi nào, chẳng ai biết.
Đến khi tia sáng đầu tiên của bình minh rọi xuống, Tang Mộ mở mắt, trong mắt lóe vẻ kinh ngạc, đối diện ngay ánh nhìn của Phương Thốn Tâm.
Gió lay, lá động, âm thanh trong ngoài đều rõ mồn một. Nàng dần hiểu ra vì sao tiên sinh kia nhắm mắt vẫn nắm chắc được từng chiêu của mình.
Dư Tùy duỗi lưng tỉnh dậy cũng cảm thấy trong thân tràn đầy tinh lực, chẳng còn chút mỏi mệt nào.
Sáng hôm nay không đến lượt Phương Thốn Tâm lên lớp nên nàng trở về phòng trọ.
Hai ngày không về, phòng vẫn như cũ, bạn cùng phòng vẫn chưa trở lại. Phương Thốn Tâm ngồi trên giường, nhìn bộ y phục gấp gọn trước mặt. Tiên bào đã được Vương Thắng sửa thành áo ngắn tay bó sát, chẳng còn chút dáng dấp nào của pháp bào xưa, chỉ khi đầu ngón tay chạm qua mới có thể cảm nhận được chút xúc cảm quen thuộc.
Lạnh lẽo mềm mại như nước.
Không gian tĩnh lặng, nàng lại nhớ đến Bùi Quân Nhạc.
Khi ấy hai người bị giam hãm trong Thanh Hư vốn đã phải vong mạng, vậy mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cả hai tỉnh lại, bước vào tân Cửu Hoàn này? Thời gian đã trôi đi bao lâu? Vì sao trong sử ký của tân Cửu Hoàn lại chẳng có lấy nửa chữ về Cửu Hoàn của nàng?
Có phải bởi thời gian quá lâu, vạn năm, mười vạn năm, hay thậm chí là cả triệu năm, nên không thể khảo chứng nữa?
Vậy bọn họ làm sao còn sống đến nay?
Cả hai đồng thời phục sinh, rồi lại bị chia cách. Đến nay mới ngắn ngủi mấy tháng, thế mà Bùi Quân Nhạc đã thân tử đạo diệt, chẳng rõ trong đó trải qua những gì?
Phải biết rằng bất luận cảnh giới hay thủ đoạn, hắn và nàng đều ở thế ngang bằng, tuyệt đối không thể dễ dàng chết đi.
Những gì hắn trải qua, có phải cũng sẽ xảy đến với nàng?
Phương Thốn Tâm chau mày, tâm tư rối bời, nửa phần nghi hoặc nửa phần cảm hoài.
Vì Bùi Quân Nhạc vừa là ái nhân, vừa là kẻ thù của nàng.
Bất tri bất giác, nàng đã cởi bỏ y phục mặc áo ngắn vào sát thân. Ngoài sân chợt vang lên vài tiếng động, có người bước vào, tiếng chân nặng nề. Phương Thốn Tâm giật mình, vội khoác thêm áo ngoài, vừa chỉnh xong vạt áo thì tiếng bước chân đã dừng ngay trước cửa.
Cửa phòng bật mở, một trận gió ùa vào thổi tung cuốn sổ nhỏ trên bàn rơi lả tả xuống đất.
Một nam nhân đội mũ trùm, vóc dáng trung bình, gương mặt ẩn trong bóng tối, sau lưng vác một chiếc túi hành lý to lớn chẳng cân xứng với thân thể xuất hiện trước cửa. Hắn vừa vào phòng lập tức đi thẳng đến giường đối diện Phương Thốn Tâm mà ngồi xuống, “ầm” một tiếng ném cái túi hành lý kia lên giường.
Xem ra, đây chính là bạn cùng phòng của nàng.
Theo hắn vào là một luồng mùi hôi thoang thoảng, như mùi mục rữa.
Hắn giống như chẳng hề biết trong phòng có người, tự mình mở hành lý lục lọi. Bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, gân xanh nổi rõ, thoạt nhìn khiến người ta lạnh gáy.
“Đói quá, đói muốn chết…” Hắn vừa lục lọi vừa lẩm bẩm, cuối cùng lôi ra từ trong túi ra một khối thịt chẳng rõ là gì, xoay đầu nhìn về phía Phương Thốn Tâm: “Ngươi có đói không? Muốn ăn không?”
Lúc này Phương Thốn Tâm mới thấy rõ diện mạo hắn.
Hắn gầy đến biến dạng, hốc mắt và đôi má hõm sâu, gò má nhô cao dị thường như một bộ xương khô bọc da.
Phương Thốn Tâm lên tiếng cảm tạ, khẽ lắc đầu từ chối.
Đối phương lập tức nhét thẳng khối thịt ấy vào miệng, nhét đến hai má phồng căng, chất lỏng đỏ hồng lẫn nước dãi tràn ra từ khóe môi, hắn cũng chẳng màng, cứ nghẹn cổ mà nuốt xuống.
“Đói, thật đói.” Hắn lúng búng nói, lại hỏi Phương Thốn Tâm: “Ngươi có đồ ăn không?”
Phương Thốn Tâm vẫn lắc đầu.
Hắn liếm liếm môi, rồi nhìn chằm chặp vào nàng.
Ánh mắt ấy khiến nàng có cảm giác bản thân tựa như khối thịt vừa rồi hắn nắm trong tay.
Nàng khẽ chạm lên ống nỏ ở cổ tay, cố áp chế sát ý đang trào dâng trong lòng.
Trực giác mách bảo nàng, tốt nhất nên giết kẻ trước mắt này.
Truyền âm phù bên tai bỗng vang lên cắt ngang sát niệm, Phương Thốn Tâm bước xuống giường đi ra khỏi phòng.
Vừa đặt chân vào sân, áp lực quỷ dị và ngột ngạt kia lập tức tan đi quá nửa. Nàng vừa nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, vừa lắng nghe giọng nói của Tố Thanh truyền đến trong truyền âm phù.
Ba người Tố Thanh đã đến được Vọng Hạc Thành, vừa tìm được chỗ nghỉ và đang bắt đầu dò tìm thương nhân thích hợp.
“Huyết Diễm Liên dễ bán, không lo thiếu người mua, nhưng Xích Hình và Ngư Thiền người hỏi thì nhiều mà mua chẳng bao nhiêu, e là không dễ bán ra, có lẽ chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian.” Tố Thanh giản lược báo lại tình hình.
Phương Thốn Tâm vẫn dán mắt vào cửa phòng, chẳng hỏi kỹ chỉ khẽ “ừ” hai tiếng tỏ ý đã biết.
Tố Thanh cũng không nói thêm gì, đang định cắt đứt truyền âm, lại như nhớ ra điều gì mà nhắc nhở nàng: “Tin tức từ Vọng Hạc Châu, khu mỏ của Mặc Thạch Thành xảy ra chuyện rồi. Con quái vật ăn người trước kia hoành hành ở mấy thành trấn gần Mặc Thạch, gần đây đã lộ diện tại khu mỏ Mặc Thạch Thành. Nghe nói thứ này cực kỳ hung tàn khó đối phó, binh sĩ giữ thành thường không cách nào cản được nó, hiện tại Vọng Hạc Châu đã triệu một đội tiên quân đến điều tra. Ngươi phải cẩn thận, chớ có rời thành càng đừng đến khu mỏ.”
Phương Thốn Tâm nói lời cảm tạ, rồi ngắt liên lạc với Tố Thanh.
Quái vật ăn thịt người?
Trước đó Vương Thắng cũng từng nhắc nhở nàng một lần, giờ nó đã đến Mặc Thạch Thành rồi sao?
Không biết, bắt được nó… có được thưởng linh thạch không?
***