Sau khi ta mất tích – Chương 65

Chương 65 

***

Video được kết nối, Friel trong bộ quân phục chỉnh tề xuất hiện trên hình chiếu giữa không trung.

Ánh mắt Thần sắc bén như chim ưng, ngay giây đầu tiên khi liên lạc được nối thông đã cảnh giác quét nhanh qua môi trường xung quanh Lucian.

“Cậu đi đâu thế? Sao buổi trưa không thấy?”

Lucian nhướng mày, di chuyển góc quay của quang não, để lộ một phần nhỏ bồn tắm phía sau gáy, khóe môi nhếch lên ý cười: “Sao vậy? Quân đoàn trưởng, không cho phép tôi tắm rửa buổi trưa à?”

Friel nheo mắt lại, có chút không tin: “Cậu tắm vào buổi trưa?”

“Không được sao?” Lucian hỏi ngược lại, trong đồng tử lấp lánh ánh nước, độ cong khóe miệng muốn đè cũng không đè xuống được.

Trông tâm trạng hắn có vẻ rất tốt.

Nhìn thấy Lucian cười vui vẻ như vậy, Friel đột nhiên cảm thấy một chút bất an, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ khó tả.

“Tâm trạng cậu có vẻ tốt nhỉ.” Thần lạnh nhạt thăm dò.

“Ừm. Buổi trưa được ăn loại trái cây rất ngọt.” Lucian cong môi, nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp.

Hắn ngửa đầu tựa vào thành bồn tắm, tư thế biếng nhác, trên mái tóc đỏ vẫn còn vương những giọt nước.

Friel khẽ híp mắt, cảm thấy buồn nôn âm ỉ.

Đường đường là Phó quân đoàn trưởng Long tộc, thứ gì mà hắn chưa từng ăn? Lại đi vui vẻ vì thức ăn bình thường của loài người?

Friel cẩn thận nhớ lại thực đơn và món tráng miệng buổi trưa do Đại học Quân sự Bắc Hải chuẩn bị, chẳng có gì đặc sắc.

Ít nhất đối với Long tộc đã sống cả ngàn năm thì chẳng có gì gọi là kinh diễm.

Thần nhếch mép, cười như không cười: “Không nhìn ra cậu lại thích đồ ăn của loài người đến thế đấy.”

Lucian ngửa đầu ngước mắt lên, để lộ một nụ cười đầy phóng túng: 

“Hôm nay tôi mới phát hiện ra, chỉ cần để tâm cảm nhận, cuộc sống đâu đâu cũng là những điều tươi đẹp, không phải sao?”

“Anh không cảm thấy quýt hôm nay rất ngon sao?”

Răng nanh nhọn dưới môi Lucian lộ ra, trắng đến chói mắt, nụ cười bay bổng.

Không phải là nụ cười mang theo cảm giác áp bức khi nhìn xuống người khác với tư cách Phó quân đoàn trưởng Xích Diễm, cũng không phải kiểu cười ngoài da không cười trong thịt thường ngày, hay nụ cười đầy ẩn ý không rõ ràng.

Mà là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, không chút toan tính, chân thành và nhiệt liệt, tràn ngập hơi thở thiếu niên.

Dường như chỉ trong một ngày, hắn đã rũ bỏ hết sự trầm ổn và từng trải được tôi luyện trên chiến trường bao năm qua, quay ngược trở về thời niên thiếu.

Friel chẳng có tâm trạng đâu mà thảo luận với hắn xem quýt của Bắc Hải có ngon hay không, trưa nay trên bàn tiệc chiêu đãi Long tộc có loại trái cây nào Thần còn chẳng nhớ nổi.

Đôi mắt Thần như đèn pha, nhìn chằm chằm vào Lucian, ánh mắt sắc như móc câu, như muốn cạo sạch từng chút manh mối nhỏ nhất, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: “Bên cạnh cậu không có ai chứ?”

“Tôi đang tắm, bên cạnh làm sao có người được.” Lucian nhìn sâu vào mắt người đối diện.

“Nếu không phải cấp trên của tôi cứ khăng khăng gọi cuộc gọi khẩn cấp vào lúc này, thì tôi lẽ ra đang tận hưởng trong làn nước nóng ấm áp rồi.”

“Anh hy vọng… bên cạnh tôi có người khác sao?”

Đồng tử Lucian hơi híp lại, bỗng nhiên bật cười, giọng điệu xoay chuyển, biểu cảm có chút khiêu khích.

Hắn ghét nhất cái bộ dạng này của Friel.

Rõ ràng là lo lắng Bệ hạ đang ở bên cạnh hắn, còn giả vờ giả vịt cái gì?

Trước kia thì dùng đủ mọi thủ đoạn ngăn cản hắn tiếp cận Bệ hạ, thủ đoạn của bản thân cũng chẳng quang minh chính đại gì, không danh không phận mà bày đặt ra vẻ “chính thất” cho ai xem cơ chứ.

Lucian liếm nhẹ răng hàm trong cùng, bỗng nhiên nghĩ thầm.

Nếu lúc này Bệ hạ đang ở ngay cạnh hắn, không biết biểu cảm của người anh em tốt này sẽ đặc sắc đến nhường nào.

Friel đưa tay chỉnh lại cổ áo quân phục, đôi mày đè thấp xuống mắt.

Thần là Quân đoàn trưởng, có quá nhiều việc cần phải đích thân lộ diện, cộng thêm hôm đó cãi nhau với Tô Đường rồi bỏ đi, sự kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy khiến Thần tạm thời không dám bước chân đến ký túc xá.

Ngược lại là Lucian, tự do hơn nhiều, chỉ thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu.

“Cậu độc thân hàng ngàn năm rồi, với tư cách là cấp trên và cũng là anh em của cậu, tôi không thể quan tâm một chút đến vấn đề phối ngẫu của cậu sao?”

Friel lạnh lùng hỏi.

Lucian nhìn chằm chằm rồi chậm rãi bật cười, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ồ.”

“Vậy đa tạ sự quan tâm của anh, vấn đề phối ngẫu của bản thân còn chưa giải quyết xong đã lo nghĩ thay cho tôi trước rồi.”

Lucian cười sảng khoái, tiếng cười ha hả không nghe ra cảm xúc thực sự, khiến người ta chẳng phân biệt nổi là hắn đang cảm kích hay đang nói mát châm chọc.

“Đều là anh em cả.” Friel cũng giả vờ như không nghe ra giọng điệu châm chọc quái gở của Hắn, “Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm nay…”

Thần nhấn mạnh giọng: “Tôi đã tìm được bạn đời rồi, tự nhiên phải quan tâm đến cậu.”

Còn chưa ký khế ước với Bệ hạ, mà đã ở đó ra vẻ “chính thất” với ai chứ.

Đáy mắt đỏ rực lóe lên tia giễu cợt, Lucian cong mắt cười: “Ừm, đều là anh em, cảm ơn đã quan tâm.”

“Buổi sáng tôi hơi kích động, đã ra tay với cậu, làm hỏng quần áo của cậu, là tôi có lỗi với cậu.”

Thấy Lucian không để bụng, vẻ mặt Friel cũng hòa hoãn hơn chút.

Friel sống cả ngàn năm, lại là người đứng đầu thống lĩnh một quân đoàn, tính khí hiện tại đã trầm ổn hơn trước, thủ đoạn cũng khéo léo hơn nhiều.

Đối với người bạn đã kề vai sát cánh ngàn năm này, Thần cũng có sự kiên nhẫn nhất định.

Thần xin lỗi về chuyện ban sáng trước, sau đó nói: “Chỉ là, Quân đoàn Xích Diễm tổ chức chuyến thăm Liên bang, với tư cách là Phó đoàn trưởng, cậu không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho bộ mặt của Quân đoàn và Long tộc. Bộ đồ sáng nay cậu mặc, xuất hiện ở dịp quan trọng của Liên bang, trông không được nhã nhặn cho lắm.”

Lucian trực tiếp bị lời của đối phương chọc cười: “Đồ tác chiến mà không nhã nhặn?”

Hắn cay độc châm biếm chuyện Friel làm buổi sáng: “Giúp kích hoạt năng lực siêu phàm, giúp đến mức kết thúc rồi mà nửa thân trên trần trụi thì là nhã nhặn sao? Ít nhất tôi còn mặc được một cái áo.”

