Chương 61
***
Friel sải đôi chân dài thẳng tắp bước tới.
Tên này cứ thế khoác mỗi cái áo choàng tắm đi sang, trên người còn đang nhỏ nước, Tô Đường nghi ngờ lúc hắn qua đây còn chẳng thèm lau người. Trong lúc đôi chân bước đi, lộ ra cơ đùi rắn rỏi thấp thoáng sau tà áo, vệt nước trượt dài trên thớ cơ bắp săn chắc, phủ lên một lớp ánh nước bóng loáng.
“Đừng có ra vội.” Tô Đường vội vàng dùng tinh thần lực ra lệnh cho Eustace đang ở trong không gian khế ước.
Nếu mà ra bây giờ, kiểu gì chẳng lại đánh nhau.
Phòng ngủ của cô đâu phải cái rừng cây.
Trong lúc giao lưu với Eustace, Friel đã đi tới trước mặt cô rồi.
Chiếc áo choàng tắm buộc tùy ý lỏng lẻo, lộ mảng da thịt lớn bên trong, có thể nhìn thấy những đường nét cơ bắp khắc sâu rõ rệt.
Cái đuôi rồng c đầy sức mạnh vươn ra từ dưới áo choàng, khẽ lắc lư, lớp vảy màu đỏ diễm lệ phản chiếu ánh sáng bóng bẩy, nhẹ nhàng vỗ lên mắt cá chân cô.
Khác với lớp vảy lạnh băng của Jormungandr, đuôi của Friel có nhiệt độ nóng rực, khi quấn lên bắp chân, độ nóng hầm hập trên vảy rồng thẩm thấu trực tiếp vào làn da trần.
Sau khoảnh khắc lúng túng ban đầu, Tô Đường dần khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chỉ cần cô không ngại, người ngại sẽ là người khác.
Bạn càng ngại ngùng, thì người xấu hổ càng là bạn.
Cô giở giọng điệu quen thuộc dùng để đối phó với bạn cũ: “Đường đường là Quân đoàn trưởng Long tộc, lại học cái thói nấp bên ngoài nghe lén nhân loại nói chuyện?”
“Không phải cố ý nghe lén.” Friel vung vẩy cái đuôi, “Tôi đến tìm Người, tình cờ nghe thấy thôi.”
“Thính giác của Long tộc nhạy bén, Bệ hạ cũng biết mà.”
Tô Đường: “…”
Sau này nhất định phải chú trọng vấn đề riêng tư hơn.
“Có điều, tôi không ngờ lại có thể nghe được lời khen ngợi từ miệng Người đấy.”
Friel nhếch môi, lộ ra ý cười đầy ranh mãnh.
“Không phải Bệ hạ nói chưa từng đo cơ ngực của tôi, không biết nó lớn bao nhiêu sao?”
Thần hơi duỗi người, cơ ngực màu đồng cổ cũng theo đó từ từ phồng lên, giống như núi non trùng điệp, tràn ngập sự gợi cảm của sức mạnh và vẻ đẹp.
Hơi nước sau khi tắm bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của rồng lửa bốc hơi, không khí trở nên ẩm ướt và nóng rực.
Đôi mắt sắc lạnh giống hệt thời rồng niên thiếu, nhìn Tô Đường đầy khiêu khích.
Chỉ là lúc này, giữa đôi lông mày tuấn lãng, ngoại trừ sự ngông cuồng của thiếu niên trẻ tuổi nóng tính không phục năm đó, còn có thêm hương vị khó tả, đáy mắt đỏ rực đầy vẻ xâm lược như dã thú.
“Rất lớn là lớn cỡ nào, bây giờ Bệ hạ có thể tự mình đo thử xem.”
Tô Đường: “Tay tôi không có thước đo.”
Ánh mắt khiêu khích của Friel quét qua tay cô, hắn toét miệng cười, ánh mắt giống như kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn đang chăm chú nhìn con mồi: “Tay của Bệ hạ chẳng phải cũng là công cụ đo lường sao?”
Tô Đường dùng ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn hắn.
Hơi thở Friel khựng lại, bất giác bắt đầu nín thở.
Rõ ràng Thần có vóc dáng cao lớn hơn nhiều, cúi đầu là có thể dễ dàng nhìn thấy xoáy tóc của thiếu nữ.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh thâm sâu kia, lại khiến Thần bàng hoàng như trở về ngàn năm trước.
Thần bị lật tung trên mặt đất, kiệt sức nằm ngửa giữa bùn và cỏ, con rồng bạc khổng lồ giẫm lên ngực, ánh mắt bá đạo bễ nghễ nhìn từ trên xuống, lơ đễnh hỏi: “Thần phục? Hay là ăn đòn?”
Trong nháy mắt, toàn thân Friel căng cứng, tần suất lắc lư của cái đuôi giảm xuống, đồng tử dựng đứng co lại thành một đường chỉ mảnh.
Trong lúc đang thất thần, lồng ngực bỗng nhiên lạnh toát.
Một nhiệt độ không thuộc về mình luồn vào chiếc áo choàng tắm đang mở rộng, bàn tay hơi lạnh áp lên da thịt.
Đầu óc Friel nổ tung một tiếng, máu huyết dường như trong tích tắc dồn hết lên não, khó thở:
“!”
“Nếu anh đã có lòng như vậy, thì tôi cũng không khách khí đâu.”
Tô Đường cười tủm tỉm nói, bàn tay luồn vào trong áo choàng tắm ấn lên cơ ngực căng đầy.
Đồng tử vừa mới co rút của Friel vì khiếp sợ mà trong nháy mắt giãn to ra.
Vị Vua Dung Nham vừa rồi còn ngông cuồng khiêu khích, giờ đây lại đang phải đè nén hơi thở, cơ thể cứng đờ gần như biến thành một bức tượng điêu khắc.
Thế nhưng cái đuôi lại không chịu sự khống chế mà quẫy đạp kịch liệt trên mặt đất, gõ xuống sàn kêu bôm bốp.
“Bốp, bốp, bốp.”
Tô Đường dùng lòng bàn chân giẫm lên cái đuôi rồng đang quẫy loạn của hắn: “Đừng làm phiền hàng xóm.”
Vừa nói, bàn tay cô vừa trượt xuống, vuốt ve cơ bụng lồi lõm rõ nét.
Trên da hắn vẫn còn vương những giọt nước trơn ướt sau khi tắm, nhiệt độ cơ thể của Friel cao hơn nhân loại bình thường, giống như một cái lò lửa nhỏ, lúc này lại càng nóng đến kinh người, cơ bắp căng chặt cứng như sắt nung.
Như thể giây tiếp theo máu dưới lớp da kia sẽ sôi trào lên vậy.
Tô Đường cười híp mắt sờ soạng xong cơ bụng và đường nhân ngư hơi lõm xuống, lúc thu tay về còn vỗ vỗ lên cơ ngực, thậm chí cố ý véo nhẹ một cái lên điểm nhô ra.
“Cũng được đấy, cơ ngực đúng là rất lớn.”
Ít nhất một bàn tay cô cũng không che hết được một bên.
Toàn thân Friel run lên, vành tai trong nháy mắt leo lên một vệt đỏ tươi.
Khuôn mặt tuấn mỹ ngông cuồng kia tức khắc đỏ bừng.
Giống như ấm đun nước bị nung đỏ rực, sôi trào bốc khói, cái đuôi không biết nên đặt vào đâu.
Thần chưa từng nghĩ tới việc Tô Đường sẽ thật sự động thủ.
Thần buông lời khiêu khích phóng túng như vậy chỉ là thói quen nổi loạn đối với Tô Đường được hình thành trong khoảng thời gian “vừa là địch vừa là bạn” kia mà thôi.
Phải nói trước kia, thực ra Thần cũng không ít lần có tiếp xúc thân thể thân mật với Tô Đường, nhưng đó đều là… tiếp xúc thân mật kiểu “nắm đấm thấu thịt” khi đánh nhau.
Tràn ngập tranh đấu, bạo lực, cùng khát vọng đối với quyền lực.
Ngoài những thứ đó ra, lúc thân mật nhất chính là khi cùng ngủ trong rừng già Long tộc, lén lút dùng đuôi quấn lấy đuôi của cô.
Khi đi du lịch gặp trời mưa, bị gọi qua nô dịch, bắt dùng cánh rồng che mưa cho cô.
Bọn họ quen biết nhau trong tranh đấu, bầu bạn với nhau đến lúc trưởng thành, cùng nhau mài giũa móng vuốt và răng nanh, rèn luyện thân thể và sức mạnh.
Trong những tháng ngày trưởng thành vừa là địch vừa là bạn, cũng từng vô cùng thân thiết, vô cùng tin tưởng, chữa thương cho nhau, trở thành tấm khiên vững chắc nhất sau lưng đối phương.
Nhưng chưa bao giờ… có sự tiếp xúc giống như thế này.
Mặc dù Friel đã sống hàng ngàn năm, đã là Vua của Dung Nham và Lửa lừng danh khắp tinh tế.
Thần đã trút bỏ sự ngây ngô thời rồng thiếu niên, trở nên chín chắn và điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng những năm nay, sinh hoạt hằng ngày của Thần chỉ có chinh chiến và mở rộng lãnh thổ.
Đừng nói đến việc giống như Eustace nghênh ngang đi tìm mấy loại giáo trình “không thể mô tả” ở khắp nơi, đến cả việc tiếp xúc Thần cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Hơi thở Friel hồng hộc, gân xanh trên cánh tay nổi lên, lỗ tai đỏ đến mức gần như muốn nhỏ máu, dường như giây tiếp theo sẽ nổ tung.
“Chậc.” Nhìn thấy một Friel ngượng ngùng đến mức sắp vỡ vụn, Tô Đường không nhịn được chậc lưỡi một tiếng.
Chỉ thế thôi? Thế này đã xấu hổ rồi? Vừa nãy còn kiêu ngạo với cô lắm mà?!
Nhóc rồng trai tân.
Cái đuôi vốn đang quẫy nhẹ bỗng khựng lại, đồng tử dựng đứng của Friel lập tức khóa chặt lấy Tô Đường.
Cơ thể cao lớn gần như bao phủ một mảng bóng râm xuống cô gái trước mặt, hắn hung tàn nhe răng, trong đồng tử dựng đứng lửa giận bùng cháy, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Nhóc. rồng. trai. tân?!”
Tô Đường: “…”
Không cẩn thận nói toạc suy nghĩ trong lòng ra rồi.
Cái tật miệng nhanh hơn não này nhất định phải sửa.
Đồng tử dựng đứng của Friel nhìn chằm chằm Tô Đường, sắc đỏ bừng trên mặt không biết là do xấu hổ hay là bị chọc tức nữa.
Thần nghiến răng hàm kèn kẹt.
Dù là trước kia hay bây giờ, Tô Đường vẫn luôn có thể dễ dàng khống chế, trêu đùa cảm xúc của Thần.
Trong đầu Tô Đường nhanh chóng xoay chuyển, an ủi: “Không sao đâu, rồng trai tân cũng tốt mà.”
Thế nhưng, cô nói xong lại cảm thấy Friel không những không được an ủi, mà ngược lại trông như sắp bị cô chọc cho tức đến ngất đi.
Đuôi rồng quấn lấy hai chân cô ngày càng chặt, trong mắt con đỏ phẫn nộ như muốn phun lửa, giây tiếp theo lại muốn nuốt chửng lấy người ta.
Friel tức quá hóa cười, đuôi rồng hậm hực quấn chặt lên mắt cá chân Tô Đường.
Đuôi rồng cuốn Tô Đường, đè ập xuống người cô.
Cái bóng đen khổng lồ bao trùm lấy cô trên giường.
Hơi nóng hừng hực trên người rồng lửa xộc vào mũi, đồng tử dựng đứng sắc bén đầy nguy hiểm lóe lên ánh sáng rực rỡ trong màn đêm.
Nguy hiểm!
Tô Đường đang tính xem có nên dùng tinh thần lực và ảo cảnh trước, mô phỏng long uy để giáng cho hắn một đòn phủ đầu hay không.
Cô vừa định phóng ra tơ nhện tinh thần, một giây… hai giây…
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Cơ thể cường tráng cao lớn bên cạnh cô vẫn bất động, chẳng làm gì cả, chỉ giống như một cái lò lửa nhỏ dán chặt lấy cô.
Tô Đường thoáng thẫn thờ, trong đầu chợt nhớ lại lúc mình chơi game ngày trước.
Sau một ngày mạo hiểm, vào những đêm cắm trại, rồng lửa cũng hay cọ cọ dán tới như thế này, cơ thể khổng lồ áp sát bên cạnh, nằng nặc đòi ngủ cùng.
Nhưng mùa hè nhiệt độ cao, rồng lửa dán vào người chẳng khác nào cái lò thiêu, thanh trạng thái của cô sẽ nhanh chóng dính ngay một cái debuff [Nóng Bức].
Friel ôm rất chặt, lồng ngực dán chặt lấy cô, nhịp tim kịch liệt cùng nhiệt độ cơ thể như xuyên qua lớp quần áo, truyền thẳng vào người.
Giống như quay trở về những đêm hè hai con rồng cuộn lấy nhau mà ngủ.
Có điều, năm đó hắn chỉ biết quấn đuôi.
Bây giờ vẫn chỉ biết quấn đuôi.
Một ngàn năm rồi mà chẳng có tí tiền đồ nào.
Lồng ngực kề sát, nhịp tim trầm đục vang dội.
Hơi thở nóng rực của rồng lửa phả vào hõm cổ.
Hơi nóng, dù trong ký túc xá đã mở điều hòa trung tâm, Tô Đường vẫn cảm thấy trên người rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, có chút dính dấp.
Nhưng rốt cuộc lần này cô không đẩy rồng ra, Tô Đường vươn tay, vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của hắn, giống như đang an ủi một chú cún con mới về nhà.
Tô Đường cảm nhận được cơ thể đang căng cứng của Friel dần dần thả lỏng.
Friel muốn làm gì đó, nhưng lại không biết phải làm gì, cuối cùng chỉ đành hậm hực dùng đuôi cọ cọ vào chân cô, Tô Đường của hiện tại đã không còn đuôi rồng để cho hắn quấn lấy nữa rồi.
Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng nói trầm thấp vang lên.
Âm thanh rầu rĩ, dường như còn có chút tủi thân.
“Sao Người… lại biến mất lâu như vậy?”
Tô Đường không biết phải trả lời thế nào.
Friel dùng hai tay ôm chặt đầu Tô Đường vào trong ngực, đồng tử dựng đứng bình tĩnh hệt như ngọn lửa đang cháy dưới lớp băng: “Tôi đã dẫn quân đoàn đi qua rất nhiều tinh vực, nhưng đều không tìm thấy người.”
Cô vuốt ve sống lưng đang căng cứng của hắn: “Bây giờ chẳng phải tôi đã trở về rồi sao?”
Friel im lặng hồi lâu: “Còn đi nữa không?”
Tô Đường khẽ chớp mắt.
Vừa định trả lời là nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không đi nữa.
Đồng tử Friel đột nhiên nheo lại đầy cảnh giác, bàn tay hóa thành vuốt rồng móc lấy tấm đệm mềm trên trải giường.
Móng vuốt sắc nhọn móc lên một sợi tơ màu bạc: “Cái mùi này là… tơ của Nhện Mộng Yểm?”
Nhện Mộng Yểm giỏi tạo mộng dệt lưới, nhưng… bọn chúng thường chỉ nhả loại tơ để giết chóc.
Còn loại tơ nhện mềm mại vô hại như thế này, thường chỉ được dùng khi làm tổ cho bạn đời mà thôi.
Tô Đường đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bởi vì chăn nệm trường học phát miễn phí quá cứng, ga giường lại quá mỏng, sau khi Eustace biết được đã chủ động nhả tơ dệt cho cô một lớp đệm, có lẽ do vừa mới dệt xong không lâu, lại bị đè dưới ga giường không thoáng khí nên vẫn còn lưu lại mùi của Eustace.
Tô Đường: “…”
Sơ suất rồi!
Mấy tên giống loài siêu phàm này bị làm sao vậy, tên nào tên nấy đều là mũi chó??
“Bệ hạ, thân nhiệt của Người đang tăng lên, tốc độ toát mồ hôi cũng nhanh hơn rồi.”
Friel làm ra vẻ bình tĩnh nói.
“Đường Đường, muộn thế này rồi, xung quanh vẫn còn người sao?”
Cùng lúc đó, trong không gian tinh thần truyền đến tiếng dò hỏi của Eustace.
Eustace vẫn luôn kiên nhẫn nheo mắt chờ đợi, ước chừng thời gian.
Thần biết Tô Đường có bạn cùng phòng, Thần không tiện lộ diện trước mặt người ngoài, phải đợi lúc trong phòng Tô Đường không có ai mới có thể ra ngoài.
Nhưng mà… đã vào giờ này rồi, ai mà còn ở lỳ trong phòng cô chứ?
Giọng nói một rồng và một nhện phân biệt vang lên trong không gian khế ước và ngoài hiện thực.
Da đầu Tô Đường tê dại, cảm thấy mình như biến thành miếng nhân bánh quy bị kẹp chặt ở giữa.
Bị hai tên siêu phàm cùng lúc chất vấn, chẳng hiểu sao lại nảy sinh cảm giác như đang “bắt cá hai tay”.
Friel không biết đã tự suy diễn ra cái gì trong đầu, đồng tử dựng đứng lóe lên tia sáng yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú dần sa sầm lại.
Thần ghé sát cằm, cúi người xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Đường:
“Bệ hạ, Người đột nhiên biến mất khỏi Long tộc, thậm chí thân phận còn biến thành con người… Một ngàn năm biến mất này, có phải là Người đã bỏ rơi chúng tôi, ngụy trang thành thân phận khác để nuôi mấy loài siêu phàm khác ở bên ngoài không?”
Tô Đường: !!
Nếu nói vừa rồi là toát mồ hôi hột, thì bây giờ chính là hít một ngụm khí lạnh.
Cái lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Tô Đường thực sự đã được trải nghiệm thế nào gọi là “hai tầng băng lửa”.
Con rồng này, thông minh quá.
Friel rũ mắt, nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra sau khi gặp Tô Đường.
Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại.
Trong phòng huấn luyện Toàn Tức, thái độ của Bệ hạ đối với con Mèo Hề kia cũng rất kỳ lạ.
Giọng hắn u ám: “Con mèo trong Tinh võng Toàn Tức kia, Người cũng quen, đúng không?”
Tô Đường: “…”
Sắc mặt rồng lửa đã đen như đít nồi.
Ánh mắt nhìn về phía cô phun trào lửa giận, giống như chính thất nhìn thấy bạn đời đi tìm “tiểu tam” vậy.
“Người sờ cơ ngực cũng điêu luyện lắm.” Friel nắm lấy tay Tô Đường, ấn lên ngực mình, trên mặt thì cười nhưng giọng nói trầm thấp lại như đang nghiến răng nghiến lợi, “Đã từng sờ kẻ khác rồi phải không?”
Tô Đường: Nói thật lòng thì, cô quả thực… từng sờ qua không ít.
Nhìn con rồng lửa sắp phát nổ, Tô Đường suy nghĩ một chút, bất thình lình mở miệng: “Phía Đông Nam trường Bắc Hải có một cái hồ nhân tạo.”
Friel nhìn về phía cô, lớp màng bán trong suốt trên đồng tử dựng đứng chớp một cái, trong thoáng chốc lộ ra sự lạnh lùng phi nhân loại.
Tô Đường giải thích: “Hay là anh xuống hồ tắm nước lạnh cho hạ hỏa đi.”
Cô ấn ấn vào lớp vảy màu đỏ bị tức đến mức hiện ra trên cổ hắn.
Giận đến mức lộ cả vảy ngược ra rồi.
“Khá nóng đấy.”
Nóng thêm tí nữa là có thể chiên trứng ốp la luôn.
“Hừ.” Bị ngón tay ấn vào vảy ngược, cơ thể Friel run lên, rít sâu một hơi.
Thần cố gắng kìm nén âm thanh sắp tràn ra khỏi cổ họng, mím chặt môi, nhìn Tô Đường không chớp mắt hệt như một con dã thú.
“Tôi rất bình tĩnh.”
Thông thường mấy kẻ nói mình bình tĩnh, đều chẳng bình tĩnh chút nào.
Khóe môi Tô Đường gợi lên một nụ cười lơ đễnh, đôi mắt bình thản nhìn thẳng vào Friel: “Friel, hiện giờ anh đang lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”
Tơ tinh thần lực lặng lẽ len lỏi vào cơ thể Friel, đồng tử nhân loại của cô trong mắt Thần dần biến thành một đôi đồng tử dựng đứng màu bạc đầy uy nghiêm và rực rỡ.
Uy áp khổng lồ và đáng sợ dâng lên từ trên người Tô Đường.
“Friel, cho dù anh là Tướng quân, là bạn của tôi, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi.”
Đầu óc Friel bị câu hỏi chất vấn làm cho choáng váng.
Giống như quay lại ngày xưa, Thần cứ ngỡ bọn họ là đồng bạn duy nhất của nhau, kết quả bên cạnh cô lại tụ tập thêm những con rồng khác.
Mái tóc đỏ rực đã khô một nửa rũ xuống vai cổ Tô Đường, cánh tay căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên.
Cuối cùng, Thần nắm chặt nắm đấm, im lặng rời đi.
“Vút.”
Cửa sổ xẹt qua một bóng đỏ.
Friel đi rồi.
Bị chọc tức mà bỏ đi.
Ngạo khí và lòng kiêu hãnh của Long tộc khiến Thần không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Nhìn Friel tức tối bỏ đi, Tô Đường đã thấy nhiều rồi nên không lấy làm lạ.
Rồng thuộc tính Hỏa đa phần đều có tính khí bùng nổ, mà Friel lại là kẻ nổi bật nhất trong số đó.
Cho dù đã qua cái thời kỳ trưởng thành “người gặp người ghét, chó thấy chó chê” để bước sang giai đoạn thanh niên chín chắn.
Chỉ cần bên cạnh cô xuất hiện con rồng mới nào, hắn đều tức giận đến mức mất tích, qua một thời gian sau mới quay lại.
Hơn nữa dựa theo nhật ký trò chơi… hầu như lần nào hắn tức giận bỏ đi, đám rồng mới kia đều bị hắn lôi đi đánh nhau tay đôi hết lượt.
Kẻ thua… đương nhiên là không có sau đó nữa.
Kẻ hòa… hiện tại đã trở thành ba vị Vua khác của Long tộc.
Tô Đường đóng chặt cửa sổ, cô sợ Friel bất thình lình quay lại, cũng chẳng còn tâm trạng để Eustace ra ngoài xoa bóp nữa.
Dù sao thì trước kia hắn ầm ĩ bỏ nhà ra đi là một chuyện, nhưng sau khi hắn đi, những con rồng mới tiếp xúc với cô, hắn chẳng tha cho kẻ nào, lôi hết lên lôi đài.
Tô Đường tìm một cái cớ, bảo với Eustace là mấy ngày này có người thức tỉnh cấp cao đến, để tránh bị phát hiện, mấy ngày tới hắn đừng ra ngoài.
Vốn dĩ chuyện tơ nhện đã không giải thích rõ được rồi, nếu Eustace mà còn lòi ra nữa thì càng hết đường chối cãi.
“Được, Đường Đường.”
Sau khi đồng ý với Tô Đường, sắc mặt Eustace sa sầm xuống.
Người thức tỉnh cấp cao cái nỗi gì mà lại đến ký túc xá học sinh vào lúc rạng sáng thế này??
*
Tại khu nghỉ ngơi VIP của Trường quân đội Bắc Hải, đồng tử dựng đứng của Lucian bất động nhìn chằm chằm vào thời gian đang nhảy số, ngón tay gõ gõ lên quang não, hoàn toàn không ngủ được.
Quân đoàn trưởng không ở khu nghỉ ngơi, đi đâu thì không cần nói cũng biết.
Hắn nhìn quang não, suy tính thời gian và lý do để gọi liên lạc khẩn cấp cho Friel.
“Vút.” Một con rồng đỏ lặng lẽ bay trở về.
Sắc mặt u ám, áp suất quanh người trầm trọng.
Thần vừa bước qua cửa sổ sát đất, cả căn phòng lập tức tràn ngập hơi thở nóng nảy bực bội.
Hình như cãi nhau rồi.
Tâm trạng vốn đang nặng nề dồn nén của Lucian bỗng nhiên tốt hẳn lên.
“Cậu đến đây làm gì?”
Friel vừa ăn quả đắng trở về, đồng tử dựng đứng nhìn về phía Lucian, ánh mắt lạnh lùng đầy áp bức.
“Có tập tài liệu cần Quân đoàn trưởng ký tên.”
Lucian đưa tài liệu cho Friel.
Friel liếc qua tài liệu, cười khẩy: “Thu mua thực phẩm? Loại tài liệu cỏn con này cũng đáng để cậu nửa đêm đích thân tới tìm tôi sao?”
Thấy tâm trạng Friel không tốt, tâm trạng Lucian lại cực kỳ vui vẻ, vắt chéo chân, khóe môi kéo lên nụ cười: “Đúng lúc đang rảnh nên qua đây luôn, tiện thể nói chuyện về vụ ở rừng cây trước đó.”
“Nói ra thì vẫn là tôi ra tay trước. Đều là anh em, xin lỗi nhé.”
Ánh mắt sắc bén của Friel nhìn về phía Phó đoàn trưởng của mình, dường như nhìn thấu tâm tư đang che giấu của hắn.
Thần bình tĩnh lại, thu liễm vẻ “nhếch nhác” của bản thân, sau đó cũng bật cười.
“Nói một cách nghiêm túc thì, không chỉ là anh em, tôi còn là cấp trên của cậu.”
“Chuyện hôm nay tôi sẽ không so đo.” Đồng tử đỏ sẫm của Thần nhìn Lucian. “Chỉ cần cậu nhớ kỹ, cô ấy là bạn đời của tôi.”
Câu nói này, hắn không thích nghe.
Nụ cười bên khóe môi Lucian biến mất, hắn đứng dậy: “Đã ký xong rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Lúc hắn sắp đi tới cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói bình thản, có chút khoe khoang của Quân đoàn trưởng: “Cô ấy cũng rất thích tôi, không chỉ khen cơ ngực tôi lớn, mà còn sờ nữa.”
Nụ cười trên mặt Lucian hoàn toàn tắt ngấm, cười khẩy trong lòng một tiếng, rồi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Nếu tình cảm thực sự tốt đẹp, đêm nay Friel sẽ không quay về.
Hắn trở về phòng ngủ của mình, rũ mắt suy tư một lát rồi đi vào phòng tắm.
Hắn đưa tay cởi bỏ quân phục ném sang một bên, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trong gương.
Người trong gương cơ bắp tràn đầy sức mạnh bùng nổ, vai rộng eo thon, tỷ lệ đầu vai ưu việt.
Cơ thể của Long tộc đều là biểu tượng của sức mạnh và cái đẹp, căn bản không thể tìm ra điểm xấu.
Chứ đừng nói đến Quân đoàn Long tộc.
Ngắm nghía một hồi, hắn mở nút không gian, bắt đầu lục lọi quần áo, cuối cùng chọn một bộ đồ tác chiến bó sát có thể tôn lên từng đường nét cơ thể, để sang một bên.
…
Ngày hôm sau, tất cả tân sinh viên năm nhất đều được tập hợp tại sân huấn luyện, người nào người nấy đứng thẳng tắp, hưng phấn đến mức xoa tay mài chưởng, cúi đầu bàn tán về vị đại lão bí ẩn kia.
Qua một đêm lan truyền, hầu như ai cũng biết đại lão bí ẩn được nhà trường mời đến giúp mọi người kích hoạt năng lực siêu phàm chính là Quân đoàn trưởng Quân đoàn Xích Diễm.
Vương Phú Quý đứng cạnh Tô Đường, có chút lo lắng: “Không biết tôi sẽ thức tỉnh năng lực siêu phàm gì nữa.”
“Cậu muốn năng lực gì?”
Tô Đường không mấy hứng thú, trả lời cho có lệ.
Nếu không phải vì muốn hợp thức hóa năng lực thao túng ảo cảnh cho “qua cửa”, thì hôm nay cô đã xin nghỉ không đến rồi.
Tô Đường đã tính toán đâu vào đấy, đợi hết buổi sáng, cô sẽ giả vờ như mình đã thức tỉnh, sau đó tìm một cái lý do để xin nghỉ.
Vương Phú Quý đáp: “Cái này đâu phải tôi muốn là được đâu.”
Cậu thở dài: “Nghe nói năng lực siêu phàm có liên quan đến thể chất và thuộc tính của cá nhân, sinh ra đã được định sẵn rồi. Có điều nếu được chọn, tôi muốn một năng lực có sức phòng thủ mạnh, tốt nhất là không ai đánh trúng được tôi.”
Tô Đường ngẫm nghĩ một chút: “Mai rùa hả?”
Vương Phú Quý: “… Cũng không cần thiết phải thế.”
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng bàn tán của sinh viên xung quanh dần nhỏ lại.
Giáo quan các lớp đi tới, Tổng giáo quan bước lên phía trước, giọng nói thô kệch vang xa: “Trật tự.”
Toàn trường im phăng phắc.
Mắt Tổng giáo quan sắc như chim ưng: “Hôm nay, Friel điện hạ và Ngài Lucian của Quân đoàn Xích Diễm nhận lời mời đến trường ta, giúp mọi người thức tỉnh năng lực siêu phàm, đồng thời sẽ lưu lại một tuần để chỉ đạo huấn luyện. Hy vọng tất cả các em trân trọng cơ hội hiếm có này, thể hiện cho tốt, phát huy tinh thần không sợ khổ, không ngại khó của Trường quân đội Bắc Hải, đừng có làm mất mặt trước các Ngài!”
Đám tân sinh viên năm nhất ai nấy đều bất giác ưỡn ngực, đứng thẳng tắp.
Các giáo quan chủ nhiệm thì đứng bên cạnh quan sát học sinh lớp mình, xác nhận lại quân số một lần nữa.
Khang Dược quét mắt qua học sinh lớp mình, đếm quân số, mí mắt giật một cái khi nhìn thấy Tô Đường đang ngáp ngắn ngáp dài.
Giữa một đám học sinh tinh thần phấn chấn, khí chất lười biếng buồn ngủ của cô học trò đắc ý quả thực nổi bần bật.
Khang Dược chậm rãi rảo bước đến bên cạnh Tô Đường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Đường nhận được ánh mắt của giáo quan, chậm chạp nuốt cái ngáp đang ra đến miệng vào trong.
Hôm qua Friel hại cô ngủ muộn, hôm nay lại phải dậy quá sớm, cô quả thật chưa ngủ đủ giấc.
Tổng giáo quan kéo mọi người lại giáo huấn, nói nhăng nói cuội hơn mười phút, mà khách mời Long tộc vẫn chưa đến.
Mắt thấy mình phải đứng đây chịu trận cơn buồn ngủ, mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện hại cô ngủ không ngon còn chưa tới, mặt Tô Đường không chút cảm xúc, nhưng oán khí trong lòng thì mọc lên như nấm.
Lại qua hơn mười phút nữa, mấy vị giáo quan cùng hai bóng dáng Long tộc cao lớn mặc quân phục màu đen đỏ mới bước vào từ cổng sân huấn luyện.
Giáo quan trường quân đội vốn dĩ đã có vóc dáng cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, nhưng hai kẻ phi nhân loại đi bên cạnh họ lại càng cao lớn hơn không chỉ một chút, tỷ lệ đầu thân hoàn hảo, bắp đùi thẳng và dài.
Phối hợp với bộ quân phục vừa cứng rắn vừa hoa lệ của Long tộc, khí thế bức người.
Bầu không khí giữa hai con rồng có vẻ không tốt lắm, trông như vừa bước xuống từ chiến trường đẫm máu, hơi thở quanh thân đầy công kích và áp bách, vừa đi tới đã khiến những tân sinh viên đứng gần đó mặt mày hơi trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Tô Đường ngước mắt nhìn lên, phát hiện khóe miệng của Lucian và Friel có chút máu đỏ tươi.
Khả năng phục hồi của Long tộc rất kinh người, chút thương tích ở rừng cây hôm qua, qua một đêm chắc chắn đã khỏi hẳn rồi.
Lúc Friel đến tìm cô, rõ ràng trên người cũng không có vết thương.
Vậy thì chỉ có một khả năng, vết thương này là hàng “mới ra lò”.
Sau khi Friel và Lucian đi lên khán đài của sân huấn luyện, giáo quan đi cùng bọn họ đứng cùng chỗ với các đồng nghiệp ở bên dưới.
“Có chuyện gì thế? Sao bây giờ mới tới?” Một giáo quan hỏi.
Người đi cùng hạ thấp giọng: “Sáng nay Friel bệ hạ nhìn thấy Phó đoàn trưởng mặc bộ đồ chiến đấu bó sát, có vẻ không hài lòng, sau đó lại đánh nhau một trận.”
Giáo quan kia hít vào một hơi lạnh: “… Thế mà cũng đánh nhau được à? Xem ra nội bộ Long tộc quả thực không hòa thuận.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Lucian: (Cầm cái xẻng lên) Góc tường à? Đào một cái là lỏng ngay thôi. Your (của bạn) bạn đời, fine (ổn thôi), giây tiếp theo là mine (của tôi).
Friel: Cô ấy nuôi Siêu Phàm chủng khác ở bên ngoài, suốt ngày không về nhà, còn sờ cơ ngực gã đàn ông khác. Nhưng tôi biết là không sao đâu, bởi vì tôi sẽ vừa mặt lạnh vừa giặt quần lót.
Nhìn bên ngoài rất giống hệ ăn thịt, nhưng thực ra Rồng thanh mai trúc mã là đảng thuần ái.
*
“Góc tường? Đào một cái là lỏng ngay”: Bắt nguồn từ câu nói viral của Trung Quốc “Không có góc tường nào không đào được, chỉ có người không chịu cầm cuốc” (Ý chỉ việc cướp người yêu/vợ chồng người khác). Ở đây Lucian đang có ý định “đập chậu cướp hoa”.
“Đảng thuần ái”: Chỉ những người tôn thờ tình yêu thuần khiết, một lòng một dạ.
***