Sau khi ta mất tích – Chương 63

Chương 63

***

Sau khi thiết lập phương châm chung của mặt trận thống nhất, mọi người bắt đầu trao đổi về năng lực siêu phàm mà mình vừa thức tỉnh.

“Tôi là hệ Thổ, có thể điều khiển mặt đất sụp xuống.”

Cậu sinh viên trường quân đội sử dụng dị năng đầu tiên lúc nãy lên tiếng trước: “Có điều phạm vi và uy lực có hạn, hơn nữa dùng một lần xong phải mất mấy phút để tích năng lại. Còn về hiệu quả… các cậu cũng thấy rồi đấy, hình như có thể khiến người ta vấp ngã thì phải?”

Chính bản thân cậu nói ra cũng chẳng chắc chắn lắm, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Những người khác im lặng cạn lời: “…”

Trận chiến vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rõ mồn một, vấp ngã thì đúng là có làm người ta vấp ngã thật, nhưng người bị ngã không phải là Quân đoàn trưởng Long tộc, mà là người phe mình.

Mấy tên tên nhóc định nhân cơ hội áp sát tấn công lúc nãy, tên nào tên nấy đều ngã đè lên nhau xếp thành hình tháp luôn rồi.

Quân đoàn trưởng Friel đứng ở một bên, đồng tử dựng đứng liếc xuống, ánh sáng trong đáy mắt sắc bén vô cùng, sự tương phản này quả thực quá thảm khốc.

Trong lúc cận chiến, địa hình đột ngột thay đổi, không chú ý đến hố sâu hoặc đá vụn xuất hiện thì đúng là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng khoảng cách giữa bọn họ và Quân đoàn trưởng sâu chẳng khác nào rãnh biển Mariana, có lẽ đối với bọn họ là đánh nhau kịch liệt, nhưng đối với Long tộc mà nói có khi chỉ là đang chơi đồ hàng quay chậm mà thôi.

Lại có thêm mấy sinh viên giới thiệu kỹ năng, kết quả càng nói mọi người càng tuyệt vọng.

Bọn họ đều mới vừa thức tỉnh năng lực siêu phàm, không những không quen thuộc kỹ năng, uy lực nhỏ, mà thời gian hồi chiêu còn dài.

Đa số mọi người phải cách một hai phút mới có thể dùng được một lần.

Tô Đường: “…”

Cô cứ tưởng dị năng của mọi người đều giống như ảo cảnh của cô, chỉ cần tinh thần lực đủ là có thể dùng liên tục, hóa ra còn cần thời gian hồi chiêu à.

Thảo nào hồi quân sự, cứ cách mười giây Mark lại có thể triệu hồi tường đất một lần, thế mà đã được coi là thiên phú không tệ rồi.

“Thế này thì khác gì vô dụng đâu?” Tô Đường không nhịn được ôm đầu, “Không chỉ uy lực nhỏ, thời gian hồi chiêu dài, mà còn không được lâu.” 

Trên chiến trường thì ai thèm đợi các cậu một hai phút chứ?

Các sinh viên có mặt tại hiện trường: “…”

Mặc dù tổng kết rất tinh tế, nhưng nghe thật đau lòng.

Đặc biệt là các đồng đội nam, cảm giác lòng tự trọng như bị chém cho một nhát, lí nhí biện hộ: “Tuy là vậy nhưng mà, đại lão à, có thể đổi từ khác được không, đừng nói là ‘không được lâu’.”

Ánh mắt Friel cũng đột ngột nhìn sang bên này, đôi mắt đỏ dựng đứng uy nghiêm sắc bén, ánh nhìn thâm trầm.

Tô Đường: “…”

Suýt chút nữa thì quên mất, thính giác của rồng cực kỳ nhạy bén.

Bọn họ đứng đây bàn bạc chiến thuật, hắn đều nghe thấy hết.

Tô Đường ra hiệu cho mọi người dùng quang não để trao đổi.

Mọi người không hiểu tại sao, nhưng vẫn cùng nhau lập một cái nhóm chat tạm thời trên quang não, không biết ai còn đặt cho cái tên nhóm là:

【Phát động xung phong hướng về lồng ngực rộng lớn của Quân đoàn trưởng Xích Diễm!】

Tô Đường: “…”

Cũng may Friel chỉ có thính giác nhạy bén, chứ thị lực có tốt đến đâu cũng không nhìn thấy chữ trên màn hình quang não của bọn họ.