Đồng tử dọc hẹp dài sâu thẳm của Friel nhìn chằm chằm hắn, vài giây sau mới đáp: “Đó là vì quần áo của tôi bị cô ấy làm hỏng, là không có cách nào.”

Ha?

Hắn mà thèm tin cái lời ma quỷ của tên này chắc!

Mặc áo khoác mà bên trong ngay cả áo lót cũng không thèm mặc, không biết ấp ủ cái tâm tư đen tối gì.

Rõ ràng thủ đoạn của ai cũng chẳng quang minh chính đại, chó còn chê mèo lắm lông.

“Được được được.” Lucian cười phẩy tay, “Đều là anh em, chút chuyện nhỏ này không cần giải thích. Một bộ đồ tác chiến thôi mà.”

Friel cũng gật đầu: “Bộ đồ bị hỏng, tôi sẽ đền cho cậu mười bộ.”

Lucian thầm nghĩ có cho tiền cũng không dám nhận, đồ tác chiến mà Friel dám gửi cho không biết chừng là mấy kiểu dáng xấu xí lỗi thời bị đào thải nào đó.

Mặc đến trước mặt Bệ hạ khéo bị ghét bỏ ngay lập tức.

“Tấm lòng tôi xin nhận.” Lucian nói, “Anh không phải gọi đường dây khẩn cấp sao, bây giờ có quân vụ khẩn cấp gì? Không có thì tôi còn phải tắm tiếp đây.”

Friel đáp: “Có một việc.”

Lucian thoáng chút ngạc nhiên.

Hắn vốn tưởng Friel chỉ mượn việc công để trả thù riêng, kiếm cái cớ kiểm tra đột xuất xem Bệ hạ có đang ở cùng hắn hay không.

Không ngờ Friel lại có chuyện thật.

Friel ngước mắt lên, đồng tử dọc đầy uy nghiêm: “Tôi vừa nhận được tin, Quân đoàn Hoàng Kim do Clayt dẫn đầu sẽ đi ngang qua rìa ngoài của Bắc Hải Tinh trong vài ngày tới.”

Lucian khẽ nhíu mày.

Quân đoàn Hoàng Kim là quân đoàn đơn chủng tộc bao gồm toàn những con Cự long Hoàng kim, do Vua Thần Thánh và Quang Huy – Clayt thống lĩnh.

Cự long Hoàng kim xưa nay luôn tự cho rằng màu vảy của mình là đẹp nhất, tự coi mình là quý tộc trong Long tộc, huyết thống cao hơn các loài rồng khác một bậc, luôn coi thường các chủng rồng khác.

Trong tất cả các loài Cự long, chỉ có Bệ hạ là người từng khiến Cự long Hoàng kim phải tâm phục khẩu phục.

Quân đoàn Xích Diễm ghét nhất là phải giao thiệp với đám Cự long Hoàng kim này.

Nhưng điều Lucian lo lắng hơn lúc này là, nếu Clayt đến Bắc Hải Tinh liệu có phát hiện ra tung tích của Bệ hạ hay không.

Friel nhìn thẳng vào Hắn: “Quân đoàn trưởng của bên đó có một lô vật tư tác chiến cần bàn giao với chúng ta. Ngày mai cậu hãy dẫn đội xuất phát, tiến hành bàn giao với họ ở bên ngoài trạm kiểm soát Bắc Hải Tinh. Sau đó thì không cần quay lại đơn vị nữa, đợi tôi xử lý xong công vụ tại Trường Bắc Hải, tôi sẽ dẫn phần còn lại của quân đoàn qua hội họp với cậu.”

Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức ngưng trệ.

Rõ ràng vừa nãy còn gọi nhau là anh em, thế mà khuôn mặt đang tươi cười của Lucian trong khoảnh khắc đó trở nên dữ tợn.

Tiếng rồng gầm gừ trầm thấp tràn ra từ cổ họng, phẫn nộ tột cùng: “Friel, anh có ý gì hả?!”

Nước bắn tung tóe xuyên qua hình chiếu trong suốt, tưởng chừng như muốn tạt thẳng vào mặt người đối diện.

Friel vẫn ngồi bất động, điềm nhiên tự tại.

Nhìn dáng vẻ tức đến nổ phổi của Lucian, cục tức nghẹn trong lồng ngực Thần cuối cùng cũng tan biến.

“Đây là quân lệnh.” Friel thong thả nói đầy bình thản, “Clayt dù sao cũng là thủ lĩnh của Cự long Hoàng kim. Quân đoàn trưởng không dứt ra được, theo nghi thức ngoại giao của quân đoàn, quy cách thấp nhất cũng phải do Phó đoàn trưởng dẫn một đội quân chính quy đi tiếp đón.”

Quân lệnh cái chó gì chứ!

Lucian cười lạnh.

Rõ ràng là muốn tống khứ mình đi.

Tối qua Friel mới gặp mặt Bệ hạ lần đầu, hôm nay tên kia đã nghĩ ra cách điều hắn đi rồi, Friel đúng là phòng hắn như phòng trộm.

“Cậu muốn kháng lệnh sao?” Friel lạnh lùng nhìn hắn, uy nghiêm mà không cho phép chối từ.

Nếu không phải Bệ hạ tạm thời chưa cho phép hắn rời khỏi quân đoàn, hắn đã sớm ném thẳng đơn từ chức vào mặt tên này rồi.

Hắn đã thề trung thành với Bệ hạ, việc gì phải nhẫn nhịn Friel?

Nếu thực sự coi hắn là anh em, sao năm nào cũng chặn hắn ngoài cửa, không cho hắn đến gần Bệ hạ?

Trước đây, Friel chẳng qua cũng chỉ dựa vào vận may tốt, gặp được Bệ hạ trước một bước mà thôi.

Lucian cười khẩy trong lòng, nhưng nghĩ đến việc lần này mình đã nhanh chân đến trước, tâm trạng đang bùng cháy lửa giận bỗng chốc lại bình ổn trở lại.

Hắn bất giác nhớ tới buổi ký kết khế ước buổi trưa, theo dòng hồi ức, dư âm của khế ước dường như lại thức tỉnh trong cơ thể đang dần nguội lạnh.

Hơi thở hắn hơi trầm xuống, trên gương mặt vốn đang đỏ bừng vì giận dữ lại ửng hồng.

“Biết rồi. Không có việc gì thì cúp đây, đang tắm.”

Lucian hừ một tiếng, giọng nói có phần khàn khàn.

Friel muốn chặn quân đoàn của Clayt ở bên ngoài Bắc Hải Tinh, và hắn cũng vậy.

Không muốn có thêm một con rồng nào mò đến nữa, ít nhất ở điểm này thì bọn họ đồng quan điểm.

Friel nhận ra sự bất thường của hắn, đôi mắt nheo lại sắc bén, tỏ vẻ cảnh giác nhạy bén như chính thất đi bắt tiểu tam: “Tại sao mặt cậu đỏ thế?”

Trong đầu Lucian cuồn cuộn cảnh tượng mãnh liệt lúc ký khế ước với Bệ hạ, đối diện với ánh mắt của Quân đoàn trưởng, cảm thấy máu trong người như đang sôi trào.

Một nỗi hưng phấn khó tả thiêu đốt lồng ngực, từ trong kẽ xương lan ra một cơn ngứa ngáy, vừa ngứa lại vừa nóng.

Friel vẫn chưa biết hắn và Bệ hạ đã ký khế ước…

“À, chắc là bị anh chọc tức đấy.” Hắn sờ sờ má mình, đáy mắt vương vấn sắc hồng hư ảo, nhưng khóe môi lại lơ đễnh nhếch lên, “Tộc Rồng lửa chúng ta vảy đều màu đỏ, mặt đỏ thì có làm sao?”

Friel nhíu mày, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng Thần cũng hiểu được mệnh lệnh vừa ban ra quả thực sẽ khiến Lucian nổi điên.

Dù sao thì tên này vẫn chưa từ bỏ ý đồ đen tối.

Từ hồi còn ở ngoài cung điện, Thần đã có thể cảm nhận được ánh mắt thèm khát muốn tiếp cận một cách kín đáo của Lucian.

Nếu không phải năng lực của Lucian quả thực rất khá, trong tộc Rồng Đỏ chỉ đứng sau Thần, bọn họ lại từng vào sinh ra tử trên chiến trường, cứu mạng nhau bao lần, xứng đáng anh em xương máu thì Friel đã sớm không thể dung thứ cho sự khao khát ngầm của hắn đối với Tô Đường rồi.

Thần có thể bất chấp tính mạng cứu đối phương trên chiến trường, chắn thay đối phương những đợt pháo hỏa chí mạng.

Nhưng nếu Lucian dám tranh giành Đường Đường với Thần, Thần cũng có thể tự tay đánh cho tên đó thừa sống thiếu chết.

Chỉ có chuyện này và duy nhất chuyện này là không được.

“Được. Chiều nay cậu nghỉ ngơi trước đi, tối nay cậu có thể xuất phát rồi.”

Friel gật đầu.

Lucian khẽ nheo mắt, cười nói: “Tối nay? Anh đúng là… nóng lòng muốn đuổi tôi đi thật đấy.”

Friel đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Clayt hối thúc rất gấp.”

Thần đang định ngắt kết nối thì Lucian bỗng gọi giật lại.

“Friel.”

“Còn vấn đề gì nữa?” Friel hỏi.

Lucian cười híp cả mắt, mở miệng hỏi: “Anh quen biết Bệ hạ bao nhiêu năm nay, nghe nói quen từ lúc chưa trưởng thành, thế Bệ hạ đã bao giờ tận tay đút thức ăn cho anh chưa?”

Friel ngẩn ra hai giây, không ngờ lại hỏi chuyện này.

Thần hồi tưởng lại quá trình chung sống với Tô Đường.

Sau đó phát hiện ra: Không! Có! Một! Lần ! Nào!

Bọn họ vốn dĩ quen biết nhau vì tranh giành cùng một quả trái cây, cho dù sau này đánh qua đánh lại thành quen, rồi trở thành đồng hành cùng bước lên hành trình.

Nhưng cứ hễ đến giờ ăn, con rồng bạc bá đạo kia sẽ đè nghiến Thần xuống đất rồi một mình chiếm trọn thức ăn, phải ăn no nê rồi mới cho phép Thần ăn.

Cô độc tài và ngang ngược đến cùng cực, chứ đừng nói gì đến chuyện tự tay đút cho ăn.

Về sau, khi đế quốc được thành lập, chinh chiến khắp nơi, ngay cả ký ức về những lần quây quần bên đống lửa cùng nhau nướng thịt cũng trở nên vô cùng trân quý, họ thậm chí chẳng còn thời gian để ăn cùng nhau một bữa cơm.

Lời của Lucien tựa như dao nhọn, đâm thẳng vào vảy ngược của Friel, máu chảy đầm đìa.

Cơ bắp Thần căng cứng, sắc mặt sa sầm ngay tức khắc, giọng nói lạnh lẽo trầm xuống: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Kết nối bị ngắt từ một phía.

Nhưng thái độ lạnh băng của Friel đã cho Lucien câu trả lời.

Đến chuyện được khen cơ ngực mà Friel còn cố tình khoe khoang, nếu Bệ hạ từng tự tay đút cho ăn, làm sao Friel có thể im lặng không nói?

Hắn không chỉ lập khế ước với Bệ hạ, mà còn được ăn đồ ăn do chính tay Bệ hạ đút.

Khóe môi Lucien càng lúc càng cong lên sâu hơn.

Hắn giống như con chuột cống vốn không thấy ánh mặt trời, nay rốt cuộc cũng gặp được ánh sáng, hưng phấn đến mức thái dương giật giật đau nhói.

Luồng nhiệt nóng bỏng trong lòng càng thêm cuộn trào, tựa như từ xương sống lan tràn ra khắp toàn thân, bụng dưới nóng ran.

Hắn khẽ nheo mắt, hơi nóng và dục vọng leo lên đáy mắt, cánh tay với cơ bắp căng chặt gác ngang qua mắt, bắt đầu thở dốc sâu trong bồn tắm.

Gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, yết hầu hắn trượt mạnh hai cái, từ trong cổ họng khàn đặc phát ra tiếng than thở hạnh phúc: “Bệ hạ…”

Cuối cùng, cũng đến lượt vận may chiếu cố hắn rồi.

Những người đã thức tỉnh dị năng trong buổi huấn luyện siêu phàm sáng nay không cần tham gia đợt đặc huấn buổi chiều nữa, chỉ cần đi đăng ký dị năng là có thể tự do hoạt động.

Buổi chiều, Khang giáo quan gọi tất cả những người đã thức tỉnh đến phòng học nhỏ, lần lượt đăng ký và kiểm tra uy lực.

“Dị năng của các em cũng sẽ quyết định phương hướng chuyên ngành sau này cũng như phương án bồi dưỡng của nhà trường.” Khang giáo quan đứng phía trước, nghiêm giọng cảnh báo mọi người: “Nhất định phải báo cáo trung thực, không được giấu giếm. Thông thường, dị năng thức tỉnh lần đầu tiên chính là dị năng chủ đạo của các em, sau khi phân chia viện hệ sẽ không thể thay đổi được nữa.”

Dị năng chủ đạo?

Tô Đường nhạy bén bắt lấy từ khóa quan trọng trong lời nói của ông.

Nghe được tin này, Tô Đường yên tâm. Trước đó cô vốn định đăng ký khả năng thao túng giấc mơ, nhưng sau khi lập khế ước với Lucien, cô đã có một lựa chọn tốt hơn.

Kỹ năng của Eustace có thể đợi đến thời cơ thích hợp mới tung ra.

Dù trong lòng đã đoán được đại khái, nhưng Tô Đường vẫn tiếp tục dò hỏi giáo quan, ý đồ muốn moi thêm tin tức từ ông ấy: “Vậy tức là người thức tỉnh có khả năng thức tỉnh được nhiều dị năng sao ạ?”

Những thông tin về sức mạnh này, cô không tiện hỏi han từ phía những Siêu Phàm chủng kế ước, sẽ khiến lớp ngụy trang của cô gặp nguy hiểm.

Khang giáo quan chắp hai tay sau lưng, dáng người thẳng tắp: “Đúng vậy.”

“Ví dụ, đại đa số người thức tỉnh dị năng đều nhận được sự gia tăng về sức mạnh và tốc độ. Chúng cũng có thể được xem là dị năng phụ, nhưng chắc chắn mức tăng không rõ rệt bằng những người thức tỉnh chuyên về tốc độ hay sức mạnh. Ví dụ như bên kia…”

Tô Đường nhìn sang hướng khác, giáo quan đang bảo một học viên thức tỉnh hệ Sức mạnh dồn toàn lực đấm vào máy đo.

Cậu học viên trông có vẻ gầy gò cao lêu nghêu kia tung ra một cú đấm.

Con số trên máy đo nhảy loạn xạ, cuối cùng dừng lại ở mức 7000 Newton.

Mí mắt Tô Đường giật một cái.

Lực đấm này, xấp xỉ bằng một vật nặng 800kg đập tới.

Sức mạnh thời kỳ đỉnh cao của quyền vương Tyson cũng chỉ tầm năm đến tám trăm cân (400kg), mà ở đây, một học viên quân sự vừa mới thức tỉnh sức mạnh siêu phàm đã có thể đạt tới.

“Nhưng người thức tỉnh các hệ khác, một cú đấm tối đa chỉ đạt hai, ba trăm cân thôi.” Khang Dược nói.

Tô Đường nhớ tới trong số các năng lực siêu phàm mà Lucian mang lại, còn có một cái là “cường hóa sức mạnh”.

Không biết nếu cô lên đấm, có thể khiến máy đo nhảy lên con số bao nhiêu.

Tô Đường có chút ngứa ngáy chân tay, nhưng vẫn kìm nén lại, hỏi: “Vậy còn thể chất thì sao? Cường hóa sức mạnh và thể chất có quan hệ gì?”

Nếu cường hóa sức mạnh có thể nâng cao thể chất, cô có thể đi đường tắt để giải quyết vấn đề tinh thần lực rồi.

“Thể chất là chỉ số tổng hợp.” Dù sao thời gian còn dài, Khang Dược không ngại giảng bài cho học trò, “Thể chất bao gồm sức mạnh, tốc độ, khả năng phản xạ thần kinh, độ dẻo dai, cường độ cơ bắp…”

“Thể chất có thể được nâng cao thông qua huấn luyện thể năng. Các năng lực siêu phàm hệ Sức mạnh và Tốc độ chính là sự tăng phúc dựa trên nền tảng thể chất sẵn có. Cho dù cấp bậc năng lực siêu phàm giống nhau, thì người thức tỉnh có thể chất cấp B sẽ mạnh hơn nhiều so với cấp C. 100 và 1000, cùng nhân lên 1.1 lần, khoảng cách chênh lệch về mức tăng trưởng, các em tự sẽ ra.”

“Cho nên, đừng có vì thức tỉnh dị năng mà lơ là huấn luyện thể năng! Càng không được vì một trận thắng buổi sáng mà dương dương tự đắc.”

Biểu cảm của Khang Dược đột ngột trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét qua những học viên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui thức tỉnh, giọng nói lạnh lẽo như gió bấc.

Đặc biệt là nhìn chằm chằm vào người chủ yếu đối chiến với Friel là Tô Đường, một lời không hợp dám xé cả áo của Friel điện hạ, gan này quả thực còn lớn hơn trời.

May mà Friel điện hạ không so đo.

“Buổi sáng là do Friel điện hạ nương tay, đã hứa chỉ phòng thủ không tấn công với các em. Nếu không, ngài ấy mà đấm xuống một quyền…”

Tô Đường vừa nghe là biết Lão Khang đang điểm mặt nhắc nhở mình rồi.

“Thì ngài ấy phải quỳ xuống cầu xin em đừng chết.”

Mí mắt Khang Dược giật mạnh một cái: “……”

Lúc tuyển sinh, ông còn thấy Tô Đường ngoan ngoãn!! Đúng là mù mắt rồi!!!

Tô Đường rõ ràng chẳng kém cạnh gì Vệ Nhàn và North.

Thảo nào ba đứa nó chơi được với nhau!! Hóa ra là cá mè một lứa.

“Em nghĩ đường đường là Quân đoàn trưởng Xích Diễm, sẽ quỳ xuống cầu xin em đừng chết sao?”

Ánh mắt Lão Khang nghiêm nghị.

Học viên quân sự đúng là tài sản quý giá của Liên bang, nhưng chỉ riêng Bắc Hải Tinh thì chưa có quân đoàn nào ngăn được quân đoàn Xích Diễm.

Bắc Hải Tinh những năm nay đối phó với dị chủng tổn thất nặng nề, duy trì ổn định còn khó khăn, nếu xảy ra chuyện thật, dù có lòng muốn giúp học trò cũng lực bất tòng tâm.

Tô Đường nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy là có.”

Lão Khang cạn lời nghẹn họng: “……”

Con bé này thật sự không cảm thấy việc mình xé áo một Quân đoàn trưởng có gì không ổn hả!

Thái dương Lão Khang bắt đầu đau nhức, lờ mờ cảm thấy sẽ có vô vàn rắc rối đang chờ đợi mình trong tương lai.

Ông nghẹn họng, nhưng chợt nhớ ra Tô Đường xuất thân là trẻ lang thang ở Bạch Hằng Tinh, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, ngày nào cũng phải lo kế sinh nhai, lấy đâu ra thời gian và cơ hội để tìm hiểu về sự phân bố thế lực trong vũ trụ hay những nhân vật máu mặt giữa các Tinh hệ.

Con bé căn bản không biết quân đoàn của Long tộc có ý nghĩa như thế nào.

Trái tim đang căng tức vì giận của Lão Khang bỗng xẹp xuống như quả bóng bị chọc thủng, dần dần mềm lòng.

Ông nghiêm túc nói: “Tuy là kiểm tra sát hạch, nhưng cũng phải tôn trọng Quân đoàn trưởng Friel. Mặc dù lần này Friel bệ hạ cũng công nhận các em đã qua bài, nhưng sau này cấm không được dùng chiêu đó nữa.”

“Quân đoàn Trưởng sẽ còn ở lại trường vài ngày để huấn luyện đối kháng trước giải đấu cho các em. Mấy ngày tới, bất kể là diễn tập hay sát hạch dưới hình thức nào, cũng tuyệt đối không được xé quần áo của ngài ấy nữa! Nếu không sẽ bị trừ học phần!”

Tính khí Long tộc khó lường.

Ông thực sự lo lắng Tô Đường hành xử quá trớn sẽ chọc giận Long tộc.

Nếu không phải vì muốn thắng, Tô Đường cũng chẳng rảnh hơi đâu mà đi xé áo Friel làm gì, cô gật đầu: “Vâng.”

Đăng ký dị năng hệ Hỏa chỗ Lão Khang xong, chiều hôm đó Tô Đường lượn thẳng đến phòng huấn luyện mô phỏng toàn tức.

Trước kia ở Lam Tinh, tuy không đến mức không phân biệt được các loại ngũ cốc, nhưng cô cũng thuộc dạng tứ chi lười nhác, hoàn toàn chưa trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp nào.

Dù trong kỳ huấn luyện quân sự có học lỏm được đôi chút, nhưng vẫn thiếu tính hệ thống.

Sắp bắt đầu giải đấu liên trường rồi, học thêm được chút nào hay chút nấy.

Tô Đường đăng nhập vào hệ thống, phát hiện giao diện đã khác so với lần trước.

Hỏi quản trị viên mới biết, sau khi bug “Mèo Hề” xuất hiện lần trước, nhà trường đã ngắt kết nối với hệ thống Bình Minh. Hiện tại bug đã được sửa, sinh viên không chỉ có thể chọn học trong mạng nội bộ trường mà còn có thể vào Bình Minh để cày phó bản.

Nghĩ đến con Mèo Hề được cấu tạo từ dữ liệu kia, ma xui quỷ khiến thế nào Tô Đường lại đăng nhập vào Bình Minh.

Vừa mới vào, bên tai đã vang lên tiếng ting ting dồn dập của tin nhắn riêng.

Vô số tin nhắn lấp đầy danh sách liên lạc, cô mở ra xem, toàn là những tin nhắn kiểu như [Đại lão cầu gánh team!], hoặc hỏi cô có bí quyết qua ải không, họ có thể thu mua với giá cao.

Nhìn thấy hai chữ “giá cao”, trái tim Tô Đường đập mạnh hai cái.

Tiếc là cô không có kinh nghiệm qua ải, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua.

Những tin nhắn kỳ lạ nhất đến từ các ID [Đá Của Núi Khác], [Con Chim Giận Dữ] và [Đông Phương Thanh Long].

“Đá Của Núi Khác” chỉ nhắn một câu:

【Tứ Tượng? Chu Tước? Thanh Long?】

Tin nhắn của “Con Chim Giận Dữ” dài hơn một chút:

【Chậc. Thanh Long, không nhìn ra đó, cậu mà cũng dám trái quân lệnh lén lút đánh phó bản Bình Minh à?】

Tin nhắn của “Đông Phương Thanh Long” còn ngắn hơn cả “Đá Của Núi Khác”:

【Chu Tước?】

Tô Đường: “……”

Ba người các người đang chơi trò nhập vai kiểu mới đấy à?

Tô Đường dứt khoát chọn chặn tất cả bằng một cú click.

Cô nhìn lên những màn hình lớn nhỏ trên bầu trời, tìm kiếm phó bản thuộc về Mèo Hề.

Sau đó, một màn hình xám ngoét hiện ra trước mắt cô.

【Đếm ngược tái tạo Boss phó bản Mèo Hề: 84h23min56s】

【Tỷ lệ tử vong lịch sử: 99.9%】

【Đánh giá: Nguy hiểm cao】

Tô Đường nhíu mày, chỉ là một đoạn dữ liệu thôi mà cũng cần thời gian tái tạo lâu đến thế sao?

Ngay khi cô đang nhìn vào phó bản, đột nhiên cảm thấy ống quần động đậy, có thứ gì đó mềm mại lông lá lướt qua mắt cá chân.

Cô cúi đầu xuống.

Một con mèo đen nhỏ mắt xanh lục đang lê cái chân trước bị thương, bám lấy ống quần cô, chân trước gãy gập vặn vẹo, chỗ gãy còn loáng thoáng thấy cả xương trắng và vết máu.

Thấy cô nhìn xuống, nó hé cái miệng tam giác, râu rung rung: “Meo.”

*

【Tác giả có lời muốn nói】

Lão Khang: (Ánh mắt hiền từ) Sau này huấn luyện đừng có xé áo Quân đoàn trưởng Xích Diễm lung tung nữa nhé.

Friel: (Nghiến răng nghiến lợi) (Sát khí tràn trề) Tôi cảm ơn ông nhiều lắm.

***

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *