Sau khi ta mất tích – Chương 62

Chương 62

***

Tất cả tân sinh viên năm nhất được giáo quan chia thành hai nhóm, lần lượt giao cho hai vị của Long tộc tiến hành huấn luyện.

Huấn luyện còn chưa bắt đầu, Tô Đường đã thấy đội y tế cũng tới, thậm chí còn dùng robot vận chuyển cỡ nhỏ, chở các khoang y tế đặt ở giữa quảng trường.

Mọi người nhìn khoang y tế, khẽ hít vào một hơi khí lạnh, biểu cảm trên mặt từ hưng phấn chuyển thành nghiêm trọng, trợn mắt há hốc mồm.

Khoang y tế rất cồng kềnh, nhà trường thường sẽ không chuyên chở đến sân huấn luyện làm gì, cho dù học sinh có xảy ra chuyện thì cũng khiêng đến phòng y tế cứu chữa.

Vương Phú Quý vốn đang rất mong chờ, giờ mông thít chặt lại, thấp giọng nói với Tô Đường bên cạnh: “Không thể nào? Tại sao lại cần khoang y tế chứ?”

Vị trí đứng của hai người khá khuất ở phía sau, khó bị người khác chú ý, giáo quan đã rời khỏi hàng ngũ của bọn họ, các đại lão trên đài chủ tịch cũng sẽ chẳng để ý đến mấy con tốt thí như bọn họ, Vương Phú Quý tưởng rằng sẽ không bị phát hiện.

Kết quả vừa mới lên tiếng, cậu lập tức cảm nhận được hai ánh mắt sắc bén như dao, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải hai đôi đồng tử dựng đứng đỏ rực lạnh băng.

Trên đài chủ tịch ở phía trước nhất, hai vị Quân đoàn trưởng Long tộc đồng thời liếc nhìn về phía cậu ta.

Trong mắt vẫn còn chút ác liệt chưa tan sau trận chiến.

Vương Phú Quý giống như con ngỗng bị túm chặt cổ, đột ngột im bặt.

Tại sao đại lão lại nhìn cậu chằm chằm thế?

“Có thể là để tránh xảy ra sự cố thôi.” Tô Đường nhớ lại một chút, “Long tộc ra tay đa phần đều không biết nặng nhẹ đâu.”

Vương Phú Quý: Cảm ơn nhé, chẳng những không thấy được an ủi tí nào, mà ngược lại càng sợ hơn.

Trong lòng cậu vừa mong chờ có thể thức tỉnh năng lực siêu phàm, lại vừa sợ hãi phải đối mặt với sự tàn khốc, còn muốn thì thầm với Tô Đường để giảm bớt căng thẳng, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt trên khán đài dường như vẫn chưa dời đi… lại không dám nói nữa.

Sao cậu cứ cảm thấy, hai vị Quân đoàn trưởng Long tộc kia cứ nhìn chằm chằm về hướng bọn họ mãi thế nhỉ?

Nhưng rất nhanh, ánh mắt nhìn tới chỉ còn lại một, Phó đoàn trưởng Quân đoàn Xích Diễm đã đi sang phụ trách nhóm học sinh bên kia.

Quân đoàn trưởng của Xích Diễm giẫm đôi quân ủng xuống đất, từ trên đài chủ tịch của sân huấn luyện đi về phía bọn họ.

Đồng tử dựng đứng cao ngạo của Long tộc lạnh lùng uy nghiêm, mỗi bước đi đều mang theo khí thế mạnh mẽ đầy áp bức, khiến những học sinh đứng gần đó cảm thấy hô hấp cứng lại.

Tô Đường rất tò mò, rốt cuộc Friel định giúp học sinh kích hoạt năng lực siêu phàm bằng cách nào.

Đôi chân dài thẳng tắp của Friel đã dừng lại trước hàng quân, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tô Đường, nhưng lại vì chuyện không vui ngày hôm qua mà nhanh chóng dời đi, cố ý không nhìn cô.

Hắn không nhìn qua, trái lại cho Tô Đường cơ hội, cô có thể quang minh chính đại nhìn xem hắn kích hoạt năng lực siêu phàm ra sao, nếu không bốn mắt nhìn nhau lại càng thêm xấu hổ.

Tô Đường hứng thú nhìn về phía Friel.

Hắn mặc một bộ chính trang quân phục của Long tộc, vẫn là phối màu đỏ đen kinh điển của tộc rồng lửa, nhưng hôm nay rõ ràng lộng lẫy hơn hôm qua rất nhiều.

Bộ quân phục cứng cáp, tôn lên vóc dáng càng thêm cao lớn, tu sửa hoàn hảo các đường nét cơ thể.

So với vẻ tùy ý hôm qua, hôm nay hắn còn khoác thêm áo choàng, tua rua trên cầu vai tỏa ánh vàng lấp lánh, vạt áo rũ dài xuống đất.

Bên phải đeo đồ trang trí bằng đá hồng ngọc, mấy dải dây tết màu vàng vắt ngang từ ngực sang vai phải, sắc bén nhưng không mất đi vẻ quý tộc.

Đây là quân phục ư? Mặc thế này mà đi đánh nhau được à?

Tô Đường sửng sốt.

Mặc dù do khuynh hướng ưa chuộng sự xa hoa lộng lẫy của chủng tộc, quân phục Long tộc thường hoa lệ hơn các chủng tộc khác, chú trọng tính thẩm mỹ và sự cao quý.

Nhưng bộ dạng này của Friel, dù là ở trong Long tộc, cũng giống lễ phục hơn là quân phục, tuy ưu nhã quý phái tôn lên dáng người đĩnh đạc uy vũ, nhưng đánh nhau sẽ rất phiền phức.

Sống lưng Friel căng chặt.

Tuy cố ý quay đầu đi không nhìn Tô Đường, nhưng toàn bộ sự chú ý của Friel, gần như không kìm chế được mà tập trung hết lên người cô.

Rõ ràng hầu như tất cả nhân loại ở đây đều đang nhìn Thần.

Nhưng tầm mắt của Tô Đường đối với Thần mà nói, lại đặc biệt rõ ràng.

Thần dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, từng chút một lướt qua cổ áo, phù hiệu trên vai, chùm tua rua vàng trước ngực… phân biệt chính xác sự khác biệt trong trang phục hôm nay của Thần… còn cả dụng tâm cài cắm trên mấy món đồ trang trí kia nữa.

Nhận thức này khiến lồng ngực Thần ngứa ngáy, cổ và tai nóng lên, cơ thể như đang ngâm trong ngọn núi lửa nóng nhất ở tộc rồng.

Friel kín đáo nắm chặt lòng bàn tay.

Thần quay đầu đi, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống đám học sinh, giọng nói vừa lạnh vừa cứng, dứt khoát gãy gọn: “Sáu mươi giây. Phế vật không kiên trì nổi thì lập tức rời khỏi đây, không cần tiếp tục phần sau nữa.”

Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc khiến trái tim đám tân sinh viên chùng xuống trong nháy mắt, lồng ngực như bị một tảng núi lớn đè nặng.

“… Hôm nay tâm trạng của Friel không tốt sao?”

Sắc mặt các giáo quan quan sát từ xa cũng hơi ngưng trọng.

Ngay cả bọn họ cũng cảm nhận được tâm trạng âm trầm, không vui của Quân đoàn trưởng Xích Diễm hôm nay.

Hôm qua lúc Friel ở trong phòng huấn luyện Toàn Tức hướng dẫn học sinh vẫn chưa nghiêm khắc thế này.

“Có thể là mâu thuẫn nội bộ Long tộc.” Giáo quan bên cạnh nói, “Chuyện nội bộ Long tộc không phải thứ chúng ta nên bàn tán.”

Mọi người còn chưa biết sáu mươi giây là làm cái gì, uy áp của loài rồng đã đổ ập xuống đám tân sinh viên như mưa rào gió giật.

Uy áp kinh khủng tựa một ngọn núi lớn nặng trịch, đè thẳng lên người.

“Bịch, bịch, bịch!”

Mấy học sinh lập tức ngã rạp xuống đất, đầu gối va chạm với mặt đất phát ra tiếng “cốp” trầm đục!

Ngay khoảnh khắc họ quỳ xuống liền bị Friel ném ra khỏi hàng ngũ, sắc mặt trắng bệch bàng hoàng, được mấy giáo quan đưa đi.

Những người còn lại nhìn bạn học bị mất tư cách, mặt mày tái mét, nỗ lực chống đỡ cơ thể để không quỳ xuống.

Long uy chính là thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất để Long tộc khiến kẻ địch kinh sợ.

Khác với sự uy hiếp tinh thần của các loài siêu Phàm cấp cao, uy áp của Long tộc thiên về sự uy hiếp kép cả tinh thần lẫn thể xác. Có nhà nghiên cứu giống loài Siêu Phàm từng nhận định, Long uy thực chất gần giống với năng lượng hữu hình, là có “trọng lượng”, khi sức nặng đè lên người chịu đựng quá lớn, sẽ gây ra tổn thương cho cơ thể người đó.

Long tộc chỉ đơn thuần sử dụng uy áp là có thể khiến loài Siêu Phàm cấp thấp khuất phục.

Mà bốn vị Vua đứng trên đỉnh Long tộc, Long uy lại càng có sự dày nặng của Vương uy Long tộc.

Trước đó bọn họ tưởng rằng sự uy nghiêm quanh người Quân đoàn trưởng Xích Diễm lúc tiến vào huấn luyện đã là Long uy.

Cho đến tận bây giờ, bọn họ mới thực sự biết được, thế nào mới là cái uy của rồng khổng lồ chân chính!

Áp lực kinh hoàng tước đoạt hơi thở của bọn họ, trên người họ giống như đang phải gánh bao trọng lực nặng gấp mấy lần cơ thể, xương cốt không chịu nổi sức nặng, đầu gối theo bản năng muốn gập xuống.

Tai dường như nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc vì quá tải dưới áp lực khổng lồ.

Hầu như ai nấy đều đầm đìa mồ hôi, mặt đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên.

Thế nhưng không một ai bỏ cuộc, có người hai đầu gối sắp quỳ xuống đất rồi, nhưng vẫn dùng tay liều mạng chống xuống đất, tránh để bản thân ngã xuống.

Siêu Phàm chủng xuất thế ngày càng ít, không phải người thức tỉnh nào cũng có cơ hội ký khế ước với Siêu Phàm, đây là cơ hội lớn nhất để bọn họ thức tỉnh năng lực siêu phàm.

Mắt rồng của Friel quét qua đám học sinh đang khổ sở chống đỡ.

Những học sinh đang dùng cánh tay khó khăn chống đỡ kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ sợ bị ném ra ngoài, bỏ lỡ cơ hội.

Nhưng ánh mắt lạnh băng của Friel chỉ lướt qua bọn họ, không hề có động tác gì.

Đám tân sinh viên năm nhất đang vất vả chịu đựng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Long uy đối với tân sinh viên năm nhất mà nói, vẫn là quá khó chịu đựng.”

Giáo quan nhìn thảm trạng của học sinh, thở dài một hơi.

“Đương nhiên rồi, đừng nói là bọn họ, đến chúng ta gặp phải cũng chẳng dễ chịu gì.”

Đồng nghiệp bên cạnh lắc đầu.

“Có điều ngoại trừ nguy cơ sinh tử ra, đây cũng là phương pháp nhanh nhất, an toàn nhất để kích thích năng lực siêu phàm của bọn họ.”

Năng lực siêu phàm ẩn giấu trong cơ thể con người, thông thường sau khi ký khế ước với Siêu Phàm chủng sẽ kích hoạt được sức mạnh siêu phàm trong cơ thể.

Tuy nhiên, những năm gần đây, Liên bang phát hiện ra cũng có vài người thức tỉnh cá biệt, không cần ký khế ước với Siêu Phàm chủng vẫn tự thức tỉnh dị năng của mình.

Có điều những người tự thức tỉnh này đa phần đều thức tỉnh sau khi đối mặt với nguy cơ sinh tử.

Có chuyên gia cho rằng, khi áp lực của người thức tỉnh đạt đến cực đại, ý chí cầu sinh của cơ thể có thể kích thích năng lực siêu phàm bên trong, khiến nó hoạt động, có xác suất nhất định tự thức tỉnh năng lực siêu phàm.

Tuy nhiên, lý thuyết thì có tác dụng, nhưng chẳng có mấy ai dám đi thử thật, dù sao vì để thức tỉnh dị năng mà đi tìm cái chết, thì khả năng cao là mất mạng thật luôn.

Sau này, có chuyên gia phát hiện ra, sự nghiền ép về sức mạnh của Siêu Phàm chủng cấp cao hoặc người thức tỉnh cũng có thể khiến năng lực siêu phàm tiềm ẩn trong cơ thể con người trở nên hưng phấn.

Đây trở thành cách thức tỉnh an toàn nhất, không cần ký khế ước với Siêu Phàm chủng.

“Ơ… Lão Khang, đây là học sinh của ông à?” Vị giáo quan đang giám sát chặt chẽ tình trạng của từng học sinh bỗng khựng lại, sắc mặt kỳ quái, “Sao tôi cứ cảm thấy trong bao nhiêu người thế này, có mỗi Tô Đường là là lạ thế nào ấy nhỉ?”

Khang Dược bước tới nhìn.

Thấy tất cả mọi người đều mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt nặng nề, cơ bắp căng cứng, gần như không thể đứng thẳng, chỉ có mỗi Tô Đường là khác biệt…

Cô ngẩn ra nửa giây, lén la lén lút nhìn trái ngó phải hai cái, sau đó trên khuôn mặt gắng rặn ra được vẻ mặt nặng nề.

Cung phản xạ dài hơn người khác cả một khúc, chậm mất nửa nhịp mới cảm nhận được Long uy.

Hơn nữa còn có một cảm giác sai sai không nói nên lời.

Tuy rằng trên mặt đầy vẻ đau khổ, nỗ lực gồng cơ bắp, nhưng mà mồ hôi thì… không chảy ra giọt nào.

“Tôi cũng cảm thấy em ấy hơi kỳ lạ, hơn nữa thể chất càng thấp thì khả năng chịu đựng càng yếu, Vương Phú Quý bên cạnh thể chất cao hơn một bậc, mà nhìn trạng thái còn không tốt bằng.”

Trong màn hình, Vương Phú Quý thở hồng hộc như trâu, đầu gối sắp quỳ xuống đất rồi. Tô Đường tuy nhíu chặt mày, biểu cảm giống y hệt Vương Phú Quý, nhưng sắc mặt lại trắng trẻo hồng hào.

“Sao tôi cứ cảm giác cô bé ấy như đang diễn thế nhỉ?”

Một giáo quan sờ sờ cằm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Không chỉ ông thấy thế đâu.”

Khang Dược nhớ tới biểu cảm của Tô Đường lúc huấn luyện thể năng ở tinh cầu AK01.

“Hồi quân sự cô bé ấy đã rất quái lạ rồi.”

Rõ ràng khối lượng huấn luyện mà ngay cả cấp C, cấp D cũng không chịu nổi, thế mà một đứa cấp E lại tập sung hơn bất cứ ai.

Lúc đó ông còn nghĩ có phải máy đo lường ở Bạch Hằng Tinh không chuẩn, định bụng sau đó sẽ đo lại thể chất cho cô, kết quả vì Mộng Yểm Nhện và hàng loạt sự cố ngoài ý muốn, nên gác lại rồi quên béng mất.

“Có thể là do độ tương thích 3S chăng? Friel bệ hạ nương tay?”

Khang Dược giờ đã học được chiêu “gặp chuyện không giải thích được thì đổ tại độ tương thích 3S”.

“Có điều phải tìm cơ hội cho con bé đo lại thể chất mới được, cứ cảm thấy thể chất của em ấy không thể nào chỉ có E.”

Tô Đường vẫn chưa biết các giáo quan đang bàn tán về mình sau lưng.

Cô chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, thì những người xung quanh đã lần lượt lộ vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng dở sống dở chết.

Để bản thân không quá nổi bật, cô chỉ đành quan sát bạn học hai bên rồi bắt chước làm theo y hệt, vì là bắt chước nên nhịp điệu chậm hơn người khác nửa nhịp.

Tô Đường hoàn toàn không cảm nhận được Long uy, trong lòng ngơ ngác không hiểu ra sao, sau khi suy nghĩ một lát…

Thôi kệ, cứ giả vờ trước đã.

Cô học theo dáng vẻ của Vương Phú Quý, nhíu mày lại, trông như thể giây tiếp theo sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

Thấy cô sắp ngã, Friel vẫn luôn dùng khóe mắt liếc trộm Tô Đường mím môi, mí mắt giật một cái, đôi mắt vốn cố ý không nhìn cô, đột ngột quay phắt lại nhìn chằm chằm.

Thần căn bản không hề phóng Long uy về phía cô!!

Tô Đường đang rảnh rỗi không có việc gì làm, toàn dựa vào diễn xuất, bỗng nhiên cảm thấy một luồng áp lực vô hình.

Gần như ngay khoảnh khắc luồng uy áp quen thuộc ập tới.

Thẻ bài trong hệ thống lóe sáng.

【Tiến độ mở khóa thẻ thân phận Nữ Hoàng Long Tộc +5%】

【Kỹ năng bị động được mở khóa: (Long tộc) Uy áp Hoàng Quyền】

Chưa đợi Tô Đường kịp phản ứng, tinh thần lực của cô đã giống như một vị quân vương bị nghịch thần mạo phạm, cuộn trào sôi sục, nghiền ép ngược lại luồng uy áp mà Friel vừa phóng tới.

“Bộp!”

Đầu gối va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục như tiếng sấm rền.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Vị Quân đoàn trưởng Long tộc cao lớn đột nhiên quỳ một chân xuống đất, đầu gối phải đập mạnh lên lớp đá dăm của sân huấn luyện, chiếc áo choàng rộng viền đỏ tươi xõa tung trên mặt đất.

Cậu học sinh đang gian nan chống đỡ phía trước Tô Đường nhìn thấy Quân đoàn trưởng Friel quỳ một chân xuống trước mặt mình thì sợ đến mức suýt chút nữa tắt thở, chân mềm nhũn muốn quỳ lại ngay tại chỗ.

Giáo quan cũng ngẩn người, đầu óc ong ong, đồng tử giãn ra, chân tay luống cuống: “??!”

Quân đoàn trưởng Xích Diễm sao lại… sao lại tự nhiên quỳ xuống thế kia?

Friel đang quỳ nửa người trên mặt đất bỗng ngẩng phắt đầu lên, đồng tử dựng đứng sáng rực kinh người, nhìn chằm chằm về hướng Tô Đường, trong mắt bùng nổ tia sáng rực rỡ.

Vừa rồi, đó rõ ràng là… Hoàng uy của Bệ hạ!

Cô ấy vẫn là Long tộc, là Bệ hạ của Long tộc bọn họ.

“Tít tít tít.”

Đồng hồ đếm ngược sáu mươi giây vừa khéo vang lên.

Friel đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi Long uy.

“Bộp bộp bộp!”

Tất cả học sinh ngã rạp xuống đất như quân cờ domino.

Trên mặt đất trong nháy mắt một đống người nằm la liệt. Chưa đến sáu mươi giây, nhưng bọn họ lại như vừa trải qua một trăm tổ huấn luyện thể năng, ai nấy đều nằm vật ra đất biến thành những cái xác chỉ còn lồng ngực phập phồng.

Thế nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giọng nói ma quỷ của Rồng lửa lại vang lên.

“Khởi động kết thúc. Bây giờ tiếp tục.”

Đám sinh viên năm nhất vừa thở phào: “???”

Trên quảng trường trong nháy mắt kêu khóc như đưa đám, những cái xác thốt lên tiếng gào thét không dám tin:

“Cái gì? Vừa rồi mới chỉ là khởi động ư?!”

“Tôi cảm giác mạng mình đi tong một nửa rồi.”

“Bệ hạ có thể cho chúng tôi nghỉ một lát được không?”

Trả lời bọn họ là ánh mắt lạnh lùng của Quân đoàn trưởng Xích Diễm và nền đất cát trong nháy mắt trở nên nóng rực.

Ánh sáng đỏ rực bốc lên từ mặt đất, nhiệt độ cao khủng khiếp bao trùm sân huấn luyện, trong chớp mắt tựa như đang ở trong lò nung.

Mọi người bị nóng đến mức chết đi sống lại, mồ hôi tuôn ra như nước lã, nhưng vừa mới ra khỏi cơ thể đã bị nhiệt độ cao làm cho bốc hơi.

Mỗi người giống như đang đứng giữa miệng núi lửa, giẫm trên bờ vực của cái chết.

Dưới áp lực cao độ, trên người mấy học sinh trường quân đội bỗng lóe lên tia sáng vụt qua.

Có người đầu ngón tay hiện lên giọt nước, có người mặt đất dưới chân hơi nhô lên.

Tiếng reo hò hưng phấn vang lên không ngớt trên sân huấn luyện, là những người đã thức tỉnh năng lực siêu phàm.

Tô Đường đại khái đã hiểu ra rồi, thì ra Friel đang dùng sức mạnh của mình để giày vò học sinh lặp đi lặp lại, giúp bọn họ thức tỉnh năng lực siêu phàm.

Cô vỗ vỗ tay, cũng giả vờ mình đã thức tỉnh năng lực siêu phàm, chuẩn bị rời đi.

Kết quả lại bị Vương Phú Quý bên cạnh túm lấy ống quần.

Cô cúi đầu nhìn xuống.

Khuôn mặt nhỏ của Vương Phú Quý trắng bệch, hơi thở mong manh: “Chị, kéo… kéo tôi một cái. Tôi… tôi thức tỉnh rồi, nhưng… hết… hết sức rồi, không dậy nổi. Sàn nhà nóng quá, tôi sắp chín rồi.”

Nhóc mập sắp khóc đến nơi rồi.

Tô Đường: “…”

Cô thở dài, vươn tay về phía cậu ta.

Kết quả, tay cô vừa mới vươn ra, Vương Phú Quý vừa nãy còn nằm liệt như cá muối, đột nhiên giống như con cá sống bị thả vào chảo dầu, nhảy dựng lên, hai tay ôm chặt mông mình.

“Á á á! Nóng mông!”

Sau đó bắt đầu nhảy loạn xạ trên mặt đất, phóng như bay ra khỏi sân huấn luyện: “Nóng chân quá.”

Tô Đường quay đầu lại, nhìn thấy đồng tử dựng đứng lạnh lùng của Friel.

Ai làm chuyện tốt này thì không cần nói cũng biết.

Tô Đường: “…”

Lúc cô chuẩn bị lấy cớ đã thức tỉnh dị năng để rời đi, một bức tường lửa đột ngột dựng lên.

Tất cả tân sinh viên đã thức tỉnh dị năng đều bị ngọn lửa chặn lại.

Cơ thể cao lớn cường tráng của Quân đoàn trưởng Xích Diễm chặn trước mặt tất cả mọi người.

Giáo quan đến đón học sinh thức tỉnh cũng không ngờ tới tình huống này, nhưng ông ấy không nói nhiều.

Mà dừng lại tại chỗ, lẳng lặng quan sát sự việc phát triển.

Friel đứng ở phía trước, thân hình cao lớn đổ xuống mặt đất một vùng bóng râm.

Thần cởi áo choàng quân phục màu đen, thuận tay ném sang một bên.

Sau đó cài chiếc ghim cài áo hình đá hồng ngọc dùng để cố định áo choàng lên trước ngực.

Đôi mắt rực lửa của Thần nhìn về phía tất cả học sinh: “Bài kiểm tra cuối cùng.”

“Tấn công tôi. Lấy được ghim cài áo trên người tôi, mới được tính là đạt.”

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung vào lồng ngực Thần.

Bộ quân phục cứng cáp bao bọc chặt lấy cơ ngực vạm vỡ của Friel, viên đá hồng ngọc trước ngực cũng giống hệt đôi mắt của Rồng đỏ, đỏ rực chói mắt.

Muốn cướp lấy ghim cài áo, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc chạm vào ngực Thần.

Ánh mắt Friel lặng lẽ không một tiếng động nhìn về phía Tô Đường.

Nhìn chiếc ghim cài áo đá hồng ngọc, Tô Đường bỗng nhớ tới xúc cảm cơ ngực đêm hôm qua…

Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm thì, hình như… vị trí của chiếc ghim cài áo có vẻ giống hệt vị trí mà cô đã nhéo…

Cô bắt đầu không nhịn được mà nghi ngờ, có phải Friel đang cố ý ám chỉ cô hay không.

Các giáo quan quan sát tình hình đều tỏ ra rất vui vẻ: “Friel bệ hạ đang giúp chúng ta huấn luyện học sinh đấy.”

“Quả đúng là vậy. Mặc dù đã thức tỉnh năng lực siêu phàm, nhưng đám nhóc ranh này vẫn nên bị dập cho một trận thì hơn, tránh cho việc vừa mới thức tỉnh năng lực đã vênh váo tự đắc.”

Tuy nhiên, niềm vui và nỗi buồn của giáo quan và mọi người lại chẳng hề tương thông.

Đám tân sinh viên vừa nãy còn đang chìm đắm trong niềm vui thức tỉnh, giờ đây ai nấy đều kêu la thảm thiết.

“Thưa Bệ hạ, có cho chúng tôi thêm mười năm nữa chúng tôi cũng không thể đánh thắng được ngài đâu ạ!”

Đây rõ ràng là tìm cớ để đánh bọn họ mà?

Cho dù bọn họ có tự đắc đến đâu cũng sẽ không cho rằng mình vừa mới thức tỉnh là có thể sánh ngang với vị Quân đoàn trưởng thuộc năm quân đoàn lớn nhất của Tinh tế.

Friel lại chẳng hề có chút ý thức nào về việc mình đang bắt nạt học sinh.

Đôi mắt rồng đỏ rực cuồng ngạo lẫm liệt quét qua đám học sinh.

“Tôi sẽ không chủ động tấn công, chỉ phòng thủ, các cậu có thể sử dụng dị năng… cũng như đủ loại thủ đoạn khác, không giới hạn thời gian, chỉ cần lấy được chiếc ghim cài áo này xuống sẽ được tính là đạt.”

Đám sinh viên năm nhất đang rên rỉ bỗng khựng lại, những đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn về phía nhân vật lớn lừng danh tinh tế trước mặt, trong hai mắt viết rõ ba chữ to đùng: “Thật hả trời?”

Không giới hạn thời gian, lại còn không chủ động tấn công! Đây chẳng phải là làm công cụ huấn luyện miễn phí vô thời hạn cho bọn họ luyện tay sao!

Bọn họ có thể thử đi thử lại liên tục, dù sao cũng chẳng cần lo bị ăn đòn.

Nếu như có thể lấy được ghim cài áo của Quân đoàn trưởng Xích Diễm, quả thực là chuyện có thể làm rạng danh tổ tông.

Mới năm nhất đã “thắng” được vị Quân đoàn trưởng hiển hách lừng lẫy tinh tế, viết vào sơ yếu lý lịch cũng là một nét bút chói lọi, nghỉ lễ về nhà còn có thể thổi phồng với cha mẹ ông bà hàng xóm, sau này còn có cái mà kể với con cháu tương lai của mình nữa chứ!

Giáo quan chậc lưỡi một cái, mắt hơi nóng lên vì ghen tị: “Hời cho đám khỉ con nghịch ngợm này quá.”

“Thắng” được Friel bệ hạ một lần, chuyện này cho dù là bọn họ, mang ra ngoài cũng đủ để khoe khoang một trận.

Giáo quan bên cạnh gật đầu tán thành.

Friel bệ hạ đâu có khó gần như lời đồn, ngài ấy thậm chí còn kiên nhẫn dạy dỗ học sinh giúp bọn họ nữa chứ!

Quả nhiên tin đồn không đáng tin.

“Friel bệ hạ, lời ngài nói là thật sao?” Một sinh viên trường quân đội vừa thức tỉnh năng lực hệ Mộc lên tiếng xác nhận đầu tiên.

“Phải.” Khuôn mặt tuấn mỹ đầy nam tính của Friel toát ra vẻ uy nghiêm bức người, Thần gật đầu, “Tôi cho các cậu cơ hội thử sức nhiều lần.”

Ngay lập tức, một dây leo lao thẳng về phía viên đá hồng ngọc trước ngực Thần.

Thế nhưng còn chưa kịp tới gần, đã bị Thần dùng một tay túm lấy, dễ dàng bẻ gãy.

Tuy nhiên, đúng lúc này, người thức tỉnh hệ Tốc độ bỗng nhiên phát động xung kích, vươn tay chộp lấy chiếc ghim cài áo đá hồng ngọc trên ngực Thần.

Friel hơi nghiêng người, né tránh.

Quả nhiên không ra tay tấn công.

Thế nhưng cậu sinh viên vừa thức tỉnh dị năng tốc độ kia rõ ràng vẫn chưa kiểm soát tốt năng lực, đột nhiên không phanh lại được mà tiếp đất bằng mặt, ngã sấp một cú đau điếng.

Khi người thức tỉnh hệ Thổ điều khiển mặt đất dưới chân Friel sụt lún xuống, mấy tân sinh viên năm nhất khác có dị năng không tiện tấn công trực diện mắt sáng lên, nắm lấy cơ hội tấn công hội đồng, phương pháp cũng cực kỳ vô lại.

Tính toán để hai người giữ chặt tay Quân đoàn trưởng, một người ôm lấy chân, lại thêm một người nữa lao vào cướp ghim cài áo.

Dù sao chính miệng Friel bệ hạ đã nói sẽ không tấn công bọn họ mà.

Kết quả, Long tộc nhìn thì có vẻ thân hình to lớn, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh nhẹn.

Bốn người đâm sầm vào nhau, rồi lại cùng lúc bị cái hố đất kia làm cho vấp ngã.

Toàn quân ngã chỏng vó.

Trông ngốc quá đi mất!

Các giáo quan đưa tay che mặt, sắp bị độ ngốc của học sinh nhà mình làm cho phát khóc.

Mặc dù biết đối thủ bọn họ đang đối mặt không phải người thường, nhưng đám học sinh trước Quân đoàn trưởng Xích Diễm thực sự trông ngốc nghếch đến thảm thương, khiến giáo quan có chút tuyệt vọng.

“Năm nay chúng ta sẽ không bị rớt khỏi top 10 giải đấu các trường quân đội đấy chứ?”

“Đừng tuyệt vọng sớm thế, dù sao chúng nó mới chỉ là sinh viên năm nhất, đối thủ lại là Friel bệ hạ. Hơn nữa… chúng cũng đâu phải chủ lực của giải đấu năm nay, bốn năm trôi qua, rồi sẽ trưởng thành thôi.” Một giáo quan khác an ủi đồng nghiệp.

Đám tân sinh viên lại thử phát động tấn công thêm vài lần nữa, nhưng không lần nào là không kết thúc bằng thất bại.

Tô Đường lặng lẽ nhìn các bạn học từng người từng người ngã sấp mặt: “…”

Vừa nãy những người chủ động tấn công đều là những bạn học khá thân thiết với nhau, lập thành mấy nhóm nhỏ tạm thời.

Sau khi mọi người bại trận liên miên, càng bại lại càng đánh, đầu óc cuối cùng cũng chịu hoạt động, định liên kết tất cả những người đã thức tỉnh lại để bàn bạc kế sách.

Đây chính là vinh quang tập thể của Bắc Hải bọn họ!

Ánh mắt mọi người bất giác chuyển hướng sang Tô Đường, ngôi sao Mai nổi bật nhất từ khi khai giảng đến nay.

Tô Đường: “…”

Không ổn.

Mấy tân sinh viên của các đội nhỏ tạm thời đều theo bản năng tụ tập lại bên cạnh cô.

Friel cũng không ngăn cản, đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt rồng đỏ thẫm nhìn bọn họ đi về phía Tô Đường.

“Chúng ta cứ chia ra lẻ thế này không ổn đâu, đừng nói là ghim cài áo, đến ngực của Quân đoàn trưởng còn chẳng sờ được ấy.”

Người đội trưởng của nhóm đầu tiên thử thách lên tiếng.

Tô Đường: “…”

Các đội khác lại rất tán thành quan điểm của đối phương.

“Chúng ta không thể như một nắm cát rời được nữa, buộc phải liên kết lại thì mới có cơ hội cướp được ghim cài áo. Chúng ta trao đổi với nhau về năng lực đã thức tỉnh của mỗi người, phân nhóm sắp xếp, rồi cùng hợp tác tấn công thấy thế nào?”

Người nói chuyện theo bản năng nhìn về phía Tô Đường.

Dù sao chuyện Tô Đường nói muốn dẫn dắt Trường quân đội Bắc Hải giành hạng nhất vẫn còn là bài viết hot trên diễn đàn trường quân đội.

Đã muốn dẫn dắt bọn họ giành hạng nhất giải đấu, thì bây giờ dẫn dắt bọn họ lấy cái ghim cài áo của Quân đoàn trưởng… cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Mặc dù Tô Đường có độ tương thích 3S, nhưng những người đỗ vào Trường quân đội Bắc Hải, ai nấy đều là con cưng của trời ở tinh cầu của mình, không đưa ra thực lực chứng minh thì rất khó khiến bọn họ tin tưởng và nể phục.

Tô Đường vốn dĩ không muốn tham gia vào chuyện này lắm, dù sao tối qua cô vừa mới sờ xong, lại còn tan rã trong không vui với Friel.

Thế nhưng, ánh mắt đám tân sinh viên xung quanh sáng lấp lánh, giống như từng con cừu non đang kêu gào đòi ăn vậy.

Tô Đường thở dài trong lòng, bất lực gật đầu: “Được thôi.”

【Tác giả có lời muốn nói】

Friel: (Cô ấy sờ ngực rất nhiều đàn ông, đang chiến tranh lạnh, nhưng muốn được cô ấy dán dán thì phải làm sao?) (Rồng Rồng suy tư) (Rồng Rồng cởi áo choàng) (Rồng Rồng cài ghim áo lên) (Nhìn về phía đám tân sinh viên)

Cướp được ghim cài áo của tôi, tính các người đạt, thất bại có thể tiếp tục làm lại.

Giáo quan: Friel bệ hạ đúng là người tốt, giúp chúng ta huấn luyện học sinh.

Tân sinh viên: Friel bệ hạ đúng là người tốt, cho chúng ta cơ hội làm rạng danh tổ tông.

Friel: Chắc là sẽ được sờ rất nhiều lần đây.

Rồng, tuy ngây thơ, nhưng bất ngờ là cũng có não đấy.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *