Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 32

Chương 32

***

Trong mắt Tạ Uẩn, thôn Tây Sơn bình lặng hẻo lánh này là chiếc lồng giam nhốt chặt Trương Tĩnh Hàm.

Nếu không muốn cả đời như loài phù du sớm sinh tối tàn, nàng nhất định phải bước ra khỏi nơi này, đến một chân trời rộng lớn hơn, phồn hoa hơn mà nhìn ngắm.

Và hắn đã sẵn lòng trao cho nàng cơ hội đó, thậm chí… chỉ cần nàng chủ động mở lời.

Đôi mắt đen tuyền của Tạ Uẩn lúc này như bốc lên ngọn lửa, sâu thẳm và nóng rực, dán chặt vào nàng, dường như chỉ đợi thời cơ để nuốt trọn tất cả.

Nàng không thể nào bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp này, dù chưa lâu trước đó nàng còn vì bị hắn lừa dối mà giận dữ.

“Không còn gì nữa. Ngoài việc biểu ca và dân làng được bình an, ta không cầu gì thêm.”

Trương Tĩnh Hàm khẽ lắc đầu, nghiêm túc trả lời, nàng không có yêu cầu nào khác.

Ngọn lửa trong mắt Tạ Uẩn khựng lại thoáng chốc, hắn lạnh mặt bảo nàng hãy nghĩ kỹ. Nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, cả đời sau sẽ chẳng còn lần thứ hai.

“Nhưng ta thật sự… không nghĩ ra được điều gì khác để cầu.” Sau một hồi im lặng, Trương Tĩnh Hàm lại lên tiếng.

Giọng nàng kiên định, pha chút bất đắc dĩ.

Trời cao đã cho nàng cơ hội sống lại một lần, điều nàng không nên có nhất chính là lòng tham không đáy.

Câu trả lời ngoài dự liệu ấy khiến tâm trạng Tạ Uẩn bất chợt rơi xuống đáy vực, hắn nhìn nàng, đôi mắt chìm sâu trong u tối.

Hắn cứ ngỡ con mồi trong tay đã là vật sở hữu, đâu ngờ con mồi này lại ngu ngốc đến mức chỉ biết cúi đầu loanh quanh một chỗ.

“Ra ngoài.”

Lần đầu tiên trong đời, Tạ Uẩn lạnh giọng, nghiến răng đuổi người.

“Vâng.”

Dẫu đây là nhà mình, nhưng Trương Tĩnh Hàm lại ngoan ngoãn không hề so đo, cúi đầu ủ rũ, xoay người bước đi.

Cuối cùng, nàng còn rất chu đáo mà kéo cửa lại.

Chỉ tiếc là, đúng lúc cánh cửa khép kín, cổ tay nàng lại bị giật mạnh, cằm cũng bị bàn tay rộng lớn bóp lấy nâng lên.

Lưng nàng đập mạnh vào cánh cửa gỗ, khiến nó đóng chặt, tia sáng cuối cùng cũng bị che lấp, nàng kinh hãi khẽ kêu.

“Quý nhân, ngài định làm gì?”

Ngón tay trỏ của Tạ Uẩn nhè nhẹ, rồi lại mạnh mẽ chạm vào vành tai mềm mại của nàng, nhìn dáng vẻ trốn không được, tránh chẳng xong, trong mắt hắn bừng lên hứng thú.

Hắn không trả lời câu hỏi, chỉ xoa nắn đến khi vành tai nàng đỏ bừng nóng ran, rồi mới trầm giọng nói: “‘Tương Chi’ là tự do thúc phụ ta đặt cho. Tên thật của ta là Tạ Uẩn, đứng hàng thứ bảy trong nhà, lần trước bảo A Hàm gọi ta là Thất Lang cũng không sai gì cả.”

Mẫu thân, tỷ tỷ, và thúc phụ hắn đều gọi hắn như thế.

“Danh tính của quý nhân… với ta… chẳng liên quan gì cả.” Vành tai bị chà xát khiến Trương Tĩnh Hàm khó chịu cắn môi, nàng thở dốc nói xong, rồi dồn lực đẩy mạnh hắn ra.

May là chân của Tạ Uẩn còn bị thương, vừa mới châm cứu xong, nên nàng giành được chút khoảng cách để thở.

Nhưng động tác đó khiến mấy nhánh Vương Bất Lưu Hành nàng cất kỹ trong người rơi xuống, lăn tới chân hắn.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi đó một thoáng, sắc mặt lập tức dịu đi, dù giận dỗi nàng vẫn không quên vào núi tìm thuốc cho hắn.

Thôi được rồi, nữ tử nông gia này vốn đã khờ, đôi khi còn ngốc nghếch. Nàng không biết đưa ra điều kiện thỏa đáng cũng là chuyện hợp lẽ, hắn cớ gì phải nổi giận?

Trong mắt Tạ Uẩn lại hiện lên ánh sáng âm u, hắn hạ giọng nói: “A Hàm, đi theo ta.”

Giản đã đến, dù chân hắn chưa lành hẳn cũng sẽ không ở lại đây nữa.

Ở huyện Vũ Dương chỉ có mỗi một Mạnh đại phu, y thuật tầm thường, chẳng giúp được gì cho vết thương của hắn.

Tạ Uẩn dự tính lưu lại vài ngày rồi trở về quận Trường Lăng. Ở đó có phủ đệ, có thân binh, hoàn toàn là địa bàn của hắn.

Trở về Trường Lăng, sẽ có đại phu giỏi hơn chữa trị cho hắn, nàng cũng không cần vắt óc tìm thuốc hay lát ván gỗ trong sân nữa.

“Đi với ta đi, đến Trường Lăng.”

Tạ Uẩn mỉm cười nhắc lại.

Những lời giống hệt kiếp trước ùa vào tai Trương Tĩnh Hàm, đầu nàng như bị đánh mạnh, chỉ còn nghe tiếng ong ong. Nếu không nhờ cánh cửa gỗ sau lưng đỡ lấy, nàng e đã khuỵu xuống đất.

Trong bóng tối, sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy.

Nàng nín hơi một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu, rõ ràng và kiên quyết thốt ra một chữ: “Không!”

Nàng sẽ không đi cùng hắn, sẽ không rời khỏi thôn Tây Sơn. Vĩnh viễn không.

“Quý nhân, đây là nhà ta. Cớ gì chỉ một câu nói của ngài… mà ta phải rời khỏi nơi này?”

Cớ gì? Giọng nàng rõ ràng rành mạch.

Tạ Uẩn thoáng sầm mặt, lời chưa kịp nói buổi sáng giờ lại nghẹn ở cổ họng, cớ gì ư? Bởi vì nàng thích hắn.

Nhưng lý trí và kiêu ngạo cảnh báo hắn, không được để nàng được đà lấn tới, chỉ vì phát hiện nàng có tình ý mà bảo muốn mang nàng đi, chẳng khác nào tự trao cho nàng thế chủ động.

Lòng tham con người là vô đáy, nếu ngay từ đầu không kiềm chế sau này nhất định phiền toái sinh ra.

“Nàng không đi cùng ta, chẳng lẽ muốn cả đời ở đây, mỗi năm nộp một hộc lương phạt, hoặc tùy tiện gả cho ai đó mà sống sao?” Tạ Uẩn bình thản hỏi lại.

Đó là hai điều có thể dự đoán trước khi ở lại đây, một là sống đơn độc mỗi năm gánh thuế phạt; hai là lấy chồng sinh con, sống đời dân quê bình thường.

“Vâng.” Trương Tĩnh Hàm thật thà thừa nhận tương lai ấy: “Người không phải cá, sao hiểu được lạc thú của cá.”

“Đây là nhà ta, ta sẽ không đi đâu cả. Nếu quý nhân rời đi, ta chỉ cầu chúc người bình an, thuận lợi trên đường.”

Cửa phòng mở ra, Trương Tĩnh Hàm chậm rãi bước ra ngoài, thấy Nghĩa Vũ, nàng mỉm cười nhẹ.

“Trên cây đào có một con hoàng oanh trú ngụ, ngày nào nó cũng hót.”

Nghĩa Vũ theo bản năng nhìn về phía cây đào trong sân, bằng đôi mắt tinh tường, quả nhiên thấy vài nhúm lông vàng óng. Nhưng hắn hơi ngờ vực, không rõ vì sao Trương nương tử lại nói chuyện ấy với hắn, vừa định hỏi thì ánh mắt lạnh buốt của Sứ quân đã đặt thẳng lên mặt hắn.

Nghĩa Vũ rùng mình, lập tức lui về ẩn đi.

Thấy hắn không đáp, Trương Tĩnh Hàm cũng không thất vọng, nàng lặng lẽ nhìn cây đào sum xuê, rồi bắt chước tiếng hoàng oanh hót một tiếng.

Con chim vàng từ tổ bay ra, hồ hởi thả một con sâu xanh lên người nàng.

Sâu xanh là thức ăn nó bắt được, nó nhiệt tình chia sẻ với người bạn loài người của mình.

“Ta nói nhiều lần rồi, ta không ăn sâu.” Nữ tử bất lực, mệt mỏi phủi con sâu xuống đất, thở dài một tiếng.

*

Tay nghề nấu nướng của đám bộ khúc bên cạnh Tạ Uẩn rất khá, buổi chiều Trương Tĩnh Hàm ăn no căng bụng, bèn ra sân sau nhổ cỏ tiêu hóa.

Việc sắc thuốc cũng không cần nàng làm nữa, mọi gánh nặng như tạm thời được buông xuống, nàng đi dọc theo con suối nhỏ sau vườn, về thôn một chuyến.

Mục đích rất đơn giản, báo tin mừng cho Hương lão và cậu ruột.

Tùy tùng thân tín của quý nhân đã tìm được đến đây, quý nhân cũng đã “khôi phục ký ức”.

Nghe tin đó, Hương lão vừa mừng vừa kinh ngạc, hỏi dồn dập chi tiết, dĩ nhiên điều ông muốn biết nhất vẫn là thân phận thực sự của quý nhân.

“Họ Tạ, tên Uẩn, thứ bảy trong nhà, à… tự là Tương Chi.”

Trương Tĩnh Hàm kể bừa một lượt. Rõ ràng ở chốn hẻo lánh như thôn Tây Sơn chưa từng nghe đến danh tiếng Tạ Thất Lang Tạ Sứ quân quận Trường Lăng. Hương lão nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn khựng lại ở họ Tạ.

Vương, Tạ, Triệu, Trịnh, Tiêu, năm họ này tuyệt đối là những cái tên không thể đụng đến.

Đó là thế gia và hoàng tộc, những người đang thống trị đám thứ dân như họ.

“Thì ra là lang quân nhà họ Tạ, quả nhiên cao quý.” Hương lão cảm thán, rồi nhìn sang cậu Trương nương tử Song Hổ, hỏi liệu ngày mai họ có thể đến bái kiến Tạ lang quân hay không.

“Con cũng không rõ, thưa Hương lão.” Trương Tĩnh Hàm nói nhỏ, sau khi quý nhân khôi phục trí nhớ thì càng khó gần hơn trước, “Mấy bộ khúc kia lại đầy sát khí, quan viên huyện Vũ Dương cũng chỉ dám kính trọng họ từ xa.”

“Là bọn họ?” Nghe đến đó, sắc mặt Trương Song Hổ thay đổi, lập tức đề nghị cháu gái hãy mang theo vài món đồ chuyển tạm đến nhà mình ở.

A Hàm là nữ tử chưa chồng, nhà lại có hơn chục đại hán trú ngụ, coi sao được!

“Vâng, con nghe lời cậu.” Trương Tĩnh Hàm ngoan ngoãn đáp, quả nhiên trở lại sân nhỏ ôm theo chiếc chiếu cói của mình.

Đêm hôm đó, nàng chen ngủ chung với biểu muội Xuân Nhi trên một chiếc giường, dù sắc mặt mợ có lạnh nhạt, cuối cùng bà cũng không đuổi nàng đi.

Còn Tạ Uẩn, cả đêm không ngủ.

Trong bóng tối, hắn nhìn chằm chằm vào bức tường gỗ, hoàn toàn không buồn ngủ, trước đây mỗi tối, hắn đều nghe được hơi thở đều đặn yên bình của nữ tử kia.

Lúc mới ngủ thì hơi thở có chút nặng, lúc ngủ sâu thì lại nhẹ nhàng, nếu nhịp thở nhanh chậm thất thường, kèm những lời nói mơ khó nghe thấy, vậy là nàng gặp ác mộng.

Từ nhỏ Tạ Uẩn đã kiêu ngạo, tuy không tự coi mình là quân tử, nhưng chuyện nửa đêm lẻn vào phòng khuê nữ là việc hắn khinh chẳng thèm làm, trừ khi nàng gặp ác mộng.

Hoặc… nàng làm chuyện gì khiến hắn không vừa lòng ban ngày.

Hoặc nữa… nàng không thức dậy vào giờ quen thuộc…

Nhưng giờ, cách nhau chỉ một bức tường, phía ấy trống rỗng, không còn hơi thở, cũng chẳng còn mùi cỏ xanh thoang thoảng.

Tạ Uẩn không quen, từ thân thể đến tận xương tủy đều bức bối, hắn gọi Giản đến thắp nến, viết một phong thư, sai người gửi đến tay Công Thừa Việt.

“Chờ Công Thừa Việt tới, rồi bàn chuyện trở về Trường Lăng.”

“Vâng.”

Giản cúi đầu đáp, cầm thư lui ra.

Chưa được mấy bước, Tạ Uẩn lại lạnh lùng cất tiếng: “Nghĩa Vũ thân thủ nhanh nhẹn, bảo hắn đem đi.”

“… Vâng.”

Giải bước ra khỏi phòng, trực tiếp đưa thư cho Nghĩa Vũ, cuối cùng còn dặn dò hắn sau khi quay về thì ít xuất hiện trước mặt Sứ quân, “Cũng đừng bắt chuyện với Trương nương tử nữa.”

Nghĩa Vũ lúc bấy giờ mới nhận ra điều bất thường, ngỡ ngàng hỏi, chẳng lẽ Trương nương tử là cơ thiếp của Sứ quân?

Giải lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy bối rối, “Không phải, giữa Trương nương tử và Sứ quân hoàn toàn trong sạch.”

Trương nương tử bình thường như vậy, ở quận Trường Lăng hay thành Kiến Khang đều có vô số nữ tử xinh đẹp đoan trang tao nhã hơn nàng rất nhiều. Chẳng lẽ vì nàng từng cứu Sứ quân, nên đối với nàng, Sứ quân mới có sự khác biệt?

Giải nghĩ mãi không ra, đành trông cậy vào sự mưu trí của Công Thừa tiên sinh.

*

Buổi sớm, Trương Tĩnh Hàm nằm cạnh biểu muội Xuân Nhi mà mở mắt, ban đầu nàng vẫn còn ngơ ngác, đến khi tiếng gà trống trong thôn vang lên râm ran, nàng mới xỏ giày.

Xuân Nhi vẫn còn ngủ, đôi má hồng hây hây.

Trương Tĩnh Hàm nhẹ nhàng mở cửa bước ra, phát hiện cậu mợ đã dậy và đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

“Sứ quân là lang quân Tạ gia, A Hổ, nó nhất định có thể tìm được A Sơn.” Mợ nàng quay lưng về phía nàng, câu nói ấy khiến Trương Tĩnh Hàm khựng lại.

Nàng há miệng, định đến nói với mợ rằng mình đã nhờ Tạ Uẩn, hắn đã đồng ý bảo vệ biểu ca và dân làng được bình yên.

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của mợ khiến nàng bỗng chốc nghẹn lời.

“Hãy bảo nó quỳ xuống cầu xin Sứ quân, dù thế nào, cũng phải để chúng ta gặp được A Sơn.”

Sau đó, cậu nàng nói gì đó Trương Tĩnh Hàm không nghe nữa, nàng lặng lẽ rời khỏi nơi mà mình từng sống hơn mười năm.

Thật ra, trong lòng nàng rõ ràng, từ khoảnh khắc bị đuổi đi nơi này đã không còn là nhà nàng nữa.

Nhà của nàng chỉ còn lại khu sân nhỏ có hàng rào tre ấy.

Nhưng nơi đó, nàng cũng chẳng thể quay về được nữa.

Cuối cùng, Trương Tĩnh Hàm ngồi bên bờ suối, lẩm bẩm với đàn cá dưới nước, “Khi nào thì hắn rời đi nhỉ? Tốt nhất là sớm một chút.”

“Người mà A Hàm nói đến là ai vậy?”

Tạ Uẩn xuất hiện phía sau nàng không một tiếng động, mỉm cười hỏi.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *