Nữ phụ chết thảm – Chương 37

Chương 37 

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Hạ Quan Lan thích những kẻ thông minh, nhưng không có nghĩa là hắn thích bị người khác đùa bỡn.

Sau khi rời khỏi nơi của Phù Huỳnh tối qua, hắn đã suy ngẫm rất nhiều, rồi đem từng chi tiết nhỏ xâu chuỗi lại với nhau.

Ví dụ như:

Nếu nàng thực sự bị ép ở lại Cửu U, tại sao không nhân cơ hội này cầu cứu hắn, nhờ hắn giúp nàng thoát thân? Cơ hội tốt như vậy, vì sao nàng lại từ chối?

Nhưng khi hắn đề nghị giết Ninh Tùy Uyên thay nàng, nàng lại lập tức đồng ý.

Đến hôm nay.

Món ăn nàng nấu mang phong vị Dao Sơn, chính xác hơn là khẩu vị của người dân Vạn Thanh thành.

Hạ Quan Lan vốn không cần ăn uống để duy trì sinh mệnh, nhưng nhiều năm trước, để lấy lòng Tô Ánh Vi, hắn từng hai lần ghé qua Vạn Thanh thành nếm thử mỹ thực.

Trí nhớ của hắn trước nay luôn rất tốt.

Món ăn hôm nay, hương vị, tất cả đều không khác gì so với khi hắn ở Vạn Thanh thành.

Còn cả nét chữ trong sách nữa, nàng thuần thục nói ra thói quen của Trấn Thiên Tư.

Ninh Tùy Uyên quanh năm ở Cửu U, kiêu ngạo tách biệt với thế gian, chẳng hay biết gì về những điều này. Nhưng Hạ Quan Lan thì biết, hắn hiểu phong tục nhân gian, biết linh hoạt, cũng tinh thông thế sự, hiểu rằng có những thứ không giống nhau.

Nàng quả thực rất thông minh, cũng biết nhẫn nhịn hơn người. Nếu không phải hôm nay lộ ra quá nhiều sơ hở, ngay cả Hạ Quan Lan cũng suýt bị nàng lừa gạt.

Đúng vậy, ai lại có thể thiện lương đến thế chứ?

Chỉ có thể là những kẻ đang chìm trong bụi trần. Họ không có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng lại có những thứ muốn bảo vệ. Người thân, bạn bè, quê hương – đó là những điều họ muốn gìn giữ, lại lực bất tòng tâm, vì thế mà họ trở nên thiện lương.

Dù là yêu ma hay các tiên nhân ở Thái Hoa Cung, bọn họ sớm đã thấy quen sinh tử, hiểu rõ nhân quả không thể cản, mệnh số không thể cầu. Nhưng phàm nhân không hiểu những điều đó, trong quãng đời ngắn ngủi chỉ mấy chục năm của họ, điều duy nhất họ trải qua chính là mất mát, vậy nên họ luôn muốn níu giữ.

Phù Huỳnh gần như quên cả chớp mắt. Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng khi Hạ Quan Lan một lần nữa nhắc đến, nàng vẫn cảm thấy kinh hãi, cơ thể run lên theo bản năng.

Mười bảy năm mà hắn thản nhiên nói ra, chính là thân xác nàng đã chết; là người thương đã ra đi, là gia đình chẳng thể gặp lại, là tất cả những gì nàng đã đánh mất.

Phù Huỳnh không thể thốt lên lời, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Từng giọt từng giọt rơi xuống, trong suốt như những viên trân châu sáng bóng.

Hạ Quan Lan vốn không có ý muốn chọc nàng khóc.

Hắn thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn tay trắng từ trong tay áo, đưa đến trước mặt nàng.

“Khóc cái gì?” Giọng hắn nhẹ nhàng, “Ta muốn đưa ngươi về Thái Hoa Sơn, tất nhiên không muốn giữa hai ta tồn tại hiềm khích. Ngươi có thể yên tâm, người, ta sẽ không giết; chuyện, ta cũng sẽ không tiết lộ.”

Khi hắn dứt lời, Phù Huỳnh cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Nàng không nhận lấy chiếc khăn tay, chỉ quay người đi, dùng tay áo lau bừa nước mắt, hít sâu từng hơi, chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu cơn đau tức nơi lồng ngực.