Tô Đường nhắn: “Thính giác Long tộc rất nhạy, có thể nghe thấy tiếng chúng ta nói, trao đổi chiến thuật ở trong này đi.”

Bên dưới là một loạt tin nhắn hùa theo: 【Đại lão cơ trí】.

Mọi người lần lượt báo cáo dị năng, đa số đều thức tỉnh dị năng hệ nguyên tố, ngoài ra còn có cường hóa tốc độ hoặc sức mạnh.

Tô Đường nhớ ra Vương Phú Quý đến giờ vẫn chưa nói cho cô biết dị năng của cậu ta, bèn hỏi là gì.

Vương Phú Quý ấp a ấp úng: “Kỹ năng của tôi không có đất dụng võ, hơi bị vô dụng.”

Tô Đường nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cậu, thầm nghĩ không lẽ là mai rùa thật đấy chứ?

Friel sẽ không tấn công, nên thứ ít đất dụng võ nhất chính là năng lực siêu phàm thiên về phòng thủ.

Vương Phú Quý nhắm mắt lại: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra tên, thông qua việc tiêu hao tiền vàng, có thể cung cấp sự bảo vệ cho bản thân hoặc đồng đội, còn có thể dùng vàng để ném vào kẻ địch, vàng càng nhiều… uy lực càng lớn.”

Nhóc mập có chút ngượng ngùng: “Nhưng mà bây giờ trên người tôi không mang theo vàng.”

Sau khi nhập học, cậu đã trầm tính hơn, cũng trở nên giản dị hơn, không còn dát vàng đầy người đi lượn lờ khắp nơi nữa.

Nhưng không có vàng, dị năng của cậu chẳng có bất kỳ tác dụng nào.

Học sinh siêu nghèo aka Tô Đường hít một ngụm khí lạnh, quả là một cái dị năng phá của!

Nói một cách nghiêm túc, dị năng của Vương Phú Quý công thủ vẹn toàn, nếu dùng tốt thì là một năng lực siêu phàm vô cùng thực dụng và mạnh mẽ, thế nhưng cái kiểu tiêu hao này quả thực quá độc đáo.

Nhà có giàu đến mấy cũng không chịu nổi kiểu phá của này đâu.

Bọn họ còn đang tụm lại thì thầm to nhỏ ở đây, con Rồng Đỏ đợi ở bên kia đã mất kiên nhẫn, cái đuôi rồng thô to bắt đầu quét qua quét lại trên mặt đất.

Đồng tử dựng đứng nhìn thẳng về phía Tô Đường, giống như kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Mấy sinh viên đứng chắn trước mặt Tô Đường cảm thấy lưng nóng rát như bị lửa thiêu, yên lặng lén lút đổi chỗ nấp ra sau lưng Tô Đường.

Các giáo quan nhìn thấy học sinh nhà mình lén lén lút lút tụ tập lại một chỗ, kiễng chân đứng bên cạnh xem náo nhiệt: “Bọn chúng cũng có tính cảnh giác đấy chứ, sợ Friel bệ hạ nghe thấy, đến giao lưu cũng bắt đầu mã hóa rồi.”

“Ông nghĩ liệu bọn chúng có lấy được ghim cài áo không?” Giáo quan lớp sáu quay đầu lại hỏi.

“Chắc là khó.” Đa số giáo quan đều không ôm hy vọng, khóe môi lộ ra một tia cười, “Cát rời dùng nước dính lại, về bản chất vẫn chỉ là cát mà thôi.”

Ông liếc mắt một cái là nhìn ra vấn đề của đội ngũ: “Giữa bọn chúng căn bản không có sự ăn ý. Người đông lên, việc quản lý ngược lại trở thành vấn đề lớn, không những không xuất hiện tình huống kết hợp lại một cộng một lớn hơn hai, mà ngược lại sẽ kéo chân nhau. Trừ phi xuất hiện một người chỉ huy mạnh mẽ…”

Ông vừa dứt lời, lại thấy trong đội ngũ đang thảo luận kia, một bóng người lao vút ra, tập kích về phía ngực Friel.

Không hề báo trước!

“Đám nhóc này! Thế mà lại không nói võ đức!” Giáo quan tặc lưỡi.

Nhưng nghĩ lại thì đúng là không cần thiết phải báo trước một tiếng, bài kiểm tra đã bắt đầu ngay sau khi Friel bệ hạ nói xong quy tắc, Friel bệ hạ lại không thể chủ động tấn công, cho dù nhóm Tô Đường có thảo luận chiến thuật thì cũng là nằm trong thời gian kiểm tra.

Bất ngờ mà đánh, mưu kế không kỵ 

Tô Đường nhanh chóng áp sát Friel, một tay chộp lấy chiếc ghim cài áo đá hồng ngọc.

Mặc dù đòn tấn công đến rất bất ngờ, nhưng phản ứng của Friel cực nhanh, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, nghiêng người né tránh.

“Nhóm hệ Mộc số 1!”

Tô Đường vừa dứt lời, dây leo từ dưới đất chui lên, quấn lấy hai chân Friel.

Không phải dị năng của một người, mà là mấy sinh viên hệ Mộc cùng lúc phát động dị năng.

Thời gian Friel khựng lại gần như không thể nhận ra, quân ủng trong nháy mắt giãy thoát khỏi dây leo, tay Tô Đường sượt qua ghim cài áo, lướt qua ngực hắn.

Nhưng đám tân sinh viên không hề nản lòng.

“Nhóm hệ Mộc số 2 tiếp ứng.” Tô Đường vừa giao đấu, vừa chỉ huy tân sinh viên.

Khác với kỹ năng thiên về trói buộc bằng dây leo của nhóm trước, nhóm hai thiên về khống chế ảo giác.

Những đóa hoa diễm lệ nở rộ trong chớp mắt, phun phấn hoa gây ảo giác về phía Friel.

“Hệ hệ Thổ số 1, hệ Kim số một và hai.”

Mệnh lệnh của Tô Đường đơn giản rõ ràng, cần làm gì cô đã trao đổi trước với những người khác qua quang não rồi.

Đã không có sự ăn ý ngầm, thì chỉ cần chia nhỏ mệnh lệnh đến mức không gây tranh cãi, còn thời cơ thì để cô nắm bắt là được.

Ngay khoảnh khắc Friel dính phấn hoa gây ảo giác, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu sụt xuống, mấy lưỡi dao kim loại bay vút về phía hắn.

Các giáo quan vốn chỉ định xem trò cười đều không kìm được mà ngồi thẳng dậy.

Sự phối hợp của mọi người chưa thể gọi là hoàn hảo không tì vết, nhưng cũng không còn sai sót như trước, dưới tiếng nhắc nhở của Tô Đường, mọi thứ trở nên đâu ra đấy.

Nắm đấm của Tô Đường liên tục tấn công Friel, còn những học sinh khác quấy nhiễu, thế mà có mấy lần suýt chút nữa đã chạm được vào ghim cài áo.

“Trông cũng ra dáng ra hình đấy.” Giáo quan sáng mắt lên.

Họ vừa khen xong thì cảm thấy tình hình không đúng lắm.

Tay Tô Đường xoay chuyển, chộp lấy một lưỡi dao kim loại đang bay tới, thế mà lại vung dao rạch ngang quân phục của Friel.

“Roẹt.” Bộ quân phục đỏ đen bị rạch một đường rách toạc.

Đồng tử dựng đứng của Friel đột ngột co rút, ngẩn ra nửa giây.

Giáo quan cũng ngẩn người, hít vào một ngụm khí lạnh!

Bọn họ đang làm cái gì thế? Xé quần áo của Quân đoàn trưởng Xích Diễm???

Chỉ có đám sinh viên trường quân đội đã biết trước kế hoạch là hít sâu một hơi, sau đó tiến hành theo kế hoạch một cách đâu vào đấy, trong mắt vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm lo âu.

Sợ Quân đoàn trưởng Xích Diễm sau này tìm bọn họ tính sổ.

Nhiệm vụ của bọn họ là đoạt lấy ghim cài áo, đến lúc đó sự chú ý của Quân đoàn trưởng Xích Diễm chắc chắn cũng ở trên ghim cài áo, sẽ tìm mọi cách tránh cho bọn họ chạm vào nó.

Nhưng mà… ghim cài áo là cài trên quần áo, muốn có được ghim cài áo không nhất thiết phải chạm vào ghim cài áo.

Chỉ cần xé rách áo của ngài xuống, tự nhiên sẽ lấy được ghim cài áo.

Có điều… lấy ghim cài áo từ trên người Quân đoàn trưởng Xích Diễm, và xé quần áo của Quân đoàn trưởng, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Mọi người vừa xoa tay vừa thầm toát mồ hôi hột thay cho Tô Đường.

Tô Đường nhìn vết rách kia, trong lòng hiểu rõ.

Friel quả nhiên mặc lễ phục quân đội!

Đồ tác chiến không thể nào dễ dàng bị rạch rách như thế được.

Hai người giao đấu, nắm đấm của Tô Đường lướt qua ngực Friel.

Lưỡi dao mỏng là do bạn học hệ Kim cung cấp, với khả năng duy trì dị năng hiện tại của bọn họ, chỉ kiên trì được vài giây là sẽ biến mất, nhưng cô buộc phải giữ vững nhịp điệu tấn công, chờ đợi đòn công kích tiếp theo.

Như vậy, Friel sẽ mãi mãi không biết giây tiếp theo đón đầu mình là nắm đấm, hay là lưỡi dao.

Friel cũng đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ.

Cổ họng Thần không hiểu sao dâng trào cơn khô khốc và nóng rực, giọng nói vừa sâu vừa trầm, mang theo chút khàn khàn: “Người muốn lột đồ tôi?”

Tô Đường: “…”

Chuyện thắng thua, sao có thể gọi là lột đồ được chứ.

Đám tân sinh viên cũng nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy giọng nói của Quân đoàn trưởng Xích Diễm khàn vô cùng, trầm thấp đến nỗi khiến người ta rợn tóc gáy.

Tim mọi người đập như trống bỏi.

Nhưng nhìn thấy chủ công Tô Đường đang đối đầu trực diện với Quân đoàn trưởng vẫn còn đang ra tay, bọn họ lại cắn răng, nơm nớp lo sợ tiếp tục hỗ trợ.

Tô Đường không trả lời, tung một cước về phía ghim cài áo trước ngực Friel.

Khi hắn né tránh, cô lại nhanh chóng áp sát.

“Hệ Kim nhóm số 3.”

Bên tay hiện ra lưỡi dao, ánh lạnh rạch về phía Friel.

Lưỡi dao nhảy múa trên lồng ngực, da thịt va chạm với da thịt.

Một người né tránh, một người tấn công, tựa như hai con cá đang bơi lội quấn quýt lấy nhau trong nước.

Nhiệt độ cơ thể Friel tăng cao, rõ ràng lượng vận động chẳng đáng nhắc tới, thế nhưng trên trán, trên cổ Thần lại từ từ rịn ra một lớp mồ hôi nóng.

Bọn họ lúc thì áp sát, da thịt kề cận, hơi thở đan xen có thể nghe thấy rõ, lúc thì lại tách ra.

Nắm đấm mang theo kình phong của thiếu nữ lướt qua lồng ngực Thần, bắp chân căng chặt đá về phía bắp chân Thần.

Lồng ngực chỗ nắm đấm và da thịt chạm nhau khiến Thần trong nháy mắt nhớ lại xúc cảm đêm qua.

Làn da như bị dung nham thiêu đốt, lập tức trở nên nóng rực.

Trước kia Thần và Bệ hạ thường xuyên tranh đoạt đánh nhau trong rậm, cơ thể cũng tiếp xúc không ít.

Những trận đánh của Long tộc vừa bạo lực vừa trực diện, thân xác va chạm, răng nhọn đấu răng nanh.

Nhưng, khi đó Thần chỉ muốn chứng minh thực lực rằng mình mới là con rồng duy nhất có thể mãi mãi sánh vai cùng Bệ hạ.

Nhưng từ sau khi trải qua chuyện đêm qua… tay cô chỉ khẽ lướt qua ngực, đã khiến đồng tử Friel run rẩy không kìm chế được, hưng phấn đến mức từng khúc xương đều đang rung lên.

Bộ quân phục vốn đeo ghim cài áo đã bị rạch đến rách nát tơi tả, chiếc ghim bướng bỉnh treo trên mảnh vải còn sót lại.

Tô Đường thấy thời cơ đã chín muồi, giả vờ giật lấy ghim cài áo, nhưng giữa đường đổi hướng, từ cổ áo hắn giật mạnh về phía một góc vải.

“Roẹt!”

Bộ quần áo đã bị rạch rách tả tơi vang lên một tiếng, trực tiếp bị xé toạc.

Friel nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.

Tô Đường không nắm được ghim cài áo, chưa tính là kết thúc.

Nào ngờ Tô Đường lại buông tay.

Ghim cài áo treo trên mảnh vải, rơi thẳng xuống đất.

Đuôi rồng của Friel quét mạnh về phía mặt đất.

Tô Đường áp sát, đánh mạnh cùi chỏ vào ngực hắn, dùng cả cơ thể và động lượng chuyển động làm tiền đặt cược, hung hăng đâm sầm vào người hắn, ngăn cản đuôi hắn quét trúng ghim cài áo.

Trọng lượng cơ thể con người quá nhẹ, không thể nào đâm ngã được hắn.

Tô Đường cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào trọng lượng để đâm ngã Friel, cô chỉ muốn cản hắn lại vài giây, tạo cơ hội cho đồng đội phía sau.

Không ngờ, kỹ năng bị động trong thanh thẻ bài đột nhiên sáng lên.

【Uy áp – Hoàng Quyền】

Tô Đường cảm thấy người vốn vững như bàn thạch trước mặt bỗng nhiên đứng không vững, ngã ngửa về phía sau.

Cô muốn thu hồi lực đạo nhưng đã không kịp nữa.

Hai người cùng ngã nhào xuống đất.

Nhóm hệ Mộc đã được cô dặn dò từ sớm vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào ghim cài áo, gần như ngay khoảnh khắc ghim cài áo chạm đất đã dùng dây leo móc lấy nó kéo mạnh về phía sau!

“Rầm!”

Tiếng ngã xuống đất trầm đục và tiếng hoan hô long trời lở đất vang lên cùng lúc!

“Má ơi! Lấy được rồi!!”

Nhóm hệ Mộc phóng dây leo giơ cao ghim cài áo, lớn tiếng tuyên bố:

“Chúng ta lấy được ghim cài áo của Quân đoàn trưởng Xích Diễm rồi!”

“Trời đất! Chúng ta đỉnh quá! Quân sự Bắc Hải đỉnh quá!”

Tiếng reo hò vui sướng của nhóm tân sinh viên gần như lật tung cả sân huấn luyện! Niềm vui sướng khổng lồ tựa như pháo hoa nở rộ, đùng đoàng nổ tung.

Trên mặt mỗi người tham gia đều hân hoan rạng rỡ, ý khí phong phát. ‘Chiến thắng’ được Quân đoàn trưởng lừng danh khắp tinh tế khiến lòng tự tin của mọi người bắt đầu phồng to vô hạn!

Đến Quân đoàn trưởng Xích Diễm bọn họ còn thắng được một lần, giải đấu thì sợ cái gì?

“Chân đá trường quân đội Liên bang, đấm bay tứ phương trời, Trường quân đội Bắc Hải hạng nhất giải đấu!”

Giáo quan cũng không ngờ bọn họ thực sự thành công, sau thoáng kinh ngạc, lại nghe thấy lời lẽ hào hùng phía trên, cười mắng: “Lũ nhóc con chết tiệt này! Đúng là bay lên trời rồi!”

Sau đó không biết kẻ nào lại gào lên một câu xé gan xé phổi:

“Phát động xung phong hướng về lồng ngực rộng lớn của Quân đoàn trưởng Xích Diễm, thành công!!”

Mặt giáo quan xanh mét trong nháy mắt: “???”

Cái quái gì thế này??

Tim bọn họ nảy lên một cái, quay đầu lại nhìn biểu cảm của Friel.

Mí mắt lại giật mạnh thêm cái nữa!

Khi bụi đất trên sân huấn luyện tan đi, học trò của bọn họ đang cưỡi trên người Friel bệ hạ.

Quân đoàn trưởng Xích Diễm với bộ quân phục bị rạch rách tơi tả, đang bị đè nghiến dưới đất.

Cái đuôi rồng đỏ rực thô to vươn ra từ dưới người Thần, đè lên nền cát, gai xương trên đuôi lởm chởm, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Mảnh vải ghim chiếc cài áo bị xé đi, lộ ra trực tiếp những đường nét cơ thể cuồn cuộn sức mạnh.

Quân đoàn trưởng bị đè dưới đất, mái tóc đỏ rực rỡ phô trương trải dài trên cát vàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại bá đạo, đồng tử dựng đứng gần như co lại thành một đường chỉ cực kỳ nguy hiểm.

Giáo quan hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân cần uống thuốc trợ tim gấp.

Vụ này kết thúc kiểu gì đây?

“Khụ khụ.”

Tô Đường ăn phải mấy ngụm cát bụi, lúc chống tay lên ngực Friel để đứng dậy, vừa nhấc tay lên đã ấn phải làn da nóng bỏng đến mức muốn phỏng tay.

Nhiệt độ nóng rực kia dường như muốn xuyên qua lòng bàn tay cô, nung chảy máu huyết trong người.

Cô vội vàng buông tay phải ra, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dưới lớp vải trống hoác kia, làn da màu đồng cổ, cơ ngực hơi nhô lên với những đường nét trơn tru đầy lực lưỡng.

Tô Đường: “…???”

Đồng tử Tô Đường chấn động.

Cái tên Friel này, bên ngoài thì khoác áo khoác quân phục đứng đắn, thế mà thực tế bên trong lại chẳng mặc gì cả?? Đến một cái áo sơ mi cũng không có.

Bề ngoài thì trang nghiêm lộng lẫy, là một Quân đoàn trưởng uy nghiêm, bên trong thế mà lại thả rông trần trụi…

Ánh mắt của cô quá mức lộ liễu.

Một vệt đỏ hồng nhanh chóng leo từ cổ lên đến tận vành tai, Friel cảm thấy trong cơ thể dâng xấu hổ và nóng bức khó tả.

Ánh mắt cô như lửa, đang liếm láp trên da thịt Thần.

Cái đuôi rồng đang duỗi ra, không nhịn được mà xấu hổ cuộn tròn lại.

Yết hầu Friel trượt lên xuống, nuốt nước bọt một cái thật khẽ, tứ chi cứng đờ không thể cử động, đến mức trên mặt cũng không làm ra được biểu cảm gì, trông lại càng thêm mặt lạnh uy nghiêm.

Thần cứng ngắc nghiêng đầu đi, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Phó đoàn trưởng nhà mình ở phía bên kia sân huấn luyện.

Thị lực của Long tộc quá tốt, cho dù cách nửa cái sân huấn luyện, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng hoan hô bên này lúc nãy, đương nhiên không giấu được Lucian ở bên kia, huống chi, tuy đang dẫn dắt một đội khác, nhưng sự chú ý của hắn vẫn luôn chia một nửa sang bên này.

Phó đoàn trưởng mặc quân phục lộng lẫy đứng ở đầu kia sân huấn luyện, quần áo chỉnh tề không một nếp nhăn.

Hắn nhìn Quân đoàn trưởng đang quần áo xộc xệch, bị đè dưới đất, đồng tử dựng đứng đỏ thẫm giống như hai viên bi thủy tinh màu đỏ lạnh lẽo phản quang, không hề có chút nhiệt ý hừng hực nào mà một con rồng lửa nên có.

Sau đó, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn tú bỗng biến mất, hắn nhếch môi với Friel, một nụ cười không rõ cảm xúc.

Trên khóe miệng, vết bầm tím sưng đỏ để lại sau trận đánh nhau với “anh em” kiêm “cấp trên” sáng nay vẫn còn đó, trông như được tô máu, rực rỡ lạ thường.

“Friel bệ hạ, ngài không sao chứ?”

Tô Đường vừa đứng dậy, giáo quan đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút căng thẳng.

“Không sao.”

Friel cũng đứng dậy, trực tiếp cởi phăng cái áo khoác đã rách nát tơi tả ra, ném sang một bên.

Những thớ cơ bắp cuồn cuộn đẹp mắt lộ ra, đường nét trơn tru, rãnh cơ sâu hoắm.

Trên làn da màu đồng cổ còn rịn một lớp mồ hôi mịn.

Lấp lánh ánh sáng li ti dưới ánh mặt trời.

Dù là nam sinh hay nữ sinh đều lén lút nhìn về phía Thần, phát ra những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ.

Sau khi cởi áo, ánh mắt Friel không kìm được mà dừng lại trên người Tô Đường, ánh mắt như có móc câu nhìn chằm chằm, đồng tử dựng đứng không hề chớp lấy một cái.

Giống như đang chờ đợi phản ứng của cô.

Thế nhưng, Khang giáo quan phát hiện Friel cứ nhìn chằm chằm Tô Đường, còn tưởng Thần muốn tính sổ.

Lão Khang nhanh chóng bước lên một bước, chắn kẻ đầu sỏ là Tô Đường ra sau lưng, cười xòa: “Cảm ơn Friel bệ hạ đã chỉ đạo học sinh. Đám học trò vì muốn thắng nên ra tay không biết nặng nhẹ, làm hỏng quần áo của Ngài, tôi về sẽ giáo dục lại bọn chúng. Mọi tổn thất của Ngài, Đại học Quân sự Bắc Hải đều sẵn lòng bồi thường.”

“Không cần.” Không nhìn thấy phản ứng của Tô Đường, đuôi rồng của Friel có chút phiền muộn quẫy quẫy, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, “Bọn họ lấy được ghim cài áo, đã thông qua bài kiểm tra rồi.”

“Yeah!”

Sau lưng Tô Đường, trong đám học sinh đang trông mong nhìn về phía này phát ra một trận hoan hô nho nhỏ.

Bây giờ đến cả Quân đoàn trưởng Xích Diễm cũng chính miệng nói bọn họ thông qua bài kiểm tra rồi!

Chứng tỏ ngài ấy thừa nhận phương thức qua ải của bọn họ.

Đám tân sinh viên ban đầu còn có chút xa cách với nhau, trải qua một trận chiến dịch đã nhanh chóng kéo gần quan hệ, Tô Đường còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị đồng đội nhấc bổng lên!

Friel suýt chút nữa thì quất một cái đuôi qua đó, nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện tại của Tô Đường không phải là Vua của Long tộc, mà là nhân loại.

Tô Đường: “??”

Định làm cái gì đấy?

Sau đó cô bị đám đông vây quanh, kẻ đấm lưng người bóp vai.

Đám tân sinh viên vừa vào đại học vẫn chưa trầm ổn được như sinh viên trường quân đội đã qua bốn năm huấn luyện, trên mặt còn vẻ ngu ngốc trong trẻo và khí chất tưng tửng thi thoảng lại bộc phát.

“Cảm ơn đại lão đã cho em ra oai, đưa em bay, giúp em làm rạng danh tổ tông.”

“Đại lão đánh lâu như vậy chắc mệt rồi nhỉ!”

“Để tiểu nhân bóp vai cho ngài.”

“Để tôi xoa bóp tay cho!”

“Chia cho tôi một cánh tay với nào, này!”

“Cút ra cút ra! Tôi bóp sướng hơn cậu!”

Gương mặt Friel không cảm xúc đứng nhìn, ánh mắt như con dao lóe lên ánh sáng lạnh, đâm về phía những kẻ đang vây quanh Tô Đường, khí thế bức người.

Mấy người đang bóp vai đấm chân bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát một cách khó hiểu.

Gió trên sân huấn luyện sao tự nhiên lại ồn ào thế nhỉ?

Đúng lúc này, tiếng chuông nhà ăn vang lên.

Tô Đường từ ái vỗ vỗ đầu bọn họ: “Không cần đâu, tôi phải đi ăn cơm rồi.”

Trời đánh tránh bữa ăn, ăn cơm là việc lớn nhất.

Hơn nữa nói thật lòng thì, tay nghề mát-xa của bọn họ căn bản không bằng Eustace.

Không ngờ, cô lại bị đám tân sinh viên khiêng lên như kiệu.

“Rõ thưa sếp! Đại lão muốn đi ăn cơm.”

“Mời đại lão lên ghế trên!”

“Đại lão ngồi cho vững.”

Tô Đường: “?”

“Đưa ngài đến ăn cơm!”

Đám tân sinh viên vừa thắng trận đầu náo nhiệt xúm lại vây quanh Tô Đường rời đi.

Sau khi khiêu chiến thành công, bọn họ coi như đã tan học.

Chỉ còn lại trơ trọi một mình Friel đang được các giáo quan vây quanh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng được người ta “trăng sao vây quanh” kia, mặt đen như đít nồi.

Người đó rõ ràng là, Bệ hạ của Thần.

“Friel bệ hạ? Friel bệ hạ?” Bên cạnh, vị giáo quan đang định mời Thần tham gia tiệc trưa dành cho khách quý gọi mấy tiếng liền.

“Học sinh của các vị quậy phá quá.” Friel thu hồi tầm mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ rắn rỏi là biểu cảm công chính lại uy nghiêm, dường như không hề có chút tư tâm nào, “Không có sự điềm tĩnh của quân nhân.”

“Khụ khụ.” Bị Quân đoàn trưởng lừng danh tinh tế phê bình như vậy, mặt mũi các giáo quan đều hơi đỏ lên.

Học sinh không giống quân nhân, là do bọn họ dạy dỗ không tốt.

Giáo quan ngượng ngùng nói đỡ cho học sinh của mình: “Học sinh mới nhập học, vẫn còn chưa đứng đắn, sau này bọn chúng sẽ trưởng thành thôi.”

Tô Đường được mọi người mở đường suốt dọc lối đi, đưa đến tận nhà ăn.

Mặc dù trên đường đi vô cùng xấu hổ, nhưng sau khi đến nhà ăn, dưới sự “vỗ béo” nhiệt tình của đám tân sinh viên, cô ăn đến no căng bụng.

Bầu không khí náo nhiệt như lễ tết của bọn họ thu hút sự chú ý của các sinh viên khóa trên vừa tan học xung quanh.

Chuyện sáng nay mọi người liên thủ đoạt được ghim cài áo từ trên người Quân đoàn trưởng Xích Diễm, đã được đám tân sinh viên đắc ý đăng lên diễn đàn trường quân đội.

#Bố mẹ ông bà cô dì chú bác ơi con có tiền đồ rồi#

Mọi người cứ tưởng lại là tên sinh viên trường quân đội nào huấn luyện đến phát điên nên lên mạng “phát rồ”, kết quả sau khi xem xong bài viết, ai nấy đều lớn tiếng thốt lên “má ơi”, để lại bên dưới những lời chúc mừng chân thành gửi đến đám đàn em khóa dưới.

“Ai đang ăn chanh đấy?”

“Nước mắt ghen tị chảy ra từ khóe miệng tôi rồi này.”

“Dựa vào cái gì mà năm nhất lại được Quân đoàn trưởng Xích Diễm đích thân huấn luyện? Năm hai cũng muốn! @Phòng Giáo vụ”

“Năm ba cũng muốn. @Phòng Giáo vụ”

“Năm tư chúng tôi không thể không có tên được! Sắp tốt nghiệp rồi, cho năm tư chúng tôi một cơ hội đi! @Phòng Giáo vụ”

Tô Đường không biết đến những “gió tanh mưa máu” trên diễn đàn, sau khi ăn uống no say, cô cầm theo chỗ hoa quả chưa ăn hết, chuẩn bị về ký túc xá ngủ trưa một giấc.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cứ cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm.

Đợi đến khi cô đi xuyên qua rừng cây nhỏ, sắp về đến tòa nhà ký túc xá, cuối cùng cũng biết là ai.

Con rồng đỏ trước mắt đã thay sang một bộ đồ tác chiến bó sát, phô diễn những đường nét cơ bắp trơn tru cường tráng.

Mái tóc đỏ dưới ánh mặt trời ban trưa rực rỡ như lửa, đồng tử dựng đứng sáng ngời, dung mạo tuấn mỹ. Mặc dù vẫn mang vẻ phô trương y hệt như những con rồng đỏ khác, nhưng khuôn mặt lại không có tính công kích sắc bén và sự cuồng ngạo như Friel, mà có vẻ thanh tú hơn một chút.

Tô Đường nhìn thấy hắn, hắn không ngụy trang nữa, hào phóng đi về phía cô, chắn trước mặt cô.

Chàng thanh niên có cơ ngực rõ nét, vóc dáng vạm vỡ, khi cười để lộ hàm răng trắng bóng, loáng thoáng có thể nhìn thấy chiếc răng nanh nhọn hơn con người của Long tộc: “Ngài có thiếu một con rồng… để ký khế ước không?”

【Tác giả có lời muốn nói】

Lucian: Phát động kỹ năng: Tự ứng cử làm ấm giường!

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *