Chương 64
***
Lucian rõ ràng là vội vã chạy từ rất xa tới, trên trán vẫn còn lấm tấm một lớp mồ hôi mịn trong suốt, chân tóc bị mồ hôi thấm ướt, một giọt đọng lại trên ngọn tóc mai, chực chờ rơi xuống.
Nhưng hắn chẳng hề tỏ ra luộm thuộm hay chật vật chút nào, trái lại còn toát lên vẻ quyến rũ căng tràn sức sống sau khi vận động.
Khi hắn bước lại gần, vài giọt mồ hôi theo đà nhỏ xuống, nện lên bộ tác chiến, trượt qua lồng ngực, thấm ướt một vệt dài trên khối cơ ngực đang được bộ quân phục bao bọc.
Cộng thêm ngoại hình được ưu ái trời ban của Long tộc, hormone nam tính quả thực bùng nổ.
Lời của hắn khiến Tô Đường đứng ngẩn ra đó hai ba giây.
Cô từng nghĩ Lucian tìm đến mình có lẽ vì đã nhận ra điều gì đó, nhưng cô không ngờ rằng, hắn chẳng hỏi thân phận của cô, cũng chẳng hỏi tại sao cô quen biết Friel, mà vừa đến đã tự ứng cử bản thân.
“Phó đoàn trưởng đương nhiệm Quân đoàn Xích Diễm, Lucian. Xích Long tộc, Á quân Hội thao toàn quân Long tộc khóa 12, từng lãnh đạo chiến dịch Tinh Vân, chiến dịch Viễn Hải…”
Hắn đứng nghiêm trước mặt Tô Đường, chào cô một cái theo nghi thức quân đội, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười đúng mực, biểu cảm tự tin, dùng chất giọng trong trẻo liệt kê những chiến công của mình trong những năm qua, giọng nói trầm ổn mà mạnh mẽ hệt như một người đang đi phỏng vấn xin việc.
Theo tiêu chuẩn đánh giá của loài người.
Đây chắc chắn là một màn tự giới thiệu vô cùng xuất sắc, đủ để khiến bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng phải liếc mắt chú ý.
Thái độ của hắn không kiêu ngạo cũng không quỵ lụy, lý lịch lại càng lấp lánh ánh vàng, khiến người ta phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Thế nhưng, Lucian chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình.
Hắn cảm thấy hàm răng dường như đang run rẩy nhè nhẹ, đầu lưỡi cũng trở nên không nghe lời.
Trong cái giọng nói đang cố gắng giữ bình tĩnh ấy, hắn nghe ra được âm rung của sự hưng phấn, sợ hãi và cả run rẩy của chính mình.
Phải dùng sức lực và nghị lực cực lớn mới kìm hãm được cái đuôi không quẫy qua quẫy lại.
Lucian bất giác siết chặt nắm tay, dù đã dốc sức để bản thân tỏ ra bình tĩnh và đáng tin cậy, nhưng lòng bàn tay hắn vẫn rịn ra lớp mồ hôi nóng hổi nhớp nháp.
Lần này khoảng cách gần hơn, lại không bị tin tức tố của Friel xung kích.
Hơi thở thiếu nữ rõ ràng đến lạ thường, khiến hắn choáng váng mặt mày, lý trí sụp đổ.
Chút lý trí còn sót lại bảo hắn phải tránh xa một chút, ít nhất phải giữ cho đầu óc tỉnh táo khi đang tự ứng cử, thế nhưng bản năng lại thôi thúc cơ thể, khiến hắn bước thêm hai bước về phía Tô Đường.
Thân nhiệt nóng rực của rồng đỏ tỏa ra xung quanh, Tô Đường cảm thấy không khí vốn dĩ mát mẻ dưới bóng cây bắt đầu tràn ngập hơi nóng khô khốc.
Hắn dường như rất nóng, miệng thì dùng chất giọng trầm ổn giới thiệu vài câu, nhưng trên người dường như đã bị mồ hôi thấm đẫm, vệt ướt trên bộ tác chiến bắt đầu lan rộng, càng làm lộ rõ những rãnh cơ bắp cuồn cuộn.
“Hơn nữa…” Sau khi Lucian giới thiệu xong chiến công những năm qua thì yết hầu trượt lên trượt xuống một cái.
Hắn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đỏ rực nóng bỏng ngước nhìn Tô Đường.
“Cơ ngực của tôi, không kém Friel đâu.”
“Khụ khụ.”
Tô Đường vốn đang nghiêm túc lắng nghe suýt chút nữa thì bị sặc, ho khan điên cuồng.
Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn ấm nóng đến mức bỏng rát nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.
Nhiệt độ xuyên qua lớp áo, phủ lên làn da.
Tô Đường thậm chí còn có thể cảm nhận được bàn tay ấy đang run rẩy nhè nhẹ.
“Người không sao chứ?”
Lucian cất giọng ôn hòa hỏi han, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ lịch sự, đồng tử lại vì hưng phấn mà co rút thành một đường chỉ mảnh.
Cái đuôi rồng to lớn không kiềm chế được mà quét ngang trên mặt đất.
Gần quá…
Gần quá!!!
Không còn là cánh cổng lớn bên ngoài cung điện, không còn là ánh nhìn từ xa xăm.
Bệ hạ đang ở ngay bên cạnh hắn.
“Khụ khụ, không sao.” Tô Đường xua tay, lùi sang bên cạnh một bước.
Nhiệt độ cơ thể của Lucian quá cao, khi hắn đến gần, hơi thở nóng rực gần như ập tới.
Thực sự là quá nóng.
Ngay khoảnh khắc cô tránh đi, cái đuôi rồng đang rũ xuống từ thắt lưng chàng thanh niên không còn lắc lư nữa, mà cứng đờ rũ trên mặt đất.
Tuy vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa lễ phép đó, nhưng ánh sáng trong đồng tử nháy mắt đã ảm đạm đi.
Khác với đôi mắt khí thế bức người, sắc bén lạnh lùng của Friel, khuôn mắt của Lucian nội liễm và thanh tú hơn, tuy bình thường mang theo ngạo khí của Long tộc, khi nhìn người khác cũng rất uy nghiêm, nhưng dáng mắt của hắn thực ra thiên về mắt cún con, khi thất vọng đuôi mắt sẽ hơi rũ xuống.
Lúc này, cái dáng vẻ cụp mắt thất vọng ấy giống hệt như chú chó nhỏ bị chủ nhân ghét bỏ, cụp tai, đuôi rũ xuống, nằm bên cạnh buồn bã ư ử.
Trong nháy mắt Tô Đường có cảm giác hắn sắp vỡ vụn rồi.
Có phải cô… không nên tránh đi không?
Trong lòng Tô Đường dâng lên chút lòng trắc ẩn khó tả, bèn chậm rãi lùi về vị trí cũ một chút.
Ngay sau đó, cái đuôi rồng cứng đờ đang rũ xuống giống như dần chết đi sống lại, từng chút từng chút chậm rãi cử động.
Rồi chóp đuôi lặng lẽ cuộn thành một vòng bán nguyệt bên chân Tô Đường.
Hắn dường như tìm lại được chút tự tin, ngước nhìn cô, vết thương ở khóe môi do đánh nhau với Friel đỏ tươi: “Theo đơn vị đo lường của loài người, hình người của tôi cao 203cm, vòng ngực 122cm, cơ ngực thuộc hàng xuất sắc trong nhân tộc, người có thể đích thân kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Tô Đường: “……”
Cô rốt cuộc cũng nghiệm ra chỗ nào không đúng rồi.
Thảo nào từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy cơ ngực hắn vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa khi Lucian đến gần, cô luôn cảm thấy mình sắp bị cơ ngực đập vào mặt.
Hóa ra hắn vẫn luôn cố ý khoe khoang cơ ngực của mình.
“Ai nói với anh là tôi thích cơ ngực hả?”
Tô Đường hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Lucian cúi đầu, vành tai xinh đẹp lộ rõ dưới mái tóc đỏ, lóe lên chút ánh sáng của trang sức vàng.
“Friel.”
Quả nhiên!
Tô Đường nghiến răng nghiến lợi!
Friel thế mà lại đi khắp nơi bôi nhọ danh tiếng của cô.
Lucian lại xích lại gần thêm một chút, hắn quỳ một gối xuống đất, đuôi rồng quét qua nền đất thô ráp, trên gương mặt tuấn mỹ là biểu cảm nghiêm túc và chân thành.
Thật tâm thật ý suy nghĩ cho Tô Đường.
“Friel tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng tính khí nóng nảy, ghen ghét người tài. Nếu ngài ký khế ước với hắn, hắn sẽ không dung thứ việc ngài ký với các Siêu Phàm chủng khác đâu.”
Ánh mắt Tô Đường khựng lại, Lucian quả thực nói trúng tim đen rồi.
Sau khi ký khế ước, Siêu Phàm chủng có thể vào không gian khế ước, nhưng vào đó rồi thì khó tránh khỏi chạm mặt nhau.
Với tính cách của Friel, chỉ cần để hắn phát hiện cô còn ký khế ước với loài Siêu phàm khác, chắc chắn sẽ nổ tung.
Năm đó, bên cạnh cô cứ xuất hiện một con rồng mới nào là đều bị hắn lôi lên sàn đấu.
Nếu ký với Friel, chắc chắn nhà cửa không yên.
Lucian bắt được sự do dự thoáng qua đáy mắt Tô Đường, chớp lấy thời cơ mở lời: “Còn tôi thì khác.”
“Tôi sẽ không quấy nhiễu việc Ngài ký khế ước với các loài Siêu phàm khác, cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của Ngài.”
Đây là cơ hội khó khăn lắm hắn mới gặp được, hắn bắt buộc phải nắm lấy nó bằng mọi giá.
“Anh sẽ không ghen ghét sao?” Tô Đường tò mò, cúi đầu nhìn xuống.
Rõ ràng cô từng nghe Vương Phú Quý nói, Siêu Phàm chủng càng mạnh mẽ thì càng kiêu ngạo, căn bản không thể dung thứ việc người ký khế ước với mình lại đi kết khế ước với kẻ khác.
“Tôi sẽ ghen.” Ánh mắt chàng thanh niên thẳng thắn và chân thành, “Muốn độc chiếm người ký khế ước là bản năng của Siêu Phàm chủng.”
“Nhưng tôi khác Friel.”
“Tôi sẽ tự tiêu hóa sự ghen tuông ấy, xin hãy tin tôi, tôi sẽ không vì ghen tị mà gây ra bất cứ phiền toái nào cho Ngài.”
Đứng gác bên ngoài cánh cổng lớn suốt mấy chục năm trời, hắn đã sớm quen với sự ghen tị rồi.
Lucian nhẹ nhàng nâng tay Tô Đường lên, thấy cô không hất ra thì mới hơi dùng sức nắm lấy, đặt lên đó một nụ hôn lễ nghi thật khẽ, sau đó áp má mình lên mu bàn tay cô.
Hàng mi dài thẳng tắp, đuôi mắt cún con hơi rũ xuống, làm giảm bớt sự uy nghiêm và lạnh lẽo vốn có của Long tộc. Vài lọn tóc đỏ rủ xuống tay Tô Đường, trông hắn lúc này thật sự ngoan ngoãn và hiền lành.
“Tuy Friel mạnh hơn tôi, nhưng ký khế ước với tôi sẽ khiến Ngài bớt lo nghĩ hơn nhiều so với ký với hắn.”
Tô Đường cảm thấy rung động một cách đầy xấu hổ.
Kỹ năng của Eustace quá nhạy cảm, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Nhện Mộng Yểm.
Thêm vào đó, trong kỳ quân huấn, cô từng tiếp xúc với Eustace dưới con mắt của bao người và được Nhện Mộng Yểm “chiếu cố” đặc biệt, nếu sử dụng kỹ năng tương tự như của hắn, rất dễ bị những kẻ có tâm chú ý tới.
Hơn nữa, nếu gặp phải những Siêu Phàm chủng không nghe lời, thì kỹ năng “Ảo cảnh” này có thể dùng làm lá bài tẩy, giúp cô ngụy trang thân phận.
Nhưng một khi kỹ năng này bị lộ, sau này muốn dùng ảo cảnh để lừa người khác sẽ không còn hiệu nghiệm nữa.
Mà cô, quả thực đang cần một kỹ năng mới hữu dụng.
Màn tự ứng cử của thanh niên Long tộc trước mắt giống như một gói quà lớn tự dâng đến tận cửa, hơn nữa lại chẳng phải trả cái giá nào.
Ánh mắt cô rơi trên đỉnh đầu Lucian, từng sợi tóc của thanh niên đều nhuốm thứ ánh sáng đẹp đẽ, đó là màu sắc mà bất kỳ loại thuốc nhuộm cao cấp nào cũng không thể tạo ra được.
Lucian rũ mắt, có thể cảm nhận được sự soi xét và đánh giá từ Tô Đường.
Trái tim khó khăn lắm mới thích ứng được với mùi hương của thiếu nữ, giờ lại bắt đầu đập kịch liệt.
Kịch liệt đến mức gần như khiến người ta choáng váng.
Hơi nóng kích động leo từ cổ lên đến đáy mắt, thái dương hắn giật giật đau nhức vì hưng phấn.
Lần này, hắn nhanh hơn Friel một bước.
“Anh đến tìm tôi, để trở thành người được ký khế ước của nhân loại, Quân đoàn trưởng của anh có biết không?”
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ.
Lucian hơi ngẩng đầu lên, vết thương bên khóe miệng vẫn còn ửng đỏ, trong mắt như được phủ lên một tầng sương mù.
Tựa như viên hồng ngọc đang tỏa hơi nước, đôi mắt cún có vài phần mờ mịt vô tội:
“Cần phải cho hắn biết sao?”
“Đây là lựa chọn của tôi.” Lucian nở một nụ cười hiền lành với cô, “Hắn là Quân đoàn trưởng của tôi, nhưng không phải chủ nhân của tôi.”
“Tôi không cần để ý đến ý kiến của hắn.”
Cả hai ngầm hiểu ý. Tô Đường không nhắc đến thân phận rồng của mình, Lucian cũng coi cô như một con người thực thụ.
Nhưng cả hai bên đều biết nguyên nhân thực sự khiến hắn chủ động đến tìm kiếm khế ước.
Lucian tỉ mỉ hôn lên mu bàn tay Tô Đường, khuôn mặt ửng hồng: “Nếu việc tại chức trong quân đoàn không cho phép tôi tận trung với chủ nhân, tôi có thể từ chức Phó đoàn trưởng Xích Diễm bất cứ lúc nào.”
Tô Đường: “……”
Hắn đúng là không sợ bị Friel tẩn cho một trận thật.
Có điều… dám vượt mặt Friel để chủ động tìm đến cô ký khế ước, chắc hẳn hắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Nhưng mà, nếu để Friel biết được nàng ký khế ước với con rồng khác, Tô Đường không dám tưởng tượng tên đó sẽ làm loạn đến mức nào!
Lucian dường như nhận ra sự do dự của Tô Đường, hơi thở phập phồng, vai hơi chùng xuống, trông vừa thuần phục lại vừa ngoan ngoãn: “Tôi sẽ không để hắn biết đâu.”
Câu nói này…
Gương mặt già nua của Tô Đường đỏ bừng, sao tự dưng lại có cảm giác như đang đi vụng trộm thế này!
Tuy nhiên… gói quà lớn miễn phí, đúng là không lấy thì phí của trời.
Tô Đường rút bàn tay đang được hắn nâng niu hôn hít ra, lật ngược lại, lòng bàn tay nâng cằm hắn lên.
Nghi thức hôn tay vốn dĩ đậm chất quý tộc bỗng trở nên kỳ quái, tần suất hôn liếm của thanh niên khiến cô cảm giác tay mình như đang bị một con chó lớn liếm láp.
Đầu lưỡi thô ráp lướt qua mu bàn tay, vừa ướt vừa nóng.
Hành động này chẳng những không còn là lễ phép, mà thậm chí có thể gọi là quấy rối rồi.
Nhưng Tô Đường không có ý định so đo.
Cô nhìn đôi mắt đã trở nên mê ly ửng đỏ của Lucian, biết rằng đây có thể là một kẻ sắp đói đến ngất xỉu, theo bản năng muốn liếm láp mồ hôi trên tay cô để nạp năng lượng.
“Phải, hắn không quan trọng.”
Đôi mắt Lucian cong lên đầy mãn nguyện.
Hắn mở rộng tinh thần lực của mình, giọng nói trở nên khàn đặc: “Ký khế ước với tôi đi.”
Có kinh nghiệm lần đầu ký với Eustace, một lạ hai quen.
Cô nhớ lại tiếng rên đè nén của Eustace khi ký khế ước, bèn nhắc nhở: “Ký khế ước hình như sẽ hơi đau đấy? Anh ráng nhịn một chút nhé.”
“Vâng.”
Sắc đỏ hưng phấn lan tràn đáy mắt, hơi thở của Lucian dồn dập hơn vài phần, dùng chất giọng trầm thấp đáp lời: “Long tộc không sợ đau đớn.”
Long tộc hiếu chiến hung hăng, đánh nhau bị thương là chuyện cơm bữa.
Chưa kể hắn còn là sĩ quan quân đoàn dạn dày sương gió.
Tô Đường nhớ lại trong game, lúc Friel đánh nhau với cô cũng thuộc dạng “trâu bò” chịu đòn cực tốt, thầm nghĩ cũng đúng.
Cô không chút do dự điều khiển tinh thần lực, cuồn cuộn tràn vào não vực đối phương.
Lucian vốn tưởng mình không sợ đau, sự lo lắng của Bệ hạ thực sự là thừa thãi.
Nhưng khi tinh thần lực của Bệ hạ đâm vào não vực mình, hắn lại phát hiện…
Đây đâu chỉ đơn giản là đau đớn!
“Ưm.”
Đôi môi đang mím chặt của Lucian tức thì tràn ra một tiếng rên nghẹn ngào.
Đồng tử dọc đột ngột co rút thành một đường chỉ mảnh, cơ bắp không kìm được mà căng cứng, cái đuôi rồng đang quét nhẹ trên đất bỗng quật mạnh lên, đập ra một hố sâu hoắm trên mặt đất.
Tô Đường suýt chút nữa thì giật mình.
Lúc ký với Eustace, tuy phản ứng của Eustace cũng rất lớn, nhưng khi đó hắn bị thương rất nặng, hoàn toàn là đang cố chết để giữ tỉnh táo, phản ứng dù kịch liệt nhưng vẫn yếu ớt.
Ngược lại, biểu hiện của Lucian quá mức cường điệu.
Mọi người đều nói khi ký khế ước với Siêu Phàm chủng, vì phải trao đổi tinh thần lực để khắc ấn ký, nếu tinh thần lực của con người không cao thì sẽ bị tinh thần lực của Siêu Phàm chủng nghiền nát.
Sao đến lượt cô, tác dụng phụ lại có vẻ nghiêng về phía Siêu Phàm chủng thế này?
Lẽ nào là do tinh thần lực của cô quá cao?
Tô Đường nhớ lại một chút, để ảo cảnh có thể qua mặt được Jormungandr, cô đã phải rút một lượng lớn tinh thần lực vào lúc đó, dẫn đến vết nứt trên khóa tinh thần lực càng lớn hơn.
Hiện tại tinh thần lực của cô hẳn là cao hơn nhiều so với lúc ký khế ước với Eustace.
“Anh không sao chứ?”
Tô Đường dừng lại, cô vẫn chưa kịp đánh dấu ấn xong.
Lucian ướt đẫm mồ hôi lưng, yết hầu trượt mạnh lên xuống mấy cái mới kìm nén được lồng ngực đang phập phồng kịch liệt.
Mồ hôi hòa lẫn nước mắt làm ướt đẫm hàng mi, giọng nói dồn dập và nặng nề, cái đuôi rồng nôn nóng quẫy động trên mặt đất:
“Tôi không sao, xin người hãy tiếp tục.”
Tô Đường quan sát một chút, xác nhận hắn vẫn còn chịu đựng được thì mới điều khiển tinh thần lực tiếp tục.
Nếu nói hình thể tinh thần lực của Eustace giống như một chú nhện con Chibi lạnh lẽo, thì tinh thần lực của Lucian chính là một chú rồng con Chibi nóng hổi.
Rồng nhỏ màu đỏ nằm rạp trên đất, cánh rồng thu lại sau lưng, đuôi thô to, có gai ngược, toàn thân bao phủ một màu đỏ lửa tuyệt đẹp.
Tô Đường điều khiển tinh thần lực vuốt ve đầu, cổ, ngực, cánh và đuôi của rồng nhỏ.
Cơ bắp Lucian căng cứng, ban đầu còn có thể kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Nhưng khi tinh thần lực mạnh mẽ bao trùm lấy toàn bộ tinh thần thể của hắn, bắt đầu xoa nắn, hắn đã không kìm được nữa.
“Hộc… Bệ hạ… tôi có thể ôm ngài không?”
Cơ thể hắn run rẩy nhè nhẹ, tóc dính bết trên mặt, đáy mắt là một vùng sương mù nồng đậm, đồng tử đỏ tan rã như đã mất đi thần trí.
Quả thực đã thất thần rồi, nếu không sẽ không buột miệng thốt ra hai chữ “Bệ hạ”.
Tô Đường thấy hắn đau dữ dội như vậy, bèn gật đầu: “Được.”
Xem ra trao đổi tinh thần lực để đánh dấu ấn, đúng là rất đau nha.
Long tộc ai nấy đều là hảo hán mình đồng da sắt, vậy mà hắn đau đến mức chảy cả nước mắt.
Cũng may tinh thần lực của cô cao, người đau không phải là cô.
Cánh tay Lucian chắn ngang eo Tô Đường, thân hình cao lớn áp sát vào người cô, nhưng lại không dám dồn hết trọng lượng lên đó.
Vóc dáng hắn cao hơn Tô Đường rất nhiều, dù có khom người xuống vẫn cao hơn hẳn một cái đầu, nên đầu hắn chỉ đành gác lên đỉnh đầu Tô Đường.
Cơ thể Tô Đường làm trụ chống đỡ trọng lượng của Lucian.
Trải qua một khoảng thời gian ăn uống thả cửa, thể chất cô đã thăng cấp không ít, sức lực hiện tại chống đỡ một con rồng hình người cao hai mét thì không thành vấn đề.
Có điều…
Tô Đường vừa quay đầu lại, mặt úp thẳng vào khối cơ ngực rộng lớn.
Sức mạnh thì đạt chuẩn rồi, nhưng cô hoàn toàn bỏ qua sự chênh lệch về hình thể.
Vòng ngực 122cm quả thực “đồ sộ” ngoài sức tưởng tượng.
Cô đành phải hơi nghiêng đầu, giải cứu cái mũi của mình ra trước, sau đó tranh thủ thời gian phủ tinh thần lực lên người chú rồng đỏ nhỏ trong tiềm thức.
Cánh của rồng đỏ nhỏ mở ra rồi lại co lại, đuôi cong lên, móng vuốt co quắp, cơ thể run rẩy nhè nhẹ.
Cằm Lucian tựa lên trán Tô Đường, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề.
Lực phập phồng của lồng ngực và tiếng tim đập kịch liệt nóng hổi áp sát vào má Tô Đường, chỉ cách lớp vải quân phục.
Hắn phát ra tiếng thở dốc nặng nề như dã thú, nhưng cánh tay đang vòng qua eo Tô Đường chỉ tự mình gồng lên siết chặt, chứ không hề ghì mạnh vào eo cô.
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
Tiếng gọi đứt quãng đầy kìm nén, hòa lẫn với hơi thở nóng rực phả lên đỉnh đầu Tô Đường.
“Người không nhớ tôi…”
“Nhưng tôi đã từng nhìn thấy người từ ngoài cửa… Tôi vẫn luôn ở ngoài cửa…”
Đôi mắt vốn dĩ sắc bén uy nghiêm giờ đây nheo lại đầy mê ly.
Tiếng thở dốc hòa lẫn với những lời kể lể đứt quãng, thần trí không còn tỉnh táo.
Tô Đường nghe hiểu rồi.
Có lẽ là do Friel độc đoán chuyên quyền, đã dìm xuống mọi cơ hội diện kiến của bọn họ.
Cho dù thuộc phạm vi chức trách của hắn, Friel cũng sẽ cướp lấy cơ hội báo cáo, cưỡng ép sắp xếp hắn đứng ngoài cửa, ngăn cản hắn vào diện kiến Nữ hoàng.
“Bệ hạ…” Giọng Lucian bỗng run rẩy dữ dội, gân xanh nổi lên, hơi thở trở nên nặng nhọc.
【Ding!】
Phía sau thân phận Nữ Hoàng Long Tộc, một thẻ bài rồng khổng lồ sáng lên.
Con rồng đỏ to lớn dang rộng đôi cánh, đồng tử dọc sắc lẹm, sát khí ập tới mặt.
Khác hẳn với đôi mắt cún con mà Tô Đường đang nhìn thấy.
【(Tuyệt đối trung lập) (Long tộc – Xích Long) (Phó đoàn trưởng Xích Diễm): Lucian】
【Kỹ năng: Long Viêm, Cường hóa sức mạnh, Thân thể siêu cường】
Tô Đường xem qua một lượt, là ba kỹ năng: một cái tăng sức mạnh, một cái tăng khả năng chịu đựng của cơ thể, còn một cái có thể ngụy trang thành dị năng hệ Hỏa.
Thu hoạch không tồi.
“Ưm.”
Khoảnh khắc thẻ bài xuất hiện, chú rồng đỏ bản Q trong não vực trông như vừa bị dày vò một trận, run rẩy nằm rạp trong biển tinh thần lực, thở hổn hển.
Cánh rồng mềm nhũn phủ lên người, lớp vảy đỏ trên thân diễm lệ như thể vừa bị lửa thiêu đốt.
Tóc tai Lucian rối bời dính bết, sắc đỏ lan tràn khắp gò má, khác hẳn với chú rồng nhỏ do tinh thần thể biến hóa ra.
Hắn vẫn cố gắng đứng vững, nhưng toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, giọng nói vẫn còn chút run rẩy dư âm: “Đã… kết thúc rồi sao?”
Hơi thở hắn vẫn còn nặng nề, giữa những nhịp thở là luồng khí nóng bỏng.
Đôi mắt cún con nhìn về phía Tô Đường.
Kỳ lạ thật, sao cô nghe giọng hắn lại có vẻ luyến tiếc thế nhỉ?
“Ừm.” Tô Đường gật đầu, chỉ cần hệ thống sáng lên thẻ bài tương ứng, nghĩa là khế ước đã thành công.
“Khế ước hoàn thành rồi, có điều hiện tại tôi… khụ khụ, tạm thời chưa thể cho anh vào không gian khế ước được.”
Trong không gian khế ước còn một con nhện, mặc dù Lucian nói hắn sẽ không để ý đến Siêu Phàm chủng khác.
Thế nhưng, con nhện trong không gian khế ước vẫn chưa biết chuyện này.
Tô Đường bỗng dưng có cảm giác chột dạ, giống như nhà đang nuôi một con mèo chính thất, còn mình lại lén lút ra ngoài vuốt ve con mèo khác vậy.
Nhện Mộng Yểm không giỏi chiến đấu trực diện.
Lúc huấn luyện quân sự, Eustace có thể không chút do dự lao tới quyết tử với Đại Thẩm Phán, nên cô nghi ngờ sau khi Lucian vào đó, Eustace cũng sẽ không ngần ngại mà ra tay với Long tộc.
Tô Đường đâu phải lo thành viên mới vừa đến nhà mới đã bị đánh.
Cô là sợ con nhện nhỏ gãy chân vết thương còn chưa lành đã xông lên, rồi sau đó…
Cơ thể chưa hồi phục bị xé toạc làm đôi, rồi con rồng lại phải cầu xin nó đừng chết.
Hơn nữa, thân phận của Eustace cũng nhạy cảm.
Tuy Lucian trông có vẻ rất ngoan ngoãn, Long tộc lại thuộc phe tuyệt đối trung lập sẽ không đòi đánh đòi giết Chủ Tể Sợ Hãi, nhưng tạm thời Tô Đường cũng không muốn bị lộ thêm một thân phận nữa.
Nghe thấy lời của Tô Đường, ánh mắt Lucian lóe lên, sau đó đôi mắt cún con khẽ cười.
“Được.”
Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời vậy, Tô Đường hiếm khi nảy sinh cảm giác áy náy như đang mắc nợ một đứa trẻ.
Ánh mắt cô rơi vào hộp trái cây gói về từ buổi trưa.
Sau khi thắng huấn luyện, các bạn học nhiệt tình mời khách, hôm nay lần đầu tiên Tô Đường nếm trải cảm giác ăn no đến mức muốn nôn mà vẫn phải ăn.
Tô Đường ấn tay xuống, ra hiệu cho Lucian cúi đầu.
Vóc dáng hắn quá cao, đứng im chẳng khác nào một bức tường thành.
Nam sinh trường quân đội hiếm ai thấp hơn một mét tám, nhưng chiều cao hai mét của Long tộc thì đứng trong đám sinh viên quân sự cũng cực kỳ nổi bật.
Lucian dứt khoát ngồi xổm xuống.
Tô Đường hiếm khi hào phóng chia sẻ đồ ăn của mình, cô chọn tới chọn lui giữa đám dâu tây, dứa, dưa lưới… cuối cùng đau lòng chọn một múi quýt trông có vẻ tầm thường nhất.
Đáng ghét! Món nào cô cũng thích ăn cả!
Cô cầm múi quýt lên, đưa tới bên môi Lucian.
Lucian ngẩn ngơ trong giây lát. Không ngờ có ngày, hắn lại được nhận thức ăn do chính tay Bệ hạ đút cho.
“Không thích sao?” Tô Đường thấy hắn mãi không há miệng, nghi hoặc nhìn Hắn.
Lúc cô định rút tay về tự ăn thì đầu ngón tay nóng lên.
Lucian ngậm lấy múi quýt căng mọng.
Đôi môi mềm mại ướt át cuốn theo múi quýt, lướt qua ngón tay cô.
Tô Đường buông tay.
Lucian cong mắt cười: “Rất ngọt.”
Tô Đường hài lòng, xoa xoa mái tóc đỏ hơi ẩm ướt: “Về đi.”
Còn không về ký túc xá thì buổi huấn luyện chiều sắp bắt đầu rồi.
Hai người tách ra.
Tô Đường về đến phòng ngủ, bạn cùng phòng đã về từ sớm, họ đều đã ký khế ước với Siêu Phàm chủng và thức tỉnh năng lực nên không cần tham gia huấn luyện buổi sáng.
“Về rồi à?” Nhiếp Nhạc ngồi trên sô pha, gặm cái đùi gà to tướng, tay lướt quang não, “Hôm nay sân huấn luyện của các cậu náo nhiệt ghê! Tiếng động lớn đến mức tôi ngồi trong thư viện cũng nghe thấy. Này, ăn đùi gà không?”
Cô nàng ném túi đùi gà mật ong cho Tô Đường.
“Ăn.” Tô Đường không do dự nhận lấy, đồng thời đặt đĩa trái cây của mình lên bàn trà, đẩy qua mời lại.
Nhiếp Nhạc mắt vẫn dán vào quang não, thuận tay thò vào bốc một miếng, mày lập tức nhíu lại: “Á… Quýt này chua quá vậy.”
Tô Đường nhìn sang.
Hửm? Rõ ràng Lucian bảo rất ngọt mà.
*
Khóe môi Lucian khẽ nhếch lên, trở về nhà khách VIP, bước vào phòng vệ sinh.
Trong gương, thanh niên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi li ti chảy qua cổ, bộ quân phục ướt sũng chuyển sang màu sẫm, trông như vừa trải qua một trận ác chiến.
Nhưng độ cong của khóe môi thì làm thế nào cũng không đè xuống được.
Lucian nhìn chằm chằm vào gương vài lần, bật ra tiếng cười vui vẻ.
Lúc này mới đi đến tủ quần áo, lôi ra bộ đồng phục mới và một chiếc quần lót mới.
Lucian từ chối yêu cầu liên lạc của Friel rồi bước vào phòng tắm, cởi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi ra, để lộ thân hình săn chắc thon dài.
Trong tay hắn gọi ra một ngọn lửa đỏ rực, thiêu rụi sạch sẽ bộ đồ tác chiến bó sát và chiếc quần lót vừa cởi, sau đó ngâm mình vào bồn tắm.
Friel lại gọi tới lần nữa, lần này là kênh liên lạc quân sự khẩn cấp, nếu không nghe sẽ bị xử lý theo quân pháp.
“Chậc.”
Lucian đá lưỡi qua răng hàm, biết thừa Friel đang lo lắng điều gì.
Hắn ngâm mình trong bồn tắm, mặc cho nước nóng vỗ về làn da, tâm trạng vui vẻ ấn nút kết nối.
***