Hắn không muốn biết quá khứ kiếp trước của nàng, cũng không quan tâm vì sao nàng lại hòa làm một với Quyết Minh Đăng. Hắn đã nhận định nàng là Thánh Nữ, vậy thì nàng nhất định phải trở thành Thánh Nữ.

Khi Phù Huỳnh quay lại, sắc mặt khôi phục như thường: “Vậy, ta muốn hỏi một câu, vì sao Tư Ly Quân lại chọn ta?”

Hạ Quan Lan đứng thẳng người, chậm rãi đáp: “Ta cần ngươi.”

“Cần sao?” Phù Huỳnh bật cười lạnh, đưa tay đặt lên ngực mình, “Là ta, hay là ngọn đèn trong cơ thể ta?”

Nàng gần như có thể khẳng định, Hạ Quan Lan đối với Tô Ánh Vi tuyệt đối không phải như lời đồn đại – si mê khắc cốt ghi tâm.

Cái gọi là si tình, e rằng chỉ là cái cớ để chiếm đoạt thần khí mà thôi. Giờ đây Tô Ánh Vi đã chết, Quyết Minh Đăng lại ngoài ý muốn dung hợp với nàng, nên mục tiêu của Hạ Quan Lan mới chuyển từ Tô Ánh Vi sang nàng.

Phù Huỳnh không biết rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì, nhưng đối với nàng, đây chẳng phải cũng là một lợi thế sao?

Hắn im lặng một thoáng.

Phù Huỳnh tiếp tục nói: “Ninh Tùy Uyên tin rằng ta là Thánh Nữ chuyển thế, vậy nên mới giữ ta bên cạnh. Chỉ cần ta không vạch trần, hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương ta. Nhưng còn Tư Ly Quân thì sao? Đừng nói đến chuyện ngươi có giết được Ninh Tùy Uyên hay không, cho dù thực sự giết được hắn, ta theo ngươi về, thì sao có thể đảm bảo sự an toàn của mình sau này?”

Hạ Quan Lan vẫn không lên tiếng.

“Ta không thần thông quảng đại như các ngươi, nếu đã là giao dịch, ta đương nhiên phải suy nghĩ chu toàn.” Phù Huỳnh không quên cười nhạt chế giễu, “Hay là Tư Ly Quân định học theo Ninh Tùy Uyên, trực tiếp bắt cóc ta về? Với bản lĩnh của ta, ngoài cách tự sát, căn bản không có khả năng chống lại ngươi.”

Một câu nói liền dập tắt suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu Hạ Quan Lan.

Ngay lúc này, một cái bóng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt.

Hạ Quan Lan khẽ cúi mắt, “Hắn dễ lừa, nhưng không hề ngu ngốc. Nếu ngươi…”

“Không cần Tư Ly Quân bận tâm.” Phù Huỳnh quay đầu đi, đỡ người dưới đất lên, “Ta tự có tính toán.”

Lời này nghe qua hoàn toàn giống như đang hờn dỗi. Nhưng Hạ Quan Lan không tức giận, chỉ là lần đầu tiên trong đời cảm thấy mất đi quyền chủ động.

Hắn vốn cho rằng chỉ cần hứa hẹn giúp nàng giết Ninh Tùy Uyên, nàng sẽ lập tức gật đầu đồng ý. Huống chi hiện tại hắn còn đang nắm giữ nhược điểm của nàng, xét về tình về lý, Phù Huỳnh đều phải đứng về phía hắn.

Thế nhưng… nàng lại hoàn toàn không theo lẽ thường mà hành động.

Cưỡng ép mang nàng về cũng không phải không có cách, nhưng trước có sói, sau có hổ.
Chưa bàn đến Ninh Tùy Uyên, chỉ riêng một mình Vân Kỳ thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu. Hơn nữa, với tính tình của nàng, chỉ e thật sự sẽ chọn tự sát, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được.

Hạ Quan Lan đã sống hơn năm trăm năm, vậy mà đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó xử đến thế.

“Nếu ta tìm được cách bảo đảm sự an toàn của ngươi, ngươi có đồng ý với ta không?”

Phù Huỳnh gật đầu: “Vậy cũng phải chờ ngươi tìm được đã.”

“Được.” Hạ Quan Lan thỏa hiệp, “Ta vẫn sẽ giúp ngươi trừ khử Ninh Tùy Uyên, chuyện này ta chắc chắn sẽ làm.”

Phù Huỳnh nghe vậy liền bật cười khẽ, “Tư Ly Quân và Ma Quân bất hòa đã chẳng còn là bí mật. Nếu hắn thực sự chết đi, đối với Tư Ly Quân chỉ có lợi mà không có hại, vậy nên cũng chẳng cần lấy ta ra làm cái cớ.”

Có lẽ vì đã xé toạc lớp giấy ngăn cách, Phù Huỳnh chẳng buồn giữ gìn dáng vẻ khách sáo trước mặt hắn nữa.

Chỉ cần hắn nói một câu, nàng liền đáp trả một câu, vài ba câu qua lại khiến Hạ Quan Lan – người vốn quen giữ im lặng khi đối diện với mọi chuyện – nay lại càng cứng họng.

Rõ ràng ban đầu hắn mới là người nắm thế chủ động, vậy mà bây giờ lại bị nàng xoay ngược lại. Hơn nữa, đến cả một chút sắc mặt tốt cũng chẳng nhận được.

Lại nhìn sang tên đệ tử ngốc nghếch được nàng đỡ dậy, ngón tay hắn hơi ngứa ngáy, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, chỉ khẽ động đầu ngón tay trong ống tay áo.

Trong lúc nói chuyện, Ninh Tùy Uyên đã đến trước mặt hai người.

Nhìn thấy thiếu niên bên cạnh nàng, hắn sững lại, sau đó nhíu mày; lại nhìn bộ y phục trắng quen thuộc trên người đối phương, sắc mặt càng trở nên khó coi.

“Người nào đây?”

“Nhặt được ở tửu lâu, vẫn còn sống.” Phù Huỳnh sợ hắn phát hiện ra nàng đã khóc, cố tình cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, “Ta định sắp xếp để hắn ở trong khách điếm.”

Ninh Tùy Uyên chợt nhớ ra, dường như có nghe nói Hạ Quan Lan đang tìm người. Hắn khẽ ngừng một chút, rồi cất giọng: “Đã là người của hắn, vậy sao hắn không tự cõng?”

Hạ Quan Lan không đáp.

Phù Huỳnh cũng không lên tiếng.

Ninh Tùy Uyên nhìn cảnh này, thực sự không thể chịu được.

Để nàng cõng người như thế này suốt quãng đường, không biết đến bao giờ mới về tới nơi.

Hắn phất tay áo, kéo người đó lên, sau đó dùng chút lực, trực tiếp ném sang cho Hạ Quan Lan, “Mang đi.”

Phù Huỳnh có chút lo lắng, vô thức bước lên hai bước.

Ninh Tùy Uyên dường như nhận ra gì đó, mắt hơi nheo lại, cười lạnh: “Chẳng lẽ Tư Ly Quân chê đệ tử của mình là gánh nặng, định nhẫn tâm vứt bỏ sao?”

Hạ Quan Lan chẳng còn hứng thú đôi co với hắn, lười biếng rút ra một tấm bùa hình người màu đen từ trong tay áo. Bùa đốt lên hóa thành một phù quỷ, cõng lấy người kia, rồi rời đi theo lệnh.

Ninh Tùy Uyên hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, sau đó đi đến bên cạnh Phù Huỳnh.

Ba người, một trước hai sau, chầm chậm đi về phía khách điếm.

Không khí có chút kỳ lạ.

Khóe mắt hắn liếc nhìn, thấy Phù Huỳnh vẫn luôn cúi đầu, tâm trạng khác hẳn ngày thường.

Không đúng.

Đồng tử Ninh Tùy Uyên co lại, đột nhiên vươn tay, nắm chặt lấy nàng. Lòng bàn tay hắn rộng lớn, ngón tay thon dài, từng đốt ngón tay đều mang theo sức lực, giam chặt lấy cổ tay mảnh mai mềm mại của nàng.

Phù Huỳnh bị kéo mạnh, trọng tâm mất thăng bằng, cả người lao vào trong lòng hắn.

Ninh Tùy Uyên ôm lấy eo nàng, không cho nàng giãy giụa, thuận thế cúi đầu sát lại.

Chóp mũi chạm vào chóp mũi, mắt đối mắt, ngay cả môi cũng chỉ cách nhau một khoảng gần như bằng không.

Hơi thở của hắn quấn lấy nàng. Khoảng cách gần đến mức mập mờ.

Phù Huỳnh giật mình tỉnh táo, lập tức giãy giụa rút tay lại, nhưng Ninh Tùy Uyên không để nàng toại nguyện, ngược lại còn siết chặt hơn, năm ngón tay giữ lấy eo, không để nàng thoát đi.

Nàng không cam lòng, vẫn không ngừng cố sức kéo tay ra khỏi sự kiềm chế của hắn.

“Đừng động.”

Hắn đột nhiên mất hết kiên nhẫn, giọng trầm xuống, “Ngươi đã khóc.”

Phù Huỳnh sững người, ngay lập tức quên cả phản kháng, lập tức phủ nhận: “Ta không có.”

“Không có?”

Đôi mắt Ninh Tùy Uyên lóe lên một tia sắc bén.

Hắn ghé sát hơn, Phù Huỳnh vì căng thẳng mà cả người ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ thấy cánh mũi hắn khẽ động hai cái, càng chắc chắn hơn: “Khóc rồi.” Hắn nói, “Ta ngửi thấy.”

Mùi nước mắt, làm sao có thể giấu được hắn.

Phù Huỳnh nghe vậy thì nghẹn lời.

Hắn là mũi chó sao!

Nàng bình tĩnh lại, không muốn nhìn thẳng vào hắn, dứt khoát cúi đầu. Cuối cùng, nàng từ bỏ việc phủ nhận, tìm một cái cớ hợp lý: “Phải, ta khóc đấy.”

Ninh Tùy Uyên nhớ lại bầu không khí kỳ lạ giữa nàng và Hạ Quan Lan khi nãy, liền hỏi: “Hạ Quan Lan đã làm gì?”

Phù Huỳnh đáp: “Ta lo cho Bích La.” Nàng thực sự lo lắng cho Bích La, đây không phải là lời nói dối.

Ninh Tùy Uyên im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng buông tay.

Chỉ trong chốc lát, trên cổ tay nàng hằn lên năm vết đỏ. Vết hằn in lên làn da mỏng manh, trông chói mắt vô cùng. Vừa đau, lại vừa tê rần.

Phù Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, vô thức xoay cổ tay để giảm bớt cảm giác khó chịu.

Ninh Tùy Uyên đi bên cạnh, bắt gặp động tác này, bàn tay vừa rồi còn giữ chặt nàng bỗng chốc nóng rực lên.

—— Yếu đuối thật.

Hắn thầm chế nhạo. Hắn đâu có dùng bao nhiêu lực chứ.

*

Ba người, mỗi người một tâm tư, quay trở lại Nghênh Xuân Lâu.

Phù Huỳnh tạm thời sắp xếp cho tiểu đệ tử ở trong phòng mình. Để tiện hành động, ba người cũng ở lại đây bàn bạc.

Nửa ngày trời trôi qua, ngoài đệ tử kia ra, bọn họ không thu thập thêm được manh mối nào khác.

Mỗi người một suy nghĩ, ngồi quanh bàn tròn mà không ai lên tiếng.

Nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, Phù Huỳnh nhân cơ hội này đến hiệu thuốc bốc hai thang thuốc cố khí dưỡng nguyên, sắc lên rồi đút cho tiểu đệ tử uống. Thấy sắc mặt hắn có chút khởi sắc, nàng mới tạm yên lòng.

“Hắn không trụ được lâu nữa đâu.” Từ lúc quay về đến giờ, Phù Huỳnh có thể cảm nhận được tình trạng của hắn ngày càng tệ đi.

Nàng trầm tư một lúc, rồi nói: “Chúng ta chỉ có thể chờ đến tối.”

Còn hai canh giờ nữa là trời tối, Ninh Tùy Uyên suy nghĩ một chút, nhìn nàng rồi nói: “Ta và ngươi ở trong phòng canh giữ, còn hắn ở bên ngoài theo dõi.”

Nếu bọn họ còn xuất hiện, chỉ có thể là ở trong hoặc ngoài phòng.

Canh giữ cả hai nơi, không tin là không tìm ra manh mối.

*

【Tác giả có lời muốn nói】

Ma đầu: Gâu gâu gâu. [đầu chó]

***

Chương 38

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *